Đoạn Ngọc nhìn thấy hai người Lý Minh Thiền, Từ Đạt ánh mắt lộ vẻ quỷ dị thì hơi chút trầm xuống, hắn biết mình nói quá lời.
“Long thương quyết, Tam tinh bộ... Tuy rằng không được tính là nhập môn võ kỹ nhưng cũng rất tốt vận dụng, người này luyện hai môn võ kỹ này đã đến lô hỏa thuần thanh mức độ, uy lực không kém Hạ cấp Hoàng giai võ kỹ”. Lý Minh Thiền ẩn ẩn nhìn ra một chút thầm nói. “Mà lại hai môn võ kỹ này cũng không có loạn truyền, chỉ có tu luyện chính tông Tinh thần luyện thể thiên mới có thể tu luyện, tại Thánh Nguyên Đế đô chỉ có Tứ đại gia tộc, Đoạn, Lâm, Diệp Sở mới có thể đạt được”.
“Người này xem ra là người của Tứ đại gia tộc”. Suy ngẫm chốc lát thì Lý Mình Thiền có mấy phần chắc chắn, dĩ nhiên là hướng Từ Đạt nói.
“Tứ đại gia tộc? Thánh Nguyên Đế đô?”. Từ Đạt hơi chút kinh ngạc, đương nhiên, cũng chỉ đến như thế mà thôi, cho dù nơi này là Thánh Nguyên Đế quốc, Tứ đại gia tộc lực ảnh hưởng rất lớn, bất quá lấy hắn thân phận lại phải sợ Tứ đại gia tộc?
“Hừ! Chỉ là Tứ đại gia tộc người mà thôi, hắn cho dù là Đoạn gia dòng chính, dám đắc tội Từ gia ta cũng chỉ có một con đường chết”. Chợt Từ Đạt hừ lạnh, trong mắt sát khí bùng lên nhìn về phía Đoạn Ngọc lạnh giọng nói.
Hắn nguyên bản còn nghĩ rằng Đoạn Ngọc có hậu trường càng cứng hơn đây, nguyên lai cũng chỉ là Thánh Nguyên Đế quốc Tứ đại gia tộc, trong đó gia tộc mạnh nhất giống như cũng chỉ có Đoạn gia có một vị Phong Vương cảnh lão tổ mà thôi, cũng không phải rất mạnh, đứng trước Từ gia đều phải cúi đầu.
Trên không Kim trưởng lão đang cùng Hồ Mị đại chiến cũng âm thầm quan sát bên này, nghe được Từ Đạt nói thì lại có chút nhướng mày, nội tâm dĩ nhiên là đang không ngừng chửi Từ Đạt mười tám đời tổ tông, ngươi kiêu ngạo nhưng cũng nên có giới hạn đi?
Từ gia lưng dựa Hoàng Tuyền tông có thể rất mạnh, Đoạn gia bên kia cũng lại xem như Tinh Thần môn đại tộc, tại Thánh Nguyên Đế quốc Đoạn gia cũng chỉ là một phần mà thôi, bên trong Tinh Thần môn Đoạn gia cũng có không ít Phong Vương cảnh.
Nên nhớ Đoạn gian nhưng đã thống trị Thánh Nguyên Đế quốc mấy trăm năm, mỗi ba năm Tinh Thần môn tuyển chọn đệ tử đều có Đoạn gia tử đệ gia nhập, thời gian tích lũy xuống Đoạn gia ở trong Tinh Thần môn cũng có thực lực nhất định, Phong Vương cảnh đều không dưới năm vị. Bọn hắn hiện tại đều đã tiến đến Cổ Yêu chiến trường mà thôi.
Đoạn gia không có đối ngoại tuyền truyền, Kim trưởng lão thân là Thiên Vận thương đội cao tầng nhưng là từng nghe được một chút.
“Hì hì, các ngươi Nhân tộc đúng là có một bộ, đang cùng chúng ta chém gϊếŧ đều không kiêng kị đi đấu tranh nội bộ”. Hồ Mị quan sát một chút, ánh măt chuyển động cười cười mị mị nói.
“Yêu nghiệt! Đánh xuống dưới ngươi ta đều không chiếm được tiện nghi, hà tất phải liều mạng, tự tổn dưới chướng thủ hạ?”. Kim trưởng lão chiến kỹ bộc phát nhất thời đem Hồ Mị đẩy lùi, kiếm chỉ Hồ Mị lạnh lùng nói.
“Thủ hạ? Ngươi nói bọn nó?”. Hồ Mị kinh ngạc, chỉ xuống phía dưới đám Hung thú nghi hoặc. “Bất quá một đám tử sĩ mà thôi, Thiên Lang sơn mạch nhiều, quay đầu một chút thời gian ta lại có thể tập hợp một nhóm, chết hết cũng không có gì”.
Kim trưởng lão nghe vậy thì im lặng, cũng không biết là vì kinh ngạc Hồ Mị năng lực hay sự tàn nhẫn của nàng mang đến rung động, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Ngươi nói rút lui ngược lại cũng không phải không có thể”. Chợt Hồ Mị lại nói, chỉ về phía Lý Minh Thiền cùng Đoạn Ngọc cười. “Giao ra hai người bọn hắn ta sẽ lập tức rời đi, bằng không thì tiếp tục đi”.
“Mơ tưởng!”. Kim trưởng lão không chút nào suy nghĩ đã liền quát lớn, phẫn nộ chém về phía Hồ Mị.
“Ha ha, nếu như vậy thì chậm rãi chơi đùa, lão nương gϊếŧ ngươi cũng không phải không được”. Hồ Mị cười nhạt nói, thân pháp biến đổi giống như càng nhanh, tốc độ tăng lên, Kim trưởng lão muốn bắt được nàng chân thân cũng khó.
Bên dưới Đoạn Ngọc cùng Lý Minh Thiền thần sắc biến ảo, Hồ Mị đích danh chỉ vào hai người thì tất nhiên không đơn giản, không sai biệt lắm chính là cái kia Diệt mầm kế hoạch.
Từ Đạt khi không có loại bị người xem thường cảm giác, cái kia Hồ Mị chỉ nhằm vào Đoạn Ngọc cùng Lý Minh Thiền đã nói rõ trong mắt nàng hắn còn không bằng hai người kia. Đối với Lý Minh Thiền thì thôi, hắn đại khái có thể tiếp nhận, có thể là nói hắn không bằng Đoạn Ngọc thì hắn há có thể tiếp nhận? Nhìn về phía Đoạn Ngọc hắn sát khí càng thêm nồng đậm.
Đoạn Ngọc nhíu mày, khi không lại bị một cái Tứ giai Yêu tộc nhắm vào, nghĩ sao đều cảm thấy không được tự nhiên. Quay đầu nhìn lại thì thấy Từ Đạt mặt đã đỏ lên đầy tức giận, không nhịn được khẽ cười nhạt một tiếng nói. “Xem ra cũng không phải chỉ mình ta xem ngươi là phế vật”.
“Không gϊếŧ ngươi ta không mang họ Từ!”. Từ Đạt quát lớn, nắm lấy chiến kích một lần nữa đánh về phía Đoạn Ngọc.
Đoạn Ngọc trầm xuống, không có bại lộ thực lực hắn không phải đối thủ của Từ Đạt, nếu như bại lộ càng nhiều thì e là hắn sẽ ngay lập tức trở thành mục tiêu tất sát của Tứ giai Yêu tộc, đến lúc này hắn không thể chỉ tính toán ân oán với Đan Ma môn. Làm không tốt thì hắn đã bị cái kia Yêu tộc gϊếŧ trước.
Nghĩ như vậy Đoạn Ngọc đã không có ý định tiếp tục cùng Từ Đạt đấu, dưới chân Tam tinh bộ pháp lưu chuyển, thân hình hóa thành từng đạo tàn ảnh lui về phía sau.
“Chạy chỗ nào?”. Từ Đạt hơi chút sửng sốt, Đoạn Ngọc quay đầu liền chạy để cho hắn ngắn ngủi thất thần, tỉnh táo lại một khắc thì liền tức giận gầm lên, chiến kích đánh ra từng đạo kình phong đánh về phía Đoạn Ngọc, tự thân cũng là tăng tốc đuổi theo.
“Ừm?”. Trên không Kim trưởng lão cùng Hồ Mị đều đang quan sát bên này, nhìn thấy Đoạn Ngọc thế mà lựa chọn lùi lại thì đều kinh ngạc một chút, sau đó thì cũng là âm thầm gật đầu.
“Tiểu đệ đệ, đi trước, tỷ tỷ gϊếŧ sạch đám người ở đây, sau đó sẽ đi tìm ngươi”. Hồ Mị chợt cười rộ, một trảo cản lại Kim trưởng lão công kích, một trảo lại đánh ra một đạo huyết sắc đánh về phía Đoạn Ngọc.
Kim trưởng lão xuất thủ muốn ngăn cản lại đạo huyết sắc này nhưng đã muốn, huyết sắc lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng đánh lên lưng Đoạn Ngọc.
“Phá!”. Đoạn Ngọc kinh nghi bất định quay lại vung lên Minh Dạ thương ý định đem huyết sắc đánh tan, lại không nghĩ tới huyết sắc kia phảng phất như không phải thực thể, Minh Dạ thương quét qua cũng không thể đem huyết sắc phá vỡ, nó ngược lại là càng thuận thế đánh lên vai trái của Đoạn Ngọc.
Đoạn Ngọc cảm nhận được rõ ràng có đồ vật đánh lên người mình, vai trái có chút khó chịu giống như có dị vật bám lên, bất quá hắn lại cũng không cảm nhận được chút nào thương tổn. Nghi ngờ nhìn chỗ xa trên không Hồ Mị một cái thì hắn cũng liền quay đầu chạy, thân hình chớp mắt dung nhập hắc ám.
Từ Đạt thực lực cường đại nhưng tốc độ không phải rất nhanh, Đoạn Ngọc thân thể chìm vào trong hắc ám thì hắn mới đuổi tới, đang chuẩn bị tiếp tục đuổi gϊếŧ thì phía sau đã vang lên thanh âm của Lý Minh Thiền. “Sư huynh, đừng đuổi”.
Từ Đạt dừng lại, khuôn mặt âm trầm nhìn vào trong hắc ám thật lâu không nói, sau đó thì tức giận chửi nhỏ mấy tiếng rồi mới quay đầu đi về phía Lý Minh Thiền. Trên đường Hung thú đều bị những người khác cản lại, hắn đi tới chỗ Lý Minh Thiền đều không có Hung thú nào cản đường.
“Sư huynh, hiện tại là đêm tối, người kia chạy loạn ở trong Thiên Lang sơn mạch sẽ không sống được lâu”. Lý Minh Thiền khẽ thở ra một hơi thấp giọng nói. Nàng lời nói này cũng là thực tế, ở trong đêm tối, trừ khi có thể vận dụng Nguyên thần lực quan sát, bằng không thì thật không khác gì người mù, ở trong hoàn cảnh này lại gặp Hung thú thì cơ bản là cửu tử nhất sinh.
Đoạn Ngọc thực tế cũng mới vừa đột phá Mệnh Tuyền cảnh chưa lâu, Lý Minh Thiền còn không tin tưởng hắn có thể ngưng tụ nguyên thần, không có nguyên thần thì nhiều nhất cũng chỉ có thể vận dụng được một chút tinh thần lực, tại trong đêm tối ở Thiên Lang sơn mạch cũng không có bao nhiêu tác dụng.
“Hắn ẩn giấu không ít, thực lực không kém Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng, bình thường Mệnh Tuyền cảnh Hung thú chưa chắc làm gì được hắn”. Từ Đạt có chút không cam lòng nói. Hắn càng là muốn tự tay gϊếŧ chết Đoạn Ngọc.
“Hung thú không gϊếŧ được hắn thì vẫn còn vị Yêu tộc kia”. Lý Minh Thiền ngẩng đầu nhìn lên trên không nói.
“Ý của sư muội là?”. Từ Đạt nhíu mày không hiểu.
“Nếu như ta nhìn không nhầm thì cái kia Yêu tộc đã đem một đạo huyết ấn đánh lên người Lục Ngọc, ấn ký này không có lực sát thương gì, nó là truy tung ấn ký, một cái Mệnh Tuyền cảnh bị Tứ giai Yêu tộc nhắm vào, sư huynh nghĩ hắn có thể sống sót rời đi Thiên Lang sơn mạch?”. Lý Minh Thiền có chút kiêng kị nói.
“Huyết ấn?”. Từ Đạt chững lại một lát, sau đó thì liền cười lạnh. “Như vậy thì có chút tiện nghi cho hắn rồi”.
Tại trong ý nghĩ của Lý Minh Thiền cùng Từ Đạt thì Đoạn Ngọc đã không khác gì một người chết!
Đoạn Ngọc chui vào trong hắc ám thì liền không có cố kỵ, tự thân tu vi cũng lộ ra, một bên vận dụng nguyên thần lực quan sát xung quanh, một bên thôi động Tam tinh bộ đến cực hạn. Hắc Hỏa xà chân thân cũng liền đuổi sát ở bên cạnh.
“Huyết ấn? Đây là Yêu tộc truy tung thủ đoạn?”. Hắc Hỏa xà chân thân thông qua nguyên bản Hắc Hỏa xà nguyên thần trí nhớ mà biết được huyết ấn tồn tại, Đoạn Ngọc bản tôn cũng liền rõ ràng Hồ Mị đánh ra cái kia huyết sắc bám lên người mình bản chất.
“Tứ giai trung kỳ đỉnh phong Yêu tộc, ta hiện tại còn không thể cùng nó trực diện”. Âm thầm tính toán một chút, Đoạn Ngọc thầm nói. Bản tôn mạnh nhất là nguyên thần thuộc tính, hiện tại lực công kích đại khái là Tam giai trung kỳ mà thôi, Hắc Hỏa xà chân thân toàn lực bộc phát cũng không đến Tứ giai sơ kỳ đỉnh phong, cả hai kết hợp lại cũng không phải Tứ giai Yêu tộc Hồ Mị kia đối thủ.
“Như vậy thì cái này Huyết ấn cũng không cần giữ lại”.
“Đại Thanh hà!”. Điên cuồng chạy trốn được hơn mười dặm, Đoạn Ngọc nhìn thấy một dòng sông, căn cứ theo hắn biết thì chảy qua Thiên Lang sơn mạch cũng chỉ có như vậy một dòng sông. Thông qua Hắc Hỏa xà chân thân cảm ứng thì bên trong dòng sông này cũng tồn tại không ít Hung thú, bất quá thực lực cũng không phải rất mạnh, cơ bản là không thấy Tứ giai Hung thú.
“Tịch diệt chi lực!”. Đệ nhất Nguyên thần câu thông một thoáng, một đạo Tịch diệt chi lực bao phủ lên Đoạn Ngọc vai phải, bá đạo lực lượng này không gây tổn hại cho Đoạn Ngọc nhưng lại như hung thú cuồng loạn đem Huyết ấn căn nuốt.
“Hừ”. Mà lại cho dù là kẻ phát ra Huyết ấn là Hồ Mị cũng chịu đến nhất định ảnh hưởng, đang cùng Kim trưởng lão chém gϊếŧ Hồ Mị lại chợt lạnh rên một tiếng, thân hình cấp tốc lùi lại tránh xa Kim trưởng lão.
Tác giả: Luân Hồi Thương Đế
Nguồn: vtruyen.com