Nói thật ra, đối với đề nghị của chồng, Kiều Hân không vui lòng.
Làm đồ ăn cho Bảo Bảo ăn, nhìn tiểu gia hỏa ăn bộ dáng thỏa mãn rất đáng yêu, bà đặc biệt vui vẻ.
Thế nhưng là bà cũng tự hiểu lấy mình, tài nấu nướng của bà kỳ thật cũng được, nếu có đầu bếp hỗ trợ thì bà cũng làm đồ ăn sắc màu rực rỡ, hương vị cũng chỉ bình thường, được cái đẹp mắt, so sánh vs sắc hương vị của mấy món mỹ vị còn kém xa lắm.
Vô luận là bà vẫn là nấu được mấy món đơn giản, cũng không tính tuyệt hảo.
Muốn cho con gái lòng Từ mẫu tốt nhất Từ, cuối cùng đáy lòng chiến thắng điểm kia niềm vui thú, Kiều Hân đồng ý đề nghị của chồng.
Khi hai người đang thương lượng, người nào đó đang mất tích bỗng xuất hiện.
"Mục tiên sinh, Kiều nữ sĩ thân yêu, đã lâu không gặp, có nhớ con không?" Mục Vân Tu vứt xuống hành lý, dang tay đi đến chỗ cha mẹ để ôm.
Kết quả bị cha mẹ cùng nhau cự tuyệt.
"Dừng lại, lui ra phía sau!"
"Không có tâm trạng!"
Mục Vân Tu nâng trán thở dài, "Tuyệt tình như vậy sao, con trai thật thương tâm."
Nếu không phải động tác cùng thần thái của anh quá mức làm ra vẻ, chỉ nghe được âm thanh u oán, thật đúng là sẽ cho rằng anh đang thương tâm.
Mục Đông Dương lôi kéo vợ rời xa đứa con trai này, ôn hòa nho nhã, lúc này dáng vẻ mặt nghiêm túc cực giống con trai cả Mục Vân Xuyên.
"Làm sao đột nhiên trở về rồi?"
"Trở về làm sao lại không gọi điện thoại trước?"
Trước đó nói nó trở về thì nó kêu luôn bận bịu, nó không có thời gian, hiện tại không thông báo liền trở lại, thấy thế nào cũng có điều mờ ám.
Mục Đông Dương nghĩ tới tính của đứa con này, nhịn không được mà đánh giá từ trên xuống dưới.
"Con sẽ không lại gặp rắc rối đi."
Mục Vân Tu nghiêm trang thẳng lưng, lông mi cong "Cha, con trong mắt người là hình tượng này sao?"
"Con còn có hình tượng gì? Cũng sẽ không để người khác lợi dụng anh." Cha Mục ha ha, kém chút nữa là gõ lên trán ba chữ "Khinh bỉ anh".
Ông cho con trai một anh mắt "Con như thế nào thì lòng tự biết rõ".
"Mau nói, trở về làm gì?"
Mục Vân Tu bất đắc dĩ buông tay, "Cha, thế nhưng lần này thật oan uổng con, không phải nói nhà mình muốn nhận nuôi em gái a, là một người trong cái nhà này, tương lai là nhị ca của em gái, làm sao cũng phải trở lại thăm một chút chứ, nhìn xem con còn cho mua quà cho em gái."
Mục Vân Tu lắc lắc túi xách trong tay, một bộ dáng con là ca ca tri kỉ.
Nhìn nó còn nhớ rõ cho mua quà cho Y Y, Kiều Hân hài lòng gật đầu, vui mừng vì tiểu nhị không đứng đắn rốt cục hiểu chuyện một lần.
Mục Đông Dương cũng không có bị lừa gạt dễ như vậy, nhìn Mục Vân Tu trong mắt tràn đầy hoài nghi.
Ông chỉ vào người phụ nữ bên cạnh con trai, không cao hứng nói, "Về nhà gặp em gái còn mang phụ nữ về? Lần này lại là cầu tài nguyên, anh không thể đàng hoàng có bạn gái sao, làm sao người nào đều ôm bên người!"
Nguyên lai bị vắng vẻ không nhìn, trong lòng Lưu Giai Di có chút không thoải mái, hiện tại lại bị ám chỉ không ra gì, trong lòng càng sinh khí.
Bởi vì trẻ mà lại vừa tiến ngành giải trí không lâu, cảm xúc cùng biểu lộ vẫn chưa quản lý tốt, không tự giác được mà lộ ra mấy phần.
Mục Đông Dương thấy thế, càng là không thích.
Mục Vân Tu nhàn nhạt liếc qua người phụ nữ bên cạnh.
Mặc dù là cái liếc nhẹ nhàng, nhưng đã làm cho cảm xúc không cam lòng của Lưu Giai Di cảm bừng tỉnh, cơ thể không khỏi cứng đờ.
Lúc này, cô mới đột nhiên nhớ tới định vị của mình.
Trên thực tế đúng như Mục tiên sinh nói, cô ở bên Mục nhị thiếu đúng là vì cầu tài nguyên, nhị thiếu đã định quan hệ phải rõ ràng từ khi vừa bắt đầu, đối mặt vớ cha mẹ nhị thiếu, cô thậm chí còn không được gọi một câu bác trai bác gái, chỉ có thể ngay thẳng gọi một tiếng "Mục tiên sinh", "Mục phu nhân".
Địa vị của bọn họ từ khi mới bắt đầu đã không bình đẳng.
"Nhị thiếu, thật xin lỗi." Lưu Giai Di cắn cắn cánh môi, mặc dù trong lòng như cũ không cam lòng, thậm chí là khuất nhục, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà cúi đầu xin lỗi.
💖Ngày 7/1/2022💖