Biên Nhan bao nuôi một tiểu thịt tươi không nổi tiếng nhưng giá trị con người lại cực cao.
Từ nắm tay, ôm ấp, hôn môi cho đến lúc cởi sạch quần áo lăn giường, bước nào cũng phải trả thêm tiền.
Hơn nữa còn có rất nhiều yêu cầu, không thể quá lớn tuổi, phải chưa lập gia đình, chưa từng sinh con, còn phải nộp hồ sơ khám sức khỏe cho anh ta xem, đảm bảo không mắc bệnh phụ khoa hoặc những bệnh lây qua đường tình ɖu͙ƈ.
Lúc Biên Nhan nghe cô bạn nói tới vấn đề này cô còn cảm thấy buồn cười, chim của anh ta làm bằng vàng chắc?
Chờ đến khi nhìn thấy người kia Biên Nhan mới hiểu vì sao anh ta lại có sự tự tin lớn như vậy.
Chim của anh ta có khi còn đắt hơn cả vàng ấy chứ, chỉ nghĩ đến việc nằm dưới thân anh ta để anh ta tiến vào… Biên Nhan véo vào đùi, nơi riêng tư co rút tựa như muốn lêи đỉиɦ.
Tiền thì có là gì, mạng của em cũng cho anh luôn.
Biên Nhan bao Đàm Dận cả ngày, đêm đầu tiên với giá trêи trời.
Chẳng thèm đi đâu cả, chỉ ở lì trong phòng, bảo người đàn ông đứng đó, cô cởϊ qυầи anh ta ra, nhìn ngắm cặp ʍôиɠ săn chắc, bên dưới qυầи ɭót căng phồng một cục, đó là thứ làm cho phụ nữ điên cuồng, đạt được sung sướиɠ cực hạng.
Mắt Biên Nhan sáng lên, cô nhìn chằm chằm vào chỗ đó, giơ cây roi trong tay đánh xuống ʍôиɠ anh ta.
Đàm Dận cắn răng cam chịu đầy khuất nhục.
Đánh thêm vài cái nữa thì nhìn thấy thân hình cao lớn của Đàm Dận run nhè nhẹ, gậy thịt bên dưới đang chậm rãi ngẩng đầu.
Biên Nhan vô cùng kinh ngạc: “Anh ɖâʍ dữ vậy luôn hả?”
Đàm Dận rũ mắt, không nói tiếng nào.
Biên Nhan không có kinh nghiệm, xuống tay không biết nặng nhẹ, cô kéo qυầи ɭót của anh ta xuống ý muốn nhìn xem thế nào, trêи hai cánh ʍôиɠ tròn lẳng rải rác vài vết hằn đỏ.
Biên Nhan nuốt nước miếng, sẵn tiện sờ soạng hai cái sau đó lại nhéo thêm mấy cái vào cặp đào mẩy kia.
Tiền cũng đã trả rồi, nếu không làm cho xong thì lỗ chắc, nghĩ vậy nên Biên Nhan nhón chân, dán môi mình lên môi anh.
Môi của Đàm Dận rất lạnh, Biên Nhan cọ qua cọ lại một lúc, sau đó mới cạy răng anh ra, vói lưỡi vào trong khoang miệng của anh ta.
Đầu lưỡi của anh ươn ướt mềm mại, anh lạnh nhạt nhận lấy sự đυ.ng chạm của cô, trong khoang miệng của anh có mùi bạc hà, hương thơm thoang thoảng vấn vít giữa môi lưỡi hai người.
Biên Nhan cảm thấy rất sung sướиɠ, trái tim đập loạn nhịp “Thình thịch’ không ngừng, cảm giác cũng rất kϊƈɦ thích, cô bám vào vai anh, nuốt lấy nước bọt của anh.
Mãi đến khi Đàm Dận phản kϊƈɦ, hôn ngược lại, so sánh với kỹ thuật trúc trắc ngây ngô của cô thì anh có vẻ kịch liệt hơn nhiều, Biên Nhan hít thở không được đành phải giãy giụa đẩy anh ta ra, bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng.
Chờ đến lúc thật sự lâm trận, Đàm Dận tách hai chân của Biên Nhan rộng đến hết mức, một tay anh giữ đùi cô, một tay cầm ‘Bé ciu’ nhét vào trong tiểu huyệt chặt khít của cô, gậy thịt cực lớn ra ra vào vào, cảm giác vừa ngứa lại căng tức, đám lông rậm rạp cọt xát vào hoa môi làm cô ngứa ngáy vô cùng.
Biên Nhanh bị đè ra làm cho trợn trắng mắt, quá, quá kịch liệt.
Cuối cùng cũng cam chịu cho đến khi anh bắn tinh xong, Đàm Dận dựa vào người Biên Nhan nghỉ ngơi một lát, gậy thịt còn chưa thỏa mãn chỉ trong một lát nó lại cứng lên dưới sự ɭϊếʍ hút của tiểu huyệt.
Anh ta rút gậy thịt ra, lột áo mưa bỏ, xé thêm cái mới định mang vào.
Biên Nhan cảm giác hình như bên trong của mình đã bị cọ trầy da vì vậy vội vàng ngăn cản: “Em, em không được.”
Đàm Dận ngừng động tác lại, cúi đầu nhìn cô: “Em bao anh cả ngày mà.”
Không lẽ anh định làm cả ngày luôn hả?
Biên Nhan vội vàng khép hai cái đùi đã mất hết cảm giác không còn nghe theo sự sai bảo của cô lại: “Em, em thỏa mãn rồi.”
Đàm Dận đã mang áo mưa xong, ‘Chym to’ đang lăm le nhìn cô chằm chằm, nghe cô nói vậy anh im lặng một lát rồi nói: “Đã thỏa mãn?”
Biên Nhan cuộn người lại: Đúng vậy, em là kim chủ của anh, có làm hay không là do em quyết định.”
….……
Sau này khi cha già của Biên Nhan bị phá sản còn bị bắt vào tù, cô trở nên nghèo túng, trêи người chỉ còn lại 30 đồng.
Lúc đó Đàm Dận đã trở thành ảnh đế, thù lao của một bộ phim đã đạt đến con số vài nghìn vạn, lúc này xem như anh ta vẫn còn có lương tâm, cung cấp cho cô một công việc, làm trợ lý sinh hoạt.
Còn bao ăn bao ở, mặc dù chỉ có một bữa cơm nhưng được ở lại căn biệt thự rộng lớn của anh ta.
Hôm nào đó, đoàn phim đóng máy, đạo diễn mở tiệc chúc mừng.
Đàm Dận uống một ít rượu, về đến nhà thì ôm chặt lấy cô, không nhịn được tình cảm chôn sâu trong lòng mà hôn Biên Nhan. Cô đón nhận nụ hôn của anh, trong bụng lại đang nhẩm tính giá cả, một tháng lương không trả nổi, chắc phải lấy luôn tiền tháng sau bù vào.
Đàm Dận đang hưng phấn, vói tay vào áo của Biên Nhan, nắm lấy một bên đẫy đà xoa nắn.
Biên Nhan dù đau nhưng lại sướиɠ, không biết sờ ngực là phục vụ tặng kèm hay là thu phí đây, tháng sau cô chỉ có thể ăn mì gói với rau thôi.
Hạ thể của Đàm Dận cương cứng như muốn nổ tung, hận không thể đè cô xuống giường làm cho đến chết, anh cởi thắt lưng.
Biên Nhan lại vô cùng hoảng sợ: “Anh đừng cởϊ qυầи, em không có tiền đâu.”
Đàm Dận: “…”
Biên Nhan liên tục lùi về sau: “Em thật sự không có tiền, bây giờ em nghèo lắm.”
Đàm Dận nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho em nợ trước.”
Biên Nhan nhìn người đàn ông với cơ bụng tám múi trước mặt và cái áo sơ mi sắp bị xé thành từng mảnh nhỏ của mình, lẫn trong giọng nói có chút nức nở: “Anh… Anh không thể ép mua ép bán được.”