Sau khi Mục Vân Phong về, ngay sau đó Mục Vân Xuyên cùng Y Y cũng về.
Y Y xuống xe, cộc cộc cộc chạy như một ngựa chạy đầu, đầu tiên chuẩn bị cho đại ca dép lê, sau đó chuẩn bị cho mình một dép đáng yêu bày ở bên cạnh, hai cặp dép lê một lớn một nhỏ nhìn qua đặc biệt đáng yêu.
Nhìn tiểu gia hỏa bận rộn, cực giống con ong nhỏ vất vả cần cù.
Y Y đang chuẩn bị hỏi đại ca đổi giày ở đâu, liền bị Kiều Hân ôm chặt lấy.
"Bảo Bảo, đại ca con có khi dễ con không?"
Mục Vân Xuyên: . . . Con nhìn giống như người bại hoại thích đi khi dễ trẻ con sao?
Mục Vân Xuyên đầu tiên là bất đắc dĩ, sau đó bén nhạy phát hiện cảm xúc của mẹ dường như không đúng lắm, trong lúc nhất thời có chút không hiểu, trước đó không phải còn rất tốt, đây là làm sao rồi?
Y Y dường như cũng phát giác được sự kỳ lạ của Kiều Hân.
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cố gắng di chuyển cơ thể trong ngực Kiều Hân, sau đó đưa tay ôm lấy Kiều Hân, móng vuốt nhỏ vỗ nhẹ một chút, kiên nhẫn an ủi đối phương.
"Ma ma, đại ca không có khi dễ con a, đại ca rất tốt, chẳng những mang con đi câu cá, còn mời con ăn toàn ngư yến, nhìn xem đại ca còn cho ta một tấm thẻ, còn để con tùy tiện dùng, ma ma, người nói xem hiện tại con có tính tiểu phú bà không?"
Mặc dù được chồng cùng con trai trấn an nửa ngày nhưng không có tác dụng gì, nhưng mà âm thanh ngây thơ trẻ con của Y Y lại có tác dụng đối với Kiều Hân.
Nguyên lai cảm xúc nôn nóng mù mịt rốt cục được làm dịu.
Những bụi gai trong lòng bà dường như cũng bị bàn tay nhỏ của Y Y dần dần vuốt xuống.
Kiều Hân nhìn một chút tấm thẻ kia, thỏa mãn mà liếc con trai cả một chút.
"Y Y nhà chúng ta là tiểu phú bà xinh đẹp nhất đáng yêu nhất."
Khoảng cách hai người gần khiến Mục Vân Xuyên khẽ giật mình, giờ khắc này Y Y dường như dường như tản ra một loại khí tràng nhu hòa, nội tâm của anh cũng trở nên mười phần An tĩnh.
Nhìn một màn này, Mục Đông Dương rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Đứa nhỏ Y Y này thật đúng là cứu tinh, so với linh đan diệu dược đều có tác dụng hơn.
Mục Vân Phong nhìn xem một màn này trong lòng có chút chua xót.
Đãi ngộ làm sao khác biệt lớn như vậy!
Mục Vân Tu nhìn một màn tương thân tương ái này, nghi hoặc mẹ anh đang ôm tiểu khả ái của nhà nào.
Anh nhìn về phía Mục Vân Xuyên "Đại ca, anh từ chỗ nào mà mang về đứa bé?"
Làm sao còn gọi ma ma bậy?
Lại nói đứa bé đẹp mắt như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Nhu thuận mềm manh, tinh xảo đáng yêu, còn thật biết an ủi người.
Ngành giải trí có mấy nhà cả ngày khoe bé con khen bé con, nên đến xem đứa nhỏ này, bảo đảm để bọn họ biết cái gì gọi là xấu hổ.
Tê ~
"Cũng đừng thật sự đi cướp, cẩn thận cha mẹ nó đến tìm rồi liều mạng với anh đấy."
Mục Vân Tu tới gần, còn cố ý chen vào chỗ đồng chí Mục Vân Xuyên, nửa điểm cũng không có kính trọnganh trai.
Anh xoay người đưa tay chọc chọc vào cái đầu nhỏ nào đó.
"Bé con, em là con nhà nào?"
Y Y nghiêng đầu, cái người hài hước này là nhị ca đi.
Nhị ca thế mà khi dễ đại ca!
Quay đầu, không để ý tới!
Mục Vân Tu nhíu mày, vật nhỏ còn rất có tính khí.
Anh đổi phương hướng, lại chọc chọc cái đầu nhỏ của Y Y.
"Làm sao không để ý đến anh, nói một chút em là con nhà ai, anh đưa em về nhà tìm cha mẹ, thế nào?"
Y Y còn chưa nói gì, Kiều Hân liền mở nói.
"Cái gì mà của nhà ai, Y Y là của nhà chúng ta! Mẹ và cha anh chính là ba mẹ của Y Y, đi ra đi ra, chớ cản đường, Bảo Bảo của chúng ta đi chơi một ngày khẳng định mệt mỏi."
Kiều Hân không tiếp tục để ý đến con trai nữa, ôn nhu hỏi Y Y "Bảo Bảo có đói bụng không nha, giờ cơm còn chưa tới , nếu không chúng ta ăn trước chút trái cây thế nào?"
Mục Vân Tu bị gạt ra một bên trên mặt kinh ngạc.
Anh đứng thẳng người, nhìn về phía Mục Vân Xuyên.
"Đại ca, mẹ đây là có ý gì, em làm sao nghe không hiểu?"
Mục Vân Xuyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh.
"Rất khó lý giải?"
". . ."
Mục Vân Tu không hiểu nhưng từ trong mắt đại ca có thể nhìn ra ba chữ em trai ngu ngốc!
Cái này từ trước tới giờ không phải vinh hạnh đặc biệt dàng cho tiểu Tứ sao?
💖Ngày 7/1/2022💖