Tưởng Hải Dương luôn muốn dẫn Lâm Đông Đông đến bờ Tây tắm sông, nướng vịt trời, vừa mới nghỉ hè mấy ngày đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này.
Ăn xong cơm tối, bọn Lưu Chấn tụ tập ở tiệm tạp hóa Hải Dương bàn bạc hành trình cho ngày mai. Bọn họ còn đặc biệt xem dự báo thời tiết, ngày mai nắng nóng, không có gió, tiết trời rất đẹp.
Nhắc mới nhớ lâu rồi không tới bờ Tây, ai cũng háo hức mong chờ đến ngày mai. Mấy người thống nhất chiều mai sẽ đi, bờ Tây cách thôn không xa, đi tầm ba bốn dặm là đến, mất khoảng nửa tiếng. Trên đường bắt vịt trời, sau đó nướng vịt ăn thay cho cơm tối, đến tối sẽ về thôn, bởi buổi tối ở bờ Tây có thể nhìn thấy đom đóm, rất đẹp.
Bàn bạc xong, mấy người lại chơi game một lúc. Chỉ có hai cái tay cầm, Lâm Đông Đông với Điền Thu Sinh không hào hứng lắm, ba người còn lại giành giật với nhau. Sở dĩ chỉ có ba người là bởi vì Tưởng Hải Dương không cần cướp. Hắn chơi giỏi nhất là trò Contra, bọn Lưu Chấn đồng ý để hắn dẫn dắt, một tổ hai người.
Chơi đến tám giờ, Tưởng Hải Dương bắt đầu đuổi người. Hắn nói phải làm bài tập hè với Lâm Đông Đông, không được ai ở lại quấy rầy!
"Lúc làm bài..." Lưu Chấn vừa chạy vừa quay đầu nói với Tưởng Hải Dương, "Sách bài tập nhớ cất cẩn thận, đừng để đến lúc khai giảng bị rách nữa đấy ~"
"Mịa!" Tưởng Hải Dương đạp một cước đá văng người ra ngoài!
Lâm Đông Đông bình tĩnh ngồi trên băng ghế nhỏ làm bộ nghiên cứu máy chơi game, thế nhưng khuôn mặt lại đỏ hồng khó hiểu.
"Đông Đông ~" trong phòng không còn ai, Tưởng Hải Dương lập tức sấn tới, "Đứng dậy nào, chúng ta đi vào buồng trong..."
Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương kéo dậy, nửa ôm nửa kéo đi vào buồng trong.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ cũng kín mít, chỉ có ánh đèn trước sân hắt vào.
Ngay khi cánh cửa được đóng lại, Tưởng Hải Dương ném Lâm Đông Đông lên giường nhào tới hôn say đắm! Đầu lưỡi vói vào trong miệng đối phương, ngang ngược xâm chiếm khắp niêm mạc. Thỉnh thoảng lại gặm cắn đôi môi cậu, dường như hận không thể nhai nát rồi nuốt trọn hai mảnh thịt mềm kia, nhưng lại không nỡ, chỉ đành dùng sức vươn đầu lưỡi thăm dò, quấn lấy triền miên liếʍ láp.
Hơn một ngày không thân thiết, Lâm Đông Đông cũng rất khao khát. Cậu mυ'ŧ mạnh đầu lưỡi Tưởng Hải Dương, hai cánh tay vòng quanh cổ hắn, ngâm nga từng tiếng giọng mũi.
Tưởng Hải Dương đè lên người cậu, điên cuồng liếʍ hôn dọc theo cần cổ Lâm Đông Đông, hai tay luồn vào trong quần áo cậu, sờ dọc theo vòng eo mềm mại, nhéo lấy hai đầu v* đáng yêu.
"Ưʍ..." Lâm Đông Đông rêи ɾỉ vừa đau vừa sướиɠ, đầu v* bị Tưởng Hải Dương nắm chặt vân vê, dường như sắp đứt lìa.
Tưởng Hải Dương nghe thấy tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào kìm nén của Lâm Đông Đông, du͙© vọиɠ càng trở nên mãnh liệt.
Hắn gặm từ cổ Lâm Đông Đông một đường thẳng xuống xương quai xanh, dừng lại liếʍ mυ'ŧ bên trong hõm cổ, giống như nơi đó có cất giữ mật ngọt.
"Đừng..." Lâm Đông Đông đẩy Tưởng Hải Dương ra, thở gấp nói: "Đừng dùng sức như vậy, sẽ để lại dấu, lỡ bị bà ngoại nhìn thấy."
"Ừm." Tưởng Hải Dương đáp một tiếng, vén áo cậu lên đến tận cổ, vùi đầu mυ'ŧ lấy đầu v* đáng thương bị mình nhào nặn cho sưng cứng.
đầu v* nhỏ thật đáng yêu, lúc thường thì xẹp lép, chỉ cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút lại sưng phồng lên. Lúc không động vào là màu hồng nhạt, nhưng vân vê mấy cái lại đỏ bừng kỳ cục. Vừa đỏ vừa cứng, liếʍ một cái như chảy nước, quyến rũ mê người.
Tưởng Hải Dương cực thích hai viên thịt nhỏ này, lần nào cũng trêu đùa rất lâu. Đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếʍ mạnh lên, lúc này cơ thể Lâm Đông Đông sẽ run rẩy, nín thở. Tiếp đó cuốn đầu lưỡi liếʍ từng vòng từng vòng quanh đầu v*, hơi thở Lâm Đông Đông sẽ lập tức trở nên gấp gáp. Sau đó lại dùng đầu lưỡi đâm vào đầu v* nhỏ, Lâm Đông Đông sẽ không kìm được mà rêи ɾỉ. Cuối cùng là gặm cắn, mυ'ŧ mạnh, sẽ khiến cơ thể Lâm Đông Đông co rúm rồi lại uốn éo.
Tưởng Hải Dương thích phản ứng cơ thể Lâm Đông Đông cho nên nghĩ trăm phương ngàn kế dằn vặt người, hai đầu v* nhỏ cuối cùng bị trêu chọc cho sưng đỏ, cọ vào áo một chút cũng nhói đau.
Lúc liếʍ láp đầu v* Lâm Đông Đông, Tưởng Hải Dương đã cương cứng. Một tay hắn xoa nắn làn da trắng mịn mềm mại của Lâm Đông Đông, tay kia duỗi xuống chạm vào gậy th*t giống như mình.
Hai người lén lút thân mật suốt nửa năm, cơ thể Lâm Đông Đông càng ngày càng mẫn cảm. Chỉ cần Tưởng Hải Dương liếʍ hôn một chút thôi, dương v*t của cậu đã lập tức phản ứng, cương cứng rỉ nước.
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương thúc hông vào người dưới thân, môi dán môi nói, "dương v*t cậu ướt rồi, dính hết lên tay tôi."
Nói xong, hắn lập tức khom người cởϊ qυầи Lâm Đông Đông.
"Đừng." Lâm Đông Đông nắm chặt lưng quần, nhỏ giọng nói: "Chốc nữa bố mẹ cậu sẽ đến."
"Không đâu." Tưởng Hải Dương gỡ tay Lâm Đông Đông ra, cởi nút buộc kéo quần xuống tận đầu gối, "Lát nữa mới đóng tiệm, mẹ tôi không vào đâu."
Tưởng Hải Dương kéo lấy tay Lâm Đông Đông để lên lưng quần mình, "Đông Bảo Nhi cởi giúp tôi."
dương v*t Lâm Đông Đông dựng thẳng trong không khí, hiển nhiên cũng cực kỳ muốn phát tiết du͙© vọиɠ. Cậu không thể cưỡng lại sự cám dỗ của Tưởng Hải Dương, ngồi dậy cởϊ qυầи cho hắn.
Cứ vậy biến thành Tưởng Hải Dương ngồi xổm trên đùi Lâm Đông Đông.
Lâm Đông Đông kéo quần Tưởng Hải Dương xuống tận mắt cá chân, nắm lấy gậy th*t quen thuộc âu yếm, ngẩng đầu hôn lên đôi môi hắn.
Tưởng Hải Dương sảng khoái thở dài một hơi, nâng cằm Lâm Đông Đông lên, động tình hôn đáp trả. Nụ hôn này không vội vã như lúc nãy, hắn kiên nhẫn dẫn dắt đầu lưỡi Lâm Đông Đông vào trong miệng mình, dịu dàng ngậm lấy liếʍ mυ'ŧ.
Hai người đều rất yêu thích cảm giác ướŧ áŧ mềm mại này, hai đầu lưỡi quẩn quanh truy đuổi, hé môi cuốn lấy nhau trong không khí, lúc bờ môi dán vào đều tranh nhau mυ'ŧ đầu lưỡi đối phương vào trong miệng mình.
dương v*t Tưởng Hải Dương được bàn tay Lâm Đông Đông bao lấy, hắn vói tay vào trong cổ áo cậu, mân mê làn da ấm áp trơn mềm cùng tấm lưng mảnh khảnh kia.
Nhưng quần áo vướng víu, Tưởng Hải Dương kéo góc áo cậu lên trên, vội vàng nói, "Cởi ra nào Đông Bảo Nhi, không thoải mái."
Cởi xong áo của Lâm Đông Đông, hắn lại phanh áo của mình ra. Cuối cùng không còn vải vóc cách trở, hắn ôm lấy người vào trong ngực, vừa nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu, vừa tùy ý vuốt ve cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong lòng.
Lâm Đông Đông cũng thích cảm giác da thịt trần trụi dán vào nhau như vậy, một tay cậu dùng sức vuốt ve dương v*t Tưởng Hải Dương, tay khác ôm chặt lấy eo hắn, ưỡn mông dán sát lên, không tiếng động đòi hỏi được âu yếm.
Bàn tay Tưởng Hải Dương chạm vào nơi tiếp xúc của hai người, nắm chặt lấy hai gậy th*t trong tay, tuốt động lên xuống, "Sướиɠ lắm sao Đông Bảo Nhi?"
"Ừm..." Lâm Đông Đông giải phóng bàn tay, ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương, tới gần hôn lên, nhỏ giọng rầm rì: "Thoải mái..."
"Đông Bảo Nhi..." Tưởng Hải Dương thở dốc, vói hai tay xuống, một tay cầm dương v*t mình, tay kia cầm dương v*t Lâm Đông Đông, dùng sức xoa nắn hai gậy th*t cứng ướt.
Hai dương v*t đều ướt nhẹp, qυყ đầυ rỉ ra chất nhầy trong suốt, lúc ma sát lẫn nhau thì dính bết, ẩm ướt, còn phát ra tiếng nước nhớp nháp.
Tưởng Hải Dương chống qυყ đầυ của mình lên dương v*t Lâm Đông Đông, mã mắt yếu ớt chạm lấy nhau, giống như dương v*t đang hôn.
"Đông Bảo Nhi, cậu xem." Tưởng Hải Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Đông Đông, đôi mắt ở trong bóng tối bốc lên tia lửa, "dương v*t của hai chúng ta cũng hôn môi này."
Kɧoáı ©ảʍ gậy th*t ma sát kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Lâm Đông Đông phải gắt gao cắn chặt môi, nếu không sẽ rêи ɾỉ thành tiếng. Không cần Tưởng Hải Dương nói, cậu cũng biết dương v*t hai người giờ khắc này đang quấn lấy nhau như thế nào. Là bộ phận nhạy cảm nhất của cơ thể, mỗi lần chạm vào cảm xúc đều rất rõ ràng, khiến cho cậu không cách nào kiềm chế.
"Tưởng Hải Dương..." Cậu run rẩy giọng gọi người, khát cầu đối phương có thể cho mình sung sướиɠ.
"Hả?" Tưởng Hải Dương tăng thêm lực, hơi thở dồn dập, biết rõ còn hỏi: "Sao vậy bé cưng?"
Lâm Đông Đông chỉ còn một chút nữa là bắn tinh, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này nếu không được thỏa mãn sẽ biến thành cực hình, "Nhanh... Nhanh lên..."
Tưởng Hải Dương cũng sắp cao trào, nghe thấy lời thúc giục trắng trợn của Lâm Đông Đông, máu trong người như dồn hết lên đầu. Bàn tay hắn nắm gọn lấy hai dương v*t vào nhanh chóng ma sát, ngẩng đầu gặm cắn bờ môi đối phương, bên trong tiếng thở dốc đan xen, cả hai cùng nhau bắn ra.
Hai người ôm chặt lấy nhau bình ổn hơi thở, chờ nhịp tim dần bình tĩnh lại.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cả hai dây đầy tay Tưởng Hải Dương, có mấy giọt văng khắp bụng dưới với đám lông rậm rạp của hai người.
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương ôm người trong lòng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay dính hết lên lưng người dưới thân. Cúi đầu hôn một cái, thử thăm dò nói, "Lần sau hai ta thử cách khác đi?"
"Hả?" Lâm Đông Đông có chút biếng nhác, "Cách gì nà?"
"Thì là..." Tưởng Hải Dương ấp a ấp úng, làm mặt cún con nhìn người trước mặt, "Là kiểu như trong video đó, hôn..."
Đầu óc Lâm Đông Đông không được linh hoạt lắm, "Hôn cái gì? Chúng ta không phải lúc nào cũng hôn sao."
"Không phải hôn môi." Tưởng Hải Dương suốt ruột, kề sát bên tai Lâm Đông Đông khàn giọng nói: "Hôn dương v*t."
Lâm Đông Đông nghe rõ, cũng hiểu hắn đang nói gì. Trong video cậu từng xem, diễn viên nữ hôn thân dưới của diễn viên nam, nuốt hết cả cây vào trong miệng, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ, dáng vẻ của diễn viên nam dường như rất sảng khoáng, thẳng lưng đưa đẩy trong miệng diễn viên nữ, cơ bụng cũng gồng chặt.
Cậu giật mình một cái, không biết bị hình ảnh trong đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hay là bị ý kiến này của Tưởng Hải Dương dọa, cậu không biết làm sao lắc đầu, "Không được."
"Tại sao?" Tưởng Hải Dương nỗ lực thuyết phục cậu, nhẹ giọng nói: "Cậu nhớ tới video chúng ta xem không, vẻ mặt diễn viên nam kia rất sảng khoái. Tôi cũng cảm thấy...Có thể thật sự thoải mái."
Thật ra Tưởng Hải Dương đã sớm có suy nghĩ này, thế nhưng hắn không dám nói. Hắn không chắc, sợ Lâm Đông Đông tức giận, không đồng ý.
Lâm Đông Đông không biết phải nói cái gì, đẩy hắn một cái, "Cậu nhanh lấy giấy lau đi, tôi phải về nhà."
Tưởng Hải Dương vẫn muốn tiếp tục khuyên nhủ, thế nhưng nghĩ lại không nói gì nữa. Nhìn thái độ của Lâm Đông Đông thì chắc vẫn còn cơ hội, nhưng không thể gấp, hắn có thể từ từ mà tiến.
Tưởng Hải Dương bật đèn lên tìm giấy vệ sinh, lau sạch cho cả hai.
Lâm Đông Đông mặc quần áo tử tế chuẩn bị về nhà, Tưởng Hải Dương vẫn còn ôm lấy cậu âu yếm, "Hay hôm nay cậu ngủ lại nhà tôi đi Đông Đông, ngủ ở phòng này luôn, tôi muốn ôm cậu ngủ."
Trước đây Tưởng Hải Dương cũng đã nhắc đến chuyện này mấy lần rồi, thế nhưng Lâm Đông Đông nghĩ một lúc lại cảm thấy không được. Cùng một thôn, vô duyên vô cớ ngủ lại nhà người khác thì không hay lắm. Hơn nữa đã quấn quýt cả ngày với nhau rồi, tối còn ngủ lại, như vậy thì dính người quá, cậu sợ ba mẹ Tưởng Hải Dương nghi ngờ.
Đương nhiên, chuyện này cũng có thể là do cậu có tật giật mình.
Với cả, buổi tối mà ngủ chung với nhau, cậu sợ gà nhỏ của mình bị Tưởng Hải Dương tuốt hư luôn! Tên kia tinh lực quá dồi dào, không có việc gì thì lại kiếm chuyện để táy máy tay chân, nằm chung một giường thì có khi ngày mai cậu không còn tìm được gà nhỏ của mình đâu nữa!
Lâm Đông Đông chết sống không chịu, Tưởng Hải Dương không thể làm gì khác hơn là thả người đi, nhưng hắn cố chấp muốn đưa người về đến tận cửa nhà.
Lâm Đông Đông quá quen với việc dính người của Tưởng Hải Dương, muốn đưa thì cứ đưa, cũng không phải cậu mệt, hừ!
Thôn những đêm không trăng thật sự rất tối, trên đường chỉ có ánh đèn của nhà dân xung quanh hắt ra. Thế nhưng như vậy cũng tốt, mỗi khi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.