Cuối cùng Khương Tân Tân đã buông tha cho chiếc quần bò của Chu Diễn.
Ôm tâm tư tiếc nuối, sau khi ăn cơm trưa xong, cô liền lái xe đến cửa hàng tiện lợi. Kết thúc ngày đầu tiên sau tuần lễ vàng, sinh ý của cửa hàng tiện lợi rất tốt, cho đến hai giờ chiều, khách mới dần dần giảm bớt. Lúc Khương Tân Tân cầm danh sách xem số lượng, đột nhiên mấy bảo tiêu vây quanh cô, dọa cô trở tay không kịp.
Sau khi biết chuyện về Tịch Thừa Quang, không cần Chu Minh Phong nhắc nhở, Khương Tân Tân kẻ tiếc mạng đã chủ động đề cập, nếu như có thể, tốt nhất nên có nhiều bảo tiêu hơn.
Về phần bảo tiêu, cô tuyệt đối sẽ không chê nhiều, cũng không muốn cuộc sống của mình bị quấy rầy.
Ba năm nay mẹ Tịch gây đủ loại chuyện, làm người ta thấy tức giận, nhưng có một điểm là, mẹ Tịch hình như cho tới bây giờ không muốn gây tổn thương đến thân thể nguyên chủ.
Bất quá gặp nạn đều là người bên cạnh nguyên chủ.
Chỉ cần là đồng nghiệp hơi đối tốt với cô một chút, đều sẽ bị bà ta gây khó dễ.
Bị sa thải là việc nhẹ nhất. Đương nhiên, cũng bởi vì cái này, mà nguyên chủ mới bị tra tấn tinh thần, nếu như, nếu như mẹ Tịch mẫu trực tiếp làm tổn thương thân thể nguyên chủ, Khương Tân Tân tin rằng nguyên chủ sẽ không khó chịu như vậy. Đến sau này, bên cạnh nguyên chủ không có lấy một người bạn, cô đã trở thành người mà mẹ Tịch muốn —— lẻ loi một mình, lại không biết vui thích là gì.
Thời điểm cô xuyên qua, Wechat của nguyên chủ không có đến mấy người bạn, mẹ Tịch muốn để nguyên chủ từ sống ở đô thị phồn hoa thành sống trong một tòa nhà trên đảo hoang không người ở.
Khương Tân Tân nhìn về phía các bảo tiêu, mấy người này đều cẩn thận còn có khẩn trương, lại ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên ven đường có một chiếc xe con màu đen, người từ trên xe bước xuống chính là mẹ Tịch mà ngày đó cô nhìn thấy trong thọ yến.
Cuối cùng mẹ Tịch đã tự ra mặt.
Bà ta đã nhịn không được nữa rồi.
Mười phút sau, Khương Tân Tân đi theo mẹ Tịch tới quán cà phê gần đó. Đương nhiên là cô sẽ không một mình ở cùng người điên rồi, dù người điên này sẽ không làm được gì cô. Phía sau cô có bốn bảo tiêu, cùng nhau tới quán cà phê.
Sắc mặt mẹ Tịch rất bình tĩnh, đang nhìn bốn bảo tiêu đứng phía sau Khương Tân Tân, bà ta cũng không để ý, khi nói giọng bà ta có chút khàn khàn: "Tôi tới đây nói cho cô biết, sắp tới ngày giỗ của Thừa Quang."
Khương Tân Tân uống một ngụm cà phê, nghe vậy sắc mặt vẫn không có thay đổi: "Nha."
Mẹ Tịch nhìn cô một cái, ánh mắt bình tĩnh không dao động: "Trước khi Thừa Quang chết, đã nói với tôi, hi vọng Tịch gia có thể chiếu cố cô. Nó rất tiếc nuối khi không thể kết hôn với cô."
Vì cô tôn trọng tình cảm nguyên chủ, nên ngay từ đầu Khương Tân Tân không có ý kiến gì với Tịch Thừa Quang.
Chỉ là khi nghe câu này của mẹ Tịch, Khương Tân Tân vẫn có chút khó chịu.
Cái gì gọi là tiếc nuối không thể kết hôn.
Rõ ràng là trong Weibo, hai người đã cãi nhau, nguyên chủ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Huống chi, Tịch Thừa Quang luôn biết tình trạng cơ thể mình, tình huống như vậy thật sự thích hợp tiến tới hôn nhân sao? Nếu như hai người yêu nhau, nếu như gia đình hài lòng, sẽ không phải là không thể, nhưng mấu chốt là đến tận lúc Tịch Thừa Quang chết, Tịch gia không có đồng ý.
Chuyện của Tịch gia, cô được nghe từ Chu Minh Phong.
Nói là đầm rồng hang hổ thì quá khoa trương, nhưng nơi đó quá phức tạp, tuyệt đối không phải là chỗ nguyên chủ có thể xử lý được.
"A có đúng không." Ngữ khí Khương Tân Tân bình tĩnh.
"Ngày giỗ của Thừa Quang, cô muốn tới."
Giọng điệu tự nhiên khiến Khương Tân Tân mờ mịt.
Đây là Hoàng thái hậu đến từ nơi nào a? ?
Khương Tân Tân hỏi lại: "Tôi lấy thân phận gì?"
Trong mắt mẹ Tịch có một tia chán ghét. Trên thực tế, đến lúc này rồi, bà vẫn chưa đồng ý Khương Tân Tân có tư cách trở thành con dâu của Tịch gia đâu.
Không đợi mẹ Tịch trả lời, Khương Tân Tân liền xoay chiếc nhẫn vô danh trên ngón tay: "Tôi đã kết hôn. Cũng không thích hợp có mặt ở đó."
Mẹ Tịch nói: "Cô cho rằng Chu Minh Phong coi trọng cô sao?"
"Không cần bà nhọc lòng quan tâm." Khương Tân Tân cười nói: "Nói thẳng ra, bà chỉ là hi vọng trên thế giới này có người cùng bà chịu đựng sự thống khổ, người khác không biết tâm lý của bà, nhưng tôi không biết sao? Trước kia có nghe người ta nói qua, có mẹ chồng sẽ sinh lòng đố kị với con dâu, lúc đấy tôi còn xem thường, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, lời này có mấy phần đạo lý."
Có mẹ chồng sẽ chán ghét rồi luôn làm khó con dâu.
Xét đến cùng, chỉ là cảm thấy con dâu đã cướp con trai đi.
Mẹ Tịch chính là như vậy. Cho nên đối với con trai trước khi lâm chung, cảm thấy người nó nhớ không phải người mẹ sinh nó ra, mà lại là nguyên chủ, nên bà ta cực kì hận nguyên chủ.
Bà ta có lẽ sẽ đáp ứng cam kết, không đánh chửi càng không làm nguyên chủ mất mạng, nhưng ở một mặt khác, bà ta cũng đang nghĩ, con trai mình yêu người này như vậy, nên cô ta phải đau khổ hơn bản thân mình.
Trên thế giới này ai cũng có thể quên Tịch Thừa Quang, nhưng chỉ có cô ta là không thể quên.
Rất nhiều bà mẹ đối với con trai mình có chọn lọc, như chỉ có thần tiên mới xứng với nó. Nhưng nếu như thần tiên thật sự xuất hiện, thì lại có rất nhiều lý do chán ghét người ta.
Mẹ Tịch nghe Khương Tân Tân nói mà không có phản ứng gì.
Cho đến khi Khương Tân Tân nói: "Hôm nay tôi nói rõ cho bà biết, tôi sẽ không ly hôn với Chu Minh Phong, tôi rất yêu anh ấy, nếu một ngày nào đó mà tôi ly hôn, vậy thì tôi sẽ tìm Lưu Minh Phong, Lý Minh Phong."
Sắc mặt mẹ Tịch luôn bình tĩnh quả nhiên đã có một tia biến hóa.
Thanh âm bà ta trầm thấp, như là từ trong hanh động tĩnh mịch truyền tới, làm người ta phát hoảng.
"Cô không sợ ngày nào đó gặp Thừa Quang. . ."
Khương Tân Tân lười nghe bà ta nói xong, cắt ngang lời bà ta, mỉm cười: "Vấn đề này hỏi rất hay, nếu như về sau chúng ta hữu duyên gặp lại, hắn biết giờ này ngày này người trong nhà hắn đối với tôi như vậy, chỉ sợ phải cầu tôi tha thứ nha?"
"Tôi sẽ trả lời vấn đề của bà, tôi không hề có lỗi với ai, nên tôi không phải sợ." Khương Tân Tân nhìn chằm chằm bà ta: "Cũng không biết bà có sợ hay không."
Khương Tân Tân đi ra khỏi quán cà phê, đương nhiên bốn bảo tiêu cũng đi theo.
Cô lấy điện thoại trong túi ra.
Từ lúc bắt đầu nói chuyện, cô đã ghi âm lại, đem đoạn ghi âm này gửi cho Chu Minh Phong.
Mặc dù cô không biết Chu Minh Phong nghĩ gì, nhưng hai người đã quyết định sống cùng nhau, thì cô sẽ không giấu diếm anh nữa.
. . .
Nào biết được, hai mươi phút sau, cô nhận được tin nhắn của Chu Minh Phong: 【 Chu phu nhân, làm ơn giải thích một chút, Lưu Minh Phong Lý Minh Phong là có ý gì. 】
Khương Tân Tân: ". . ."
Đây là trọng điểm sao? ?
Khương Tân Tân giả chết, dứt khoát không trả lời.
Nhưng Chu Minh Phong vẫn nhắn tin tiếp: 【 Tiếp tục khâu cúc áo. 】
Khương Tân Tân: 【 Không nên tới gần đàn ông nếu không sẽ trở nên bất hạnh. jpg 】
*
Trong ba năm này, mẹ Tịch đã quen làm khó người khác. Dù sao trước đó nguyên chủ cũng là người bình thường, người bình thường đối mặt với sự trả thù của Tịch gia, đúng thật là không có lực đánh trả. Bởi vậy thủ đoạn tâm lý của mẹ Tịch dừng lại ở giai đoạn này, hoàn toàn quên mất, Khương Tân Tân hiện tại là người bên cạnh Chu Minh Phong, là một đàn ông có tài có quyền mạnh hơn Tịch gia.
Chu Minh Phong đã sớm chuẩn bị trước đó, đã bảo vệ tốt cuộc sống của Khương Tân Tân.
Bạn bè của cô, anh đều an bài người bảo vệ họ.
Hiện tại, mẹ Tịch đã chọc giận anh, vậy thì anh sẽ không nhân nhượng nữa. Có thể nói như vậy, chỉ cần Chu Minh Phong nguyện ý, thì hiện tại Tịch Chỉ Nghi mỗi ngày muốn làm gì, cùng người nào gặp mặt anh đều biết. Huống chi là hiện tại quyền lợi của mẹ Tịch bị suy yếu.
Cho nên, lúc Uông Tú Hương chưa tới Yên Kinh, anh đã biết sẽ có chuyện ở buổi họp lớp.
Hiện tại mẹ Tịch như thú bị nhốt, chỉ đợi đến lúc tiến hành đòn tấn công cuối cùng. Bà ta hận Khương Tân Tân, cũng hận Chu Minh Phong, hận anh cướp đi người phụ nữ của con trai mình.
Chu Minh Phong nhận được tin, biết mẹ Tịch muốn động tới Chu Diễn, một chút cũng không ngoài dự liệu.
Mẹ Tịch tìm người, đến chuẩn bị kế hoạch cẩn thận cũng không có, vậy mà lại muốn người ta bắt cóc Chu Diễn.
Đương nhiên bà ta cũng không phải đã mấy trí hoàn toàn.
Chỉ nói với bọn bắt cóc, làm Chu Diễn gãy cánh tay hoặc chân là được.
Buồn cười nhất là, mẹ Tịch không nghĩ đến, bọn bắt cóc không ngu như bà ta tưởng tượng, dưới tay của Chu Minh Phong, mấy bọn bắt cóc kia cũng sợ chọc phải phiền phức, biết được người mẹ Tịch muốn bọn hắn bắt cóc là con trai của Chu Minh Phong, cả đám đều buông thả tâm tư. Bọn hắn cũng không phải là kẻ liều mạng chân chính, cho dù là kẻ liều mạng, cũng không có khả năng không biết phân biệt.
Chu Minh Phong cũng thuận thế để cho người ta tìm được bọn bắt cóc, cùng bọn họ nói chuyện rồi làm giao dịch.
Hiện tại bọn họ đã lấy được tiền đặt cọc của mẹ Tịch cùng chứng cứ bà ta muốn bắt cóc.
Chu Minh Phong cũng không giấu Khương Tân Tân.
Mặc dù Khương Tân Tân đã sớm nghĩ đến chuyện mẹ Tịch sẽ như vậy, nhưng khi biết bà ta muốn bắt cóc đứa trẻ vô tội là Chu Diễn, vẫn tức giận: "Bà ta có phải điên rồi hay không!"
Chu Minh Phong vội vàng ôm lấy cô.
Hơn nửa ngày, cô mới bình tĩnh được.
Khương Tân Tân biết được nguyên nhân mẹ Tịch làm như vậy, mẹ Tịch sử dụng rất nhiều thủ đoạn không thành công, muốn Chu Minh Phong tức giận với cô, sau đó giữa hai người có một khoảng cách không thể nào như trước được nữa.
Vậy dĩ nhiên chỉ có Chu Diễn.
Chu Diễn là con trai duy nhất của Chu Minh Phong, dù sao thì sau vụ bắt cóc cậu không bị làm sao cả, bà ta cùng Chu Minh Phong đều không quay lại quá khứ, cô với Chu Diễn cũng giống vậy.
Mẹ Tịch quyết tâm làm cả đời này của cô không được sống quá tốt.
Đến lúc đó nếu như bởi vì cô, mà khiến Chu Diễn bị tổn thương, cô cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Hốc mắt Khương Tân Tân đã đỏ.
Cho dù khó khăn như nào, cô đều không rơi lệ.
Chu Minh Phong cảm thấy vai mình có chút ướt, cảm thấy ê ẩm, càng dùng sức ôm chặt cô, rồi lại một lần nữa dỗ dành cô: "Yên tâm, không có chuyện gì. Anh cũng sớm đã sắp xếp xong rồi."
Đến bây giờ, là công hay tư, đều muốn làm thật tốt không có sai sót gì.
Anh không tiếp thu được khả năng "Nếu có chuyện".
Cho nên, phải hao tổn bao nhiêu tâm huyết, anh cũng sẽ không để chuyện bản thân mình biết có nguy hiểm nhưng vẫn không phòng thủ.
Trên thực tế, qua nhiều năm như vậy, số lần Chu Diễn bị người ta để ý đến không ít.
Còn nhiều, rất nhiều kẻ liều mạng khát vọng một lần làm liều là có thể phát tài.
Anh là một người cha, đương nhiên sẽ không bao giờ đưa con trai vào tình thế nguy hiểm.
"Nếu như anh ngay cả vợ và con trai mình đều không thể bảo vệ được. " Chu Minh Phong dừng một chút, giống như là cố ý khiến cho cô vui vẻ, nên nói: "Vậy không bằng anh chết đi cho xong."
Đây cũng là lời trong lòng của Chu Minh Phong.
Anh đã quá chú ý đến sự nghiệp, trong xã hội này không thiếu người khẩu phật tâm xà, thân là đàn ông, nếu như ngay cả vợ con mình đều không thể bảo vệ được, vậy anh bận rộn nhiều năm như vậy, là làm cái gì?
Khương Tân Tân vẫn rất tức giận nói: "Nhưng chỉ cần em nghĩ đến chuyện bà ta muốn tổn thương Chu Diễn, là am muốn theo liều mạng theo bà ta!"
Chu Minh Phong đưa tay ra sau gáy cô, hôn đỉnh đầu cô một cái, ôn nhu nói: "Để anh thì hơn."
"Chờ xong chuyện này." Chu Minh Phong nói: "Chúng ta sẽ bổ sung giấy đăng kí kết hôn."
Khương Tân Tân buồn buồn nói: "Bổ sung? Vì cái gì, anh làm mất sao?"
Chu Minh Phong ừ một tiếng.
Không có làm mất.
Chỉ là muốn trên giấy kết hôn, thật sự có ảnh của anh với cô.