Editor: Rosaline
Beta: Lilly
Severus Snape vốn không muốn thừa nhận, nhưng lúc gã thấy Kurt Gaunt khiêu vũ cùng Harry, gã phải thừa nhận gã ghen tị.
Đúng vậy, ghen tỵ. Gã dĩ nhiên sẽ sản sinh tâm tình ghen tỵ. Hâm mộ Kurt Gaunt có thể cùng Harry khiêu vũ, phẫn nộ Harry nhẹ dạ dễ tin người. Nhưng mà gã càng căm hận mình chỉ có thể âm thầm nhìn, không thể tiến lên ngăn cản.
Snape đè ép tức giận trong l*иg ngực, cuối cùng vẫn ẩn lui vào trong bóng tối. Gã sợ nếu gã không rời đi gã sẽ giận đến bùng nổ.
Cũng không biết đi bao lâu, lại thấy trong bụi hoa cái đầu bạch kim, thanh âm khàn khàn dọa người. "Draco Malfoy."
Draco cuống quít đứng lên, xoay người nhìn về phía Snape."Xin chào giáo sư."
"Trò ở đây làm gì?" Snape nói rồi, nheo mắt nhìn cái cằm xanh tím hơi lộ ra của Draco. "Cằm của trò làm sao vậy?"
Draco sờ cằm một chút, "Không cẩn thận té lộn mèo một cái thôi ạ."
Snape từ trong lỗ mũi "Hừ" một tiếng, căn bản không tin lời của anh, bất quá cũng lười quản, cất bước trực tiếp rời khỏi, một bộ dạng "Lười xen vào việc của người khác".
Draco thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại bụi hoa. Ngay sát bên tay vang lên tiếng gió, đưa tay nắm cái tay đánh lén anh. "Đừng náo loạn Harris."
"Ai náo loạn." Harris tức giận rút tay về, "Rõ ràng là anh một mực náo loạn."
"Em nếu như không thèm để ý sao phải từ trường phù thủy và pháp sư của Mỹ chuyển tới Hogwarts, cũng không bỏ xuống được."
Harris trầm mặc xuống, "Tôi chỉ muốn nhìn anh của thời không này trôi qua có được hay không thôi."
Draco nhướng mày một cái, "Kết quả phát hiện anh cũng hồn xuyên qua."
Harris có chút ngạc nhiên hỏi: "Vậy anh thế nào hồn xuyên qua?"
"Anh... Anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Tuyệt đối không thể nói cho Harry mình là say rượu quá nhiều, trúng độc cồn xuyên qua.
"Ba Lucius cùng mẹ Narcissa nhất định rất đau lòng."
"Em đã quên còn có Windsor làm bạn với bọn họ!" May là ba mẹ sau đó lại sinh một em gái cho anh.
"Anh nghĩ thật thông suốt."
"Luẩn quẩn trong lòng thì thế nào? Dù sao cũng không trở về được."
Harris thấy Draco bày ra vẻ mặt bất mãn, lập tức đổi chủ đề. "Được rồi, tôi lần trước khoác Áo khoác Tàng hình anh làm sao phát hiện được tôi."
Draco sờ mũi một cái, "Em đêm hôm đó ăn sầu riêng đúng không."
Harris che miệng lại, buồn bực nói: "Tôi đánh răng rồi" Nó tối hôm nay cũng ăn.
"Lỗ mũi của anh đối với thứ mùi đó rất nhạy cảm, ngày đó chỉ muốn thử vận nhìn xem có thể gặp phải tên nhóc yêu đi đêm là em không, kết quả thật sự bắt được em."
Harris để xuống cái tay che miệng, hừ lạnh một tiếng, "Hừ! Vận cứt chó."
Draco cũng không giận, chỉ tò mò hỏi nó, "Em sau đó đi đâu?"
"Tôi đi tìm vương miện Ravenclaw, đáng tiếc không tìm được."
Draco nghiêm túc nói: "Harris, em bây giờ đã không phải là Harry Potter, không nên làm loại chuyện nguy hiểm này."
"Nhưng tôi muốn giúp Harry nhỏ."
"Em bây giờ còn nhỏ hơn Harry, cũng đừng đặt trách nhiệm lên người mình."
Sắc mặt Harris có chút ngưng trọng nói: "Anh không hiểu, giáo sư Kurt Gaunt kia lớn lên rất giống Tom Marvolo Riddle bên trong quyển nhật ký, tôi hoài nghi hắn là Chúa tể Hắc Ám sống lại."
Draco biến sắc, lập tức hòa hoãn lại một chút. "Dumbledore cũng không phải bài trí, khẳng định có phòng bị." Đang nói lại dừng lại, "Huống hồ em bây giờ ngay cả anh cũng đánh không lại, đừng làm loạn thêm."
Lời này của Draco làm Harris nghẹn họng.
"Draco!" Harris một quyền đập vào mặt Draco, kết quả bị nắm cổ tay kéo lại một cái, làm hại nó lần thứ hai ngã vào trên người Draco.
Tên khốn!
Harris ở trong lòng lại mắng thêm lần nữa.
...
Harry trở lại phòng nghỉ chung của Gryffindor, mặt còn có chút nóng lên. Cậu không nghĩ tới khiêu vũ cùng giáo sư Kurt Gaunt tâm tình sẽ sung sướиɠ như vậy.
Bất quá tâm tình cậu tốt, có người tâm tình lại không xong. Ron vẻ mặt mất hứng ngồi ở trong góc, hồng hộc thở hổn hển, hình như mới vừa cùng ai cãi nhau.
"Ron làm sao vậy?" Harry nhỏ giọng hỏi Neville tâm tình cũng đang tốt.
"Nghe nói Ron cãi nhau với Hermione, cãi đến đỏ mặt tía tai."
"Thật hả?" Harry có chút phát sầu, bạn tốt cãi nhau, cậu phải hòa giải với khuyên giải thế nào đây.
Harry thở dài, "Haizz!" Hay là chờ Ron hết giận lại khuyên đi!
Harry trở lại phòng ngủ rửa mặt một chút, liền thay đồ ngủ lên giường ngủ một giấc.
Ngày thứ hai. Harry sau khi rời giường lại phát hiện Ron không thấy đâu.
"Ron đâu?" Harry hỏi Neville dậy sớm hơn hắn.
"Không biết, có phải ra phòng nghỉ chung rồi không.
Harry đến phòng nghỉ chung tìm một vòng, cũng không thấy thân ảnh của Ron. "Kỳ quái, chạy đi đâu rồi nhỉ?"
"Làm sao vậy Harry?"
Harry quay đầu, thấy là Harris, "Ron không thấy đâu, anh đang đi tìm bồ ấy! Em có thấy bồ ấy không?"
"Không có, có lẽ đi đại sảnh đường rồi."
Hai người đi đại sảnh đường tìm một vòng, cũng không tìm được Ron. "Một hồi hắn đói bụng sẽ đến dùng bữa." Harris nói xong, ngồi xuống cầm phần gà rán lên ăn.
Harry gật đầu, cũng ngồi xuống. Một lát sau, Ron sắc mặt không tốt lắm đi tới ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Harry tò mò hỏi: "Bồ làm sao vậy Ron, sắc mặt thoạt nhìn rất tệ."
"Không có chuyện gì." Ron nói xong, thấy Hermione đã đi tới, hé miệng, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
Hermione cũng không nhìn hắn miếng nào, chào hỏi Harry, Harris xong liền vào chỗ ăn cháo yến mạch uống sữa tươi.
Bầu không khí có chút quá mức an tĩnh làm Neville ngồi ở đối diện lặng lẽ dịch chỗ ngồi.
"Her..." Không đợi Ron nói hết lời, Hermione liền đứng lên, "Tớ ăn no rồi, các bồ từ từ ăn đi." Nói rồi, cầm lấy bánh mì hoa quả đi mất.
Harry nuốt miếng đùi gà trong miệng xuống, khuyên nhủ: "Ron bồ vẫn nên chờ Hermione hết giận rồi nói xin lỗi đi!"
"Ừ." Ron cúi đầu lên tiếng, không yên lòng ăn sáng.
Ba người dùng xong bữa sáng liền tách ra đi học. Sau khi xong tiết học, Harry phát hiện Ron lại không thấy. Bất đắc dĩ lắc đầu, Harry xốc cặp sách lên đi ra khỏi phòng học.
"Harry."
Harry quay đầu nhìn lại, thấy Cedric gọi cậu. Tuy có chút xấu hổ, (dù sao cậu từng muốn mời Cho Chang làm bạn nhảy, kết quả bị người nhanh chân đến trước.) nhưng vẫn đến gần Cedric.
"Có chuyện gì sao? Học trưởng Cedric?"
Nụ cười Cedric ôn hòa, thấy nhiều người liền thấp giọng nói: "Biết nhà tắm nam sinh trên lầu đúng không! Cầm trứng vàng đi tắm một cái, em sẽ biết gợi ý của trận thứ hai."
"Cám ơn anh học trưởng Cedric."
"Không cần khách khí, anh đi trước."
"Tạm biệt học trưởng."
......
Đến buổi tối, Harry thấy tất cả mọi người đã nghỉ ngơi, liền phủ thêm Áo khoác Tàng hình, ôm trứng vàng đi tới nhà tắm nam sinh.
Sau khi mở nước tắm xong, Harry cởϊ áσ bào, ôm trứng vàng vào bể.
"Cảm giác thật là ngu." Harry gãi đầu một cái, "Nhưng mà học trưởng Cedric cũng sẽ không gạt mình đi." Nói rồi, cầm trứng vàng nhìn chung quanh một chút, cuối cùng vô ý thức muốn lặn xuống trong nước nhìn có thay đổi gì, sau đó chợt nghe đến tiếng ca của nhân ngư.
Là gợi ý trận thứ hai. Harry mừng rỡ nghe xong, liền vui vẻ trồi lên mặt nước, kết quả thấy lão dơi già đen như mực. Đây là hình dung của Ron, tuy không muốn thừa nhận nhưng Harry vẫn cảm thấy rất hình tượng.
"Khụ khụ." Harry bị sặc một cái, "Sna... Giáo sư Snape."
Snape mặt âm trầm, tròng mắt đen nhánh lóe lửa giận, thanh âm băng lãnh trầm thấp dọa người. "Có thể nói cho ta biết trò tại sao lại xuất hiện ở đây sao? Potter."
Harry rúc vai chìm vào trong nước, không biết có nên nên đem học trưởng Cedric khai ra không, không khai ra hình như không gạt được, khai ra lại có lỗi với học trưởng Cedric.
Suy nghĩ một chút, Harry vẫn quyết định không nói, không thể bởi vì cậu mà liên lụy học trưởng Cedric được.
Snape thấy loại thời điểm này Harry còn có thể thất thần, cơn tức lại lớn hơn. "Đi ra Potter." Thấy Harry muốn đứng lên, vội vàng chuyển người đưa lưng về phía Harry, cũng ở trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng "Chết tiệt".
Trước đây gã có lẽ sẽ không để ý những thứ này, nhưng bây giờ lại khác. Dù sao Harry còn nhỏ, gã lại có tâm tư khác với Harry, cho nên phải tránh hiềm nghi, không nên nhìn không nhìn miễn cho bị Harry trở thành lão già biếи ŧɦái.
Harry căn bản không biết trong lòng Snape đang suy nghĩ gì, thấy Snape xoay người vừa lúc miễn cho xấu hổ. Nhưng mới vừa mặc quần áo được phân nửa, Snape đột nhiên quay người lại, nhặt Áo khoác Tàng hình trên đất quấn lên trên người cậu, cũng đem Harry đã ẩn hình ngăn ở phía sau.
Snape mới vừa đứng ngay ngắn, chỉ thấy một người đi vào nhà tắm nam sinh "Nhìn một chút đây là người nào? Giáo sư Snape." Kurt Gaunt nháy đôi mắt đen bóng như sao, chậm rãi đến gần Snape.
Thần kinh Snape căng thẳng, thấy Kurt Gaunt cách gã hai thước liền ngừng bước chân, không chỉ không thả lỏng thân thể, trái lại thần kinh kéo căng càng chặt.
Bởi vì đường nhìn của Kurt Gaunt liếc về phía sau gã, Snape mặt âm trầm hỏi: "Giáo sư Gaunt tại sao lại tới chỗ này?"
Kurt Gaunt hỏi ngược lại: "Vậy giáo sư Snape thầy tại sao tới chỗ này?"
Snape nhấp môi dưới, cắn răng nói: "Đương nhiên là tắm."
"Tắm? Này hình như là nhà tắm của học sinh." Kurt Gaunt nói xong, quan sát mái tóc đầy dầu của Snape một cái, "Bất quá thầy thật sự cần xử lý, thầy thật sự quá không chú ý chuyện vặt vãnh."
Mặt Snape đen lại, từ trong kẽ răng nặn ra lời nói: "Cảm ơn sự quan tâm của giáo sư Gaunt."
Kurt Gaunt trên dưới quan sát Snape, "Thầy dự định mặc áo choàng phù thuỷ tắm à?"
Mặt Snape đen lại, giơ tay lên cởi cúc áo trên áo choàng phù thủy, cởϊ áσ choàng lộ ra áo sơmi tuyết trắng, một bên cởi cúc áo sơ mi, một bên hỏi Kurt Gaunt. "Giáo sư Gaunt muốn cùng nhau tắm sao?"
Kurt Gaunt nhướng mày một cái, "Ta cũng không có thói quen tắm cùng người khác."
Ta cũng không có.
Snape hoài nghi đầu mình co rút mới có thể bị chọc tức hỏi ra lời như vậy.
"Thầy chậm rãi ngâm mình đi! Ta đi trước." Kurt Gaunt nói xong, xoay người rời khỏi nhà tắm nam sinh.
Snape thấy thế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Giáo... Giáo sư."
Phía sau vang lên tiếng của Harry, Snape cuống quít cài lại cúc áo sơmi, rất nhanh mặc vào áo choàng phù thủy, đem mình bộc đến nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, ngay cả cổ cũng che lấp tốt, mới xoay người nhìn về phía Harry.
"Hiện tại, lập tức, quay về tháp Gryffindor của trò đi, Potter." Snape mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn có, cách Kurt Gaunt xa một chút."