Lãnh Tình Tổng Tài Đại Thúc Thê

Chương 9: Làm Việc

“Đi thôi.” Nhìn nam nhân cúi thấp đầu khiến mọi người không thấy rõ mặt mũi anh, thế nhưng ở cổ lộ mảng da thịt bị nhuộm đỏ bừng: “Lẽ nào anh còn muốn tiếp tục ở đây làm trò cười cho bọn họ xem?” Tư Đồ Không nhíu mày, trước tiên đứng lên, tùy ý vỗ vỗ trên người, âm thanh chậm rãi nói.

Bị hắn nói như thế liền tỉnh ra, Phạm Chi Thần lúc này mới phản ứng được, xung quanh bọn họ cách đó không xa là những người này đang đứng tụm năm tụm ba, thỉnh thoảng hướng về phía bọn họ đưa ra ánh mắt hiếu kỳ dò xét. Điều này làm cho Phạm Chi Thần càng thêm quẫn bách, tuy rằng anh biết anh bây giờ trong mắt mọi người liền bị xem là chuyện cười, nhưng là vừa nghĩ tới dựa vào hành vi duyên cớ của chính mình khiến người bên cạnh cũng đã biến thành ‘Chuyện cười’ trong mắt mọi người, đáy lòng liền tràn đầy giận dữ và xấu hổ.

Vội vàng đứng lên, lại không nghĩ rằng bởi vì ngồi quá lâu cơ thể đã sớm tê dại, hai chân không thể chịu đựng trọng lượng khi đột nhiên đứng thẳng, làm cho anh lảo đảo một cái, mắt thấy liền muốn té ngã. Nhưng đau đớn té ngã cũng chưa truyền tới, eo lưng bỗng truyền tới độ nóng, khiến Phạm Chi Thần có chút không phản ứng kịp, vừa nãy theo bản năng nhắm hai mắt giờ đột nhiên mở ra, chỉ thấy một gương mặt sạch sẽ bên trong lộ ra suất khí, trong lúc hoảng hốt liền rơi vào cặp mắt kia xán lạn như sao, Phạm Chi Thần trong não trống không dĩ nhiên nổi lên cảm giác thánh khiết.

“Anh chờ một chút, tôi đi lái xe tới đây.” Tư Đồ Không phát hiện mình đối với bộ dáng ngơ ngác này mà dĩ nhiên không còn chán ghét ban đầu , mơ hồ cảm thấy nam nhân đến cái bộ dáng này có chút đáng yêu. Trong đầu hiện lên ý nghĩ khiến Tư Đồ Không sắc mặt trong nháy mắt chìm xuống, theo bản năng mà thu hồi tay đang chống đỡ tại eo nhỏ của anh, thậm chí lực đạo dùng có chút hơi lớn.

Cái mông của Phạm Chi Thần chung quy không có chạy trốn khỏi vận mệnh ‘ hôn ‘ đất mẹ ,đau đớn ấy khiến khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của anh biến mất, cả khuôn mặt đều bị đau có chút vặn vẹo. Nhìn thấy Tư Đồ Không sắc mặt âm trầm, đứng cách mình rất xa, Phạm Chi Thần đang ngạc nhiên, sau đó vội vàng thu hồi tầm mắt cầu cứu, chống đất nỗ lực muốn đứng lên.

Nhìn thấy hai chân trước mặt đang đi tới, Phạm Chi Thần vội vã mở miệng nói: “Ngà… Ngày hôm nay cảm ơn… Cám ơn cậu, tôi đi về trước.” Tư Đồ Không tâm có một ít hỗn loạn, trong tiềm thức cũng là ước gì có thể bỏ rơi cái phiền toái này, nghe anh chủ động mở miệng, hắn hơi gật đầu một cái ra hiệu, sãi bước rời đi, bóng lưng cao to có vẻ hơi hơi vội vàng.

Không biết tại sao, nhìn bóng dáng của hắn càng lúc càng xa, một loại tâm tình không thể nói ra hơi dâng lên, Phạm Chi Thần than thở một tiếng, nhẹ nhàng lay động hai chân, chờ cảm giác thoáng chuyển biến tốt, anh ngẩng đầu ngắm nhìn phương hướng người kia vừa rời đi, đáy lòng chính mình khó giải thích hiện lên một vẻ tự giễu ngay khóa miệng, dứt khoát quay người hướng ngược lại mà đi, bước chân không nặng hơi hơi bất ổn, nhưng cũng từng bước từng bước kiên định mà đi.

Không biết đi bao lâu, mãi đến tận hai bên đường lớn đèn nê ông đỏ lấp loé chiếu lên, Phạm Chi Thần lúc này mới cảm thấy buổi tối đến thật nhanh. Hít một hơi sâu, anh đột nhiên nhớ tới hình như bản thân tựa hồ còn nợ tiền của người kia. Cũng là thực sự không muốn trở về cái nhà lành lạnh kia, Phạm Chi Thần tư tưởng hoàn toàn không có trải qua bất kỳ đấu tranh, trằn trọc mấy chiếc xe rốt cục lần thứ hai bước vào ‘Thệ yêu’ . Tuy rằng nam nhân kia nói dùng thân tẩy nhà vệ sinh để gán nợ, thế nhưng anh vẫn là đàng hoàng lấy ra bên trong tiền lương thôi việc đếm ra đầy đủ con số đưa cho quản đốc đang tiếp đã anh.

” Dù sao tiền anh cũng đã đưa, vậy tôi trước tiên nhận lấy, lão bản đêm nay còn chưa tới chờ người đến tôi sẽ nói cho ông chủ biết.”Không cưỡng được nhìn nam nhân bình thường nhưng lại cố chấp kia, trên mặt hơi có ý cười, nói: “Sau gọi tôi là Gin, đêm nay trong nhà vệ sinh đành nhờ anh.”

Phạm Chi Thần vội vã đáp lời, anh nguyên bản liền không chuẩn bị muốn rời đi khi chưa trả hết tiền, cùng với anh cũng không muốn trở về cái nhà không nhiệt độ kia, không bằng lưu lại nơi này ít nhất có thể cảm nhận được hơi người trong quán bar, cho dù là làm công nhân nhà vệ sinh , cũng tốt hơn một thân một mình tuyệt vọng cùng bi ai đeo bám.

Mang găng tay plastic vào, mang theo đồ lau sàn nhà Phạm Chi Thần vừa cảm thụ sau lưng là một dàn âm thanh kim loại nặng ma sát tạo thành, vừa ra sức kéo, cho dù là không ai chú ý đến anh cũng không dừng lại, khom người phảng phất cho hả giận giống như một lần lại một lần kéo đồ đạc đến nhà vệ sinh.

“Không cần nói anh vẫn luôn ở trong đây làm việc sao?” Gin ở trong nhà cầu nhìn thấy thân ảnh của anh đang khom lưng, khó nén vẻ kinh ngạc, đang nhìn đến Phạm Chi Thần tràn đầy mồ hôi cái trán, hắn có chút dở khóc dở cười nói: “Nơi này anh chỉ cần nửa giờ đến lau một lần là tốt rồi, anh cũng không cần phải ra sức mỗi giây như vậy.”

Đối với nam nhân đàng hoàng này Gin có hảo cảm, dù sao xã hội này tồn tại người quan tâm đến người khác như thế thật sự có thể so với động vật hiếm hoi. Gin trên mặt lộ ra một nụ cười cổ vũ, chân thành nói: “Nếu như sau có gặp phải phiền toái gì, anh hãy tìm đến tôi.”

Thời gian nghỉ ngơi đã đến, anh trốn ở góc phòng nhìn bên trong quầy rượu muôn hình muôn vẻ người, đầu óc bị âm nhạc quấy nhiễu,cái gì cũng đều không nghĩ nhiều, điều này làm cho anh cảm thấy thoải mái. Nửa giờ sau, Phạm Chi Thần từ bên trong góc lần thứ hai hướng đi nhà vệ sinh, mới vừa đi vào, đồ lau sàn nhà mới đến kéo hai lần, trong tai mơ hồ truyền đến một ít âm thanh kỳ kỳ quái quái, thanh âm kia lộ ra thống khổ ngột ngạt, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của anh, theo tiếng kêu nhìn lại là cánh cửa nhà vệ sinh đang lay động.