[Harry Potter] Nhóm Người Theo Đuổi Harry

Chương 1: Trở lại quá khứ‹

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Từ khi Dumbledore qua đời, Tử thần Thực tử chiếm lĩnh Hogwarts, Harry, Hermione, Ron liền ở trên đường chạy trốn càng chạy càng xa.

Ngày hôm đó, ngay cả Hermione đều không thể không thừa nhận bọn họ lạc đường. Ba người không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là trước tiên tìm chỗ sạch sẽ, chuẩn bị làm mấy cái pháp thuật che đậy tạm thời nghỉ ngơi một chút.

"Avada!"

"Harry cẩn thận." Hermione đẩy Harry ra bị bùa chú chết đánh trúng sau lưng, trong nháy mắt té trên mặt đất mất đi sự sống.

"Hermione!"

"Hermione!"

"Diffindo*!" Một cái bùa chú Diffindo bắn trúng Ron.

*Diffindo (Bùa cắt). Mô tả: Cắt đứt mọi thứ ra thành mảnh, kể cả da thịt người.

"Stupefy*!" Một cái bùa chú hôn mê bắn trúng Harry.

*(Bùa choáng) Mô tả: Làm choáng mục tiêu. Có một bản nâng cấp là Stupefy Duo.

Ở lúc Harry muốn mất đi ý thức, thấy một cái người đàn ông thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, tóc đen con ngươi đỏ là quen thuộc như vậy, có chút giống Tom Marvolo Riddle bên trong quyển nhật ký, chỉ bất quá phải thành thục rất nhiều.

Mình phải chết sao? Đây là ý nghĩ sau cùng lúc Harry mất đi ý thức.

Voldemort ôm thân thể của Harry, giơ tay lên đũa phép trong chớp mắt chỉ hướng Bella.

"Crucio*."

*Crucio (Lời nguyền tra tấn) Mô tả: Gây cho đối phương một cơn đau đớn khủng khϊếp nhất, một trong ba Lời nguyền Không thể Tha thứ. Lời nguyền sẽ không có tác dụng nếu như người sử dụng nó là một người thuần khiết hoặc giận dữ - cần phải khao khát khiến đối phương đau đớn mới có thể sử dụng được. Cũng như Avada Kedavra, bạn sẽ có một vé vào Azkaban nếu dùng lời nguyền này.

Bella thống khổ té trên mặt đất co quắp, lại cứng rắn gánh vác không có để cho lên tiếng.

Mặt Voldemort âm trầm, "Ta nói rồi Harry Potter là của ta, chỉ có ta mới có thể động hắn."

"Vâng, chủ nhân, thuộc hạ biết sai rồi." Bella cúi thấp đầu, che lại vẻ hung ác trong con ngươi.

Voldemort nhìn hướng Ron thống khổ trong bùa chú Diffindo mà rêи ɾỉ, hướng một người trong đó thuộc hạ nói, "Đem dược thủy đoạt hồn rót hết cho hắn, theo kế hoạch hành sự."

"Dạ, chủ nhân."

...

Harry sau khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường lớn sang trọng. Cậu ngồi dậy, nhờ ánh trăng đánh giá phòng ngủ tràn ngập phong cách Slytherin trước mắt, ký ức chậm rãi thu hồi lại.

Cậu nhớ tới Hermione trúng bùa chú chết, Ron trúng bùa chú Diffindo, mình trúng bùa chú hôn mê. Trước khi té xỉu cậu còn thấy được Voldemort, nhưng Voldemort vì sao không gϊếŧ cậu, còn đem cậu nhốt tại trong căn phòng ngủ này, chẳng lẽ không phải đem cậu nhốt vào hầm giam sao?

Nghĩ đến cái chết của Hermione, trong lòng Harry bi thống, nhưng cũng biết lúc bây giờ không phải là lúc bi thống. Cậu xuống giường đi tới nắm chặt chốt cửa cạnh cửa, lại phát hiện cửa không có khóa.

Harry đi ra phòng ngủ, thấy trong hành lang không ai liền trực tiếp đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua phòng sách nghe bên trong có tiếng nói chuyện.

"Chủ nhân muốn nắm giữ giới pháp thuật trong tay phải mau chóng diệt trừ người hội Phượng Hoàng."

"Chỉ cần theo kế hoạch làm việc, rất nhanh thì có thể diệt trừ hội Phượng Hoàng."

"Chủ nhân là người có trí tuệ vĩ đại, chỉ cần động não là có thể đơn giản đối phó hội Phượng Hoàng như rắn mất đầu."

"Hiển nhiên khách nhân nhỏ của chúng ta không phải là muốn như vậy."

Cửa im lặng mở ra, bên trong trong đèn đuốc sáng trưng.

Harry sửng sốt một chút, nghe trộm bị bắt tại trận để cho cậu vô ý thức lui về phía sau, dù sao người trong thư phòng đều mong muốn cậu chết.

"Các ngươi tất cả đi xuống đi!" Voldemort vừa dứt lời, mấy người quý tộc trung tâm đứng ở trong thư phòng liền đều đi về phía cửa.

Bọn họ dùng ánh mắt nhìn Harry, có tràn ngập xem thường, có tràn ngập hèn mọn, có tràn ngập ám muội.

"Qua đây."

Harry không nhúc nhích đứng tại chỗ, cậu không thích giọng mệnh lệnh của Voldemort, cậu cũng không phải chó nhỏ.

"Xem ra em còn không có hiểu rõ." Voldemort đứng lên, vòng qua bàn học đi tới cửa thư phòng, kéo cánh tay của Harry đem cậu lôi vào thư phòng, "Phanh!" Một tiếng đóng cửa phòng.

Voldemort đem Harry đè vào trên ván cửa, trên cao nhìn xuống mà nhìn cậu, "Em bây giờ là tù nhân của ta."

Harry không hãi sợ chèn ép của Voldemort, trợn mắt trừng mắt nhìn cậu, "Ron ở đâu? Ngươi đem Ron làm cái gì?"

"Em cùng với ta còn nghĩ người khác, thật không ngoan." Voldemort nói rồi, một tay đè lại vai của Harry.

"Ngươi..." Harry mới vừa muốn nói gì, đã bị Voldemort bóp ở gáy, khiến cho cậu ngẩng đầu lên.

"Ngô..." Harry nhìn Voldemort gần sát gò má của mình, mắt trừng thật to, cậu không nghĩ tới Voldemort sẽ hôn cậu.

Thẳng đến Voldemort vừa hôn xong xuôi, Harry tức giận một quyền đánh hướng mặt của Voldemort, lại bị Voldemort nắm cổ tay giơ đến đỉnh đầu.

"Ông muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, nhục nhã ta chính là bản lĩnh gì." Harry chọc tức, ngay cả mắt đều trừng đỏ.

Chẳng qua ở Voldemort xem ra, bộ dáng Harry như vậy thật sự là hấp dẫn người. "Ta lúc nào nhục nhã em, ta là nghiêm túc hôn em, lẽ nào em không cảm giác được sao?"

Harry bị ánh mắt Voldemort nóng rực nhìn có chút không được tự nhiên, cậu quay đầu hừ lạnh, "Ngươi đang nằm mơ, chúng ta là tử địch, không phải là ngươi chết chính là ta mất."

Voldemort nheo mắt lại, "Ta biết em không quan tâm sống chết, nhưng sống chết bạn bè của em, bề trên của em em cũng không quan tâm sao?"

Harry nhớ tới nghe trộm đến Voldemort tựa hồ có một kế hoạch nhằm vào hội Phượng Hoàng, quay đầu trừng hướng Voldemort, "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Muốn ta làm cái quyết định gì bởi thái độ của em." Voldemort nói rồi, buông cổ tay Harry ra, hướng về phía sờ sờ cổ áo áo sơmi của Harry, cố sức xé cổ áo, lộ ra cổ trắng ngần.

Ánh mắt Harry lộ ra e ngại, "Ngươi làm gì, buông ta ra."

Voldemort đem môi tiến đến bên tai Harry, lừa gạt nói: "Em nghĩ một chút, chỉ cần ủy khuất một mình em, là có thể đổi mạng sống của những người khác hội Phượng Hoàng có đúng hay không rất có lời."

Voldemort cảm giác được khí lực đẩy của Harry nhỏ đi, biết cậu nghe lọt vào tai.

...

Harry là bị tiếng nổ nổ mạnh đánh thức, sắc mặt cậu có chút tái nhợt, chịu đựng cảm giác không khỏe xuống giường đi tới bên cửa sổ, thấy ngoài trang viên đã loạn thành một đoàn.

Tiếng cửa phòng đột nhiên vang lên, Harry xoay người nhìn về phía cửa, thấy Voldemort đứng ở ngoài cửa.

"Em đã tỉnh Harry." Trên mặt của Voldemort không có một tia khác thường.

Harry kích động nói: "Ngươi tại sao có thể nói không giữ lời, không phải nói thả những người khác của hội Phượng Hoàng sao?"

Voldemort đến gần Harry, "Có chút biến hóa, ta cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy."

"Ngươi hiểu được ta còn sẽ tin tưởng ngươi sao?" Harry rốt cục phản ứng kịp, Voldemort căn bản là cầm cậu làm mồi, dụ người hội Phượng Hoàng ra để gϊếŧ, "Là ta quá ngu quá ngây thơ, dĩ nhiên tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi."

"Harry, em nghe ta giải thích."

Lúc Harry thừa dịp Voldemort sờ vai mình, giành lại đũa phép trong tay y, để ở l*иg ngực của y. "Đừng đυ.ng ta, lui ra phía sau."

Nếu như Harry có thể tỉnh táo một chút, nên phát giác đũa phép cướp quá dễ dàng, căn bản là Voldemort để cho cậu cướp.

Bởi vì Voldemort đã sớm ngờ tới Harry sẽ tức giận phi thường, cho nên muốn để cho cậu trút ra một chút giận, lại không nghĩ rằng sẽ phát sinh ngoài ý muốn.

"Ta cho ngươi lui ra phía sau có nghe hay không."

Voldemort thấy Harry tâm tình kích động, không thể làm gì khác hơn là lui ra phía sau vài bước.

Harry tuy rằng cầm đũa phép, nhưng bởi vì tay run không có một chút lực uy hϊếp, vừa đoạt đũa phép đã dùng toàn bộ khí lực.

"Avada!"

Một đạo bùa chú chết màu xanh biếc đánh về phía Harry.

Harry nhìn về phía bùa chú đánh tới hướng mình cũng không có cảm thấy sợ hãi, trái lại cảm thấy giải thoát. Chết như vậy vong cũng tốt, hết thảy đều kết thúc.

"Harry mau tránh ra." Voldemort thấy Harry không chỉ có không né, còn nhắm hai mắt lại, sau đó ở giữa bùa chú ngã trên mặt đất.

Bella chạy ào vào phòng ngủ, chột dạ nói: "Chủ nhân, ta cho rằng Harry Potter muốn đả thương ngài, cho nên mới..."

Voldemort căn bản không để ý Bella, y đi tới bên người của Harry, ôm chặt thi thể của Harry, chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn.

Y từ lúc nào thích Harry, đại khái là sau khi y sống lại, đi qua thăm dò hồn phiến trên trán!

Đúng vậy. Voldemort là sống lại, bằng không thì cũng sẽ không sống lại trong một thân thể hoàn mỹ, càng sẽ không dễ dàng đối phó Dumbledore, đánh tan hội Phượng Hoàng.

Thẳng đến Harry tử vong mới để cho Voldemort tỉnh ngộ, y có lẽ thật không nên cầm Harry dụ dư nghiệt hội Phượng Hoàng ra để gϊếŧ.

Voldemort ôm lấy thi thể của Harry đi ra khỏi phòng ngủ, phía sau vang lên thanh âm chần chờ của Bella.

"Chủ nhân..."

"Bella, nhìn ở trên phần ngươi theo ta nhiều năm ta không gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi sau này không cho phép xuất hiện hiện ở trước mặt ta." Voldemort lạnh như băng nói xong, liền cũng không quay đầu lại đi.

Đối với Bella mà nói, nghiêm phạt tốt nhất chính là không cho phép ả theo bên người. Bella không thể bồi ở bên người Voldemort, so với để cho ả chết còn khó chịu hơn, quả nhiên phía sau vang lên tiếng rít chói như kẻ điên của Bella.

"Không!"

Sau năm năm. Voldemort sớm đã khống chế giới pháp thuật, đứng ở đỉnh của giới pháp thuật. Nhưng nội tâm của y lại vô cùng tịch mịch, vì vậy y làm một quyết định to gan. Khởi động một cái ma pháp trận thời không đã từng ở di tích cổ phát hiện.

Y không biết ma pháp trận có thể thành công hay không, có thể hay không để cho y trở lại quá khứ. Ở lúc hang đá không chịu nổi ma pháp trận mà đổ nát, Voldemort đột nhiên cảm thấy chết đi như vậy cũng rất tốt, y có thể đến thế giới kia làm bạn với Harry.

Không biết qua bao lâu, Voldemort dần dần khôi phục ý thức, y chậm rãi mở mắt ra, thấy mình nằm ở trong rừng rậm, ngoại trừ trên người có chút đau nhức, không có ngoại thương gì.

Voldemort vận dụng ma lực xuống, hơi có chút kinh ngạc, ma lực của y không chỉ có không có yếu đi, trái lại trở nên càng cường đại hơn.

Y giơ tay lên, thấy không trung xuất hiện thời gian, Voldemort mừng rỡ như điên, y trở lại quá khứ, lúc này y nhất định phải biết quý trọng Harry. Trước khi cùng Harry chính thức gặp mặt, có thể âm thầm nhìn Harry một chút.

Còn muốn cho mình đổi một tên đổi một thân phận, ở ước định thời gian gặp mặt mấy người thuộc hạ trung tâm, mấy người thuộc hạ có thể lợi dụng, xem ra y sau này tới hơn một tháng sẽ rất vội vàng.

← Văn Án←

→Chương sau: Chương 02: BỊ TỬ THẦN THỰC TỬ HÔN→