Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 4: Đấu Giá Phẩm Đương Nhiên Nên Bị Bán Đi

Nạp Lan Hạ Tây bị người đánh cho bất tỉnh, bán vào Thiết Thao Hội quán. Trước khi bất tỉnh, nàng mơ hồ nghe thấy một giọng nói hiểm ác: "Đừng trách ta, nếu muốn trách thì chỉ trách bản thân ngươi là một phế vật, còn dám cản đường của Nhị tiểu thư."

Dung mạo của Nạp Lan Hạ Tây khá bình thường lại còn là một phế sài không thể tu luyện. Bị bán đến Thiết Thao Hội quán cũng chỉ là một lô đỉnh cấp thấp. Trước buổi đấu giá, nàng đã bị đám thường dân và võ sỉ cấp thấp nhục nhã, cuối cùng không thể chịu đựng được, tự sát trong l*иg giam.

Mở mắt ra lần nữa, linh hồn chiếm giữ cơ thể yếu ớt này không còn là Nạp Lan Hạ Tây nữa, mà chính là sát thủ trở về từ địa ngục – Hạ Tây.

Đôi mắt vô cảm nhìn những xác chết trên mặt đất. Bất kỳ kẻ nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng đều đáng chết. Nàng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía hậu sảnh. Khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh. Ngay lập tức nàng quay người đi về phía đại môn. Sau khi bước được hai bước, sắc mặt nàng đột biến, đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng bộc phát ra luồng khí lạnh như lưỡi kiếm.

Chết tiệt! Cự nhiên bị người tính kế !!

Hạ Tây vừa lóe lên ý nghĩ đó thì một tiếng ‘bùm’ vang lên, nàng ngất xỉu trên mặt đất.

****

Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi vào phòng khảo phẩm. Hai thân ảnh cao lớn chậm rãi đi về phía Hạ Tây đang bất tỉnh.

Một trong số họ nhìn đại sảnh tràn ngập xác chết, không khỏi cứng họng: "Ai có thể ngờ rằng một nữ tử tầm thường như vậy lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế, đến một người cũng không tha."

Khuôn mặt của một người khác bị che khuất trong bóng tối, không thể thấy rõ được diện mạo. Toàn thân phát ra khí tức uy áp khiến người khác phải khϊếp sợ.

Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm nữ tử đang nằm hôn mê trên mặt đất như nhìn một con mồi quý hiếm, trong mắt chỉ đầy sự hứng thú và tàn nhẫn.

"Chỉ là vừa nãy, khi nữ tử này gϊếŧ người lại không cảm nhận được linh khí dao động. Không biết nàng đã sử dụng bí pháp gì. Chủ tử, chúng ta nên làm gì với nàng?"

Đầu hắn từ từ ngẩng lên, ngước mắt nhìn người kia, thờ ơ nói: "Vô Dư, nàng là đấu giá phẩm của Thiết Thao Hội quán. Nếu nàng đã là đấu giá phẩm, đương nhiên cần phải được bán đi. Điều này mà cũng cần ta phải dạy ngươi sao?"

Vô Dư trong lòng run sợ, nhanh chóng cúi người nói: “Vô Dư đã hiểu. Thuộc hạ sẽ gia cường khống chế, buộc huyền thiết khoá quanh người nàng ta, làm nàng không có cách nào để trốn thoát. Tin tưởng rằng nàng ta nhất định sẽ tìm về giá tốt."

Nam nhân được xưng là ‘Chủ tử’ khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy hứng thú: "Ta thực mong chờ."

Nói xong, hắn nhàn nhạt quét mắt một cái về phía nữ tử trên mặt đất, sau đó nhanh chóng biến mất.

****

Lúc này đã là nửa đêm, cổng thành đã được đóng chặt, yên ắng không một tiếng động, chỉ riêng Thiết Thao Hội quán là vẫn còn thắp đèn sáng rực.

"Vật phẩm tiếp theo là phần cuối cùng cho buổi đấu giá ngày hôm nay."

Người chủ trì vận một bộ cẩm bào vàng sắc lộng lẫy vỗ tay một cái. Ngay sau đó, một cái l*иg vàng khổng lồ từ trên trời thả xuống, cùng với một tia sáng vàng rực rỡ hướng về giữa khán đài.

Khách nhân trong buổi đấu giá bắt đầu nghị luận xôn xao. Hóa ra thứ được đặt trong l*иg không phải vật phẩm, mà lại là một thực thể.

Nữ tử không quá mười bảy tuổi. Da xanh xao, dáng người gầy gò hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào. Lúc này đôi mắt nàng nhắm chặt, tứ chi mỏng manh bị trói vào nhau bằng sợi xích sắt lạnh có khóa bạc nặng trĩu, nàng nằm bất động ngay giữa l*иg giam.

Sau khi thấy rõ được nữ tử bên trong, trong đám người đột nhiên có tiếng ồn ào. "Chúng tôi chính là đang tham gia buổi đấu giá thượng phẩm. Thiết Thao Hội quán đã nhận một nghìn nguyên tinh cho vé vào, làm sao có thể dùng loại vật phẩm thấp kém như vậy để thoả mãn chúng tôi?"