Edit: Jessie
_____
Tôi và Lộ Trường Phong xuất viện cùng một ngày, sau khi xuất viện ba mẹ anh ấy đưa anh ấy về nhà, còn tôi trở về căn hộ nhỏ của mình.
Sau này tôi mới biết được, kẻ muốn hại chúng tôi là Vạn Khả.
Nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi, tôi đã làm gì cậu ta?
Cái người bạn gái trên danh nghĩa kia của Lộ Trường Phong cứ liên tục gọi cho tôi.
Cô ấy khóc chửi ầm ĩ, hoàn toàn không còn dáng vẻ tao nhã ở quán cafe ngày hôm đó.
“Tất cả đều tại anh… Nếu không vì anh… Anh có biết hay không bởi vì anh ấy phát hiện Lý Sí đánh người, ngay lập tức hủy hợp đồng với Lý thị? Anh ấy vừa mới nhậm chức, bởi vì anh mà đã đắc tội với biết bao nhiêu người… Đều tại anh mà anh ấy…”. TruyenHD
Bên ngoài trời mưa, tín hiệu lại không tốt, âm thanh trong điện thoại cứ rì rì.
Tôi nghe đứt quãng, nhưng tôi vẫn hiểu được cô ấy muốn nói gì.
Ý của cô ấy là Lộ Trường Phong đã biết tôi bị Lý Sí đánh bị thương, cho nên cắt đứt quan hệ với hắn, thậm chí còn hủy hợp đồng với công ty nhà Lý Sí.
Cũng bởi vì lí do này, Lý Sí không dám gặp tôi nữa mà đem cơn tức giận này ném lên người Vạn Khả, người duy nhất có liên quan đến tôi.
Chẳng trách Vạn Khả ghét Lý Sí đến vậy, mà lại chịu chung giường với hắn.
Vạn Khả hận tôi như vậy, rõ ràng… rõ ràng là lỗi của Lý Sí cơ mà?
Tại sao cậu ta không trả thù hắn?
Giây tiếp theo tôi mới hiểu ra.
Dựa vào gia thế của Lý Sí, hắn muốn thế nào, người trong nhà hắn khẳng định có thể xử lí ba mẹ Vạn Khả.
Còn tôi một nghèo hai trắng[1], chết hay không cũng vậy thôi.
[1] Đại khái là một là nghèo khổ, hai là không có trình độ văn hóa, lạc hậu.
Ha ha ha.
Buồn cười thật.
Không có Vạn Khả, quán bar lại tuyển người mới tên là Bạch Kiều Hòa.
Tên cậu ấy rất dễ nghe, như thể cậu ấy nên là một đại thiếu gia.
Nghe nói lúc trước cậu ấy học y, không biết vì cái gì mà bây giờ lại giống tôi đi kiếm tiền ở quán bar.
Tôi cùng cậu ấy quan hệ không tồi, xem như mới gặp đã thân.
Cậu ấy cũng là người duy nhất xem tôi là bạn, không xem thường tôi.
Vì mấy ngày nay không thể gặp Lộ Trường Phong, tôi chỉ có thể bí mật tán gẫu với anh ấy trên WeChat.
Tôi hỏi vết thương của anh ấy đỡ hơn chưa, anh ấy nói đã khỏe lên rất nhiều.
[Lần trước… Lời muốn nói ở quảng trường tôi còn chưa nói được, bây giờ cậu còn muốn nghe không?]
Tôi ngồi trên giường, suy nghĩ thật cẩn thận mà gửi đi nhữg lời này.
[Muốn nghe.]
[Em thích anh, thích từ năm 11. Đó là những lời mà em muốn nói, anh, anh nghĩ thế nào?]
Một lúc lâu mà Lộ Trường Phong vẫn chưa hồi âm, tôi nắm chặt di động giống như đang chờ một lời phán quyết.
Sau đó, một giọng nói dường như qunh quẩn bên tai.
“Em rốt cuộc có hiểu không vậy? Lần trước anh nói anh thích đàn ông, là em, em nghĩ sao?”
Đệt!
Đệt đệt đệt!!!
Tôi tròn mắt mà nhìn.
Mản đất cằn cỗi trong tim như sinh ra một chồi non xanh mơn mởn, rồi mãnh liệt sinh trưởng thành hàng nghìn hàng vạn dây leo, khắp nơi ra hoa, sum xuê đẹp mê hồn.
“Lộ Trường Phong! Chúng ta sống chung đi! Cứ… thử xem, nếu không được thì nói sau.”
Anh ấy trả lời: [Được]
Tôi nhịn không được cười thành tiếng.
Sau đó tôi lăn lộn ba trăm sáu mươi độ trên giường cho đến khi rớt xuống giường.
Tôi mừng sờ sờ đầu, cười khúc khích đến gần sáng không tài nào chợp mắt được.
[Lộ Trường Phong, em vui quá ngủ không được.]
[Đồ ngốc.]
Tôi bỗng nhiên muốn đi tìm anh ấy.
Tôi nhìn qua thời gian, tuy rằng rất muốn nhưng chỉ mới rạng sáng.
Lộ Trường Phong sao còn chưa ngủ!
Bệnh của anh ấy còn nghiêm trọng hơn tôi, không nên thức khuya.
[Anh ngủ đi, chờ vết thương anh tốt lên chúng ta gặp nhau.]
[Ừm, em cũng ngủ đi, đừng cười nữa.]
Hừ, sao anh ấy biết tôi cười!
Tôi bật cười.
**
Sáng hôm sau tôi đi làm, Bạch Kiều Hòa đã ở quán bar.
Cái người này, rõ ràng là người tài giỏi lại muốn làm việc ở quán bar, mà còn có chí tiến lên rất cao, ngày nào cũng đi làm sớm.
Điều đáng nói là cái công việc này, cho dù cậu có muốn cố gắng hơn nữa thì tiền lương cũng chẳng nhiều hơn!
Tôi có lòng tốt nói với cậu ấy: “Thật ra cậu không cần ngày nào cũng đi sớm đâu.”
Bạch Kiều Hòa cười khẽ: “Không sao, dù sao ở nhà tôi cũng không có việc gì để làm, đến quán bar còn có việc cho tôi làm.”
Được rồi.
Sau khi tan làm, tôi gửi một tin nhắn cho Lộ Trường Phong.
[Em nhớ anh lắm, mùa thu sắp qua rồi, sau đó là mùa đông, sau đó nữa chính là mùa xuân yêu thích của anh!]
Lộ Trường Phong trả lời: [Sao em biết anh thích mùa xuân?]
[Thì chính là biết đó!]
Thực ra ở cấp hai thầy giáo ngữ văn từng ra đề viết đoạn văn về một mùa yêu thích của bản thân, anh ấy đã viết thích nhất là mùa xuân.
Tôi nhớ như in câu đầu tiên.
Mùa xuân chính là từ ngữ của cái đẹp, ngay cả các nhà thơ đều viết rằng đó chính là tượng trưng cho cái đẹp.
Tôi thích nhất mùa xuân, mong rằng khi tôi chết đi, cũng chết vào mùa xuân.
Bởi vì hai câu này, anh ấy còn bị gọi phụ huynh.
Nói chuyện được một hai câu, sau đó anh ấy lại quay về hỏi những lời này có gì đó sai sai?
Tôi cúi đầu không hé răng.
Tôi hỏi: [Hôm nay sức khỏe anh thế nào?]
[Tốt hơn nhiều, bác sĩ nói đã có thể đi lại, tốt nhất là đi ra ngoài một chút, giúp vết thương mau lành.]
Anh ấy gửi những lời này, tôi cúi đầu cắn môi, nghe ra ý tứ của anh ấy.
Tôi cắn răng, trực tiếp trả lời anh ấy.
Dù sao lời tỏ tình cũng đã nói rồi, không đến mức không dám nói chuyện yêu đương.
Tôi bỗng nhiên cảm giác được, cái ngày tỏ tình đó, dường như lớp vỏ bọc bao lấy tôi từ nay đã bị xé toạc ra, không thể cứu vãn.
[Chúng ta gặp nhau không? Địa điểm anh quyết định.]
Giây tiếp theo anh ấy nhanh chóng gửi vị trí cho tôi, là nhà anh ấy.
Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó không ngừng vui vẻ.
Sau giờ làm, tôi bắt taxi đến nhà anh ấy.
Do di chứng của vụ tai nạn lần trước, chỉ cần nhìn thấy xe đạp là tôi sợ hãi, loại xe khác cũng vậy, nhưng không thể không có phương tiện đi lại, bởi vậy tôi chỉ ngồi yên trên xe cắn răng nhắm mắt lại, làn sóng sợ hãi trong lòng day dưa không dứt, đưa tôi đến cơn say xe.
Khi bước xuống xe, tôi ói đến say xẩm mặt mày.
Thanh toán tiền xong, tôi nuốt nước miếng vào lại phun ra, lấy khăn lau miệng, chậm rãi đi đến nhà anh ấy.
Tôi gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì, tôi nhập mật mã đi vào.
Sau đó bỗng nhiên anh ấy ôm lấy tôi.
Lưng của tôi áp vào ngực anh ấy, nóng bỏng, rực cháy.
Giây tiếp theo, môi anh ấy bắt đầu lướt qua cổ tôi, những vết đỏ bắt đầu lan ra.
Tôi có chút giãy dụa: “Anh làm sao vậy?”
“Anh rất nhớ em, chúng ta cuối cùng cũng bên nhau rồi sao?”
Tôi nhỏ giọng ừ một tiếng.
Tôi giả vờ hỏi anh ấy: “Anh… Từ khi nào thích em?”
Lộ Trường Phong buông tôi ra, chúng tôi cùng ngồi trên sô pha, anh ấy cong môi rót cho tôi một ly nước ấm.
“Thích từ rất lâu rồi, em còn nhớ khi anh đi nước ngoài, anh từng gửi em một bức thư.”
“Thư?” Tôi có chút kinh ngạc, sau đó nhớ lại mối tình tối tăm không thấy mắt trời này, đây là thứ duy nhất liên quan đến anh ấy.
Bức thư ướt đẫm nước mưa, chỉ còn lại cái tên, tôi cũng không biết bên trong viết cái gì.
Chẳng lẽ… Là thư tình sao?
Tôi thấy có lỗi vô cùng: “Em xin lỗi, em không biết anh gửi thư cho em, đến khi biết được thì bức thư đã ướt, chỉ còn lại tên của anh, anh viết cho em cái gì vậy?”
Lộ Trường Phong tiếc nuối: “Anh đoán là em không thấy được, anh viết anh thích em nhưng anh phải đi nước ngoài, hỏi liệu em có thể chờ anh không? Nếu em đồng ý, anh đi hai năm rồi sẽ về, nếu em không muốn, anh đời này cũng không trở lại. Anh đợi em đến mười hai giờ đêm.”
Mấy ngày đó mưa rất to, anh ấy thật sự chờ tới mười hai giờ đêm sao?
“Anh… Vì sao anh lại trở về?”
Anh ấy ôm chặt tôi vào l*иg ngực, xoa nhẹ vào tóc tôi.
“Anh không nỡ, không nỡ để em lại một mình, cũng không muốn người bên cạnh em không phải anh.”
Tôi cúi đầu, hồi lâu không nói gì.
Tôi bỗng nhiên hận lúc đó mình yếu đuối, nếu cấp ba tôi không vì tự ti mà né tránh anh ấy, anh ấy cũng không cần phải viết thư cho tôi.
Nếu tôi dũng cảm bày tỏ, tôi đã sớm đạt được mong muốn.
Chúng tôi thích nhau khó khăn đến vậy, nhưng vẫn có thể ở bên nhau thế này.
Tôi tắm rửa xong, ngồi ở trên giường, nhìn thấy hơi nóng mờ đυ.c trong phòng tắm, đầu óc tôi bỗng nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìm một cửa hàng tiện lợi 24h mua bαo ©αo sυ.
Trước khi anh ấy tắm xong, tôi im lặng ngồi trên giường.
Tôi đỏ mặt, ánh mắt dán vào bộ ngực đang lộ ra của anh ấy.
Cơ thể rắn chắc, làn da trắng pha chút màu đỏ nóng rực.
Trong mắt anh ấy chứa đựng sự dịu dàng.
Tôi xúc động mạnh dạn tiến lên hôn anh ấy, giữ chặt cổ anh ấy.
Tôi dùng miệng xé bαo ©αo sυ, hỏi anh ấy có muốn dùng hay không.
Anh ấy thật sự rất ngốc, có lẽ là sẽ không dùng.
Sau khi bắt đầu, tôi hỏi anh ấy có biết cách làm hay không.
Tôi nắm lấy bàn tay anh ấy, từng chút từng chút dạy anh ấy.
Bỗng nhiên tôi nảy lên một ý nghĩ xấu xa, ngồi cười trên giường theo dõi vẻ mặt hoang mang của anh ấy.
“Lại đây.” Tôi gọi.
Lộ Trường Phong tiến lại gần.
Tôi từng chút cởϊ qυầи áo anh ấy, chồng lên người anh ấy.
“Đừng nhúc nhích.”
Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tôi thật sự… Không thở nổi.