Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Chương 1: Chương 1

Trăng tròn treo trên cao, ánh trăng mát lạnh như nước.

Người đàn ông da trắng tóc vàng mắt xanh đang gào rú với ánh trăng, cơ thể đột nhiên xảy ra biến đổi.

Thân hình sau khi hoá thú cao lớn thô bạo, nhe răng nanh sắc nhọn vẻ mặt dữ tợn, hung ác trừng mắt nhìn cô gái ở trước mắt.

Mặt Giản Linh không chút biểu cảm nhìn người sói hung ác trước mắt, nội tâm của cô không dao động chút nào, thậm chí… Có hơi thất thần.

Diệp Lâm ở phía sau cô kích động nói: “Á đù á đù! Lão đại, quái vật trên địa bàn của đám Tây lông nước ngoài này cũng thật sự không ra làm sao cả!”

Cũng không biết có phải giọng nói kích động này của Diệp Lâm đã chọc giận quái vật ở trước mắt hay không, người sói đột nhiên gầm lên giận dữ, cái mồm có răng nanh sắc nhọn đã đến trước mặt Giản Linh rồi!

Ánh mắt Giản Linh trống rỗng, trên gương mặt xinh đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng không thấy một chút hoảng loạn.

Diệp Lâm ở một bên nóng nảy quát: “Lão đại! Đã lúc nào rồi mà cô còn có thời gian thất thần chứ?”

Màng tai Giản Linh bị tiếng thét ồn ào của Diệp Lâm làm chấn động đến đau nhức, cô cau mày lại: “Đừng ầm ĩ.”

Giọng nói trong trẻo như hạt châu rơi xuống mâm ngọc. Một giây sau thì thấy cơ thể có đường cong đẹp đẽ của cô, vòng eo uốn ra độ cong dẻo dai không thể tưởng tượng nổi.

Mặt không biến sắc bóp lấy cò súng, đầu đạn bằng bạc nhắm thẳng vào tim người sói.

Một tiếng rống đau đớn, thân hình khổng lồ của người sói ngã ầm xuống đất, cơ thể hoá thú dần dần khôi phục lại nguyên hình.

Diệp Lâm cùng đi lên, mãn nguyện nói: “Nghe nói quái vật trên địa bàn của đám Tây lông nước ngoài cũng thật dễ giải quyết, chúng ta được phái đến bên đây công tác, quả thật giống như là đi nghỉ!”

Ánh mắt Giản Linh vẫn trống rỗng, dáng vẻ có chút thất thần, không nặng không nhẹ nói ra một câu.

Sau khi nghe rõ nội dung, mắt Diệp Lâm lộ ra vẻ hoảng sợ: “Lão đại, cô nói gì? Cô lặp lại lần nữa xem?”

Đuôi lông mày Giản Linh hất lên: “Tôi phải về nước thừa kế gia sản rồi.”

Diệp Lâm dùng sức lắc đầu: “Không phải câu này! Câu trước đó!”

Giản Linh nhếch môi lên: “Người trong nhà kêu tôi quay về đi xem mắt kết hôn.”

Giản Linh, hai mươi sáu tuổi, gia đình có hầm mỏ, đại đội trưởng đương nhiệm của bộ đội đặc thù nước C làm việc tại nước ngoài cư trú tại nước A, thời hạn làm việc ở nước ngoài là hai năm, hiện tại vì vấn đề cá nhân nên sắp phải kết thúc nhiệm vụ làm việc tại nước ngoài trước thời hạn, quay về nước xem mắt.

Bộ đội đặc thù và bộ đội đặc chủng khác nhau một chữ, lại chênh lệch ngàn dặm. Lực lượng đặc thù là một lực lượng bí mật, chuyên trị các sự kiện siêu nhiên, từ việc đối phó với người sói biến đổi thân thể vào đêm trăng trước đó thì cũng không khó để nhìn ra tính chất của công việc đó.

Người bình thường hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của lực lượng này.



Mà ở phía xa đầu bên kia đại dương, vùng nhiệt đới của vùng sát biên giới tây nam nước C.

Mùi máu tanh toả ra khắp trong không khí, người ngã trên mặt đất bị một phát súng vỡ đầu chết thê thảm.

“Mục tiêu đã bị bắn hạ.”

Ở nơi xa trong rừng, một “bụi cây” đứng dậy, lại là một bộ trang phục nguỵ trang đang quấn nhành cây, tay súng bắn tỉa của bộ đội đặc chủng nguỵ trang thành bụi cây.