Luân Hồi Thương Đế

Chương 5: Đoạn thị nội tình

Lăng Vũ hai mắt khẽ híp, trước mắt cái này Đoạn Trường Sinh quả thực là lớn mật, chỉ là một cái Phong Hoàng lại dám ngông ngênh trước mặt hắn, nếu như hắn chân thân ở chỗ này chắc chắn sẽ để Đoạn Trường Sinh ăn cái giáo huấn nhớ đời.

“Ngươi lá gan cũng không nhỏ!”. Lăng Vũ ý vị thâm trường nhìn Đoạn Trường Sinh cười lạnh nói.

“Hừ! Bằng ngươi một đạo tàn niệm còn chưa đủ để Bản Hoàng sợ hãi, ý niệm yếu ớt như thế, ngươi chân thân có thể còn sống hay không còn khó nói, ta lại cần sợ ngươi?”. Đoạn Trường Sinh hừ lạnh khinh thường nói. “Còn không nói ra mục đích ngươi xuất hiện ở ta Đoạn thị lãnh địa thì đừng trách ta đem ngươi đạo tàn niệm này thu hồi”.

“Nhìn ngươi có bản lãnh đó hay không đi”. Lăng Vũ lúc này cũng thiếu kiên nhẫn, ánh mắt hiên lên một vòng tinh mang, hư thể nháy mắt hóa thành một đạo kim quang đánh về phía Đoạn Trường Sinh, tốc độ nhanh đến cực hạn.

“Công kích linh hồn? Ngu xuẩn!”. Đoạn Trường Sinh lâm nguy bất loạn, lạnh quát một tiếng thì mi tâm đột nhiên mở ra, một cái cự lang hư ảnh từ trong đó đột nhiên xuất hiện há ra miệng rộng hướng về phía kim quang táp tới.

“Xuy...”. Kim quang giống như nhận phải cực hạn áp chế, đang đánh về phía Đoạn Trường Sinh thì đột ngột đổi phương hướng, bất quá kim quang phản ứng hay là vẫn chậm một chút, cự lang hư ảnh miệng rộng nhưng đã đem kim quang căn xuống hơn nửa.

“Vù!”. Một nửa kim quang chạy trốn ra được một đoạn thì ngưng tụ thành Lăng Vũ hư ảnh, đạo này hư ảnh so với trước đó nhưng càng thêm mờ mịt, biểu hiện ra không khác gì ngọn nến trước gió, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị dập tắt.

“Phệ hồn thiên yêu pháp!”. Lăng Vũ ngữ khí có phần kinh ngạc lẫn sợ hãi nhìn về phía Đoạn Trường Sinh nói. “Kế thừa Đoạn Thần Đại Đế Luyện thần thuật, khó trách ngươi Đoạn thị Hoàng tộc lại có nội tình như thế”.

“Lại có thể nhận ra Phệ hồn thiên yêu pháp, xem ra Bản Hoàng càng không thể để ngươi đi”. Đoạn Trường Sinh hơi có chút ngoài ý muốn, sau đó nhưng không có chút nào che dấu sát khí lạnh lùng nói.

“Gào!”. Đoạn Trường Sinh dứt lời thì cái kia cự lang hư ảnh cũng liền gầm thét, thanh âm cuồng bạo nhưng giống như bị vô hình lực lượng ngăn cản không gây ảnh hưởng đến bên dưới Hoàng cùng, kinh khủng uy áp ngoài Lăng Vũ ra thì cũng không có ai biết.

“Phệ hồn thiên yêu pháp cường đại nhưng cũng không có nghĩa là nó vô địch! Định hồn thuật! Định!”. Lăng Vũ trước đó tuy rằng ăn một cái thiệt thòi nhưng cũng không có bao nhiêu sợ hãi, hư ảnh kim quang lóe lên thì đã hình thành một cái cự chung hư ảnh chụp về phía cự lang.

“Đang!”. “Đang!”. Cự chung chấn động, thanh âm chấn nát không gian, cự lang hư ảnh lao đến thì tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng thì cự lang giống như lâm vào vũng bùn, di chuyển chậm chạp.

“Ngươi cũng biết Linh hồn công kích?”. Đoạn Trường Sinh lúc này cũng hiện ra vẻ ngoài ý muốn, ánh mắt hiện lên một vòng khϊếp sợ hiếm thấy lóe lên một cái rồi biến mất. Công kích linh hồn cũng không phải là cái nào cường giả cũng tu luyện, nhất là khi cường giả đạt đến cảnh giới càng cao, linh hồn pháp môn càng khó có được.

“Đoạn Thần Đại Đế năm xưa vì chặn lại Yêu tộc ra Yêu Vực mà lấy sức một mình cản lại sáu vị Yêu Đế, công lao kia tuy rằng không được ghi lại trong cổ tịch lưu truyền hậu thế nhưng phàm là Tiên môn, Tà tông nội các đều có lưu lại công huân”. Lăng Vũ không để ý những này mà lạnh nhạt nói. “Ngươi Đoạn thị có tính toán gì Bản Tôn cũng không liên quan đến ta, nể tình Đoạn Thần Đại Đế, hôm nay ngươi hành động Bản Tôn sẽ không truy cứu”.

Đoạn Trường Sinh nghe vậy thì khuôn mặt biến ảo không ngừng, chốc lát sau đó thì chợt vung tay, cự lang hư ảnh cũng theo đó biến mất.

“Lựa chọn chính xác!”. Lăng Vũ khẽ gật đầu, tàn niệm sau đó liền hóa thành một đạo kim quang phá không mà đi, không được bao lâu thì đã biến mất ở phía chân trời đen kịt.

“Có thể biết được Đoạn thị tổ tiên chiến tích thì thân phận tất nhiên không đơn giản, hi vọng kẻ này không có ý xấu với Đoạn thị ta”. Đoạn Trường Sinh nhìn xem Lăng Vũ biến mất thì mới thấp giọng lẩm bẩm. Dứt lời thì hắn hai mắt như là hùng ưng xuyên phá màn đêm nhìn xuống phía dưới Hoàng cung, các loại kiến trúc gì đó ở trong mắt hắn toàn bộ là vô hình, Hoàng cung tất cả mọi người hành động đều bị hắn thu vào trong mắt.

“Mọi thứ như thường!”. Quan sát hồi lâu thì Đoạn Trường Sinh đúng là không nhìn đến cái gì bất thường, thu hồi ánh mắt lại thì vẫn đứng ở trên thiên không im lặng trầm tư.

“Phụ thân, người kia đã thực sự rời đi!”. Cũng ở lúc này thì có bốn người ba nam một nữ đi tới, trong đó một cái lão giả so với Đoạn Trường Sinh còn già hơn nhưng lại cung kính đi đến trước mặt hắn nói.

“Ừm!”. Đoạn Trường Sinh khẽ gật đầu đáp một tiếng, sau đó nhưng vẫn tiếp tục suy tính cái gì.

“Nhị ca, ngươi phát hiện cái gì sao? Không lẽ người kia là Tinh Thần môn cường giả sắp xếp đến?”. Duy nhất một vị nữ tử thấp giọng hỏi.

“Có lẽ là không phải”. Đoạn Trường Sinh khẽ lắc đầu. “Ở trên thân người này ta không phát giác ra được địch ý, mà lại hắn xuất hiện chỗ này cũng chỉ là một đạo tàn niệm mà thôi, thực lực phát huy ra đã không kém Phong Vương đỉnh phong cường giả, chân thân tu vi sợ là đã đến Tôn giả viên mãn, cường giả như thế cơ bản là không nhìn lên ta Đoạn thị”.

“Tôn giả viên mãn?”. Bốn người kia nghe vậy thì đều sợ hãi kêu lên, cường giả như vậy gần như đã đứng ở Võ đạo chi đỉnh, chân thân hàng lâm thì một chiêu liền có thể phá hủy toàn bộ Thánh Nguyên Đế quốc Hoàng thành.

“Người này biết đến ta Đoạn thị tổ tiên chiến tích, lại thêm thái độ của hắn đối với tổ tiên là kính trọng, ta hoài nghi hắn chân thân hiện đang ở Cổ yêu chiến trường”. Đoạn Trường Sinh hơi chút trầm ngâm, sau đó thì mới nói.

“Nhị ca có suy diễn được người này đến ta Đoạn thị mục đích?”. Một cái lão giả hướng Đoạn Trường Sinh hỏi.

“Không suy diễn được!”. Đoạn Trường Sinh lại lắc đầu đáp. “Người này tu vi so với ta mạnh hơn quá nhiều, đừng nói ta hiện tại chỉ là Bán bộ Tôn giả, cho dù đột phá Tôn giả cũng khó lòng sờ được hắn vết tích”. Dừng lại chốc lát thì lại nói thêm. “Bất quá cũng không cần lo lắng, người này chỉ cần là không có ác ý với Đoạn thị ta thì hắn làm cái gì cũng không ảnh hưởng nhiều, thậm chí hắn càng là đem đến chỗ tốt cho Đoạn thị ta”.

“Nhị ca, người là muốn nói người kia lưu lại chút gì đó?”. Bốn người khẽ giật mình, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Đoạn Trường Sinh, duy nhất vị nữ nhân kia hỏi.

“Hẳn là không sai biệt lắm”. Đoạn Trường Sinh gật đầu. “Bất quá hắn đã không muốn lộ ra nên cũng không cần truy cứu, chỉ cần là Đoạn thị tộc nhân thì đều tính ta Đoạn thị được lời”.

“Ừm, Thiên Tinh, con đã trùng kích Phong Hoàng cảnh thành công, Đoạn thị Hoàng tộc trong thời gian này do con đến chủ trì, một chút kẻ đui mù cũng nên xử lý”. Chợt Đoạn Trường Sinh nhìn về phía nhi tử so với mình còn già nua hơn kia nói, đáy mắt sát cơ hiển hiện.

“Phụ thân, ý của ngài là...”. Đoạn Thiên Tinh trong mắt tinh quang lập tức hiện lên, ngữ khí có phần lạnh xuống.

“Hừ! Ta Đoạn thị vì không muốn để Tinh Thần môn nghi kị nên mới ẩn nhẫn, một chút a miêu a cẩu nếu đã tìm chết thì để cho bọn hắn biết ta Đoạn thị Hoàng tộc thủ đoạn”. Đoạn Trường Sinh lạnh lẽo nói.

“Vâng! Hài nhi đã biết”. Đoạn Thiên Tinh cung kính cúi đầu đáp. Sau đó bao quát Đoạn Trường Sinh, còn lại cả bốn người đều rất nhanh rời đi, trừ ra một ít người thì đúng là không có ai biết được hôm nay phát sinh những chuyện gì.

“Hô!”. Gần nửa giờ trôi qua, Đoạn Ngọc mới buông xuống trong tay một quyển thư tịch, trên mặt thả lỏng khẽ phun ra một hơi.

“Thật là đáng sợ!”. Đoạn Ngọc lúc này mới có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên thiên không thầm nói. Lăng Vũ cùng Đoạn Trường Sinh va chạm hắn không cảm giác được, thế nhưng lúc Đoạn Trường Sinh ánh mắt đảo qua toàn bộ Hoàng cung thì Đoạn Ngọc lại có thể phát giác, nếu như không phải trước đó nhận được Lăng Vũ nhắc nhở thì hắn rất có thể đã bị Đoạn Trường Sinh nhìn ra dị thường.

“Xem ra Lăng Vũ tiền bối cùng tộc ta cường giả cũng không có chân chính ra tay đánh nhau”. Bình ổn lại tâm tình một chút thì hắn khẽ nói. Ở chỗ này Lăng Vũ chỉ có một đạo tàn niệm nhưng cũng là Tôn giả tàn niệm, có thủ đoạn gì đó không ai biết được, về phần có thể khiến cho Lăng Vũ kiêng kị vị kia Phong Hoàng cảnh viên mãn thì càng không phải nói, trong mắt Đoạn Ngọc lúc này thì đó cơ bản chính là lục địa thần tiên, hai vị này nếu như thật đánh lên thì sợ là Hoàng cung cũng muốn bị hủy diệt.