*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có Bạch Minh Châu trấn thủ hậu phương, Lê Ngọc Anh tập trung tinh thần đối phó quân địch trước mắt, tình thế bắt đầu từng chút một tốt hơn. Mặc dù không thể nào đem toàn bộ xương khô quân đoàn tiêu diệt nhưng trụ đến khi Trần Minh Quân có thể khôi phục được cử động cũng không phải chuyện xa vời.
Đại quân bạch cốt liên miên không ngớt, khi mặt trời lặn vẫn tiếp tục kéo đến. Mãi cho đến khi đêm khuya, trăng máu hiển hiện trên bầu trời bọn chúng mới rút đi, thay thế vào đó là vong linh quân đoàn.
Bây giờ tự thân không thể cử động, Trần Minh Quân mới sâu sắc hiểu được độ nguy hiểm của chúng đối với những tu sĩ khác. Hắn có đạo thể, chỉ cần vận chuyển lên đem những vong linh này chuyển hóa thành năng lượng của mình nhưng những người khác không có đạo thể, muốn đối phó với vong linh phải dùng rất nhiều thủ đoạn.
Bạch Minh Châu miệng ngâm tụng kinh văn, đánh ra một một thuật pháp tạo thành l*иg ánh sánh đem cả nhóm người bao bọc, bảo vệ ở bên trong. Những vong linh kia khi chạm vào chiếc l*иg này phát ra trận trận tiếng thét chói tai, khói xanh bốc lên.
Trần Minh Quân âm thầm đoán được, đây có lẽ là một dạng thuật pháp của chính đạo tông môn chuyên dùng để khắc chế tà ma.
Nghĩ cũng đúng, đường đường chính đạo tông môn nếu như không có chút thủ đoạn giải quyết tà vật thì cũng quá cùi bắp rồi.
Ngẩng đầu lên, hắn phát hiện Lê Ngọc Anh trên tay đang cầm một cái đèn l*иg sáng lên ánh lửa vàng. Phạm vi chiếu sáng bán kính mười mấy mét, trong phạm vi này phàm là vong linh bị chiếu tới đều như băng mỏng gặp phải liệt hỏa, chớp mắt phai mờ, biến mất.
Nàng hạ dần độ cao xuống, đi đến chỗ đám võ giả cùng với Trần Minh Quân. Thấy nào có bảo vật lợi hại như vậy, Bạch Minh Châu cũng thu hồi lại thuật pháp của mình.
Hai nữ lướt qua nhau, bốn mắt lạnh lùng liếc thoáng qua tựa như có một luồng điện vô hình được hình thành. Trần Minh Quân chứng kiến cảnh này khóe miệng một trận co quắp, đây chẳng nhẽ là trong truyền thuyết tu la tràng?
Thế nhưng ta đối với Bạch Minh Châu cũng không có ý tưởng gì nha......
Lê Ngọc Anh đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt không giận giữ nhưng cũng không có bất luận biểu cảm gì, lạnh nhạt hỏi: " Ngươi thấy thế nào? "
Trần Minh Quân đánh cái rùng mình, nữ nhân biểu lộ ra thế này mới tính đáng sợ nhất. Thà rằng vui, buồn, ghét, giận rõ ràng còn dễ đoán, còn như thế này.....thực sự khiến hắn không biết phải làm sao.
" Đỡ hơn một chút, đã có thể cử động. " Suy tư hồi lâu, hắn quyết định trả lời thành thật.
Cho dù nàng không biểu hiện ra bên ngoài nhưng hắn biết đối phương đang hờn dỗi. Nơi này bây giờ đang tụ tập nhiều người không thích hợp hắn dỗ dành chỉ đành đợi lần sau có cơ hội cả hai ở riêng lại đi giải thích một phen.
— QUẢNG CÁO —
" Nhị công chúa! " Những võ giả khác sau khi đóng lại thất linh liên hợp trận cũng lần lượt đứng dậy chắp hai tay cúi người đối với Lê Ngọc Anh hành lễ. Bọn họ tuy đều xuất thân từ cửu tinh cấp thế lực tông môn nhưng Đại Lê Hoàng Triều địa vị siêu nhiên, thuộc về thế lực vượt trên cửu tinh gọi là Siêu Tinh cấp thế lực.
Cho nên, ngay cả thánh tử, thánh nữ gặp Đại Lê hoàng tộc cũng vẫn phải hành lễ.
Lê Ngọc Anh gật gật đầu, nâng một tay lên tỏ ý bọn hắn không cần đa lễ sau đó đem đèn l*иg giao cho Trần Minh Quân nói: " Ngươi nhân cơ hội đêm nay có đèn l*иg này đem theo bọn họ rời khỏi thành cổ. "
Trần Minh Quân tò mò hỏi: " Ngươi muốn đi? "
Lê Ngọc Anh gật đầu trả lời: " Lần này có không ít thiên kiêu tham gia vào bí cảnh, ta cần đuổi kịp cước bộ của bọn họ. "
Ngoại trừ nàng, xác thực đã có một vài vị thiên kiêu chạy vào trong cổ thành. Ban đầu ở ngoài bí cảnh bọn họ ngụy trang rất kỹ cho nên Lê Ngọc Anh không phát hiện ra được. Nhưng thời khắc bảng điểm số của bí cảnh Làng Thụy Hương xuất hiện, nàng đã biết nguyên lai ' bọn hắn ' cũng đã đến.
' Bọn hắn ' hai chữ nàng tự nhiên dùng để ám chỉ những thiên tài số một, số hai của những thế lực Siêu Tinh Cấp. Còn như Triệu Hạo hay Triệu Dao Dao.....xin lỗi, còn chưa đủ trình khiến nàng phải để vào mắt.
Trần Minh Quân cũng hiểu được hàm ý trong câu nói của nàng, bảo vật xưa này đều là vật vô chủ chỉ xem người nào đến trước nhất. Cho nên cũng không nói lời ngăn cản, chỉ lo lắng hỏi: " Ngươi đưa bảo vật này cho ta, vậy ngươi dùng cái gì? "
Phương pháp đối phó đám vong linh tuy không nhờ bảo vật thì có thuật pháp nhưng sử dụng thuật pháp rất tiêu hao linh lực, ngộ nhỡ trên đường gặp phải thiên kiêu khác thì rắc rối rồi.
Cao thủ đánh nhau không chỉ có lực lượng chênh lệch quan trọng, còn có số lượng linh lực sử dụng được nhiều hay ít, tiếp đến là pháp bảo mạnh hay yếu, số lượng bao nhiêu...
Lê Ngọc Anh nghe vậy, biết hắn vẫn luôn quan tâm đến sự an toàn của mình, vẻ mặt thoáng hòa hoãn cười nói: " Yên tâm đi, đèn l*иg này ta không chỉ có một cái. "
Nói, nàng lại từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái đèn l*иg tương tự, lắp linh thạch lắp vào sáu lỗ khảm. Cho đến khi viên linh thạch cuối cùng được lắp vào, bên ngoài đèn l*иg khắc họa trận pháp sáng lên sau đó tản ra ánh sáng màu vàng.
Trần Minh Quân thầm nghĩ cũng đúng, lấy thân phận cao quý của nàng làm gì có chuyện chỉ có mỗi một món bảo vật trừ tà. Trong lòng kêu khổ, mình vẫn là quá nghèo, chuẩn bị các phương diện quá thiếu.
Đồng dạng suy nghĩ như hắn còn có bảy tên võ giả khác, bao gồm cả Bạch Minh Châu. Bất quá nghĩ đến bản thân mình sẽ được an toàn cho đến khi ra khỏi thành cổ, người nào người nấy đều tràn đầy phấn khởi.
Phải biết những vong linh này ngày hôm qua khiến bọn hắn có bao nhiêu khốn khổ, chết biết bao nhiêu đồng môn sư huynh, đệ, tỉ, muội. Bây giờ có đèn này, bọn họ còn lo gì nữa.
— QUẢNG CÁO —
Lê Ngọc Anh cầm theo đèn l*иg đang định rời đi thì lại bị Trần Minh Quân gọi lại. Hắn cố gắng nện xuống từng bước chậm rãi đi đến, ghé đầu vào tai nàng nhỏ giọng nói ra: " Kỳ thực trong lòng ta hiện giờ chỉ có ngươi thôi. "
Nói xong, không đợi nàng kịp phản ứng lập tức bỏ chạy. Bất quá thân thể hắn mới hồi phục được một chút, đi lại và cử động còn tương đối khó khăn cho nên tốc độ bỏ chạy chẳng khác nào ốc sên đang bò.
Một bàn chân lập tức tiếp thêm tốc độ cho hắn, giúp hắn đạt được tốc độ bàn thờ. Chỉ có điều....hắn muốn dừng cũng không dừng được.
" Ầm! "
Thanh âm vang dội trong không gian tĩnh mịch lập tức thu hút mọi người nhìn lại. Chỉ thấy......Trần Minh Quân cắm mặt vào tường, trên mông còn in lên dấu giày.
Bọn hắn không tự chủ nhìn về phía vẫn còn chưa kịp thu chân Lê Ngọc Anh, thầm nghĩ hai người này đang làm gì vậy?
Bạch Minh Châu vội vàng chạy đến ' gỡ ' Trần Minh Quân ra khỏi bức tường, một mặt phẫn nộ nhìn xem Lê Ngọc Anh: " Nhị công chúa, ngươi muốn làm gì? Hắn tốt xấu cũng là em rể của ngươi vậy mà ngươi nhân lúc hắn thương nặng.... "
Lời chưa nói hết đã dừng bởi vì nàng thấy có điều gì đó bất thường, Lê Ngọc Anh gương mặt tại sao lại đỏ bừng cả lên?
Đang tức giận?
Xấu hổ?
Thân cũng là một người nữ nhân, trực giác của nàng đủ nhạy cảm để nhận ra một số chuyện không giống bình thường. Bất quá lấy tư duy của nàng cũng không phán đoán được một cách chính xác.
Lê Ngọc Anh bối rối quay người, như một cơn gió biến mất tại tầm mắt bỏ lại đám võ giả đang một mặt hỏi chấm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Trần Minh Quân xấu hổ gãi gãi đầu, giả bộ ho khan hai tiếng nói: " Chư vị, ta nghĩ chúng ta nên tranh thủ trời còn sớm rời đi bí cảnh này. "
Lời nói này vừa ra lập tức dẫn đến đông đảo võ giả tán thành, đèn này chỉ có thể khắc chế vong linh nhưng không khắc chế được xương khô quân sĩ, điểm này từ việc ban ngày không thấy Lê Ngọc Anh lấy ra dùng đã có thể hiểu được.
— QUẢNG CÁO —
Nếu đã như thế, tội gì tiếp tục nán lại. Ngộ nhỡ đến khi trời sáng vẫn chưa ra khỏi thì chẳng phải phiền phức?
Thế là trong đội ngũ phân ra một người khỏe mạnh nhất cõng lên Trần Minh Quân, cả nhóm bắt đầu chạy như bay về phía lớp tường thành thứ nhất của tòa thành cổ.
Trên đường thu hút vô số vong linh bám theo nhưng nhờ có đèn l*иg Lê Ngọc Anh để lại, bọn hắn không bị cản trở chút nào. Đi đến nơi nào, vong linh bị ánh đèn chiếu tới lập tức tan biến không thấy gì nữa.
Cho đến khi ra đến lớp tường thành thứ nhất, đứng trước lối ra bên ngoài. Trần Minh Quân vỗ vỗ bả vai người đang cõng mình bảo hắn thả xuống.
Đám người đối với hành động này của hắn có chút không hiểu, chính mình đều đã trọng thương tới tình trạng cử động còn khó khăn mà vẫn muốn lưu lại trong này làm gì?
Bạch Minh Châu hỏi: " Trần công tử, ngươi làm sao? "
Trần Minh Quân cười nói: " Cảm tạ các vị đưa ta đến nơi này thế nhưng bí cảnh ta thực sự không thể bỏ lỡ. Trong tòa thành cổ này có một vật ta nhất định phải có được. Cho nên mọi người cứ rời đi trước, chỉ cần lưu lại cho ta chiếc đèn l*иg này là được. "
Bạch Minh Châu trầm mặc, nhưng năm tên nam võ giả khác thì lại giơ ngón tay cái lên nháy mắt với Trần Minh Quân giống như đang nói với hắn " Ta hiểu được, ngươi nhất định phải có nhị công chúa đúng không "
Thân là thiên chi kiêu tử không nói, bọn hắn từng cái người nào không phải tán gái lão thủ. Cho nên kể từ khi thấy Lê Ngọc Anh xấu hổ bỏ chạy bọn hắn đã sớm đoán ra giữa hai người có gian tình.
Đồng thời cũng bội phục can đảm của phò mã, tán gái ngay cả sự an toàn của bản thân cũng không thèm để ý tới. Bất quá bọn hắn cũng không nghĩ Trần Minh Quân ngu thật, mà chỉ nghĩ có lẽ trong lòng hắn đã tự có tính toán của riêng mình cho nên không ai khuyên can.
Dù sao, một người ẩn nhẫn bao nhiêu năm mặc kệ bị chửi mắng chờ đợi ngày một tiếng hót làm kinh người như Trần Minh Quân. Người ngu có thể làm được sao?
Trần Minh Quân ngượng ngùng cười cười, thầm nói đừng trách ta à, tự bọn hắn đều biết nha.