Minh Nhiếp

Chương 3: Sinh Bệnh

Trời bắt đầu nhập nhoạng tối Mẫn Minh mới quyết định trở về. Cô không ngờ mình đã ở lại nghĩa trang nguyên cả một ngày. Lúc đứng dậy đầu có chút choáng váng có lẽ bị cảm lạnh rồi nhìn trạm sẽ bus phía trước cô đang định đi đến.

“Mẫn Minh! Sao cậu lại ở đây!” Một nam sinh cao gầy gọi với từ phía sau. Cô nhìn lại ra là cậu bạn cùng lớp Cổ Tứ Dương.

“Tôi có việc.” Mẫn Minh cười cười, cậu bạn này cô cũng không ghét. Tuy gia đình cậu ta thuộc loại có điều kiện nhưng tính tình rất khiêm tốn, trong xã hội bây giờ người như vậy quả thật không còn nhiều.

“Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm hay để tôi đưa cậu về nhé xe nhà tôi đỗ bên kia.” Cổ Tứ Dương có thiện ý mời cô.

Nụ cười này rất quen thuộc rất ấm áp. Cô đột nhiên có chút hoảng hốt hơi cau mày chẳng lẽ là anh thật sao! Tay không tự chủ được đưa đến chạm vào mặt cậu ta.

Cổ Tứ Dương đầu tiên hơi kinh ngạc sau đó lập tức nở nụ cười tươi. Cô tự nhiên lại vuốt ve khuôn mặt mình nhưng vì sao ánh mắt lại có vẻ trống rỗng, xa xăm! Cậu ta cũng không quan tâm nhiều đến thế đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Cảm nhận được hơi ấm Mẫn Minh mới kịp phản ứng. Cô đang làm gì vậy! Tự nhiên lại đi chạm vào mặt người ta! Cô xấu hổ vội rút tay về lại bị cầm chặt lấy.

“Mẫn Minh! Thực ra tôi. . . thực ra tôi rất thích cậu!” Cổ Tứ Dương mặt bỗng chốc ửng đỏ.

Cô rứt khoát rút tay về nói:

“Xin lỗi cậu!”

Không suy nghĩ nhiều cô vội vã chạy ra ngoài.

Tại sao lại là cậu ta!

Cô là mệnh sao chổi. Còn nhớ ngày mẹ tự tử cả bồn tắm tràn đầy một màu máu đỏ nhiều đến nỗi nhiễm đỏ đôi mắt cô. Từ ngày đó trở đi cô chán ghét màu đỏ. Nhìn anh trai mặt tái nhợt từ từ bị dòng nước cuốn đi lòng cô dường như đã chết. Tuổi thơ của cô bắt đầu từ năm tám tuổi đã không còn tiếng cười mà hiện tại cô vẫn còn muốn liên lụy người vô tội hay sao!

Trong đầu rối rắm cứ như thế chạy thẳng về phía trước cho đến khi va phải l*иg ngực cứng rắn cô mới ngẩng đầu lên.

Còn có thể là ai ngoài anh ta.

“Có chuyện gì vậy! Mẫn Minh sao em đổ nhiều mồ hôi thế này!” Lôi Nhϊếp không để ý đến sự giãy giụa của cô ôm chặt cô vào lòng. Anh nhìn khuôn mặt cô hơi ửng đỏ vội sờ tay lên trán.

Cô bị sốt sao!

Lẳng lặng nhìn người nằm trên giường bệnh trong lòng anh không khỏi đau đớn. Cô chắc chắn là vừa mới khóc. La Thái đứng đợi cả một ngày thế nhưng lại để mất dấu! Có lẽ cô đã sớm đoán được có người đi theo cho nên mới cố ý cắt đuôi.

Còn nữa, nam sinh lúc này là ai!

Dưới ánh đèn lông mi của cô thật dài, làn da trắng nõn, trên cánh tay là kim truyền dịch đang được truyền vào người cô. Cô luôn gầy yếu như vậy mỗi lần đều dùng loại yếu ớt này giày vò anh. Anh biết mọi người đều biết cô không phải đang lẩn tránh mà chính là đang sống trong thế giới của mình không nhìn thấy ai khác bao gồm cả anh.

Lôi Nhϊếp nắm tay cô nhẹ nhàng hôn.

Anh đã dặn bác sĩ cho cô uống thêm thuốc an thần nên giờ cô mới có thể an tĩnh ngủ. Điện thoại đột nhiên rung Lôi Nhϊếp nhíu mày ra ban công nghe máy.

“La Thái! Lần sau tốt nhất hãy cẩn trọng cho tôi…còn nữa cậu lập tức đem tư liệu điều tra về tên nhóc chiều nay đến cho tôi.”

Nhìn bầu trời đêm đầy sao Lôi Nhϊếp lặng lẽ châm 1 điều thuốc.

Có lẽ ngay từ lần đầu tiên cô nắm lấy góc áo của anh bọn họ đã xác định sẽ dây dưa cả đời. Anh hận Mẫn Kha nhưng cũng muốn cảm ơn anh ta. Cái chết của Mẫn Kha đã tạo cơ hội cho anh có thể lại gần cô nhưng cũng chính vì anh ta hại cô mất đi sinh lực khiến cho anh khó có thể tiến vào lòng cô.

Anh vẫn nhớ rõ bé gái giống như thiên sứ nhỏ chạy nhào vào lòng anh gọi anh là anh trai chỉ bởi vì hôm đó anh mặc một chiếc sơ mi trắng. Đây cũng là nguyên nhân anh tìm đến Mẫn gia. Mối quan hệ giữa anh và Mẫn gia chỉ là 1 vỏ bọc thực chất anh là liều thuốc duy nhất của Mẫn Minh vào lúc đó.

Đây là giao kèo giữa Lôi gia và Mẫn gia.

“Thế nào rồi! Mẫn Minh, con bé đáng thương này…” Mẫn Chính Huy đi đến nhìn người nằm trên giường bệnh đau lòng không thôi.

Nghiệt đều do ông tạo tại sao lại đổ hết lên người Mẫn Minh!

Có trời biết mấy năm nay ông tự trách bản thân như thế nào.

“Không sao đâu ba! Chỉ hơi sốt thôi truyền nước xong là không có việc gì.” Lôi Nhϊếp an ủi thay ông rót một cốc nước đưa đến.

“Tại sao lại sốt! Thời gian này không phải sức khỏe của nó rất tốt sao!” Mẫn Chính Huy nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.

Đứa trẻ ngốc! Cô định dùng cách này để tra tấn mình nhưng không biết cũng chính là tra tấn ông hay sao!

Mẫn Minh vẫn chưa quên được việc mẹ mình tự sát không nghĩ tới sau này lại xảy ra chuyện như vậy. Thật không ngờ người đàn bà điên kia lại dùng tính mạng Mẫn Minh uy hϊếp ông. Mẫn Chính Huy ông chưa bao giờ bị người ta uy hϊếp. Năm xưa mẹ của Mẫn Minh cũng từng lấy cái chết ra uy hϊếp nhưng không có hiệu quả vậy mà vì Mẫn Minh ông chịu thỏa hiệp thậm chí còn đáp ứng sẽ lấy người đàn bà kia.

Thế nhưng cô ta lại buông tay.

Nhìn bộ dạng nổi điên của Mẫn Kha lúc đó ông biết bản thân mình cũng phát điên rồi không chút do dự bóp cò. Người đàn bà đó có chết một trăm lần cũng không đổi được tính mạng của Mẫn Kha. Giây phút đó ông không chỉ mất đi một mình Mẫn Kha mà còn cả Mẫn Minh nữa.

Sau khi Mẫn Kha chết Mẫn Minh người nào cũng không nhận ra chỉ điên cuồng đòi tìm anh trai. Nhìn con bé ôm chặt Lôi Nhϊếp không buông ông biết rằng Mẫn Minh của ông được cứu rồi.

Mấy năm trở lại đây mặc kệ Mẫn Kỳ bên ngoài gây chuyện ra sao ông vẫn chịu đựng. Bao nhiêu năm thua thiệt bọn trẻ chỉ cần chúng muốn cái gì ông cũng đều đáp ứng nhưng Mẫn Minh từ trước đến nay chưa từng yêu cầu điều gì.

Đúng vậy! Con bé chỉ cần mẹ và Mẫn Kha liệu ông có cho được không!

Cũng may còn có Viêm Viêm.

Sự ra đời của Viêm Viêm làm cho Mẫn Minh như được sống lại.

“Lôi Nhϊếp! Tôi biết cậu muốn cái gì nhưng e là tôi không thể cho cậu được. Tôi chỉ muốn con bé được hạnh phúc muốn nó có thể tự do lựa chọn. Tài sản của Mẫn thị tôi đã chia ra làm ba phần. Di chúc cũng đã lập rồi. Một khi tôi chết phần của tôi sẽ là của cậu.” Mẫn Chính Huy thở dài chỉnh lại chăn cho Mẫn Minh.

“Ba! Tài sản của ba con không cần. Mấy năm nay ba cũng biết cái con muốn là gì!” Lôi Nhϊếp xoay người đưa lưng về phía ông trong mắt là một mảng rét lạnh.

Mẫn Chính Huy nói không cho là anh lập tức không cần nữa sao!

Không có khả năng đó!

Mẫn Chính Huy suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Lôi gia từ trước đến nay luôn thờ phụng một câu

“Muốn! Nhất định phải có được. Cho dù có phải hủy diệt cũng phải biến nó trở thành của mình.”

Điều này ngay từ ngày xác lập giao kèo Mẫn Chính Huy đã biết rõ.

“Tôi biết! Với tài lực của Lôi thị các người mà nói những thứ này căn bản không để trong mắt nhưng đây là tâm ý của tôi cũng là muốn bồi thường mấy năm nay cậu chịu thiệt thòi. Theo như giao kèo đến cuối năm nay cậu với Mẫn Kỳ có thể hủy bỏ hôn ước được rồi.” Mẫn Chính Huy biết muốn cậu ta buông tay không phải chuyện đơn giản.

“Ba! Ba về nhà trước đi. Con sợ Viêm Viêm ở một mình không quen sẽ sợ hãi. Ở đây có con là được rồi. Lời ba nói con sẽ suy nghĩ.” Lôi Nhϊếp quay đầu nở nụ cười thản nhiên.

Mẫn Chính Huy thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra.

Dù sao cũng còn trẻ tuổi như vậy chờ sau sinh nhật Mẫn Minh ông sẽ đưa cô đi du học. Thời gian còn dài không biết chừng Lôi Nhϊếp sẽ buông tha cho con bé. Ông tin tưởng vững chắc Mẫn Minh của ông sẽ tìm được hạnh phúc đích thực.

Y tá đến rút bình truyền dịch.

Trên tay cô vì kim chuyền mà hơi rỉ máu. Lôi Nhϊếp thè lưỡi liếʍ hết. Ngoài vị máu còn hơi có mùi cồn. Không bao lâu miệng đã muốn từ tay cô chuyển đến bên môi tinh tế ngậm lấy. Anh nhẹ nhàng liếʍ quanh cánh môi khiến cho đôi môi khô khốc của cô dễ chịu hơn sau đó từ từ chuyển đến cần cổ trắng nõn còn có xương quai xanh mê người…cô luôn thơm ngọt như vậy.

Năm 8 tuổi lần đầu tiên cô để lại dấu môi trên má anh anh đã biết anh muốn cô.

Người trên giường khẽ chau mày.

Mấy năm nay cô rất ít khi vui vẻ. Anh nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mày đang chau lại của cô cầm lấy bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay.

Anh muốn đưa cô về Lôi gia, không ai có thể ngăn cản được.

Mẫn Chính Huy! Lão già này muốn đẩy anh ra e rằng đã quá muộn.

Mẫn Minh nhất định phải là người của anh.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa Lôi Nhϊếp cau mày tức giận.

Cửa mở là mẹ Trần quản gia lâu năm của Mẫn gia. Mẫn Chính Huy hóa ra vẫn không yên tâm, lão hồ ly bắt đầu đề phòng anh.

“Lôi thiếu! Cậu trở về nghỉ ngơi đi ở đây có tôi là được rồi!” Mẹ Trần rất ít nói. Ở Mẫn gia lâu như vậy bà biết cái gì nên cái gì không nên nói nhưng bà thật lòng lo lắng cho Mẫn Minh.

Năm đó phu nhân hiền lành như vậy cũng không thoát khỏi cái chết Mẫn Minh đứa nhỏ không chịu nổi đả kích liên tiếp liền đổ bệnh. Sau một trận ốm nặng tỉnh dậy tính tình dường như thay đổi hẳn. Mẫn phu nhân đã không còn, bà cũng định xin thôi việc nhưng lại không thể bỏ mặc Mẫn Minh.

Biết Mẫn Chính Huy đã có chuẩn bị Lôi Nhϊếp cũng không phản bác đem tay Mẫn Minh để lộ ra ngoài bỏ vào trong chăn ánh mắt tràn ngập ôn nhu.

Anh vẫn chờ cô lớn lên hơn nữa vẫn đang tiếp tục chờ.