Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 7: Thẻ Bài ℕô ᒪệ, Ấn Ký ℕô ᒪệ

Vô Ảnh Châm trong tay nàng thế như sét đánh, âm thầm mà chuẩn xác đâm vào huyệt Khí Hải của bốn tên thị vệ. Những thanh phi kiếm trong tay bọn họ đột nhiên dừng lại giữa không trung, ‘rầm’ một tiếng, rơi xuống trên mặt đất.

Sắc mặt đám thị vệ đầy kinh ngạc cùng khó tin, liếc nhìn nữ tử đang khinh thường chế nhạo trên khán đài.

Đột nhiên, một trong số họ hét lên: "Tại sao ta không thể sử dụng được linh lực!"

"Ác nữ, ngươi đã làm gì chúng ta!!"

Hạ Tây cười nhẹ nhảy lên không trung, giơ chân đem bốn tên thị vệ đá bay đi. Dưới ánh đèn rực rỡ chiếu thẳng vào khán đài, nữ tử mảnh mai nhỏ nhắn khoanh tay từ trên cao nhìn xuống đám người đang vây quanh nàng.

Xung quanh nàng đều là Khai Nguyên kỳ tu sĩ, tất cả đang đau đớn la hét. Còn có Chu Trung Phách đã bị nàng doạ sợ đến mức ngã nhào xuống đất đập mạnh vào mông.

Cảnh tượng này cũng quá chấn động và quỷ dị, rõ ràng chỉ là một nữ tử gầy yếu lại giống như một Nữ vương đang thanh trừ lãnh địa của chính mình, khiến nhân tâm run sợ nhưng cũng mang một chút sùng bái.

Chu Trung Phách hoảng sợ nhìn nữ tử đang đứng không xa chỗ hắn vừa ngã xuống. Trước đó hắn đã đứng dậy được sau cú đá bay của nàng, nhưng khi nhìn thấy bốn tên thị vệ bị nàng dễ dàng hạ gục, hắn kinh sợ đến nỗi ngã quỵ xuống đất lần nữa.

Trông thấy Hạ Tây từ từ đi về phía mình, hắn liên tục hét lên, chạy đến nắm tay Vô Dư: "Cứu ta ... cứu ta! Tiện nô trong Thiết Thao Hội quán của ngươi gây náo loạn như vậy, ngươi lại mặc kệ sao? Ta là khách nhân của ngươi đó!!...Chỉ cần ngươi chế ngự được ả ta, muốn bao nhiêu nguyên tinh ta cũng sẽ đưa hết cho ngươi!!".

Vô Dư bình tĩnh rút tay mình ra khỏi tay hắn, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn Hạ Tây, nhàn nhạt nói: “Chu thiếu gia, lúc nãy ta đã nói rồi, một khi đấu giá phẩm được bán đi, Thiết Thao Hội quán sẽ không phụ trách nữa. Từ khoảnh khắc ... ta giao thẻ bài nô ɭệ cho người, vật phẩm này cùng Thiết Thao Hội quán không quan hệ."

Lời nói của Vô Dư khiến đầu óc Chu Trung Phách trong tích tắc trống rỗng, sau đó sắc mặt đột nhiên tràn ngập hào quang hân hỉ. Vận hành linh lực, ngưng tụ thành một điểm nhỏ điên cuồng rót vào thẻ bài, lẩm bẩm nói: "Xú nha đầu, ngươi chết chắc rồi! Dám tấn công ta, lần này ta sẽ cho ngươi chết!"

Ngay lúc hắn bắt đầu rót linh lực vào thẻ bài nô ɭệ, Hạ Tây cảm thấy đầu nàng đau đớn như bị kim châm. Loại cảm giác đau đớn này phi thường quen thuộc. Khi nàng ở ngay trước cửa phòng khảo phẩm, chính vì cảm nhận được cỗ đau đớn này mà đã hôn mê bất tỉnh.

Chết tiệt! Đây chính là ấn ký nô ɭệ! Nguyên lai cơ thể nàng đã được gia cường khống chế!

Đôi mắt Hạ Tây trở nên âm hàn, giận dữ, dùng tốc độ cực nhanh, hướng ra ngoài bỏ chạy tìm đường thoát. Nàng muốn rời đi, rời khỏi nơi này ngay lập tức! Ngay cả khi phải chết, Hạ Tây nàng cũng tuyệt đối không chịu khuất phục trở thành nô ɭệ. Ngoan ngoãn nghe lời, tuỳ ý chà đạp là một sự sỉ nhục đối với nàng!

Nhưng còn chưa chạy được năm mét, cơn đau đầu đột nhiên dữ dội hơn. Không thể chịu đựng thêm được nữa, cơ thể nàng ngã trên mặt đất, một lần nữa vô lực hôn mê bất tỉnh.

Chu Trung Phách nắm chặt thẻ bài nô ɭệ trong tay, cẩn thận từng bước đi về phía Hạ Tây, thăm dò xem nàng có thực sự bất tỉnh hay chưa. Khi thấy Hạ Tây không còn cử động, hắn thô lỗ cười lên: "Xú nha đầu, để ta xem ngươi như thế nào còn có thể kiêu căng!". Hung hắng đá mạnh vào người nàng.

"Dám tấn công lão tử, quả thực là chán sống mà! Ta sẽ cho ngươi biết dám làm trái lời lão tử, kết cục của ngươi sẽ rất bi thảm!"

Đám thị vệ bị đánh gục lúc nãy cuối cùng cũng đứng dậy được. Đan điền bị phong ấn giờ đã khôi phục lại bình thường, không còn tình trạng không thể sử dụng được linh lực nữa. Sắc mặt họ lộ vẻ nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn vào Hạ Tây đang bất tỉnh trên mặt đất, trong mắt lại lóe lên sự căm phẫn cay đắng.

Chu Trung Phách đầy vẻ đắc ý xua tay nói: "Các ngươi đúng là lũ vô dụng, một xú nha đầu mà cũng không thể đối phó nổi, vẫn cần lão tử đây ra tay. Nhốt ả ta vào l*иg khiên về phủ. Nếu có bất kỳ sai sót gì, xem ta sẽ xử lý các ngươi thế nào!"

Liên tục đáp ứng, dám thị vệ nhanh chóng bế Hạ Tây lên, ném nàng vào l*иg giam, tựa như một thú vật được mua bán ở ngoài chợ. Nghênh ngang khiên l*иg giam rời khỏi khán đài.