Công Chúa Nếm Trái Cấm

Chương 18

Hạ Tiểu Tiệp nghe xong thấy rất đau lòng, khổ sở. Cô không bao giờ nghĩ vì con bé không có bố nên bị các bạn ở nhà trẻ kỳ thị. Cô nghĩ bọn chúng đều còn nhỏ nên sẽ không xảy ra chuyện này. Cho dù có thì giáo viên hoặc con bé sẽ nói cho cô biết. Không ngờ…

“Bây giờ chị đi đón con bé.” Cô vừa nói, vừa xuống giường tìm quần áo để mặc, lại bị Tiểu Dư gọi.

“Chị.”

Cô dừng lại, nghe Tiểu Dư nói ở đầu dây bên kia. “Đưa La Khiêm đi cùng. Cho dù anh ấy không biết con bé là con của mình nhưng cũng hãy làm như thế. Đừng để con bé bị các bạn chê cười vì không có bố.”

“Chị biết rồi.” Cô nghẹn ngào, do dự một chút rồi mới nói cho em gái. “Thực ra… Tiểu Dư, chị và La Khiêm đã kết hôn ở Las Vegas.”

“Cái gì?” Hạ Tiểu Dư kinh ngạc kêu lên.

“Chuyện này đừng vội nói cho bố mẹ.” Cô dặn.

“Vì sao?”

“Vì La Khiêm còn chưa biết chuyện con bé. Chị không muốn bị anh ấy hiểu lầm, không muốn bị anh ấy trách về chuyện của con bé.”

“Chẵng lẽ anh ta không chịu trách nhiệm với con bé à?”

“Anh ấy không sai.”

“Vậy thì ai sai? Chẳng lẽ là chị sai?”

“Chuyện của chị với anh ấy sau này sẽ kể cho em nghe. Tóm lại là anh ấy không sai. Chị không muốn bất kỳ ai hiểu lầm, trách cứ anh ấy.”

Hạ Tiểu Dư trầm mặc trong chốc lát, sau đó hỏi cô. “Chị định khi nào thì nói với anh ta về con bé? Còn nói cho bố mẹ chuyện hai người kết hôn nữa.”

“Chị sẽ tìm cơ hội thích hợp.”

“Tóm lại là em không được nói bất cứ cái gì. Có phải không?”

“Xin lỗi.” Cô giải thích, nghe thấy tiếng em gái thở dài ở đầu dây bên kia.

“Em biết rồi. Em sẽ dặn Tiêu Kì giữ miệng. Chị nhanh đi đón con bé đi.”

“Cảm ơn em, Tiểu Dư.”

“Bà tám ít thôi, cúp đây.” Nói xong, cô tắt điện thoại.

Hạ Tiểu Tiệp cắn môi, lúc này mới buông điện thoại, chạy nhanh xuống giường để đến nhà trẻ đón con bé, thuận tiện chính thức giới thiệu họ với nhau. Nhưng khi nghĩ đến cách để giới thiệu hai người, cô lại cảm thấy đau đầu. Haizzzzzzzz. Chuyện này rốt cuộc phải làm sao?

Trước đây, Hạ Tiểu Tiệp chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Cho đến lúc này, nhìn hai người họ lần đầu tiên gặp mặt đã thân thiết như quen từ lâu, thân thiết ôm nhau, rất gần gũi, gọi bố, gọi con gái, Oa Nhi. Lúc này cô mới nghi ngờ về sự tồn tại chân thật của nó.

“Bố, con thích cái kia.”

“Được. Bố mua cho con.”

“Cả cái kia nữa.”

“Được. Cũng mua cho con.”

“Cả cái này nữa.”

“Được. Sẽ mua hết cho con.”

Nghe đoạn đối thoại diễn ra trước mặt, Hạ Tiểu Tiệp vừa bực mình, vừa buồn cười, cảm thấy mình không mở miệng nói chuyện là không được.

“Hạ Tình Thiên. Đủ rồi đó!” Cô giận tái mặt, cảnh cáo con gái.

Vừa nghe mẹ gọi mình Hạ Tình Thiên, mà không phải gọi là Oa Nhi, con bé biết ngay mẹ đang tức giận. Bé thông minh lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn không dám nói thêm câu nào nữa.

“Con bé còn nhỏ.” Nhìn con bé câm như hến, La Khiêm thương con nên nói hộ.

“Vì còn nhỏ nên mới dạy được.” Cô không cho là đúng nói. “Con hư tại mẹ. Anh chưa từng nghe câu này à? Cho nên anh không nên chiều con bé quá.” Cô cảnh cáo anh.

Lúc này ba người họ đang ở trong cửa hàng bách hóa. Trước khi hai người đến nhà trẻ đón con bé, con bé đang khóc thút thít. Vừa nhìn thấy mẹ, con bé khóc lớn hơn khiến cho người khác vô cùng đau lòng. Bởi vì con bé khóc không ngừng, lại ôm cô rất chặt, khiến cô không có cách nào nói chuyện với giáo viên. Trên đường theo cô đến trường anh đã nghe cô nói về việc này và cần anh ra mặt. Chính là cô căn bản không nghĩ tới anh lại tuyệt như vậy, mở miệng liền khiến cô giáo không nói được lời nào.

“Tôi là bố của con bé. Từ ngày mai, con gái tôi sẽ không đến đây học nữa.” Anh bình tĩnh nói chuyện với giáo viên, sau đó xoay người cầm lấy khuỷu tay Tiểu Tiệp, đưa hai mẹ con đi.

“Chờ một chút, mẹ Tình Thiên.” Giáo viên sửng sốt, chốc lát mới đuổi theo phía sau.

Cô không thể không dừng lại, quay đầu về phía giáo viên.

“Mẹ Tình Thiên, hai người nói đùa à? Có chuyện gì chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện.” Giáo viên cười cười, mở miệng nói.

“Khiến một đứa trẻ hồn nhiên bị tổn thương tâm lý, các cô còn chuyện gì để nói?” La Khiêm nói giọng ôn hòa nhưng cũng rất nghiêm khắc.

“Trẻ con không hiểu chuyện nên nói lung tung…”

“Trẻ con không hiểu chuyện, chẳng lẽ làm giáo viên cũng không hiểu chuyện, không sửa lỗi cho bọn trẻ khi chúng nói sai à?” La Khiêm trực tiếp ngắt lời. “Giáo viên làm không hết trách nhiệm, không phải là dạy mấy đứa trẻ những điều thị phi à? Tôi nói thật một câu, làm giáo viên, tất cả mọi người đều thất bại.”

“Mẹ Tình Thiên…” Giáo viên chuyển sang nhìn cô.

“Thật xin lỗi cô giáo.” Hạ Tiểu Tiệp mặt không thay đổi, ngắt lời của cô ta. “Tôi và chồng tôi có suy nghĩ giống nhau, không thể để con gái tiếp tục học tập ở nơi làm con bé bị tổn thương tâm lý. Vì vậy phiền cô giúp Tình Thiên làm thủ tục nghỉ học cho con bé, xong cứ để ở đây có thời gian chúng tôi sẽ ghé lấy. Cảm ơn cô. Hẹn gặp lại.” Nói xong, cô gật đầu chào rồi xoay người đi.

Cô bé khóc mệt rồi nằm trong lòng cô ngủ. La Khiêm thấy cô bế con hơi mệt mỏi liền đỡ con gái giúp cô, cẩn thận ôm trước ngực, cúi đầu nhìn con bé, tầm mắt dường như không thể rời được khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn, đáng yêu, hồn nhiên này.

Vì hai người dậy muộn nên vội vàng đến nhà trẻ đón con bé, không có thời gian ăn cơm. Sau khi thảo luận, họ quyết định chọn một nhà hàng nhỏ, yên tĩnh để ăn cơm, thuận tiện để cho con bé ngủ một giấc. Họ chọn gian có ghế sô pha để dùng cơm. Không ngờ cơm vừa đưa lên thì con bé tỉnh dậy. Vẻ mặt của cô bé thèm nhỏ rãi nhìn món súp ngô chưa dùng của La Khiêm… rồi nhìn bát canh bí đỏ của mình, con bé không thích ăn món ăn có màu quái lạ.

La Khiêm đưa chén súp kia đến trước mặt con bé, mỉm cười nói: “Con ăn đi.”

Đứa bé quay đầu nhìn cô, thầm hỏi có được không? Tuy rằng mình là phụ nữ, khi nhìn thấy con gái mình ngoan ngoãn nghe lời như vậy vẫn không khỏi cảm thấy kiêu ngạo.

Cô gật đầu, chỉ thấy con bé nhanh chóng lén nhìn La Khiêm một cái, sau đó lại nhìn anh, lộ ra một chút ngượng ngùng. Giọng trẻ con non nớt nói nhỏ một câu: “Cảm ơn.” Rồi cầm lấy thìa uống canh.

Trước lạ sau quen, bởi vì cô ăn mỳ ý, mà con bé lại không thích ăn món này mà thích món bít tết của La Khiêm, cho nên nhiều lần nhìn La Khiêm ăn thịt rất ngon thì chuyển vị trí qua cạnh La Khiêm, còn ngồi lên đùi anh, ngoan ngoãn cho anh ôm. La Khiêm nói chuyện với con bé rất nhỏ nhẹ, cẩn thận cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ cho con bé ăn, thỉnh thoảng còn lấy khăn giúp nó lau vết bẩn trên mặt, mỡ dính bên miệng, khiến Hạ Tiểu Tiệp không khỏi cảm thấy một trận chua xót, suýt thì nước mắt rơi xuống.

“Em đi WC một chút.” Cô đứng dậy nói. Tưởng con bé đi theo mình nhưng đến một chút phản ứng nó cũng không có, tiếp tục ngồi trên đùi bố ăn bít tết.

Hạ Tiểu Tiệp ở trong WC một lúc lâu, tâm trạng bình tĩnh lại, lấy dũng khí nói thật với La Khiêm, lúc này mới quay lại chỗ ngồi. Nhưng cô hoàn toàn không thể ngờ khi mình còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng con bé hỏi cô…

“Mẹ, đây là bố à?”

Cô sửng sốt, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn La Khiêm, chỉ thấy anh nhìn cô gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch, hình như đang đợi câu trả lời của cô.

“Mẹ, đây là bố à?” Không thấy mẹ trả lời, con bé không kiên nhẫn hỏi lại câu nữa.

Cô nhìn con, cảm giác ngẹn ngào chặn ở yết hầu khiến cô không thể mở miệng.

Vì thế, cô nhìn con gái gật đầu, tiếp theo mới khàn khàn mở miệng nói: “Đúng. Đây là bố, đây là bố của Oa Nhi.”

Có lẽ trời tính thật đúng. Hạ Tiểu Tiệp chưa từng thấy bé gái nào vừa mới gặp, mặc kệ là nam hay nữ, là luôn thiếu, hay không có quan hệ gì với mẹ con họ, ví dụ như ba mẹ của cô… con bé chưa từng như vậy. Vậy mà bây giờ rất nhanh thân thiết với người này, tình nguyện nhận người đó làm bố, muốn anh hôn, muốn anh ôm, không cần tới người mẹ này. Nói thật là cô hơi ghen tị. Nhưng nhìn hai người đó ở bên nhau rất hoà hợp, vui vẻ, không miễn cưỡng chút nào lại khiến cô cảm thấy cảm động, rất vui, rất muốn khóc. Tóm lại, tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp. Nhưng so với chuyện tâm trạng phức tạp, cô càng khẩn trương chuẩn bị đối mặt với mọi chuyện. Phải đưa La Khiêm về nhà, giới thiệu cho bố mẹ biết, cũng công khai luôn chuyện hai người đã đăng ký kết hôn ở Mỹ.