Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 167

Hiện giờ đại họa mà vai chính mang đến đều đã được giải quyết, chỉ còn lại Ngu Sở cùng Quân Lạc Trần, ở một khía cạnh nào đó, theo như lời hệ thống nói thì chính là người một nhà.

Những việc nên làm thì Ngu Sở đã làm xong, cũng nên đến lượt hệ thống tự mình xử lý.

Hệ thống sẽ liên lạc với Quân Lạc Trần, Ngu Sở thì trở lại Tinh Thần Cung.

Hiện giờ, kết giới sương mù vẫn còn tồn tại, có lẽ cũng bởi vì đại chiến lần này mà các môn phái tu tiên khác đã đoán được vị trí Tinh Thần Cung, nhưng có thân phận của Ngu Sở trấn áp, những người khác có biết thì cũng sẽ không dám có ý đồ gì.

Đại lão thượng cổ chuyển thế xứng với thượng cổ linh địa này quả thực là chuyện vô cùng bình thường. Nếu trấn giữ nơi này là một kẻ vô danh tiểu tốt thì có lẽ quyền sở hữu dãy núi này sẽ bị mang ra nghị luận thương thảo một phen.

Không thể không nói, năng lực mà Ngu Sở thể hiện trong trận quyết chiến cuối cùng đã đẩy nhanh

tiến độ của rất nhiều chuyện.

Ví dụ như cuộc chiến giành địa bàn của ma tu và người tu tiên, nếu không có nàng thì có thể sẽ kéo dài một khoảng thời gian rất lâu, có lẽ còn có thể dẫn đến thương vong trong cuộc chiến.

Nhưng vì Ngu Sở thể hiện ra sức mạnh dường như còn mạnh hơn Ma thần, khiến cho tất cả mọi người tin rằng nàng có địa vị nên lời nói của Ngu Sở cũng có trọng lượng hơn, cuối cùng hai bên dùng thái độ tốt hơn để giải quyết toàn bộ sự việc.

Hiện giờ, tất cả những chuyện giải quyết tranh chấp giữa ma tu và người tu tiên mới xem như thật sự đã kết thúc.

Khi Ngu Sở trở lại Tinh Thần Cung, các đồ đệ đều tự thân bận rộn, có người đang luyện kiếm, có người đang đọc sách, cũng có người đang tu luyện, giống như những ngày tháng trước đây vậy.

Cuộc sống muốn quay về sự yên bình như cũ.

Ngu Sở trở lại phía sau núi tắm rửa trong suối nước nóng. Nàng ghé bên bờ, không khỏi hịt một hơi thật sâu.

Mười năm qua, quả thực như một giấc mơ vậy. Hiện tại nàng sắp được giải thoát rồi, nhưng trong lòng lại có cảm giác không chân thật.

“Đúng rồi, sau lần này ta thật sự được nghỉ hưu đúng không?” Ngu Sở nói, “Lần này không được lật lọng.”

“Ký chủ Ngu Sở, lần này thật sự sắp kết thúc rồi.” Giọng nói của hệ thống vang lên, “Xin chúc mừng, ngươi đã thành công.”

Ngu Sở dựa bên bờ, nàng nhẹ nhàng thở dài, “Đừng nói như vậy, đột nhiên ta còn hơi luyến tiếc ngươi đấy.”

“……” Hệ thống im lặng một lúc, nó nói, “Có phải ngươi muốn nhiều khen thưởng về hưu hơn đúng không?”

Không hổ là hệ thống ngày đêm đi theo nàng, thật sự hiểu rất rõ về nàng.

“Cái gì gọi là phần thưởng, cái này gọi là bồi thường, là thứ ta nên có được.” Ngu Sở nghiêm túc nói, “Ta hoàn thành thêm một nhiệm vụ thế giới thì ngươi bồi thường thêm cho ta, đây không phải rất công bằng sao?”

“Nhưng mà…” Đây cũng là lần đầu tiên Ngu Sở thấy âm thanh của hệ thống bị tạm dừng lại một lúc, nó nói, “Ký chủ Ngu Sở, trong quá trình hợp tác thế giới lần này, ngươi đã có được những thứ vô cùng phong phú, từ bất động sản, ngân phiếu, linh thạch, cho đến các loại pháp bảo, bí kíp, đan dược… Của Tu Tiên giới, chẳng lẽ những nhứ này còn chưa đủ sao?”

Thực ra nhừng lời hệ thống nói rất có lý.

So với kiểu cắt xén bóc lột của hệ thống qua những lúc đã từng làm nhiệm vụ, lần này hệ thống đã hào phóng hơn rất nhiều.

Có lẽ nó biết Ngu Sở muốn đối phó không phải nhân vật bình thường, mà là Sáng Thế Thần sinh ra cùng với thế giới này, ở giai đoạn sau, có thể nói nó vô cùng khẳng khái, muốn cái gì có cái đó.

Tu vi của đồ đệ nàng đột nhiên tăng lên, cũng là bởi vì những cuốn bí tịch mà hệ thống đưa ra thật sự rất thích hợp với bọn họ.

“Đúng là ngươi chỉ có ánh mắt thiển cận. Những thứ ngươi đưa tốt thì tốt thật nhưng có thể coi là bồi thường sao?” Ngu Sở nghiêm trang nói, “Các đệ tử của ta ai nấy đều thông minh tuyệt đỉnh như vậy, tự mình tu luyện tương lai cũng là đại năng, còn không phải là vì hoàn thành nhiệm vụ của ngươi nên mới tu luyện gấp rút như vậy hay sao? Nói trắng ra là, những gì ngươi đưa đều là vì tương lai của thế giới này, có liên quan gì đến chúng ta?”

“Ta…” Hệ thống còn chưa nói gì, Ngu Sở đã cướp lời nó.

“Vậy ngươi có thể thu lại những bí tịch này, đồ đệ của ta tự mình tu luyện cũng không có vấn đề gì cả.”

Ngu Sở đúng thật là có tác phong của kẻ cường đạo, bằng lời nói cũng có thể biến đen thành trắng.

Hệ thống im lặng một lúc lâu, không biết có phải đang trầm tư hay không.

Cuối cùng nó nói, “Nhưng dù sao thì những gì ngươi nhận được đã bão hòa rồi. Vậy ngươi còn muốn gì? Càng nhiều bí tịch hoặc pháp bảo hơn sao?”

“Ngươi xem đi, ngươi đúng thật là không hiểu chuyện.” Ngu Sở kiên nhẫn chỉ dẫn, “Bão hòa này chỉ mới là Nhân giới, tương lai toàn bộ môn phái chúng ta muốn lên Tiên giới. Nếu ngươi muốn bồi thường thì chẳng lẽ không nên bắt đầu từ phương diện này sao?”

Nói giỡn đi, những lúc có thể vơ vét hệ thống như thế này thì tuyệt đối không được nương tay.

Hệ thống lại im lặng, không biết có phải đang tính toán tính khả thi của chuyện này hay không.

“Ngươi nghĩ đi.” Ngu Sở nói, “Sức mạnh trên người ta cùng Quân Lạc Trần nhất định là phải bị triệt tiêu hoặc là phân tán hết thì như vậy thế giới này mới thực sự hòa bình. Một khi đã như vậy, ngươi bồi thường thêm một vài thứ chẳng phải cũng rất bình thường hay sao? Không lẽ muốn chúng ta sau này bị người khác bắt nạt?”

Sở dĩ có một số thế giới tiểu thuyết không cân bằng là bởi vì dưới thế giới hệ thống, sức mạnh của các nhân vật vượt ngoài sự khống chế của hệ thống.

Ví dụ như ở thành phố hiện đại mà xếp một Ultraman vào đấy thì ai có thể chịu được.

Hào quang trên người nhân vật chính trước đó như thế, hiện giờ ngưng kết sức mạnh của mấy thế giới trên người Ngu Sở cùng Quân Lạc Trần cũng là như thế.

Ngu Sở đã sớm biết sẽ có ngày thần lực quang minh trên người mình sẽ bị thu hồi.

Chỉ có nàng và Quân Lạc Trần thật sự trở thành người bình thường trong thế giới hệ thống này, hệ thống mới có thể phán đoán thế giới này đã được xây dựng rồi rút lui, bọn họ mới có thể có được sự tự do thật sự.

Chỉ là, sau khi mất đi lực lượng quang minh, tình cảnh của Ngu Sở cũng không đến nỗi thê thảm như nàng nói.

Ở Nhân giới, nàng chính là Đại Thừa cấp bậc tối cao, là vô địch.

Còn Tiên giới, ít nhất nảng đã từng ở một thế giới khác tu luyện tới trình độ Tiên giới trung đẳng, những lực lượng vượt qua Đại Thừa này hệ thống sẽ từ từ cho nàng sau khi nàng phi thăng.

Ngu Sở tính toán áp chế tu vi của mình lại, chờ khi tất cả đồ đệ đều lần lượt độ kiếp thành công mới cùng nhau đi Tiên giới.

Với toàn bộ thiên tài của môn phái, Tiên giới không phải Ma giới nên thật ra không có khả năng bị người khác bắt nạt.

Chẳng qua… ừm… Kéo lông dê thì vẫn nên kéo.

Hệ thống biến mất một lúc lâu, một lát sau mới xuất hiện.

“Được rồi, ký chủ Ngu Sở. Chúng ta sẽ đem bồi thường quy ra thành vật chất trên Tiên giới để đưa cho ngươi.”

Bấy giờ Ngu Sở mới hài lòng.

“Nếu ngươi không có vấn đề gì khác…”

Lời của hệ thống còn chưa dứt, Ngu Sở lại mở miệng: “Ta còn có vấn đề.”

Hệ thống giống như là em gái đang phục vụ khách hàng lại bị cắt ngang, chẳng qua là trong âm thanh máy móc nghe không ra cảm xúc dư thừa nào.

“Ngươi nói đi.”

“Quân Lạc Trần phải làm sao bây giờ?” Ngu Sở nhíu mày hỏi, “Huynh ấy không còn lực lượng hỗn độn, liệu ở Ma giới có bị bắt nạt hay không?”

Hệ thống im lặng một lúc.

“Thật ra có biện pháp để cho ký chủ Quân Lạc Trần thay đổi lực lượng.” Nó nói, “Lực lượng quang minh gần như có thể hòa tan tất cả mọi thứ, chỉ cần thao tác đúng cách là có thể thay đổi thể chất của một người. Chẳng qua là tu vi càng cao thì càng khó khăn mà thôi.”

Thật là trùng hợp.

Năm đó khi Quân Lạc Trần chết, phỏng chừng cũng chỉ mới bước vào Luyện Khí kỳ, hoàn toàn chưa từng tu luyện, lực lượng về sau của hắn đều là lực lượng hỗn độn.

Nếu lực lượng hỗn độn biến mất thì kỳ thực chẳng qua Quân Lạc Trần cũng chỉ ở trình độ của người mới mà thôi.

Nếu đã như vậy, hắn vẫn có hy vọng để có thể thay đổi lực lượng của chính mình?

“Nhưng mà.” Hệ thống nói, “Chuyển đổi thể chất của Quân tiên sinh là một lễ vật rất quý giá, nếu ngươi chọn cái này, như vậy ta sẽ thu hồi nguồn cung cấp vật chất ở Tiên giới.”

Quả nhiên vẫn là hệ thống chó má keo kiệt quen thuộc kia.

“Nghịch thiên mà đi quả thật rất khó khăn.” Ngu Sở nói, “Nhưng vật chất tiếp tế là ngươi bồi thường cho ta, Quân Lạc Trần cũng giúp nhiều như vậy nên danh sách thưởng về hưu của huynh ấy yêu cầu chỉ muốn cái này không quá đáng chứ?”

Hệ thống lại im lặng.

Một lát sau, giọng nói cứng ngắc của nó vang lên, “Vậy thì chuyện này phải do Quân Lạc Trần tiên sinh định đoạt.”

Kỳ thật chính hệ thống cũng biết rõ, nếu để Quân Lạc Trần lựa chọn thì nhất định Quân Lạc Trần sẽ lựa chọn đi cùng Ngu Sở.

Chuyện mà Ngu Sở đã định, gần như tất cả đều có thể thực hiện.

Nghe hệ thống nói như vậy, cuối cùng Ngu Sở cũng thấy thoải mái.

Nàng ngâm mình trong suối nước nóng, mở không gian ra, bắt đầu lật lại những gì nàng đã tích lũy được trong những năm qua.

Ngu Sở cho rằng hệ thống đi rồi, không nghĩ tới một lát sau, hệ thống sâu kín nói: “Ký chủ Ngu Sở.”

“Như thế nào?”

“Thật ra tôi còn có một chuyện chưa nói cho ngươi biết.” Hệ thống nói, “Bởi vì cấp bậc của ký chủ Quân Lạc Trần cao hơn…”

Bởi vì Quân Lạc Trần lựa chọn cứu nàng, cho nên có một số chuyện, nếu Quân Lạc Trần và Ngu Sở bị chồng chéo lên nhau, chắc chắn hệ thống sẽ ưu tiên lựa chọn Quân Lạc Trần.

Từ ký ức có liên quan đến hắn lúc trước cho đến đoạn ký ức bị phong ấn kia đều là như thế.

“Ngươi nói đi.” Ngu Sở nói.

Ngược lại thì nàng thấy rất tò mò, Quân Lạc Trần còn giấu nàng làm những chuyện gì.

“Bởi vì biết được tin tức ngươi làm xong nhiệm vụ trở về thế giới này, ký chủ Quân Lạc Trần quá mức nhớ thương ngươi nên ta đã làm một giao dịch nhỏ với hắn.” Giọng nói của hệ thống vang lên không chút gợn sóng, “Bất cứ khi nào ngươi mở ra không gian, hắn đều có thể nhìn thấy ngươi.”

Ngu Sở ngâm mình trong suối nước nóng nhìn chăm chú vào giao diện không gian trước mặt, nàng im lặng.

“Lúc ta tắm thì huynh ấy cũng có thể nhìn thấy ta sao?” Nàng hỏi.

“Đương nhiên là không thể thấy, đây là sự riêng tư của ngươi, chúng ta cũng có giới hạn.”

Hệ thống nói ra chuyện này vốn dĩ là muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Nhìn dáng vẻ hai người đồng tâm hợp lực, hệ thống cũng ‘thức thời’ muốn tăng thêm một ít gia vị.

Dựa theo sự hiểu biết của nó về Ngu Sở, Ngu Sở là một người có điểm giới hạn cực kỳ mạnh mẽ.

Tuy rằng nó ở thế giới cao hơn nhưng không phải con giun trong bụng người, chỉ có thể phân tích tình huống của nàng từ những việc Ngu Sở làm.

Dựa theo phân tích của hệ thống, Ngu Sở đối xử với Quân Lạc Trần – người đã cứu nàng cũng lanh nhạt vững lòng như thế, nếu biết Quân Lạc Trần âm thầm nhìn lén nàng thì sẽ rất tức giận.

Quả nhiên, khi nghe được mỗi lần nàng mở ra không gian trong vài giây ngắn ngủi, Quân Lạc Trần có thể nhìn thấy nàng, Ngu Sở im lặng.

Hệ thống hiếm có lúc xấu bụng một lần, lại nghe được giọng nói của Ngu Sở vang lên một lần nữa.

Ngu Sở nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Mở ra cho ta.”

“Ngươi nói cái gì?” Hệ thống không thể tin được mà hỏi lại.

“Nếu bình thường đều nhìn thấy, bây giờ đóng lại làm cái gì?” Ngu Sở thờ ơ nói, “Mở ra, để cho huynh ấy xem.”

Dừng một chút, nàng lại nói, “Nếu ngươi dám nói cho Quân Lạc Trần biết, thế giới này không cần nhìn thấy mặt trời của ngày mai.”

Hệ thống im lặng trong khi hoàn toàn mờ mịt không hiểu ra làm sao.

Một lát sau, nó miễn cưỡng nói, “Sắp mở ra cameras không gian, đếm ngược, ba, hai, một.”

Ma giới, mấy tháng nay, Quân Lạc Trần dựa vào lực lượng của Ma thần chỉnh đốn các thế lực khác.

Đây cũng là nhiệm vụ chi nhánh mà hệ thống đặt ra cho hắn, để cho hắn tinh lọc Ma giới.

Về cơ bản thì Lạc Trần chỉ đưa ra quyết sách quan trọng và làm một nhà lãnh tụ mang tính biểu tượng. Những chuyện lặt vặt khác đều do An Quảng Ly thu xếp.

Không thể không nói, năng lực triệu tập của Ân Quảng Ly rất mạnh, hiện giờ chỉ hơn mấy tháng, dưới tay Quân Lạc Trần đã có một quân đội ma nhân.

Ngày hôm đó, Quân Lạc Trần đang ở ghế trên uống trà, chậm rãi nghe An Quảng Ly cùng mấy đại tướng khác báo cáo, bỗng cảm giác trong đầu truyền đến âm thanh tích rất nhỏ.

Là Ngu Sở lại muốn mở không gian ra.

Kỳ thật, mấy năm nay nàng rất ít khi mở không gian ra nhìn tới nhìn lui, dùng quen tay rồi nên thường chỉ mở ra trong nháy mắt như vậy, hoặc là trong mấy hơi thở mà thôi.

Nhưng đối với Quân Lạc Trần mà nói, thông qua vài giây ngắn ngủi này xác định nàng tất cả vẫn ổn, đó là an ủi lớn nhất.

Phải biết rằng, mười năm đầu tiên, Quân Lạc Trần cho rằng hắn vĩnh viễn không thể gặp lại Ngu Sở, chỉ có thể ở lại trong điện Hoả Sơn mãi mãi.

Ngu Sở thỉnh thoảng mở không gian ra, chính là sự mong chờ lớn nhất trong đời này của hắn.

Hiện giờ, nghe thấy tiếng tích vang lên, Quân Lạc Trần theo phản xạ có điều kiện mà ngước mắt lên nhìn.

Kết quả, trước tiên hắn nhìn thấy mặt nước dao động cùng với hơi nước bốc lên.

Nước? Trong tay Quân Lạc Trần cầm chén trà, hắn còn chưa phản ứng lại kịp.

Một giây sau, màn ảnh di chuyển lên trên, Quân Lạc Trần nhìn thấy trong màn sương mù mờ ảo, Ngu Sở từ trong làn nước đi ra, mái tóc ướt của nàng để xoã sau bả vai trắng nõn, bọt nước trong suốt theo gương mặt nàng lăn xuống.

Tay Quân Lạc Trần run lên, chén trà trực tiếp vỡ nát.