Ngày hôm sau, mẹ Lâm dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà, Lâm Đông Đông cũng bò dậy từ trên ghế sô pha, cậu ngồi xuống ghế nhỏ trong bếp nhặt rau thơm giúp mẹ Lâm.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời không một gợn mây, gió thổi qua cửa sổ khiến cho người ta tinh thần sảng khoái.
Lâm Đông Đông rất lâu rồi không được trải nghiệm cảm giác này, buổi sáng có thể vui vẻ trò chuyện với mẹ, cảm giác ấm áp như vậy thật sự hiếm thấy.
Chú Lý với Lý Lâm sau khi rửa mặt đánh răng thì ngồi xuống bàn ăn sáng, chú Lý dặn mẹ Lâm dẫn Lâm Đông Đông ra biển chơi, muốn ăn cái gì thì cứ mua.
Chờ hai cha con đi làm rồi, mẹ Lâm bận rộn chuẩn bị, cô mặc chiếc váy hôm qua đi đón Lâm Đông Đông, còn trang điểm nhẹ, vui vẻ dẫn con trai ra cửa.
Thành phố D không phải là một thành phố lớn, cũng không quá phồn hoa. Nhưng bây giờ là mùa hè, học sinh đi chơi khắp nơi.
Mẹ Lâm trước tiên dẫn Lâm Đông Đông đi ra bãi biển mà cậu ngóng trông từ lâu, bãi biển rất sạch sẽ với bãi cát mềm mại lấp lánh.
Lúc Lâm Đông Đông ngồi trên xe bus đi gần đến bãi biển, xa xa nhìn thấy, cậu suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên hoan hô!
Thật là xanh, thật là xanh quá đi!
Bầu trời mặt biển hòa làm một, giống hệt như nước tràn lên đến tận trời.
Xuống xe, Lâm Đông Đông nhảy nhót chạy về phía bờ biển. Nếu không phải còn có mẹ Lâm ở phía sau, cậu chắc chắn đã vọt thẳng xuống nước!
Ánh mặt trời buổi sáng không quá gắt, thế nhưng chân trần đạp lên cát vẫn thấy nóng.
Lâm Đông Đông xách giày, vừa nói chuyện với mẹ, vừa phấn khởi nhảy nhót liên hồi trên bờ cát.
Cát mềm mại, mỗi lần đạp chân lên, những hạt cát sẽ chảy vào giữa cái kẽ ngón chân, khiến người ta thấy thư thái thoải mái.
Gió không lớn, từng cơn sóng xô bờ cát, hết đợt này đến đợt khác, vĩnh viễn cũng không biết mệt.
Xa xa ngoài biển khơi trong xanh, ánh mặt trời lóng lánh, dáng vẻ gió êm sóng lặng dịu dàng khác hoàn toàn với trong bờ.
Lâm Đông Đông đưa tay che nắng kiễng chân nhìn ra xa, màu xanh xanh biếc không thấy điểm cuối, biển cả và bầu trời vừa xa xăm vừa huyền bí.
Mẹ Lâm đi tới bên cạnh cậu, cũng là dáng vẻ thư thái, híp mắt nhìn ra ngoài khơi, "Đẹp không?"
"Có!" Lâm Đông Đông dùng sức gật đầu, hưng phấn nói, "Biến thật lớn, thật xanh!"
Mẹ Lâm thấy con trai vui vẻ như vậy, nghĩ một chút nói: "Đi nào, hai chúng ta đi qua bên kia ngồi thuyền, lượn một vòng quanh biển."
Lâm Đông Đông đầu tiên là vui vẻ nhảy cẫng lên, lại lập tức nhỏ giọng hỏi, "Ngồi thuyền có mắc lắm không? Hay thôi đừng ngồi, con đứng đây xem cũng được rồi."
Trái tim mẹ Lâm đột nhiên có chút chua xót, vươn tay xoa đầu cậu, cười dịu dàng nói, "Không mắc, đi nào con trai ~"
Lâm Đông Đông có chút sợ nước, nhưng lúc này cậu thật sự đang rất vui vẻ, chút xíu sợ hãi đó đã sớm bị cậu quăng lên chín tầng mây rồi!
Trên thuyền đã có hai người ngồi, tính cả mẹ Lâm với Lâm Đông Đông tổng cộng là bốn người, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, thuyền bắt đầu xuất phát.
Thuyền bỗng nhiên tăng tốc, gió biển táp vào mặt, có chút không mở nổi mắt, phía sau đuôi thuyền những bọt sóng trắng xóa cuồn cuộn đuổi theo.
Lâm Đông Đông kích động nhịp tim cũng tăng nhanh, thuyền nhỏ không lái quá xa, có thể nhìn rõ ràng bờ biển.
Xung quanh thuyền là nước biển bao bọc nhìn không thấy đáy, mặt nước gợn sóng lấp lánh, đẹp đến chói mắt.
Lâm Đông Đông nắm chặt tay vịn, trong lòng nghĩ đến Tưởng Hải Dương.
Biển trong tên của Tưởng Hải Dương cũng là như vậy đúng không, giống hệt như con người hắn.
Có những con sóng ấm áp, cũng có những con sóng dịu dàng, sâu không thấy đáy, khiến cho cậu mê mẩn chói mắt.
Thuyền nhỏ dạo một vòng quanh biển lại nhanh chóng trở về bờ, mẹ Lâm với Lâm Đông Đông nghịch nước thêm một lúc, sau đó đi tới khu bán đồ lưu niệm dạo.
Lâm Đông Đông nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút, thấy cái gì cũng mới mẻ thú vị.
Tất cả đều là những món đồ thủ công mỹ nghệ làm từ vỏ sò ốc biển, tạo hình thuyền nhỏ hoặc các loại đồ vật trang trí khác, nhìn cực kỳ tinh xảo.
Nhưng giá lại không hề rẻ, Lâm Đông Đông hỏi giá cái thuyền buồm được làm từ vỏ sò trắng, nhưng mà đắt quá, cậu không nỡ bỏ tiền mua.
Số tiền kia để dành mua chút hải sản tươi về cho bà ngoại với Tưởng Hải Dương nếm thử còn hơn, mua cái này không đáng giá bằng.
Mẹ Lâm thấy Lâm Đông Đông ngắm nhìn mấy món đồ thủ công này một lúc, lập tức hỏi cậu có muốn mua một cái không.
Lâm Đông Đông lắc đầu, hiểu chuyện nói không muốn, cái này đưa về để ở nhà bà sẽ bị đóng bụi.
Hai người lại đi lên phía trước, có một quầy nhỏ bán đá cuội, đủ loại hình dáng màu sắc, nhìn rất đẹp.
Lâm Đông Đông khom lưng nhìn một lúc, ông chủ nói đá này có thể khoan một lỗ, xỏ dây thừng rồi đeo ở cổ. Học sinh ở gần đây đều thích mua, có thể mua một đôi, tặng bạn gái một cái.
Lâm Đông Đông động lòng, cậu cũng muốn mua một đôi, nhưng không phải để tặng bạn gái mà là tặng bạn trai, hì hì!
Hỏi giá cả, không mắc. Lâm Đông Đông phấn khởi lựa đá, đủ loại hình dáng màu sắc khiến cậu hoa cả mắt.
Cuối cùng cậu chọn hai viên đá cuội tròn nhỏ màu xanh lam, giống như màu của biển. Hai viên đá được xỏ vào trong hai sợi dây thừng xoắn màu đen, rất đẹp ~
Mẹ Lâm thấy Lâm Đông Đông mua hai viên đá, hỏi cậu có phải có người yêu rồi hay không.
Lâm Đông Đông cười khúc khích, không nói có cũng không nói không.
Mẹ Lâm đã lâu không ở cạnh con trai, cũng không tiện nói cái gì. Hơn nữa Lâm Đông Đông từ nhỏ đã không để cô phải bận tâm nhiều, bây giờ con trai cũng đã 17, 18 tuổi, sẽ không có chuyện gì, chỉ căn dặn cậu phải chăm chỉ học tập.
Hai người đi dạo khắp nơi, đảo mắt đã hết một ngày. Buổi tối mẹ Lâm phải về nấu cơm, cô dẫn theo Lâm Đông Đông ngồi xe bus đi đến chợ mua đồ ăn.
Lúc ăn cơm tối chú Lý hỏi hai mẹ con ra ngoài chơi một ngày có muốn mua cái gì không, mẹ Lâm vội nói Lâm Đông Đông từ nhỏ đã hiểu chuyện, không muốn cái gì cả.
Lý Lâm nuốt một miếng cơm, đẩy kính mắt nhìn Lâm Đông Đông ôn hòa nói: "Đồ ở gần biển giá rất đắt, có thể vào trong nội thành mua, giá ở đó rẻ hơn, học sinh sinh viên đều thích những thứ nhỏ đó."
Lâm Đông Đông nuốt vội miếng cơm trong miệng, ngoan ngoãn đáp: "Không cần đâu, em không mua, những thứ đó mua về cũng không dùng được, cũng không có chỗ để chưng ~"
Chú Lý mỉm cười gật đầu nói: "Đúng là không có tác dụng gì, còn không bằng mua chút đồ ăn để con mang về, có ích hơn ~"
Mẹ Lâm gắp cho chú Lý một đũa đồ ăn, dịu dàng nói: "Không sao, Đông Đông từ nhỏ đã như vậy, không bao giờ đòi hỏi ~"
"Ừm, cũng giống như em ~" Chú Lý dịu giọng nói, "Chờ khi về thì mua ít đồ khô cho thằng bé mang về, để lâu cũng không sợ hư."
Lâm Đông Đông liếc mắt nhìn mẹ Lâm một cái, lại nhìn về phía chú Lý, mỉm cười nói: "Cảm ơn chú Lý, cháu cũng không phải con nít, không cần mua gì đâu ạ."
Mẹ Lâm vuốt tóc rối một bên tai, mỉm cười nhìn Lâm Đông Đông, đôi mắt sáng lấp lánh, cô vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy con trai, không nói gì nữa.
Buổi tối mọi người trở về phòng mình ngủ, Lâm Đông Đông ngồi trên sô pha nhỏ, lấy hai viên đá xanh lúc sáng mua ra ngắm nghía, càng ngắm càng thấy thích.
Đến đây hai ngày rồi, không biết hai ngày này Tưởng Hải Dương làm gì.
Lâm Đông Đông lúc này mới nhớ từ lần đầu tiên đến nhà bà ngoại hồi lớp 7, hình như ngày nào cậu cũng nhìn thấy Tưởng Hải Dương.
Đặc biệt là khi lên lớp 8, hai người suốt ngày dính lấy nhau, sau đó thì gắn bó như keo như sơn! Trong suốt hai, ba năm qua, hai người chưa lần nào phải xa nhau quá hai ngày!
Haiz, Lâm Đông Đông nằm úp mặt vào lưng ghế sô pha, khẽ thở dài, có chút nhớ Tưởng Hải Dương.
Ngày thứ ba mẹ Lâm vẫn tiếp tục dẫn Lâm Đông Đông đi dạo loanh quanh, đến bến tàu, miếu nhỏ, công viên, dạo hết những nơi có thể dạo mà không cần phải tốn tiền.
Thế nhưng đến ngày thứ tư mẹ Lâm phải đi làm, mặc dù chỉ là công nhân bán thời gian nhưng việc xin nghỉ cũng không dễ dàng. Cô làm ở một xưởng thực phẩm nhỏ, sáng phải đi làm sớm, nhưng hơn bốn giờ chiều đã được nghỉ, mẹ Lâm rất thích công việc này, bởi vì có thể về chuẩn bị cơm tối cho chú Lý được.
Mẹ Lâm không ở nhà, ban ngày cũng chỉ còn lại một mình Lâm Đông Đông. Mấy ngày nay mẹ Lâm đều chỉ cho Lâm Đông Đông mấy tuyến xe bus, Lâm Đông Đông có thể tự ngồi xe đi chơi.
Lâm Đông Đông vẫn thích nhất là bờ biển, ngồi trên cát ngắm biển, biển khi có gió hoặc gió lặng, có ánh mặt trời chói chang hay là mây đen âm u, đều sẽ có những dáng vẻ khác nhau.
Cứ như vậy qua mấy hôm Lâm Đông Đông đã ở lại thành phố D bảy, tám ngày.
Hôm nay cậu ngồi trên một tảng đá ngẩm cách bãi biển không xa, ngắm nhìn ánh hoàng hôn.
Hoàng hôn trên biển rất đẹp, ráng chiều rực rỡ, sáng cả góc trời.
Nhưng nhìn cảnh tượng này cậu lại nhớ đến Tưởng Hải Dương, chính xác mà nói thì mấy ngày nay, ngày nào cậu cũng nghĩ đến hắn.
Niềm háo hức khi được gặp mẹ với nhìn thấy biển mấy ngày đầu trôi qua, cậu bây giờ rất muốn về nhà, về thôn, nhớ bà ngoại, nhớ Tưởng Hải Dương.
Tối hôm qua Lâm Đông Đông nói với mẹ mình đến thành phố D nhiều ngày rồi, giờ cũng nên về nhà.
Thế nhưng mẹ Lâm không nỡ xa con trai, vất vả mới đến được một chuyến, muốn Lâm Đông Đông ở lại thêm mấy ngày nữa hẵng về.
Chú Lý cũng nói Lâm Đông Đông ở lại thêm mấy ngày, bây giờ đang là nghỉ hè, còn rất lâu mới khai giảng.
Lâm Đông Đông nghĩ cũng đúng, thấy mẹ không nỡ xa mình, quyết định ở lại thêm mấy hôm.
Nhưng cậu thật sự càng lúc càng thấy nhớ nhà, nhớ Tưởng Hải Dương. Đã chừng mười ngày rồi, cậu với Tưởng Hải Dương chưa lần nào xa nhau lâu như vậy hết!
Trên đường từ bờ biển về nhà, Lâm Đông Đông thấy ven đường có tiệm bán báo có thể gọi điện thoại.
Cậu thật sự quá nhớ Tưởng Hải Dương, mặc dù gọi điện thoại cũng không biết nói cái gì, nhưng nghe giọng nói thôi cũng được.
Cước gọi từ thành phố D về thôn được tính là gọi đường dài, còn chuyển vùng. Lâm Đông Đông cẩn thận lấy mấy tệ từ trong túi ra, tính xem có thể gọi được mấy phút.
Thời gian này người trong thôn gần như đã ăn tối xong, người trong thôn ăn tối sớm, không giống người thành phố đi làm muộn về mới ăn.
Lâm Đông Đông nắm chặt ống nghe, bấm số điện thoại tiệm tạp hóa Hải Dương.
Đầu bên kia vang lên hai tiếng bíp thì có người nhấc máy, là mẹ Tưởng.
Lâm Đông Đông vội vàng ngọt ngào chào hỏi, "Chào dì, mọi người ăn cơm chưa?"
"Đông Đông hả, ăn rồi, mới ăn xong ~" Mẹ Tưởng vui vẻ hỏi, "Sao đi lâu vậy mà chưa về, ở nhà mẹ chơi quên đường về rồi hả?"
"Không phải không phải ~" Lâm Đông Đông suốt ruột nói, "Mẹ cháu không cho cháu về, mấy ngày nữa cháu sẽ về."
Mẹ Tưởng ở đầu dây bên kia dịu giọng cười nói, "Người mẹ nào cũng không nỡ xa con trai mình mà ~ con chờ một lát nhé, dì đi kêu Dương Dương nghe điện thoại ~"
"Dạ ~" Lâm Đông Đông vội vàng đáp, mắt mở to tròn xoe, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia.
Tiếng bước chân vội vàng chạy tới giống như đạp lên trái tim Lâm Đông Đông, chắc chắn là Tưởng Hải Dương!
"Đông —— Đông Đông?" Tưởng Hải Dương kinh ngạc háo hức, vội vàng hỏi: "Em đang ở đâu vậy?"
Lâm Đông Đông cong cong khóe miệng, mềm giọng nói: "Vẫn đang ở chỗ mẹ nà~"
"Em khỏe không?" Tưởng Hải Dương dừng một chút, nhỏ giọng, giọng nói mơ hồ có chút ấm ức, "Khi nào em mới về?"
Trái tim Lâm Đông Đông ngay lập tức hóa thành nước, nhớ nhung bộc phát, liên tục dỗ dành nói: "Mấy ngày trước em nói phải về, nhưng mẹ em không cho, bảo em ở lại thêm mấy hôm. Thế nhưng em phải về, cuối tuần, chắc chắn cuối tuần này em về!"
Tưởng Hải Dương biết Lâm Đông Đông có khi rất nhớ mẹ, hắn vốn định tỏ ra hiểu chuyện khuyên Lâm Đông Đông ở lại chơi với mẹ thêm mấy ngày, nhưng hắn thật sự không nhịn được. Đã ngót nghét mười ngày, hắn sắp nhớ Lâm Đông Đông muốn chết rồi!
"Vậy em..." Tưởng Hải Dương dừng một chút, thấp giọng nói, "Vậy cuối tuần anh đi đón em, em nhất định phải trở về nhé."
"Vâng, chắc chắn sẽ về!" Lâm Đông Đông đảm bảo nói, "Lúc hai chúng ta ở ga tàu em có nhìn lịch tàu chạy, ba giờ chiều nào cũng có tàu về thành phố."
Tưởng Hải Dương vui hớn hở, "Được! Vậy anh đến nhà ga chờ em!"
Lâm Đông Đông lại kể cho Tưởng Hải Dương về biển rộng mình thấy con thuyền nhỏ mình ngồi, cùng những chuyện lặt vặt thú vị khác.
Mỗi phút nói chuyện đều là đang đốt tiền, hai người vội vàng nói mấy câu thì cúp máy, chờ cuối tuần về nhà rồi nói tiếp rõ hơn!
Tưởng Hải Dương cúp điện thoại xong đi ra sân nhảy cao, suýt chút nữa nhảy tuốt sang bên nhà hàng xóm luôn!
Vốn hắn còn nghĩ Lâm Đông Đông chỉ đi có hai ba ngày, không ngờ lại lâu như vậy! Những ngày qua không có tin tức gì, mẹ Lâm cũng không có điện thoại cố định, hắn dù muốn chủ động gọi cũng không biết gọi cho ai.
Hai ngày đầu tiên còn đỡ, mặc dù không có Lâm Đông Đông ở bên cạnh hắn cảm thấy rất không quen, thế nhưng vẫn có thể nhịn được
Nhưng qua ngày thứ ba không nhịn được nữa, trong lòng trống rỗng, làm gì cũng không còn sức sống.
Tống Dương với Điền Thu Sinh đến tìm hắn đi chơi game, hắn cũng chẳng có hứng thú, đuổi cả hai về, phiền lòng!
Tưởng Hải Dương dắt theo Đa Đa đến nhà bà ngoại, nói chuyện phiếm với bà, giúp bà gánh nước làm việc.
Khi không có việc gì làm thì hắn bế Đa Đa ngồi trong sân nhìn vườn rau với đám dây thường xuân ngẩn người.
Lâm Đông Đông rất thích mảnh nhỏ cây thường xuân kia, thích vào những lúc mặt trời ngả về phía Tây, ngồi dưới bóng cây thường xuân râm mát, gãi bụng Đa Đa.
À đúng rồi, vào một đêm mây đen gió lớn, khụ khụ, gió không lớn, là một đêm không trăng, hai người bọn họ còn lén lút trốn ở dưới giàn cây thường xuân hôn nhau nữa.
Haiz, Tưởng Hải Dương hoàn toàn hiểu rõ, cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, câu này đúng là không hề khoác lác chút nào!
Lời editor: Mọi người có thích đọc cảnh H không, mình rất thích đọc nhưng lại ngán edit. Nếu một ngày đó mọi người thấy mình mãi mà vẫn chưa up chương mới thì có thể là mình đang 'thoi thóp' ở một chương H nào đó đấy T-T