Nhất Phẩm Điền Viên Mỹ Thực Hương

Chương 9: Khoản tiền đầu tiên trong đời (phần 4)

Editor: Selina

Chương 9: Khoản tiền đầu tiên trong đời (phần 4)

“Nhưng… Nhưng đây đều là tiền ngươi kiếm được, ta sao có thể cầm?” Đông Sinh không nhận tiền.

Mạch Nha cười nói: “Cái gì của ngươi cái gì của ta? Chúng ta không phải người một nhà sao, mau cầm, chúng ta phải đi mua vài thứ, sau đó còn nhanh chóng về nhà nữa!”

Đông Sinh không biện pháp, đành phải đem bọc tiền nặng trĩu bỏ vào trong l*иg ngực.

Hai người bọn họ đi chợ sáng mua không ít đồ ăn và hạt giống, còn mua chút giống cây không thường thấy. Hạt bắp thì không cần, trong nhà còn rất nhiều. Bất quá nàng thật sự rất muốn ăn bột mì, đứng ở cửa tiệm gạo mà hai mắt long lanh. Đông Sinh nhìn ra tâm tư nàng, quyết đoán đi vào: “Lão bản, cho ta năm cân bột mì trắng.”

Mạch Nha giữ chặt hắn, nhỏ giọng nói: “Ca, bột mì trắng thực quý đi, bằng không chúng ta vẫn là đừng mua.”

“Không có việc gì, cũng không phải là quý lắm.”

Chủ tiệm gạo cũng là một người xuất thân nghèo khổ, biết Mạch Nha lo lắng, trấn an nàng nói: “Nha đầu, bột mì trắng này năm văn tiền một cân, tiện nghi hơn so với gạo, giá gạo đến mười văn một cân.”

“Gạo quý như vậy?” Mạch Nha sợ ngây người, hoá ra nơi này gạo cùng thịt đều quý giống nhau.

“Đó là dĩ nhiên, chỉ có lão gia cùng các thái thái mới ăn nổi gạo, những người nghèo chúng ta có thể làm mấy cái bánh bao bột mì để ăn đã là không tồi rồi!” Người nơi này tuy rằng cũng trồng lúa nước, nhưng gạo thu hoạch được chỉ đủ giao thuế mà thôi.

“Ca, chúng ta vẫn là đi thôi, trước mắt mua đồ để trồng trọt quan trọng hơn, dù sao nhà ta vẫn còn đồ ăn, cái này để sau lại mua cũng được.” Mạch Nha kéo cánh tay hắn.

“Không có việc gì, nương lúc gần đi có cho ta tiền. Hơn nữa tiền ngươi hôm nay kiếm được đều đủ cho nhà ta ăn nửa năm bột mì, ngươi không cần lo lắng.”

Cuối cùng, Đông Sinh là mua năm cân bột mì, tiêu hơn hai mươi văn tiền, lại ua thêm một hồ dầu hạt cải. Mạch Nha thì mua không ít các loại gia vị, giống hoa tiêu, bát giác gì đó. Còn may mấy thứ này đều không quý. Nàng còn phát hiện mấy loại hương liệu này bên trong đều có hạt giống. Cứ như vậy, không chỉ có thể mua về nhà xào rau mà còn có thể trồng một ít ở đất trồng rau bên cạnh nhà, chỉ cần mùa thu lấy hạt phơi khô là được.

Đến khi đi qua quầy hàng rong bán mấy vật dụng của nữ nhi, Đông Sinh dừng lại bước chân: “Nha Tử, chọn đồ vật chính mình thích, nương nói ta phải mua đồ vật cho ngươi!”

Mạch Nha quay đầu lại, nhìn người bán hàng rong gánh cây trâm hoa hoè loè loẹt, hoa tai, còn có cả phấn mặt và bút kẻ chân mày!

“Không cần đâu, ta bây giờ còn nhỏ, không cần mấy thứ này, ca, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, rất nhanh sẽ tới giữa trưa đấy.” Mấy đồ vật này dù nói gì thì nàng cũng sẽ không chịu mua.

Mua bột mì trắng đã đủ xa xỉ, làm sao còn dư thừa tiền mua đồ trang điểm?

Nàng không muốn mua, Đông Sinh không lay chuyển được nàng, bị nàng kéo đi rồi.

Chờ bọn họ đi đến cửa huyện thành, Lý Nguyên Thanh đã ngồi chờ ở kia từ sớm. Từ rất xa đã thấy bọn họ đi tới, hắn đứng lên, hơi hơi câu khóe miệng hỏi: “Chuyện sinh ý đều bàn tốt chứ?” Hắn là nói chuyện với Đông Sinh nhưng ánh mắt dường như không phải đang nhìn Đông Sinh, tổng cảm giác giống như có chút thất thần.

Đông Sinh hướng hắn gật gật đầu: “Đều bàn tốt, da lông của ngươi bán được chứ? Còn thuốc đã mua đủ chưa?”

“Ân, đều xong rồi.” Lý Nguyên Thanh cúi đầu trả lời. Bao bố căng phồng trên lưng hắn giờ đã xẹp xuống rồi.

“Vậy chúng ta đi về thôi!” Đông Sinh đem bao lớn bao nhỏ đều để mình cầm, còn Mạch Nha thì đi tay không.

Hắn cùng Nguyên Thanh đều dáng cao chân dài, đi một bước bằng cả Mạch Nha đi hai bước.

Nhưng bởi vì hiện tại bụng đang no, cho nên đi đường có lực rất nhiều. Nàng từ trong l*иg ngực lấy ra mấy cái bánh bao còn nóng hổi, cắn môi chạy nhanh vài bước, đuổi theo Lý Nguyên Thanh. Nàng rũ lông mi, đem bánh bao đưa cho hắn: “Nguyên Thanh ca, ngươi còn chưa có ăn cơm sáng phải không? Cái này cho ngươi.”

Lý Nguyên Thanh cuống quýt thối lui vài bước, sắc mặt lúng túng: “Không cần, buổi sáng ta đã ăn cơm xong, hiện tại không thấy đói bụng.”

“Chính là…” Mạch Nha chu miệng lên, tay vẫn còn để ở chỗ cũ.

“Thật sự không cần, Nha Tử, ngươi vẫn là chính mình ăn đi!” Lý Nguyên Thanh đem tay nàng đẩy trở về.

Mạch Nha hồng con mắt hướng ca ca xin giúp đỡ. Đông Sinh cầm bánh bao nhét vào trong miệng Lý Nguyên Thanh: “Ngươi một đại nam nhân thì ngượng ngùng xoắn xít giống tiểu tức phụ làm gì, cũng không sợ người chê cười sao.” (Hehe)

Lý Nguyên Thanh nhìn Mạch Nha một cái, thấy nàng quay người đi tới phía trước, cũng không chối từ nữa, cầm lấy bánh bao ăn. Nam nhân chính là miệng lớn, chỉ cắn vài cái liền giải quyết xong.

Kỳ thật buổi sáng hắn nào đã ăn cơm sáng, chỉ là ngượng ngùng mà thôi.

Qua chính ngọ ba người mới về đến Du Thụ thôn.

Lý Nguyên Thanh vốn định bảo bọn hắn đến nhà mình ăn cơm, nhưng Đông Sinh nghĩ còn phải nhanh chóng đi bắt tôm hùm đất, bằng không sẽ không kịp sáng mai đưa vào huyện thành.

Mạch Nha gọi Nguyên Thanh lại: “Nguyên Thanh ca, hôm nay ta mệt mỏi quá, buổi chiều không thể cùng ca ca đi bắt tôm, ngươi có thể đi cùng hắn không?” Mệt là một phần, một phần càng quan trọng hơn là nàng muốn cho Lý Nguyên Thanh cùng tham dự. Dù sao hiện tại cũng không phải tới ngày mùa, cũng không phải đi săn thú, hiện tại cũng không có việc nhà gì. Lại nói, tôm cần số lượng lớn, một người khẳng định không bắt đủ được.

“Được, ta đây đem dược mang về nhà, ăn cơm xong sẽ tới ngay.” Lý Nguyên Thanh quay đầu chuẩn bị về nhà, nhưng nửa đường hắn bỗng nhiên dừng lại, nhanh chóng đem một thứ nhét vào trong tay Mạch Nha, ậm ừ nói: “Ta… Ta thuận tay mua, nếu ngươi không thích… thì tùy tiện để ở đâu cũng được…” Nói xong liền chạy vào thôn, không thấy bóng dáng.

Nhìn hắn một gia hỏa cao lớn lại chạy giống như phía sau có cháy, tình cảnh này trông thật hài hước.

“Hắn cho ngươi cái gì?” Đông Sinh chỉ nhìn thấy hắn hạ tay xuống. Tiểu tử này, cư nhiên cũng biết tốn tâm tư hống người.

Mạch Nha chắp tay sau lưng, ngọt ngào cười: “Không có gì, nhanh lên về nhà thôi, nương nhất định chờ rất sốt ruột.”

Đông Sinh buồn bực nhìn thân ảnh muội muội chạy vội. Nha đầu này biến hóa cũng thật lớn, hôm nay cư nhiên đều không hề nhắc qua Tạ Văn Viễn. Thậm chí khi bọn họ đi ngang qua học đường, Mạch Nha cũng không có phản ứng, là thật sự là đã quên sao? Không riêng đối với hắn, nàng còn đối Lý Nguyên Thanh rất tốt, ngay cả bánh bao đều để lại cho hắn. Quái dị! quá quái dị!

Còn chưa tới cửa nhà, xa xa đã nhìn thấy Điền thị đứng ở ngoài cửa, nôn nóng ngóng chờ hai người, ngay khi thấy hộ, nàng vội vội vàng vàng chạy tới.

“Ai da, hai ngươi sao đi lâu như vậy, nửa ngày cũng không thấy trở về, làm nương vội muốn chết!”

Mạch Nha cười nói: “Nương, không có việc gì, ta ở huyện thành trì hoãn một hồi, đem phối phương bán cho tửu lầu. Ngươi đoán hôm nay ta bán được bao nhiêu tiền?”

“Không quan trọng có tiền hay không, chỉ cần ngươi cao hứng là tốt rồi” Điền thị vuốt đầu nàng, thấy nàng không có gì khác thường, mới thả lỏng tâm xuống.

Đông Sinh ngây ngô vui vẻ: “Nương, Một cái phối phương của Nha Tử bán được đến mười lượng bạc.” Đông Sinh nói. Ba người vừa đi trở về vừa nói chuyện.

Điền thị kinh ngạc nói: “Sao lại nhiều tiền như vậy? Nha Tử, ngươi thật đúng là dám cùng người ta thương lượng, cũng không sợ người ta đem hai ngươi đuổi đi, ngươi nha đầu này, lá gan càng ngày càng lớn!”

“Này thì có gì mà sợ. Ta đi bán đồ vật chứ đâu phải tới cửa đánh nhau với người ta đâu. Lại nói, ta nấu tôm hùm đất chính là ăn ngon, ta còn cùng chưởng quầy bàn tốt, về sau hắn sẽ chỉ mua tôm hùm đất của nhà ta mang đến. Cứ cách hai ngày, ca ca lại lên huyện thành đưa một lần, hắn mua một cân năm văn tiền cơ. Dù sao tôm cũng không cần tiền vốn, chỉ là sẽ vất vả cho ca ca, mỗi ngày phải chạy lên huyện thành.”

(Editor: Sorry vì sắp tết nên mình hơi nhiều việc, chương này mới edit nhưng chưa có kiểm tra lại, nếu có gì sai sót mong các bạn bỏ qua nhe iu iu)