*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe nói hôm nay có quà ha? Quà thì sao mà chỉ có mỗi một chap được đúng hơm nè? Vậy nên hôm nay đăng chap nữa nhaaaa❤️❤️
Thật ra là hôm nay sinh nhật idol tui nữa, nên để mừng sinh nhật người yêu, tui đăng thêm chap nữa😂
Hi vọng mấy cô thích nó🥺🥺Nhớ like và cmt cho tui có động lực nha
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ra khỏi rặng núi, A Tử đã phải mắt nhắm mắt mở rời giường đến phòng bếp theo lời dặn của Vương gia. Vừa đi nàng vừa lẩm bẩm, "Sao lại phải dậy sớm như vậy nhỉ? Buồn ngủ chết mất. Giờ này trù phòng cũng mới vừa nhóm bếp thôi mà?"
Khi nàng sắp đến nơi thì đã thấy từ phía phòng bếp toả nghi ngút khói, còn toả ra hương thơm mỏng manh khiến A Tử ngạc nhiên không ít, mới tầm này thôi đã nấu xong rồi? Nàng bước vào trong thì thấy một khung cảnh "kinh hoàng" nhất mười lăm năm cuộc đời mình. Vi Hạo đứng trong bếp, đeo tạp dề, đang nghiêm túc xào nấu thịt bò băm, còn đưa tay dầm dầm trứng muối thành từng miếng vụn nhỏ để đổ vào xào chung. Sau cùng ngài ấy mới múc một tô cháo lớn, đem đồ xào rải lên trên, đặt lên mâm. Lại lấy từ trong xửng hấp một cái bánh Sơn Thuỷ cao trong suốt được vo tròn đẹp mắt, bên trong là hoa đào khô ngâm đường được nặn thành từng viên vừa ăn, đặt ngay tâm của những viên tròn. Vi Hạo múc một muỗng nước sốt hoa cúc và chanh vàng óng ánh rưới lên mấy viên bánh tròn ấy. Hắn đem chúng đặt lên khay đựng cháo rồi mới đưa cho A Tử, căn dặn, "Đem về cho Thiên Việt đi, nên nhớ, nói cái gì cần nói thôi."
A Tử cầm cái khay trên tay mà vẫn chưa hoàn hồn, Vương gia thế mà lại dậy sớm nấu ăn cho người dưới trướng? Dù có ái ân đến mấy thì việc gì Vương gia phải hạ mình hầu hạ thế này chứ? Quá doạ người rồi! A Tử cầm khay thức ăn trên tay bước từng bước thật cẩn thận, bình thường làm đổ đồ ăn của chủ tử chắc bị mắng vài câu. Hôm nay làm đổ thức ăn mà Vương gia làm ra chắc nàng phải lấy cái mạng mà tạ tội mất. Lại nghĩ, Sơn Thuỷ cao được mệnh là "Thiên hạ đệ nhất nan tâm" đó, cực kì khó làm. Đến cả ngự trù ở Vương phủ cũng không thể làm ra độ trong veo như nước thế này đâu. Vương gia quả là cực phẩm! Tại sao cái gì cũng giỏi thế chứ?
Lại nói thiên hạ đều cho rằng, bậc chính nhân quân tử không lại gần nhà bếp, đó là việc làm chỉ dành cho nữ nhân, hay những kẻ "tiểu tâm". Vương gia hôm nay, ở ngay tại nhà bếp, trước bao nhiêu con mắt lại thản nhiên nấu nấu nướng nướng. Nếu không phải vị trí của người trong lòng quá lớn, Vương gia nhất định sẽ không xuống bếp. A Tử có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng nàng có thể hiểu được tình cảm Vương gia dành cho chủ tử rất lớn, tuy không thể miêu tả nó lớn đến nhường nào. Nhưng hẳn, cũng là một tấm chân tình hiếm hoi trên đời này.
Nàng đi một lúc thì đã quay trở về viện, đẩy cửa bước vào thì đã thấy Thiên Việt tự mình mặc xong khôi giáp, trầm mặc quay đầu nhìn khay thức ăn trên tay nàng. Sau đó, Thiên Việt nhấc kiếm lên, đi ra ngoài, tiện miệng dặn, "Đem đồ ăn đi đi. Ta không muốn ăn"
"Chủ tử....cái này... Ngài không ăn, ta nói với Vương gia đó!"
Thiên Việt nghe nàng nói thế, cười cay đắng xoay đầu lại, hỏi nàng, "Năm ngày rồi, ngày nào ngươi cũng doạ như thế, doạ xong rồi, đi nói chuyện rồi. Có ai đến ép ta ăn không?"
"Chủ tử...."
"Được rồi, không ăn. Ngươi đem đi đi. Đồ ăn ngon vậy, cho ngươi đó!"
"Không được! Ngài phải ăn... Chủ tử, coi như ta cầu xin ngài được không? Đã mấy ngày rồi ngài làm việc liên tục, ăn uống lại không đàng hoàng, sẽ bệnh đấy. Ngài có bệnh thì nô tì phải làm sao đây? Vương gia sẽ trách tội nô tì mất. Coi như nô tì xin ngài, ăn một chút thôi, một chút thôi mà."
Thiên Việt nhìn nàng khổ sở van xin như thế, cũng có chút không nỡ, miễn cưỡng ngồi xuống bàn múc một muỗng cháo lên. Hương vị thơm ngon lấp đầy cả khoang miệng, lại mang chút gì đó quen thuộc đến lạ kì khiến Thiên Việt thoáng run lên. Nhưng càng quen thuộc bao nhiêu, lại càng không muốn ăn. Dưới ánh nhìn rưng rưng của A Tử, cậu lại chần chừ cắn nhẹ một miếng bánh, rồi thả xuống.
Hương vị quen thuộc, cách bài trí quen thuộc, kí ức đột ngột ùa về....
Lúc mới về đây được hai tháng, hãy còn ham chơi như một đứa trẻ. Một hôm, nhân lúc trời mưa to liền dầm mưa chơi đùa, chơi mãi đến lúc đầu óc váng vất mới chạy về phòng. Lúc đó sức khoẻ cũng không khoẻ mạnh mấy, ngay lập tức bị cảm mạo. Bệnh kéo dài suốt mấy ngày vẫn không chịu uống thuốc, lại ăn đủ các món có tính hàn, cuối cùng thành ra sốt li bì mấy hôm liền.
Vi Hạo lúc đó cũng không quá quan tâm đứa nhóc này như bây giờ, cậu ốm đến mấy ngày hắn vẫn không biết. Mãi cho đến khi bọn hạ nhân thấy người được Vương gia mang về mấy ngày vẫn hôn mê không tỉnh, vội vàng chạy đến báo, hắn mới tự mình xem bệnh, vớt được cái mạng của cậu về.
Chuyện cũng không có gì cho đến khi Thiên Việt vừa khoẻ lại thì bị hắn tức giận ấn đè lên đùi đánh vài chục bạt tay, đánh xong còn doạ đem cậu ném ra đường.
Đứa nhỏ tám tuổi lúc đó, không hiểu sao nghe thấy mình sắp bị ném đi liền oa oa khóc lớn, khóc mãi cho đến lúc Vi Hạo bất đắc dĩ bảo, "Ngươi nín đi, ngoan ngoãn uống thuốc, ta giám sát ngươi."
Tiểu Thiên Việt lúc đó đột nhiên nhìn hắn, xong rụt rè bảo, "Vương gia... Việt nhi... không muốn uống thuốc... đắng..."
Hắn mới nghĩ gì đó một lúc, lại bảo, "Ngoan, uống thuốc đi, ta sẽ làm theo một yêu cầu của ngươi"
Thiên Việt lúc đó không hiểu nghĩ gì, muốn ăn đồ hắn nấu, ai ngờ vẫn được chấp thuận.
Là cháo thịt bò bằm trứng muối và Sơn Thuỷ cao.
Từ đó về sau, cứ mỗi lần Thiên Việt bị ốm, nếu hắn có thời gian, đều sẽ nấu cháo đưa tới dỗ cậu uống thuốc. Kì thực cậu lớn rồi, không cần mấy trò dỗ con nít này nữa, nhưng vốn dĩ đã trở thành một thoả thuận ngầm của cả hai, nên cũng không ai có ý định bỏ qua thói quen này.
Vốn dĩ, món cháo này là thứ gắn liền với chủ nhân, với những kỉ niệm riêng của hai người. Thế nên, không phải ngài ấy cháo do ngài ấy nấu, cậu sẽ không ăn. Bao nhiêu năm nay, đều vậy.
A Tử nhìn Thiên Việt muốn bỏ lại bát cháo, nhớ đến những lời căn dặn của Vương gia, quên mất phải giữ bí mật mà gấp gáp nói, "Chủ tử, cái này là của Vương gia nấu đó. Chủ tử không ăn à?"
Thiên Việt nghe xong bước chân cũng khựng lại, ngỡ ngàng quay đầu hỏi lại, "Ngươi nói gì? Ai nấu? Ai cơ?"
"Vương gia! Là Vương gia đó, chủ tử!"
"Không thể đâu. Đừng lừa ta, ngài ấy sao còn quan tâm đến ta được!"
Vừa lúc đó, có vài tên nô bộc lo chuyện quét tước trong nhà, đi ngang qua trước cửa mới thấp giọng bàn luận, "Không ngờ Vương gia mới sáng sớm như thế đã nấu cháo với Sơn Thủy cao cho Đại tướng quân rồi!"
Thiên Việt dường như không thể tin vào tai mình nữa, vội vàng ngồi xuống bàn, dùng tốc độ chậm rãi nhất nhấm nháp từng muỗng cháo. Ngon quá đi mất!
A Tử nhìn Thiên Việt ăn uống chậm đến mức như cứ sợ chén cháo bị ăn hết mất, ngập ngừng một hồi mới nói với Thiên Việt, "Chủ tử, rõ ràng ngài với Vương gia rất quan tâm nhau, sao lại phải làm mặt lạnh với nhau vậy?"
Chiếc muỗng trên tay Thiên Việt khựng lại, cậu lúng búng bảo, "Đó là vì... Vương gia không muốn gặp ta. Ta.... đến tìm... mấy lần rồi..."
"Chủ tử, ngài thật ra, đâu có dám đối diện với Vương gia? Mấy lần ngài đến tìm ngài ấy, chỉ vừa bị từ chối đã bỏ về rồi."
"Ta... nhưng....", Thiên Việt cũng biết A Tử nói đúng, không biết nên phản đối điều gì, trầm mặc. Kì thực, cậu vẫn không buông xuống được sự tự ti của bản thân, cũng không đủ can đảm đối diện với những lời mà Vương gia nói. Cậu sợ bản thân sẽ bị ngài vứt bỏ vì sự ghen tị ấy, cậu sợ đến lúc đối mặt rồi, cậu sẽ lại nghe phải những thứ không muốn nghe, nghe ngài nói ảo tưởng trước giờ của cậu đều sai. Cậu không phải người đầu tiên, cậu phải biết cái gì là "quân thần hữu biệt", phải biết cậu đang là nguyên nhân khiến ngài phạm phải bất hiếu.... Tất cả những điều đó, một chút cậu cũng không dám đối mặt.
"Chủ tử, người không tin tình cảm của Vương gia. Bất luận Vương gia làm thế nào, ngài vẫn áp đặt suy nghĩ của người khác lên ngài ấy, không tin ngài ấy."
"A Tử.... nhưng mà ta...."
"Chủ tử, đời người không dài, gặp được người khiến mình rung động, rồi người đó cũng yêu mình là chuyện khó khăn lắm. Đừng để như nô tì...."
"A Tử.... ý ngươi là gì?"
Trong đôi mắt vốn luôn rực rỡ niềm vui của A Tử bỗng hiện lên nỗi buồn khó giấu, nàng chậm rãi mở miệng, "A Tử trước đây, đã từng yêu một người. Hắn rất tài, rất ham học, nhưng cuộc sống lam lũ ăn không đủ, mặc không xong khiến việc học của hắn liên tục gián đoạn. Gần đến khoa cử, A Tử nghe nói vào Vương phủ sẽ nhận được rất nhiều tiền, rất nhiều tiền. A Tử cố gắng để được chọn vào đây, hòng có tiền nuôi hắn ăn học, cuối cùng hắn quả thật đã thi đậu thám hoa. Nhưng kết quả thì sao? Hắn đã sớm lên xe hoa cùng với vị tiểu thư nhà giàu nào đó rồi! Đến khi gặp lại, đã thành người dưng nước lã."
"A Tử, ngươi đừng quá buồn, sau này ắt sẽ gặp được người yêu thương ngươi thôi."
A Tử cười cười, gật gật đầu, rồi nàng nói tiếp, "Người ta bảo, 《Quân tử không gần khói bếp》 , Vương gia vì chủ tử mà sáng sớm thức dậy bận rộn nấu nướng. Lại tự mình phạm vào đại tội bất hiếu, chấp nhận không có con nối dõi. Vương gia còn bỏ công rèn kiếm, hằng đêm ở cạnh người, ngủ bên cạnh người. Người có từng nghĩ là vì sao không? Vậy rốt cuộc, ai mới là người trốn tránh chính mình?"
A Tử nói đến đây liền dừng lại, đem bát cháo đã bị vét đến cạn cùng đĩa bánh trống rỗng cầm ra ngoài, trước khi đi còn không quên nói, "Chủ tử, rốt cuộc chuyện gì mới là tâm nguyện của Vương gia?"
Thiên Việt nghe câu hỏi của A Tử, nhất thời cả người đều cứng lại, tâm nguyện của chủ nhân sao? Cậu không biết! Là giang san gấm vóc? Là tiếng thơm muôn đời? Là ghi danh sử sách? Hay là trọn kiếp sắt cầm? Cậu đã từng nghĩ, bản thân hiểu rất rõ những điều mà chủ nhân mong muốn, nên cậu biết cậu cần làm gì. Nhưng đến hôm nay, nghe những lời A Tử nói, cậu mới nhận ra hình như cậu sai, ngay từ ban đầu, đã sai.
Cậu đã từng nghĩ, mình yêu chủ nhân nhiều hơn.
Cậu đã từng nghĩ, bản thân chịu nhiều đau khổ hơn, lấy nhiều can đảm hơn để yêu ngài ấy.
Cậu đã từng nghĩ, phải giữ khoảng cách, phải rời đi, mới là cách tốt nhất để đem lại cho ngài ấy thanh danh.
Nhưng chủ nhân, có cần không?
Không.
Không cần.
"Quân tử không gần khói bếp", suốt bao năm nay, chủ nhân không biết bao nhiêu lần đã nấu cháo cho cậu rồi?
"Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại". Ngài ấy suốt mười năm nay, đã bao giờ gần đến nữ sắc? Ngài ấy đã sớm có thể lấy một nữ nhân, tuỳ tiện sinh một đứa trẻ. Nhưng chẳng bao giờ ngài ấy làm thế cả.
"Hiên Thân vương chắc chắn sẽ là quân vương tiếp theo thôi" Bá tánh đã từng xưng tụng như thế suốt một thời gian dài, cho đến năm ngài hai mươi hai tuổi. Chiếu chỉ hạ xuống, sắc phong Hiên Thân vương, không một ai biết chính xác lí do, cả Thiên Việt cũng không. Bây giờ ngẫm lại, cậu biết!
Năm đó, sau một lần hoan ái, Vi Hạo hỏi cậu, "Việt nhi, sau này ta làm Hoàng đế, nhất định sắc phong em là Nhϊếp chính Hoàng hậu". Lúc đó, Thiên Việt lắc đầu bảo cậu không muốn chấp nhận cảnh cùng người người chia sẻ ái nhân. Hậu cung của đế vương, tưởng như chỉ là chuyện gia thất, hoá ra lại là chuyện của một quốc gia. Thật ra mà nói, kẻ làm đế vương đều không thể tự tiện giải tán hậu cung được. Đến cả việc sắc phong cho ai chức tước gì, hiệu gì cũng là một quyết định hao tốn không ít tâm tư.
Nữ nhân hậu cung, vừa là thê tử của Hoàng đế, vừa là quân cờ chính trị mà Hoàng đế phải nắm cho thật vững, giữ cho thật chắc để khống chế chư hầu. Một vị quyền thần triều khuynh, thì vị thế của nữ nhân đó phải xứng với địa vị của cha nàng, tránh để giữa quân thần xảy ra bất mãn mà lung lay triều chính. Nhưng cũng phải biết ban bố mưa móc sao cho vừa đủ, không quá ít, không quá nhiều để không dẫn đến tình trạng chèn ép lẫn nhau chốn tường liễu, mà gây nên sự mâu thuẫn giữa các triều thần. Nói rộng hơn, vì Thiên Minh là nước quân chủ, hậu cung của Thiên Minh không thể chỉ chứa mỗi con gái trọng thần mà còn công chúa các nước. Nếu Vi Hạo lên làm vua, vì sự vững vàng của dòng họ Quan Dĩnh, vì sự hoà bình và mối giao hảo của các quốc gia, hắn không thể bỏ đi hậu cung, không thể không ban phát mưa móc. Thiên Việt rất yêu hắn là thật, nhưng cậu cũng chẳng đủ can đảm để tin rằng, sau bao lần ân ái với nữ tử khác thì trái tim hắn chỉ dung chứa mỗi mình cậu. Mà cậu cũng không muốn, cùng một đám nữ nhân loạn đấu giành giật một đấng trượng phu. Cậu không dám tin, hắn sẽ lựa chọn cậu nếu thật sự có chuyện gì xảy ra. Dù cho những ngày tháng ấy, câu mà chủ nhân từng nói nhiều nhất là, "Việt nhi, tin tưởng ta. Ta chỉ yêu một mình em, sẽ không có ai khác! Không một ai!"
Nhưng.... Thiên Việt đã không tin...
Đến hôm sau, vào trước ngày chiếu sắc phong hạ xuống, trong Ngự Thư Phòng của tiên đế vang lên tiếng la mắng ầm ĩ, vang lên cả những tiếng xô vỡ đồ đạc. Còn chủ nhân cũng không về phòng. Mãi cho đến khi chiếu chỉ hạ xuống, phong hắn làm Hiên Thân vương, cậu còn thấy thân thể ngài ấy thoáng run lên, bước chân cũng đôi chút xiêu vẹo, nhưng ánh mắt lại sáng lên niềm vui nhìn cậu mỉm cười. Sau đó, ngài nói, "Không muốn làm Hoàng hậu, vậy làm Vương phi, được không?"
Đến tận lúc đó, Thiên Việt vẫn nghĩ, ngài ấy cợt nhả cậu. Làm sao có chuyện, chủ nhân lại đi thích một nô ɭệ hầu giường.
Phải, cậu chưa bao giờ, thật sự tin vào ngài ấy. Chưa từng....
Một vị Vương gia tâm cao khí ngạo, lại buông bỏ mặt mũi đứng ở bên bếp lửa nấu từng bát cháo dỗ cậu uống thuốc.
Một vị Vương gia đã quen sống trong nhung lụa, được nghe người nịnh nọt lại mỗi ngày đều ôm cậu nói những câu ngọt ngào thề ước.
Một Hiên vương đã sắp được bước lên vị trí tối cao vô thượng, lại sẵn sàng vì cậu mà cãi nhau với Tiên hoàng, sẵn sàng đi đến vùng biên ải xa xôi này. Ngày hôm ấy, dáng đi xiêu vẹo kia, là vì Vương gia đã dùng thân mình chịu đòn roi. Chẳng phải vì muốn cậu không phải chịu cái kiếp chồng chung với người khác hay sao?
Thanh kiếm Hoả Phượng đeo bên thắt lưng run lên dữ dội, sức nóng toả ra kinh người đến mức làm cho Thiên Việt phải vội vã giựt phăng nó ra khỏi người mình. Luồng khí đỏ từ thanh kiếm bốc lên, uốn lượn thành từng đường từng đường, chúng cuộn xoắn lại với nhau rồi lại tách ra là hiện rõ chữ "Hạo thiên hữu Việt" rồi nhanh chóng tan biến. Bốn chữ được tỉ mẩn khắc trên lưỡi kiếm phát sáng lên, tựa như đang ép buộc người ta phải chú ý vào nó. Lưỡi kiếm này, là Vương gia rút cả chân khí mà rèn nên. Rút mạng, rèn kiếm.
Hoả Phượng, Thuỷ Long...
"Hạo thiên hữu Việt"
Thiên Việt run run tay mà sờ lên bốn chữ kia, trong lòng càng lúc càng thêm ân hận, càng thêm áy náy.
Ngài ấy rốt cuộc có thật sự lừa dối cậu không, đến cả một câu cậu cũng chẳng thèm hỏi đến. Lại cứ thế đổ hết mọi nguồn cơn lên đầu ngài ấy.
Vương gia làm nhiều việc như vậy cho cậu, chẳng phải chỉ vì để cậu yên tâm mà ở cạnh ngài ấy sao? Từ bao giờ, một vị Vương gia thoạt trông có vẻ nghiêm khắc, cao cao tại thượng kia, lại vì người bên gối mình mà sẵn sàng bỏ xuống tự tôn, hạ xuống tôn nghiêm, để lại mọi thứ. Tất cả những thứ như thế, tất cả những hi sinh ấy, đều là vì để Thiên Việt cậu tin vào tình yêu của ngài ấy. Vậy mà cậu, đã từng tin ngài ấy chưa?
Chưa. Chưa từng....
"Thiên Việt, em không tin ta sao? Không tin vào tình yêu của ta sao?" Ngài ấy hỏi câu này, đã quá nhiều lần rồi. Không phải chỉ một lần.
Cậu luôn trả lời là có. Nhưng sự thật thì thế nào? Không có.
Ngài ấy đã luôn đợi cậu tin mình.
Đằng đẵng mười năm....
Đã mười năm rồi....
Từ lần đầu tiên gặp gỡ...
Cho đến lần đầu tiên em khóc trong lòng ngài....
Đến lần đầu tiên khi em nằm trên giường của ngài, hầu hạ ngài....
Cho đến tận lúc này...
Vương gia của cậu...
Chủ nhân của cậu....
Tâm nguyện của ngài... là niềm tin của em đúng không?
Chủ nhân...
Xin lỗi....
~3274 words~