Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 360: Thân thế của cô ấy có liên quan gì đến Ninh Thừa Húc

Trợ lý trợn mắt nhìn Từ Ôn: “Anh Từ đúng là mặt dày thật, tính toán cũng rất kĩ càng, đây là thấy chị Thanh Thanh của chúng tôi nhận được giải Thị hậu nên muốn cọ nhiệt à?”

Từ Ôn không để ý tới lời châm chọc của cô, trước sau vẫn nhìn Chu Tiểu Tinh: “Tiểu Tinh à, anh thật sự biết sai rồi. Em cho anh thêm một cơ hội nữa đi! Không có em anh sống không bằng chết, quay về bên anh có được không?”

Chu Tiểu Tinh cười, lúc trước khi Từ Ôn nɠɵạı ŧìиɧ, cô ấy cũng đã thấy rõ bộ mặt của tên đàn ông tồi này.

Bây giờ anh ta nói bất kỳ điều gì, cô ấy cũng sẽ không tin tưởng, chỉ cảm thấy nực cười.

Cô ấy nhớ tới sự tàn nhẫn của Sanh Ca đối với đôi nam nữ cặn bã, từ từ lấy một con dao nhỏ tinh xảo từ trong ngăn kéo ra, là vật kỷ niệm cô giữ lại sau khi quay xong bộ phim lần trước.

Từ Ôn nhìn cô ấy chơi đùa với nó trong tay, lo lắng nói: “Cẩn thận, đừng để bị cắt vào tay, anh sẽ đau lòng.”

Chu Tiểu Tinh thấy ớn lạnh trong lòng, đưa con dao tới trước mặt anh ta.

Sắc mặt Từ Ôn trắng bệch, nhìn cô ấy khϊếp sợ.

Cô gái ngốc Chu Tiểu Tinh này, sao lần này lại không dễ bị lừa nữa?

Anh ta đón lấy con dao trong tay cô, lại sợ con dao cắt trúng mình.

“Tiểu Tinh, nếu anh thật sự chết, chẳng phải là sẽ mãi mãi không thể ở bên cạnh em được sao? Em thật sự không tiếc à?”

“Nhưng nếu như anh không chết, làm sao có thể chứng minh là anh thật sự yêu tôi? Và còn thật sự hối lỗi?”

“Anh…”

Từ Ôn bất chấp đặt lưỡi dao lên cổ tay, chậm chạp không dám ra tay.

Chu Tiểu Tinh nhắc nhở: “Nếu chỉ cắt một vết máu thì cũng không gọi là giữ lời, phải cắt vỡ động mạch, máu trút ra, tôi mới có thể tin lời anh.”

Từ Ôn vừa nghĩ đã thấy đau, tay run lên, làm rớt dao xuống đất.

Anh ta nắm lấy lễ phục của Chu Tiểu Tinh, cầu xin cô: “Tiểu Tinh đừng như vậy có được không? Để chúng ta trở lại giống như trước, à không! Anh sẽ đối xử với em tốt hơn trước gấp bội! Em nhìn lại anh đi!”

Chu Tiểu Tinh trực tiếp nâng giày cao gót lên, đạp anh ta một cú thật mạnh.

“Cút! Anh có nói lời ngon tiếng ngọt gì tôi cũng sẽ không tin nữa! Sau này anh nhìn thấy tôi tốt nhất là đi đường vòng, còn dám mặt dày mày dạn quấy rầy, tôi nhất định sẽ đấu với anh tới cùng! Làm cho anh tán gia bại sản, ngay cả ba đồng ăn mì gói cũng không có!”

Từ Ôn nghe xong chết lặng, sững sờ nhìn ánh mắt tàn nhẫn của cô.

Đây là Chu Tiểu Tinh mà anh ta quen biết từ trước sao?

“Tiểu Tinh, anh…”

“Cút!”

Chu Tiểu Tinh không muốn nghe anh ta tiếp tục nói lời vô nghĩa: “Nếu anh còn dây dưa nữa, tôi sẽ báo cảnh sát anh quấy rối!”

Hai cô gái người đại diện và trợ lý lập tức bày ra vẻ mặt hung thần ác sát, đuổi Từ Ôn đi rất xa.

Bên tai yên tĩnh hơn không ít, Chu Tiểu Tinh thu hồi sự không thoải mái do Từ Ôn lúc nãy, lấy điện thoại ra chụp ảnh cái cúp, gửi cho Lộc Hoa.

Lời nhắn đính kèm: “Cảm ơn sự dẫn dắt của anh Lộc Hoa, đây là bài thi của học trò trong học kỳ này, vẫn hài lòng chứ?”

Chưa tới một phút đã nhận được thông báo tin nhắn trả lời của Lộc Hoa.

Lộc Hoa: “Buổi tối em sẽ càng làm anh hài lòng.”

Trong nháy mắt Chu Tiểu Tinh đã đỏ mặt.

Người đàn ông này thật sự là càng ngày càng…

Cô ấy bỏ điện thoại xuống tiếp tục trang điểm, bởi vì tối nay Lộc Hoa sẽ âm thầm tới đón cô. Cô không đi xe buýt về, người đại diện và trợ lý đã đi trước rồi.

Cả phòng nghỉ nhanh chóng trở nên yên tĩnh hoàn toàn.

Ngoài cửa truyền đến tiếng xoay tay nắm cửa. Chu Tiểu Tinh thoáng thấy một đôi giày da nam đứng cách cô ấy không xa, tưởng Từ Ôn lại đến nữa.

Giọng điệu của cô ấy chán ghét, rất mất kiên nhẫn: “Từ Ôn, anh ngoại trừ đầu óc bất ổn, tai cũng nghe không hiểu à?”

Người đàn ông đứng ở cửa không đáp lại, vẫn không nhúc nhích.

Chu Tiểu Tinh cảm thấy khó hiểu, quay đầu lại thì thấy đó là một gương mặt xa lạ cô ấy chưa từng gặp.

“Anh là?”

Người đàn ông cung kính khom lưng: “Chào cô Chu, anh  n nhà chúng tôi muốn gặp cô, phiền cô đi cùng tôi một chuyến?”

“Ninh Thừa Ân?”



Lễ trao giải đã kết thúc gần nửa giờ, hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Lộc Hoa lái xe, lặng lẽ đến đón Chu Tiểu Tinh về nhà.

Sau khi gửi tin nhắn cho Chu Tiểu Tinh, anh ấy đợi ở nhà để xe một lát. Năm phút sau, vẫn không thấy Chu Tiểu Tinh xuống lầu.

Anh ấy gọi điện thoại qua, có lời nhắc điện thoại đã tắt.

Anh cau mày, nhanh chóng đeo khẩu trang, trang bị đầy đủ lên lầu, tự mình đi tìm cô.

Ngoài cửa dán nhãn phòng nghỉ dành riêng cho Chu Tiểu Tinh, Lộc Hoa đẩy cửa đi vào, bên trong không có một bóng người.

Anh lập tức gọi điện thoại cho trợ thủ đặc biệt Hoa Vân: “Điều tra kỹ lưỡng camera, không thấy Tiểu Tinh đâu nữa!”



Chu Tiểu Tinh bị vệ sĩ ép buộc đưa về nhà tổ nhà họ Ninh.

Sắc trời rất tối, cô ấy đứng ở cổng lớn nhà tổ nhà họ Ninh, chỉ cảm thấy hoang mang.

“Tại sao Ninh Thừa Ân lại bảo anh đưa tôi tới đây? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”

Vệ sĩ không giải thích, đưa tay ý bảo cô ấy đi vào sẽ biết.

Chu Tiểu Tinh bất động, muốn gửi tin nhắn cho Lộc Hoa. Điện thoại vừa lấy ra đã bị vệ sĩ cướp lấy.

“Cô Chu yên tâm, ngài Ân sẽ không làm hại cô. Bản thân ngài ấy ở trong cục biểu dương chính nghĩa cho những người khác, ngài ấy sẽ không làm những chuyện trái pháp luật và kỉ luật, huống hồ cô lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm.”

Cô ấy nửa tin nửa ngờ theo vệ sĩ đi vào.

Cuối cùng ở cửa nhà thờ tổ, vệ sĩ mở cửa nhỏ ra, xoay người cúi mình: “ngài Ân đang chờ ở bên trong, cô vào đi.”

Chu Tiểu Tinh không hiểu Ninh Thừa Ân đang muốn làm gì, những ở nơi trang nghiêm như nhà thờ tổ này, có lẽ Ninh Thừa Ân cũng không thể làm chuyện gì xấu.

Cô ấy đi vào, đèn trong nhà thờ tổ đã mở, nến đang cháy trước bài vị tổ tiên, cả căn phòng tràn ngập mùi đàn hương, trong sạch dễ chịu.

Ninh Thừa Ân đặt một tấm đệm dưới đầu gối, đôi mắt phượng nhìn chăm chú, che phủ con ngươi màu hổ phách của anh ta, đang thắp hương cúng bái tổ tiên.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Thừa Ân quy củ dập đầu lần cuối, đứng dậy xoay người nhìn Chu Tiểu Tinh đứng ở cửa.

Anh ta thản nhiên cười, giọng nói rất hiền hòa: “Cô Chu, còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau không?”

Chu Tiểu Tinh mặt không biểu cảm: “Có chuyện gì xin mời nói thẳng, tôi rất bận.”

“Được rồi, tôi sẽ không lãng phí thời gian của cô, nói ngắn gọn.”

Anh ta đi tới trước mặt Chu Tiểu Tinh, lấy trong túi ra một tấm ảnh đưa cho cô: “Nhìn xem cái này.”

Chu Tiểu Tinh nhận lấy một cách khó hiểu.

Trong ảnh là một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi đang nhìn chăm chú vào ống kính, nụ cười dịu dàng như nước.

Ngoại hình không xuất sắc nhưng sạch sẽ, thu hút, quan trọng nhất là mặt mũi tương tự cô ấy đến bảy tám phần.

Nhưng cô ấy chắc chắn là mình chưa từng mặc bộ đồ trong ảnh, cũng như chưa từng đóng phim hiện đại.

Người phụ nữ trong bức ảnh này không phải là cô ấy.

Cô ấy càng thêm nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Ninh Thừa Sâm: “Anh có ý gì?”

Đôi mắt phượng của Ninh Thừa Ân khẽ động, trong mắt hiện lên sự hối hận: “Thật xin lỗi, là anh trai không tốt. Mấy năm nay công việc quá bận rộn, bình thường cũng không chú ý đến giới giải trí. Nếu không phải ngày đó gặp em ở nhà họ Kỷ, e là bây giờ vẫn không có manh mối, vô duyên vô cớ để em chịu khổ cực ở bên ngoài hơn hai mươi năm.”

“Anh trai?”

Chu Tiểu Tinh tim đập thình thịch, nhìn tấm ảnh trong tay, lại nhìn Ninh Thừa Ân, không thể tin được.

“Ngài Ân nhầm rồi sao? Tôi từ nhỏ đã ở cô nhi viện thành phố Phương, không có quan hệ gì với nhà họ Ninh, càng không thể vô căn cứ có thêm một người anh trai.”

Ninh Thừa Ân chắp tay sau lưng, lại nhìn bài vị tổ tiên, bình tĩnh bắt đầu kể lại.

“Năm đó em sinh ra, nhà họ Ninh rất loạn, anh mới tám tuổi, cha đi công tác ở nước Âu Phi, khi trở về lại mang theo đứa con riêng đã một tuổi Ninh Thừa Húc."

Chu Tiểu Tinh khó hiểu: “Ninh Thừa Húc có liên quan gì đến tôi?”