Tình Yêu Thôn Quê

Chương 20

Ăn xong cơm tối, hai người ngồi xem phim với bà. Nhà bà ngoại chỉ có một cái ti vi đen trắng nho nhỏ, không giống ti vi to bự của nhà Tưởng Hải Dương, trong thôn chỉ có đôi ba nhà mới có, rất khí thế!

Một lúc sau, Tưởng Hải Dương lại bắt Lâm Đông Đông đưa mình về nhà.

Tưởng Hải Dương muốn làm cái gì, Lâm Đông Đông hiểu rõ như lòng bàn tay, thế nhưng cậu ngạc nhiên với thái độ của bà ngoại, lần nào cũng cười híp mắt bảo cậu đưa hắn về!

Tưởng Hải Dương vóc người cao lớn, cần phải có người đưa về sao? Haizz, bà ngoại bị tên này dụ dỗ rồi, đúng thật kỳ lạ, Tưởng Hải Dương nói cái gì bà cũng đồng ý hết, vô lý hết sức!

Quả nhiên, Tưởng Hải Dương tiếp tục kéo người vội vàng đi tới cái chỗ tối hù lần trước. Nói mới để ý, Lâm Đông Đông vẫn không biết đây là chỗ nào, thôn này dường như rất lớn, đường ngang ngõ tắt nhiều, cậu chỉ biết là một ngôi nhà bỏ hoang không ai ở.

Tưởng Hải Dương ấn người lên tường, vội vàng đặt môi hôn.

Hôn đến nửa ngày, Lâm Đông Đông mới thở hổn hển đẩy hắn đẩy.

Tưởng Hải Dương ôm lấy cậu mổ nhẹ một cái, "Đông Bảo Nhi hôm nào em tới nhà anh ngủ một đêm đi, được không? Bọn Lưu Chấn trước kia cũng ở lại nhà anh, không sao đâu."

Lâm Đông Đông trêu hắn, "Vậy anh kêu bọn họ ngủ lại đi ~ "

"Anh kêu bọn họ ngủ lại làm cái gì!" Tưởng Hải Dương nói đầy tủi thân, "Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, Đông Bảo Nhi, đi mà?"

Tưởng Hải Dương động một chút là lại nói đến chuyện này, Lâm Đông Đông bị hắn nói thành chai, nghĩ hay ngày nào đó ngủ lại một bữa, nếu không tên này sẽ xuất hiện tâm ma mất.

Lâm Đông Đông gật đầu, "Được, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện."

"Em nói đi!"

"Sau này ở cạnh bọn Lưu Chấn anh phải chú ý một chút," Lâm Đông Đông cau mày nói, "Anh không thấy bọn Tống Dương nói gì à!"

Tưởng Hải Dương không quá để ý, "Nói cái gì? Nói em là vợ của anh sao?" Hắn nghe vậy ngược lại còn rất vui nữa là, khà khà.

Lâm Đông Đông vội la lên: "Ai là vợ anh? Đừng để bọn họ nói lung tung!"

"Bọn nó muốn nói thì nói," Tưởng Hải Dương cười cắn một cái lên chóp mũi cậu, "Em để ý làm gì, muốn nói gì thì nói."

"Anh!" Lâm Đông Đông tức đến nghiến răng, cắn mạnh một cái lên bả vai hắn.

Tưởng Hải Dương nhíu mày nhưng không tránh, còn đưa tay đỡ lấy gáy cậu, như sợ cậu không cắn tới.

Vai Tưởng Hải Dương rất rắn chắc, Lâm Đông Đông càng cắn càng thích. Dấu răng lần trước mất mấy ngày mới tan, lúc đó chắc đau lắm, nhưng Tưởng Hải Dương vẫn để cho cậu cắn, dường như cũng thích bị cậu cắn.

"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương nghiêng đầu hôn một cái lên vành tai Lâm Đông Đông, kéo lấy tay cậu để xuống thân dưới hơi phồng lên của mình, khàn giọng dụ dỗ, "Liếʍ dương v*t anh đi..."

Lâm Đông Đông buông lỏng khớp hàm, hé miệng nhìn hắn.

Trước đã làm một lần, ở nhà Tưởng Hải Dương. Lâm Đông Đông quá ngốc, liên tục cạ răng vào gậy th*t Tưởng Hải Dương, khiến cho hắn đau đến mức hít khí lạnh, may mà không rách da!

"Em sợ làm anh đau." Lâm Đông Đông có chút xấu hổ, "Em không biết làm."

"Không sao, thử lại lần nữa." Tưởng Hải Dương vừa hôn vừa dỗ, "Anh dạy cho em, thử lại lần nữa đi, Đông Bảo Nhi ngoan ~" Tưởng Hải Dương dùng sức hôn cậu, một tay duỗi xuống dưới cởϊ qυầи ra, tay kia đè vai Lâm Đông Đông để cậu ngồi xổm xuống.

Lâm Đông Đông thuận theo lực đẩy trên vai ngồi xổm xuống trước mặt Tưởng Hải Dương, quần ngoài với qυầи ɭóŧ đã được cởi, đồ vật bừng bừng sức sống bật nảy ra, chỉa thẳng vào mặt Lâm Đông Đông.

Lâm Đông Đông cảm thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Tưởng Hải Dương cũng rất đẹp, mặc dù cậu không nhìn của người khác, thế nhưng cậu cảm thấy cây hàng của Tưởng Hải Dương rất chuẩn, thân gậy thẳng tắp, vừa to vừa cứng, màu sắc đỏ ửng, đầu khấc mềm mại tròn vo, dạng xòe ô rõ ràng. Hơn nữa, Tưởng Hải Dương còn chưa đang tuổi lớn, tương lai gậy th*t này chắc chắn còn to nữa.

"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương mềm giọng thúc giục, "Há miệng ra đi, trước tiên liếʍ nó."

Khuôn mặt Lâm Đông Đông vẫn còn nóng đỏ, thế nhưng cậu cũng không còn nhắn nhó, thè lưỡi, nhẹ nhàng liến lên cái đầu tròn vo mềm mại kia.

Tưởng Hải Dương thoải mái thở dài, "Liếʍ sang bên cạnh nữa bé cưng, giống như lần trước anh liếʍ cho em ấy."

Lâm Đông Đông nghe lời quay sang liếʍ lên thân gậy, đầu lưỡi có thể cảm nhận được chỗ phồng lên trên thân dương v*t, chứng tỏ chủ nhân của nó đang hết sức hưng phấn.

Cậu cố gắng nhớ lại nội dung bên trong video, duỗi đầu lưỡi ra, liếʍ dọc từ gốc đến ngọn gậy th*t, thỉnh thoảng lại mυ'ŧ lấy nước bọt dính lên thân gậy.

"Hừm..." Tưởng Hải Dương hừ nhẹ, vươn tay xoa nhẹ phía sau gáy Lâm Đông Đông, cử động trước sau với biên độ nhỏ, thấp giọng nói: "Đông Bảo Nhi, há miệng, ngậm lấy dương v*t của anh đi."

Lâm Đông Đông trước tiên lau miệng, nãy giờ duỗi đầu lưỡi liếʍ, nước bọt chảy khắp nơi, còn dính ướt cả cằm.

Cậu há miệng, cố gắng mở ra thật lớn, một tay ôm lấy eo Tưởng Hải Dương, tay kia nắm chặt gốc dương v*t hắn, trước tiên ngậm lấy đầu khấc bị mình liếʍ ướt trơn tuột, sau đó lại nuốt vào từng chút một gậy th*t.

"Đừng dùng răng." Tưởng Hải Dương vội vàng nhắc nhở, lại sướиɠ đến mức thở dốc, "Miệng Đông Bảo Nhi thật thoải mái, nóng quá."

Tưởng Hải Dương có thể ngậm hết dương v*t Lâm Đông Đông, nhưng Lâm Đông Đông không làm được như vậy, bởi vì cây hàng này dài hơn của cậu nhiều, lại còn to nữa. Nhưng mà, cậu cảm thấy cũng có thể là do miệng của Tưởng Hải Dương lớn hơn miệng của mình!

Ngậm được một nửa, Lâm Đông Đông cảm giác dương v*t sắp chạm đến cổ họng, cậu không tiếp tục nuốt vào nữa. Cậu bắt đầu thử cử động đầu, cố gắng há miệng, để không làm đau quái vật đang bành trướng trong miệng cùng người trước mặt.

"Bé cưng..." Tưởng Hải Dương thở dài thoải mái, rồi lại không đủ thỏa mãn. Hắn đè gáy Lâm Đông Đông lại, "Sâu hơn đi, nuốt thêm chút nữa."

Lâm Đông Đông khó chịu nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời, rướn đầu về phía trước một chút, nuốt thêm được một phần, gậy th*t chưa vào hết mà qυყ đầυ mềm mại đã chạm đến cuống họng cậu.

Cảm giác dị vật khiến cậu không nhịn được mà nôn khan, thế nhưng lúc cuống họng co rút, lại quấn chặt lấy đầu khấc trong cổ họng.

Cảm giác nóng ấm siết chặt khiến cho Tưởng Hải Dương thở dốc rêи ɾỉ, hắn đè gáy Lâm Đông Đông không cho người lui về phía sau, lại vội vàng khàn giọng dụ dỗ" "Sướиɠ quá Đông Bảo Nhi, dương v*t rất sướиɠ, nuốt thêm nữa đi."

Lâm Đông Đông khó chịu lắc đầu, cậu không có bất kỳ kinh nghiệm nào, không hiểu sao người phụ nữ trong video có thể ngậm cả cây dài như vậy vào trong miệng được.

Nghe thấy tiếng nôn khan nghẹn ngào, Tưởng Hải Dương dù không cam lòng, nhưng đành phải buông lỏng bàn tay để cậu lui ra một chút, lại vội vàng khát cầu, "Đông Bảo Nhi, em liếʍ thêm đi, ngậm lấy đầu khấc rồi mυ'ŧ, làm như vậy rất thoải mái."

Lâm Đông Đông trước tiên nhả gậy th*t căng trướng trong miệng ra, nuốt nước bọt thở phào một hơi, sau đó lại há miệng ngậm lấy đầu gậy nóng bỏng mềm mại, đầu lưỡi thăm dò liếʍ láp qua lại.

Đầu khấc của Tưởng Hải Dương to tròn, lúc liếʍ như ngậm một miệng đầy thịt, Lâm Đông Đông liếʍ liếʍ một hồi cảm thấy rất thích, không kìm được mà mυ'ŧ mạnh một cái.

"Hừm..." Tưởng Hải Dương sảng khoái rên lên một tiếng, kɧoáı ©ảʍ thoáng chốc khiến eo hắn căng cứng, huyệt thái dương nảy thình thịch. Hắn duỗi tay miết khóe miệng Lâm Đông Đông khàn giọng nói, "Đông Bảo Nhi, em làm anh muốn chết rồi... Lại hút nữa đi, làm như lúc nãy đấy..."

Phản ứng của Tưởng Hải Dương khiến Lâm Đông Đông hưng phấn, trải qua một loạt động tác lúc nãy cậu đã tìm tòi được chút kinh nghiệm, hóa ra không chỉ liếʍ, còn có thể ngậm vào rồi mυ'ŧ, làm như vậy Tưởng Hải Dương sẽ thoải mái.

Cậu lại há miệng, lần nữa ngậm lấy dương v*t Tưởng Hải Dương nuốt vào từng chút một, sau đó cử động đầu lưỡi, liếʍ láp một trận, thỉnh thoảng còn hóp miệng mυ'ŧ một cái.

"Đông Bảo Nhi..." Tưởng Hải Dương bị khoang miệng ấm mềm kí©ɧ ŧɧí©ɧ viền mắt hóa đỏ, thiếu niên không chịu nổi du͙© vọиɠ mãnh liệt này, khàn giọng nói: "Anh không nhịn được..."

Ngay giây sau, hắn đưa tay nâng đầu Lâm Đông Đông lên, thẳng lưng bắt đầu đâm rút thật nhanh trong khoang miệng, dùng chút lý trí còn sót lại khống chế bản thân không được đâm quá mạnh.

Thế nhưng hắn cũng bị kɧoáı ©ảʍ ngập đầu bức cho phát điên, không thể làm chủ được sức lực của mình, thỉnh thoảng lại đâm sâu vào trong cuống họng Lâm Đông Đông, đâm cho người dưới thân phải nghẹn ngào rêи ɾỉ.

Lâm Đông Đông muốn phun dương v*t hung mãnh trong miệng ra, thế nhưng cậu không thể nhúc nhích, đầu bị Tưởng Hải Dương gắt gao đè chặt. Cậu muốn dùng lưỡi đẩy đồ vật dằn vặt người ra ngoài, thể nhưng chênh lệch sức mạnh giữa đầu lưỡi và dương v*t cứng rắn kia quá lớn, ngược lại càng làm Tưởng Hải Dương tăng thêm kɧoáı ©ảʍ, hung khí rong ruổi trong miệng dường như phình to ra.

Cảm giác lêи đỉиɦ sắp tới, hắn đâm rút hơn chục lần, khoảnh khắc Tưởng Hải Dương ngửa đầu trầm giọng kêu 'Đông Bảo Nhi', tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâng trào, bắn toàn bộ vào trong cổ họng Lâm Đông Đông.

Lâm Đông Đông quỳ gối dưới đất ho khan, cậu bị sặc không nhẹ, ho đến mức chảy cả nước mắt. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không kịp phun ra, cậu theo bản năng mà nuốt hết.

Tưởng Hải Dương cao trào, trong đầu như có hàng ngàn pháo hoa nổ tung, thất thần mấy giây, sau đó mới nghe thấy tiếng ho khan nghẹn ngào của Lâm Đông Đông.

"Đông Bảo Nhi ~" hắn kéo quần lên, ngồi xổm xuống vỗ lưng cho Lâm Đông Đông, tự trách nói: "Đều tại anh, anh...Sướиɠ quá khiến anh nhịn không được."

Lâm Đông Đông ho khan nửa ngày mới lấy lại hơi, cổ họng cũng khàn khàn, cậu bực bội nói, "Anh định gϊếŧ em đúng không?!"

"Không có." Tưởng Hải Dương đau lòng muốn chết, cẩn thận đỡ người dậy, hôn từng chút một, "Xin lỗi Đông Bảo Nhi, xin lỗi."

Lâm Đông Đông đẩy hắn ra đứng lên, "Được rồi em phải về nhà."

"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương đứng dậy ôm chặt lấy cậu, dỗ dành nói: "Em còn chưa làm mà, anh liếʍ cho em..."

"Không cần." Lâm Đông Đông giãy giụa trong ngực hắn, "Em phải về nhà."

Tưởng Hải Dương cuống lên, "Em giận anh hả? Xin lỗi, anh liếʍ cho em, em muốn làm chết anh cũng được, nếu không hay em đánh anh đi, em đừng giận mà Đông Bảo Nhi."

Lâm Đông Đông không kìm được hé miệng lén lút cười. Người này! Lúc nãy thì liều mạng làm miệng cậu, giờ lại giả bộ đáng thương! Hừ!

Tưởng Hải Dương dỗ không ngừng, mềm giọng nói: "Đông Bảo Nhi em đừng giận, anh liếʍ cho em nhé," hắn thò tay xuống muốn cởϊ qυầи Lâm Đông Đông ra, "Em cắm cả cây vào miệng anh cũng được."

"Đừng!" Lâm Đông Đông nhanh chóng đè tay hắn lại, "Ai nha, em không giận, muộn quá rồi, không làm nữa, em phải về, bà ngoại ngủ sớm."

"Thật không?" Tưởng Hải Dương vui vẻ lại, "Đông Bảo Nhi, em làm anh sợ muốn chết, anh tưởng chọc em giận rồi, sau này anh sẽ cẩn thận hơn."

Hắn thật sự không hiểu sao mình thèm muốn Lâm Đông Đông nhiều như vậy, ôm người lại hôn tới hôn lui không ngừng.

Lâm Đông Đông bất lực với sự dính người của hắn, "A... Đừng hôn nữa, em thật sự phải về!"

Tưởng Hải Dương hôn bẹp lên mặt cậu một cái, nói, "Được! Anh đưa em về!"