Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Tranh Sủng

Chương 5: Xác thậ là con rùa rụt cổ

Edit: Dịt edit chứ Dịt khum dịch🤧

Động tĩnh phát sinh lớn như vậy, rất mau liền có người tới đem tóc vàng đưa đi và giản tán đám người vây xem.

"Cố tiểu thư, ngài bị kinh sợ." Cố Oản Dư vẫy vẫy tay, đi xuống cầu thang, một thân ảnh nhỏ xinh đi đến trước mặt.

Tiểu cô nương thân mặc lễ phục định chế, hai tay chống nạnh, tức giận nhìn cô: "Ngươi chính là Cố Oản Dư?"

Cố Oản Dư nhíu nhíu mày: "Em là?"

"Nghe đây, mặc kệ ngươi lúc trước cùng Quý......." Tiểu cô nương dừng một chút tựa hồ đã quên tên, trên mặt sự hung dữ không giảm: "Cùng tên dê con, rùa rụt cổ họ Quý kia có quan hệ gì. Về sau, dám làm mất mặt ca ca của ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Cố Oản Dư nhịn không được cười khẽ ra tiếng: "Xác thật là một con rùa rụt cổ."

Gương mặt tuyệt mỹ khẽ nâng, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Tiểu cô nương một không cẩn thận nhìn đến si mê, mặt đỏ hồng, thẳng đến khi đối phương rời đi, nàng mới ảo não vỗ đầu: "Ngu ngốc, ngươi là tới uy hϊếp người!"

Yến tiệc ở lầu một, tiếng người ồn ào.

Cố Oản Dư xuyên qua đám người, đi thẳng đến bàn tiệc của chủ nhân, vừng vàng bước đi.

Xa xa là có thể thấy ánh đèn chiếu xuống, người phụ nữ thân mặc sườn xám tim trên mặt treo một nụ cười thân thiết, bên người nàng là người đàn ông bụng phệ. Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, Cố Oản Dư hoảng hốt một lát, mũi không khỏi đau xót. Đối phương cũng chú ý tới mình, vẫy tay: "Dư Nhi, tới đây."

Cô bước nhanh đi qua, ôm chặt lấy mẹ, ấm áp vây quanh toàn thân, nội tâm vắng lặng nổi lên một đợt gợn sóng.

"Mẹ." Cố Oản Dư thanh âm hơi khàn, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông: "Ba." Cố ba gật gật đầu, mặt vẫn như cũ xụ xuống, nhưng ánh mắt lại thêm nhiều phần nhu hoà: "Ân, sớm nên như vậy, đem lớp trang điểm lung tung rối loạn bỏ đi."

Cố mẹ trừng mắt nhìn mắt Cố ba, trở tay ôm nữ nhi: "Ngoan a, Quý Hạo Thiên không phải người con nên lấy làm chồng, con tin tưởng mắt nhìn của mẹ, đừng ngoan cố, được không?"

Giọng nữ mềm nhẹ vang bên tai, Cố Oản Dư cứng đờ, nước mắt chực trào nơi khoé mắt: "Ân, con biết."

"Không phải, con xem hắn......." Cố mẹ nói đến một nửa, mới phản ứng lại, con gái đây là đáp ứng rồi!

Đôi tay Cố mẹ nắm lấy vai cô, đuôi lông mày giận dữ: "Ngoan, tên hỗn đản kia có phải hay không khi dễ con, nói với mẹ, mẹ đi giáo huấn hắn." Một bên Cố ba cũng nhăn lại mi, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Đây là người nhà a!

Trong lòng dòng nước ấm chảy quá, Cố Oản Dư nhẹ giọng giải thích: "Không có, là con đã nghĩ thông suốt."

Có một số việc, cô muốn tự chính mình giải quyết.

Cố mẹ hơi nghi ngờ đánh giá khuê nữ trước mắt, rốt cuộc, vì tên Quý Hạo Thiên mà cô cùng trong nhà náo loạn không ngừng. Nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt biến đổi: "Con có phải hay không vì không muốn đính hôn, nên cố ý nói như vậy?"

Đính hôn.......

Cố Oản Dư lúc này mới nhớ, hôm nay là tiệc đính hôn của cô, vừa rồi tiểu cô nương kia hẳn là em gái của nhà trai.

Thấy nàng không nói lời nào, Cố mẹ cho rằng mình đoán đúng rồi, giữ chặt tay cô: "Ngoan, mẹ biết con hiện tại không muốn đính hôn, nhưng là........"

Giây tiếp theo.

Ngữ khí yếu đi: "Xem như mẹ cầu xin con, tiểu tử Lục gia kia thật sự không tồi, con thử ở cùng một chỗ với hắn xem, trước đính hôn, nếu thật sự không được thì lại nói tiếp, được không?"

Cố Oản Dư trong lòng hơi quặn, nhẹ nhàng nước mắt chảy ra nơi khoé mắt của mẹ: "Vâng."

Trước kia không rõ, vì sao cha mẹ luôn yêu thương cô lại luôn muốn đẩy cô ra ngoài. Cho đến sau này, công ty phá sản, Cố ba ngoài ý muốn qua đời, Cố mẹ kiểm tra phát hiện rằng kình bị ung thư thời kì cuối.

Chỉ sợ hết thảy, sớm nên có dự tính. Bọn họ là sợ không bảo hộ được cô, mới sớm tìm cho cô một chỗ dựa.