Xuyên Qua Hoàn Châu: Tử Vi Khai Hoa

Chương 11: Chương 11: Vận Mệnh

Đoàn người Tử Vi rời Tế Nam mặc dù có mấy phần ủy khuất nhưng đây lại là lần đầu tiên đi xa nên cũng không khỏi có chút hào hứng. Trên đường đi, Tử Vi vẫn còn băn khoăn một chút chuyện tin đồn, lời đồn này dường như chỉ thúc đẩy nàng tiến kinh chứ dường như không muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nhưng dù gì đi chăng nữa dùng mưu kế trên người nàng thì chẳng tốt tí nào cả, lúc này nàng vẫn an toàn hơn nữa đây là thế giới tưởng tượng của Quỳnh Giao Tử Vi nàng thân là nhân vật chính cơ bản sẽ không thể gặp chuyện không may được, nghĩ như vậy Tử Vi cũng bình tâm lại, đồng thời thôi thúc chính mình phải nhánh chóng làm quen với cuộc sống mới như thế mơi không làm thất vọng Tử Vi nguyên tác. Cả người Tử Vi bỗng chốc thấy thoải mái hẳn, Tề thúc thấy Tử Vi vui vẻ cũng yên tâm. Đoàn người Tử Vi từ chạy nạn chuyển thành xuất môn du ngoại, đi một chút lại ngừng, ngắm nghía được vô số danh thắng hiếm có, một đường từ Tế Nam lên kinh thành vô cùng sôi nổi đặc sắc, lúc đoàn người đến được kinh thành cũng là chuyện của hai tháng sau. Tuy rằng đi với tốc độ rùa bò nhưng so với tốc đồ nửa năm của Tử Vi và Kim Tỏa nguyên tác kia thì không biết đã nhanh hơn đến bao nhiêu lần. Tử Vi tự an ủi bản thân mình đến sớm như vậy chắc hẳn sẽ không gặp được Tiểu Yến Tử đâu. Nhưng sự đời khó đoán trước, dù sao thì tình tiết của Quỳnh Giao nãi nãi có thể bất ngờ xuất hiện khắp nơi.

Đám người Tử Vi không biết rõ lắm đường lối kinh thành nên khi đến đây phải thuê một người bản xứ đánh xe ngựa, lúc đầu nói người ta đưa đến quý phủ của Kỷ đại nhân người này cũng mờ mịt không biết, Tề thúc thay đồi cách gọi vài lần cũng không đúng, đến khi nói đến quý phủ của “Kỷ đại tẩu” phu xe gật đầu như giã tỏi tỏ vẻ hiểu biết. Bên trong Tử Vi Tương Diệp Kim Tỏa bật cười không khỏi nổi lên hứng thú với vị cố nhân này của Hạ lão gia, không biết có giống lão thư sinh nghèo kiết hủ lậu luôn ngậm cái tẩu trên miệng như trên phim truyền hình ở hiện dại không nhỉ?

Phu xe từ nhỏ đã lăn lộn trên phố, lấy việc làm vông tạm bợ hàng ngày mà sống, lâu lắm mới gặp người hào phóng từ xa tới trong lòng không khỏi tính toán muốn nhận luôn chức phu xe này nên không những vững vàng thúc ngựa mà trên đường đi còn cố tình nói cho Tề thúc biết các loại tin tín trong kinh thành. Tử Vi bên trong xe âm thầm gật đầu tán thưởng sự nhanh nhẹn của người này, thầm nghĩ sau khi đến kinh thành rồi không thể cả ngày ngồi ngốc trong phòng hay để Tề thúc tuổi đã lớn giúp mình thúc xe ra ngoài được.

Đang suy nghĩ chăm chú, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Tử Vi kinh ngạc ngẩng đầu, Tương Diệp nhanh chòng hiểu ý vén rèm ra ngài dò hỏi, khi trở về thông báo phía trước có đoàn đón dâu có lẽ là của nhà quan lại nào đó, vồn cũng không có gì nhưng ý Tề thúc vẫn là nhường đường đỡ chọc phải phiền toái.

Tử Vi gật đầu đồng ý, đây là thành Bắc Kinh, trên đường đi tùy tiện cũng có thể gặp được một đại nhân vật, mọi chuyện đều phải cẩn thận, đi cũng không được đi nhiều thêm một bước, nói không thể nói nhiều hơn một lời. Nhưng Tử Vi chưa bao giờ được trông thấy một đám cưới kiểu cổ bao giờ nên có chút tò mò, hiếm khi Mai Hoa dung túng cho nàng chỉ yên lặng ngồi một bên, Tử Vi vén rèm lên he hé nhìn lén. Đúng lúc nàng nhìn đến thì đoàn rước dâu không còn vui mừng náo nhiệt nữa, một đám người kêu loạn lên như muốn đuổi theo người nào đó, chuyện đã có chút khó khống chế, nhìn ra phía trước thấy một đạo hồng ảnh bay nhanh qua. Tử Vi có một dự cảm vô cùng xấu, tay run lên buông rèm xuống. Đây chắc hẳn không phải là Tiểu Yến Tử chứ, tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng nàng vẫn mơ hồ nhớ được lần đầu tiên Tiểu Yến Tử xuất hiện là lúc giả trang làm tân nương nhà người ta rồi bỏ trốn.

Không đâu, chắc hẳn là một cô nương nào đo đào hôn mà thôi, mặc dù đã tự an ủi bản thân nhưng đáy lòng Tử Vi đã có chút chắn chắn là Tiểu Yến Tử rồi, với lễ nghi thờ đại này đào hôn cũng không thể làm náo loạn như thế kia, đây rõ ràng là tác phong của Tiểu Yến Tử đem chuyện vô cũng đơn giản làm cho phức tạp rồi cố gắng giải quyết hậu quả. Biết là biết như vậy thôi nhưng Tử Vi vẫn chưa từ bỏ ý định, bảo Tương Diệp đi thăm dò một chút xem có phải là nhà họ Lương đón dâu hay không, sau một hồi quả nhiên nhận được đáp án khẳng định, nàng không khỏi thở dài! Trời ạ! Hiệu ứng cánh bướm của người xuyên không khác có thể cuồn cuộn nổi lên lốc xoáy xoay chuyển càn khôn, còn cánh bươm bướm của bản thân sao một chút gió cũng không lên nổi thế này. Không được, không thể như vậy mà chấp nhận được, nguyên tác là vật chết, con người mới là đang sống, nào có chuyện con người phải tuân theo vật chết kia đâu.

Ta muốn chống lại vận mệnh!! Tử Vi bỗng nhiên nhiệt huyết sôi trào.

- Tương Diệp ngươi ra nói với Tề thúc một tiếng, nơi này nhìn có vẻ rất phiền phức chúng ta rời đi nhanh thì tốt hơn, đi ngược đường với đám người kia đi.

Tương Diệp gật đầu ra nói với Tề thúc lúc quay về vẻ mặt khó xử quay đầu nói: “Tiểu thư, phu xe nói phương hướng những người đó đi là hướng phủ Kỷ đại nhân, nếu chuyển hướng chắc hẳn sẽ phải vòng lại một vòng lớn mất”

"Không có việc gì, đi đường vòng cũng tốt, ta đang muốn ngắm nghía thành Bắc Kinh một chút." Tử vi bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, một câu nói cuối cùng được nghiến răng nghiến lợi mà thốt lên, trời mới biết dọc theo đường đi nàng đã ngắm cảnh chán đến mức nào,Tương Diệp không dám nói gì vội ló ra ngoài nhắn lại.

Mai Hoa cùng Kim Tỏa bị sự càn quấy của Tử Vi làm sững sờ, nào có thời gian phản đối, hơn nữa chỉ cần không có nguy hiềm cho Tử Vi thì những cái khác đều không sao cẩ, bất quá việc vòng quanh kinh thành một vòng nữa quả thật hơi kỳ quái.

Cứ như vậy xe ngửa của Tử Vi xoay đầu theo hướng ngược lại mà rời đi, đợi đến khi quay lại phủ đệ của vị Lương đại nhân này lần nữa thì đã là lúc lâu sau, nơi đó sớm đã yên tĩnh lại, không có chút bộ dáng của chuyện đào hôn ầm ĩ lúc nãy, tuy rằng phải trải qua một lộ trình hai canh giờ nhàm chán đến buồn ngủ nhưng Tử Vi cũng cảm thấy thật đáng giá.

Phu xe đại khái cảm thấy tốc độ xe ngựa có vẻ chậm thật sự thẹn với tài năng của hắn nên tiêu sái hạ roi, xe ngựa bỗng chỗ tăng tốc, đám ngưới Tử Vi nhào về phía trước, đợi đến khi đã an vị lại, Tử Vi một lần nữa phải suy tính có nên thuê tên phu xe này làm công luôn cho mình nữa không.

Xe ngựa bon bon chạy trên đường lớn chẳng mấy chốc đã thấy được phủ đệ của Kỷ Hiểu Lam, một toàn nhà vô cùng khiêm tốn, một điểm cũng không giống phủ đệ của một nhất phẩm đại thần, nhưng Tử Vi lại có cảm giác quen thuộc bỗng chốc thấy yên tâm hẳn. Để thể hiện sự tôn trọng, Tử Vi mang theo ba người Mai Hoa xuống xe, để phu xe đem xe ngựa dắt qua một bên, tự mình đến gõ cửa, bất đắc dĩ phủ này chẳng thấy người quản môn đâu. Tề thúc lại tiếp tục gõ mãy, chẳng thấy động tĩnh gì, lại bảo phu xe kia kêu vài tiếng cũng chẳng thấy người nào ra mở cửa.

- Đây là chuyên gì thế này, đến một người cũng không có, nếu Kỷ đại nhân ra ngoài cũng phải có người canh cổng chứ” – Mai Hoa nhíu mày, đáy lòng căng thẳng bồn chồn, chẳng lẽ là do Kỷ đại nhân tránh né bọn họ, như vậy thì phai làm thế nào cho phải đây.

Tử Vi cũng nhìn quanh không biết phải làm sao, lại nhìn về tên phu xe người kinh thành kia, tất cả mọi người đều nhìn hắn khiến hắn hết sức đắc ý, vội nói: “Các vị không biết, Kỷ đại nhân nổi tiếng là thanh quan khó tìm, chỉ trông vào bổng lộc triều đình sống qua ngày, tự nhiên không nuôi nổi nhiều hạ nhân, trong phủ chỉ có hai cô nương Mạc Sầu và Tiểu Nguyệt trước kia Kỷ đại nhân cứu được. Lúc này chỉ sợ Kỷ đại nhân vừa vặn ra ngoài đi dạo lưu ly quán, Mạc Sầu cùng Tiểu Nguyệt cô nương lại đi mua đồ ăn. Các vị chờ một chút là sẽ gặp được thôi”

Ngoài bồn người Tề thúc kinh ngạc, nghĩ đến tiểu chủ nhà mình cũng có bốn năm hạ nhân theo hầu, đường đường là nhất phẩm đại thần lại sống đơn giản như thế sao, không ngăn nổi sự kính trọng với con người chưa từng gặp này, Tử Vi lúc này đã ngây dại, đáy long rít gào như Hoàng Hà, nàng chẳng phải xuyên qua Hoàn Châu cách cách hay sao, thế nào lại biến thành xuyên qua phim truyền hình Kỷ Hiểu Lam thế này, đây là tình tiết bất ngờ trong tác phẩm a~~ rốt cuộc nàng là tử Vi nơi nào đây?

Tử vi còn chưa khôi phục lại thì một hồng y nữ tử liền vọt tới trước mặt nàng, giữ chặt vạt áo của nàng, vội vàng thỉnh cầu: "Ngươi giúp ta với? Có người đuổi theo ta!"

Tử Vi theo bản năng nhìn theo hướng có giọng nói, một đôi mắt to tròn, một thân hồng y, lại bị truy đuổi, không phải Tiểu Yến Tử thì là ai.

Tử Vi hết nói chìm trong trầm mặc, cuối cùng nàng cũng lạnh nhạt bình tĩnh đem vạt áo trong tay Tiểu Yến tử lôi ra, sau đó đem nàng ta đẩy lên xe ngựa.