Á Tử Ca

Chương 6: MỘT BÁT MÌ

Dạo gần đây, vùng đất Tây Bắc đã vào đông, người dân chỉ trồng thêm được ít loại cây nho nhỏ, nuôi gà nuôi vịt gϊếŧ thịt ăn. Hầu như cũng chỉ ở nhà buôn bán nhỏ lẻ vài món, dùng lương thực dự trữ sẵn sống sót qua mùa đông. Dù sao mỗi khi mùa đông đến, triều đình từ khi Vi Hạo còn là Hiên Thân vương cũng giảm thuế đi ít nhiều, cuộc sống không tính là quá chật vật. Lâu lắm rồi nơi này, cũng không có ai chết đói.

Bất quá, ở bên ngoài tiết trời lạnh lẽo bao nhiêu, ở bên trong Vương phủ lại biến thành một ổ chăn ấm. Từ khi đông đến, sáng sớm khắp nơi đều là tuyết đóng dày tràn ngập ngoài sân, Vương gia sợ cậu bị cảm mạo nên hạ lệnh không cho phép cậu ra hậu viện luyện kiếm quá hai canh giờ nữa, hầu hết thời gian đều nhốt cậu bên cạnh giúp hắn xử lí công vụ rồi lại đưa thân hầu hạ ngài ấy tận hứng.

Nhưng mà, đó là chuyện của ba tuần trước rồi.

Hôm đó, cậu nhân lúc ngài ấy cùng Lâm Uyên ra ngoài xử lí chút chuyện, cuồng tay cuồng chân chạy ra ngoài luyện kiếm, luyện chán lại thẫn thờ dạo bước quanh hoa viên đã sớm chỉ còn mấy cành cây đọng tuyết, chán nữa lại ngồi miệt mài đắp người tuyết. Bình thường thì không sao vì cậu có chân khí hộ thể. Khổ nỗi hôm đó hấp tấp đi ra, quên mang theo áo choàng, cả thân mặc mỗi bộ viên lĩnh mỏng manh tung chạy loạn. Kết quả là đêm đó Vương gia trở về thì cậu vừa ho vừa sốt, báo hại ngài thức cả đêm thay khăn ấm lại lau người cho cậu. Vừa khoẻ lại, liền một bên bị mắng, một bên bị đè lên đùi lấy thước gỗ "ân cần thăm hỏi" cái mông nhỏ, đau đến mức hai ba ngày sau mỗi lần ngài bảo cậu ngồi ghế dùng thiện là đau đến toát mồ hôi. Rồi cứ thế, bị cấm túc hai tháng. "Không quản tốt được mình thì để ta giúp em", chủ nhân nói thế đó. Bây giờ cậu bị chủ nhân nhốt luôn trong thư phòng và Lãng Hiên Các ba tuần trời rồi. Nói đến cỡ nào chủ nhân cũng không cho cậu bước ra ngoài.

"Chủ nhân, em muốn luyện kiếm"

"Thư phòng rộng, luyện ở đây"

"Chủ nhân, Việt nhi đói bụng"

"A Tử, đi lấy há cảo hấp lại đây cho Tướng quân."

"Để em đi đi, trời lạnh như vậy, A Tử là nữ nhi, tội nàng ấy."

"A Tử, áo choàng lần trước Tướng quân ban đâu? Mặc vào"

"Chủ nhân, ở thành Tây nghe nói có vụ án xô xát của mấy vương tôn công tử. Hay em đi giải quyết?"

"Lâm Uyên đi rồi"

"Chủ nhân, em muốn ra ngoài mua binh khí mới"

"Trên đời này có thứ gì tốt hơn Thuỷ Long kiếm?"

Đấy, chẳng cách nào ra ngoài được. Cậu liền quyết định bỏ tối theo sáng, dứt khoát ở lại trong phủ ăn sung mặc sướиɠ. Mấy ngày gần đây cả ngày đều là luyện chữ cùng luyện kiếm, vận khí nâng cao nội lực xong lại ăn, ăn xong thì đọc sách, đọc xong lại ăn, ăn rồi lại ngủ, cả người đều tròn lên trông thấy, da dẻ cũng trắng trẻo mịn màng hơn.

Vương gia lại đi đâu từ sáng sớm, đến tối khuya mới về nhà. Về đến nơi chỉ kịp ôm cậu nói chuyện vài câu, rồi lại nhắm mắt ngủ. Thành ra Thiên Việt chính là được hắn dưỡng thành một cục bông trắng trắng mềm mềm, ôm càng lúc càng thuận tay. Lại như con cún nhỏ không có chủ nhân ở cạnh, chỉ biết quẩn quanh trong phòng nghịch đồ. Cuộc sống của một tiểu Tướng quân trong mấy tuần qua đại khái là như thế.

Ánh mặt trời yếu ớt len lỏi qua khung cửa, phủ lên khuôn mặt vẫn đang yên bình say giấc của Thiên Việt, kéo cậu tỉnh giấc. Bên cạnh đã vắng bóng người, hơi ấm cũng không còn, mùi hương cũng bay mất khiến Thiên Việt buồn rầu không thôi. Hôm nay lại đi nữa sao? Đã ba tuần rồi, ngài ấy mỗi lần quay về đều chẳng nói được mấy câu đã vội ngủ, cậu có làm cách nào ngài ấy cũng không cùng cậu hoan ái.... Hôm nào đi cũng được, nhưng chẳng lẽ đến cả ngày hôm nay ngài ấy cũng muốn bỏ cậu sao?

"Này A Tử, cô nghe tin gì chưa? Nghe nói Vinh Thân vương cùng Sinh Cát quận chúa đã đến Tây Bắc rồi. Không biết là để làm gì nữa"

"Hửm? Được bao lâu?"

"Hình như là một hai tuần gì đó. Cô xem, dạo gần đây Vương gia hay rời phủ từ rất sớm, có phải là?"

"Thôi cô im đi, đừng có luận bàn sau lưng chủ tử. Huống hồ..." _A Tử nói đến đó liền im bặt, mấy ngày gần đây ở lại hầu hạ Vương gia cùng Tướng quân, nàng cũng mập mờ nhìn ra tình cảm giữa hai người bọn họ, nhưng cũng không dám nói bừa.

Thiên Việt ngồi trên giường, nghe mấy nữ tì bàn tán mà lòng thoáng chút đã lạnh ngắt, lạnh còn hơn cái giá rét mùa đông ngoài kia nữa. Sinh Cát quận chúa cùng Vinh Thân vương đến đây, sao lại chưa từng nghe Vương gia nhắc đến? Mỗi lần Vương gia về phủ, cả người đều mang dáng điệu thập phần mỏi mệt.... Chẳng lẽ nào... lời của bọn họ là thật ư? Cậu bất giác nhớ lại dáng vẻ mĩ miều của quận chúa, nhớ đến thân phận cao quý của nàng, nhớ đến Vương gia cũng cao quý nhường ấy, rồi lại vẩn vơ nghĩ đến thân phận của mình... Có lẽ Vương gia, vẫn nên cưới quận chúa thì hơn....

Nở một nụ cười chua xót, từ mấy tuần nay Vương gia chẳng phải đến cái khối thân thể này cũng chán ngán rồi sao? Ừ thì, chắc là món đồ chơi mà thôi... Cũ rồi.... Không cần nữa....

Nằm xuống kéo kín chăn, chắc là... cũng chẳng còn ở đây được bao lâu....

"Tham kiến quận chúa, người là đến tìm Vương gia?"_giọng A Tử vang lên như một cái chuông cảnh tỉnh đánh vào trên người cậu, nguy rồi! Cả cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lại nằm trên giường của chủ nhân thì có khác nào nam kĩ hay không? Nếu bị nhìn thấy, danh tiếng của cậu và hắn, sẽ ô nhục đến mức nào?

"Đúng vậy, tránh ra!" _Sinh Cát bày ra một bộ dáng hùng hổ doạ người, giọng điệu đều là thập phần cao ngạo. A Tử thoáng lúng túng, vội đưa tay can ngăn, "Vương gia có lệnh, không được lệnh của ngài, ai cũng không thể vào. Quận chúa xin đừng làm khó nô tì"

Sinh Cát nhìn khuôn mặt có vài phần tư sắc của A Tử lại cảm thấy tức tối không thôi. Chỉ là một nữ tì, lại dám ở đây mà câu dẫn Vương gia? Ả căm ghét bất kì nữ nhân nào ở gần Vi Hạo của ả, một đám hồ ly tinh! Vậy nên ả quyết tâm lập chút quy củ, sau này được cưới về cũng đỡ vất vả. Nghĩ là làm, ả sẵn giọng quát lớn: "Hỗn trướng! Một nô tì hạ tiện như ngươi lại dám cản đường bổn quận chúa? Ta sau này sẽ là Vương phi! Ngươi dám cản ta sẽ chết không được yên thân!" _ả vừa dứt câu thì đã hung hăng vung tay lên tát người, A Tử trúng một cái tát lại vẫn kiên định nhất quyết không cho vào. Nàng lo, ầm ĩ nãy giờ một hồi, Tướng quân hẳn cũng đã tỉnh giấc, nghe mấy lời này nhất định rất thương tâm.

Mà nàng quả nhiên đoán đúng, Thiên Việt nghe được hai từ "Vương phi" cả người như đông cứng, đến cả suy nghĩ phải trốn đi cũng quên mất. Cậu đã sớm tự nhủ một ngày nào đó chủ nhân của cậu sẽ có người mà ngài yêu, sẽ thú nàng làm thê, sinh con đẻ cái. Nhưng chuyện bay đến trước mặt, vẫn là đau đến mức hít thở cũng không thông nỗi. Thì ra, đã đến lúc, vị trí này, vuông giường này, vòng tay ấm của ngài ấy, không thể thuộc về cậu nữa. Nước mắt cứ thế từ từ chảy....

"Càn quấy! Ở đây ai là Vương phi? Không có lệnh ta, lại hành hung người trong phủ ta. Sinh Cát, muội cảm thấy mình sống quá lâu rồi?"

Sinh Cát nghe thấy tiếng nói lành lạnh, không giận mà uy ở phía sau lưng, liền vội vàng quay lại thì nhìn thấy Vi Hạo vẻ mặt vô cùng khó coi đang u ám nhìn mình, liền vội vàng chạy lại, ra vẻ nhu thuận, "Hạo ca, là nàng ta không biết điều, ta chỉ thay chàng dạy dỗ hạ nhân."

Hắn liếc nhìn cánh tay đang bám vào mình kia, hận không thể một chưởng đánh nàng văng ra, bẩn! Nhướng nhướng mày nhìn, "Ồ? Hạ nhân trong phủ ta động đến nàng sao? Sao lại phiền nàng tự tay phí sức vậy?"

"Chàng sao lại nói vậy? Chúng ta trước sau gì chẳng là phu thê, ta thay chàng quản giáo, là lẽ thường tình"

"Được rồi, đừng nháo nữa. Mau trở về dịch quán đi, để người ngoài nhìn thấy thật không hay. Lâm Uyên, đưa quận chúa đi đi!"_ Hắn cảm thấy tiếp tục làm ầm lên cũng không tốt, phá lệ hoà hoãn mà đem người đẩy về, hạ xuống một cái mệnh lệnh rồi dứt khoát đẩy cửa vào trong. Người kia, hẳn là sớm nghe thấy rồi.

Hắn đứng trước cửa, cởϊ áσ choàng ra, hơ tay trên lò sưởi vừa được mang vào một lúc rồi mới men ra sau bình phong. Hắn là muốn tránh hàn khí từ cơ thể hắn xâm nhập vào người cậu. Tướng quân của ai cũng được, mạnh mẽ ra sao cũng vậy. Trong mắt hắn, vĩnh viễn cũng chỉ là tâm can bảo bối mềm mềm nộn nộn mà hắn nên che chở.

Nhìn thân ảnh của bảo bối nhỏ vẫn còn đang cuộn chặt trong chăn. Ồn đến thế vẫn ngủ? Chậc, hắn có cảm tưởng mình sắp nuôi Việt nhi thành heo con rồi. Lại gần lay lay người trên giường, "Việt nhi, mau tỉnh, trời sáng rồi. Ngoan, dậy đi, rửa mặt súc miệng rồi dùng điểm tâm."

Thiên Việt im lặng cuộn trong chăn, đợi cho cái mũi hết hồng lên mới quay sang ôm lấy cổ hắn, cả người mềm mại dụi dụi làm nũng. Vi Hạo đưa tay ôm lấy thân ảnh của người kia nhấc ra khỏi giường, cũng không thắc mắc gì về chút biểu hiện lạ này của cậu, cẩn thận đặt cậu xuống trước chậu rửa mặt, tự tay dùng khăn ấm lau mặt cho cậu. Khăn ấm cẩn thận lau rửa khuôn mặt, hắn nhìn qua là biết người này mới khóc một trận, lại còn giả vờ như mới tỉnh giấc. Người hắn nuôi bao nhiêu năm, hắn có thể nhìn không ra mấy chuyện này à?

"Được rồi, muốn uỷ khuất đến thế thì ta chiều theo em là được", thế nên, hắn vẫn cẩn thận lau mặt xem như không có gì.

"Việt nhi, súc miệng đi rồi ra ngoài dùng thiện.", đặt khăn lên thành chậu rửa mặt, hắn ung dung đi ra ngoài. Thiên Việt ngẩn người sờ sờ lên cái mặt bị hắn chà xát đến hơi ửng đỏ lên, đáy lòng lại không nhịn được chút suy nghĩ quá phận, rồi lại ủ dột phủ nhận đi. Vương gia hẳn là chẳng cần mình. Nhanh chóng súc miệng rồi quy củ bò ra ngoài, thấy hắn đang ngồi bên bàn ăn, trên bàn là hai tô mì đang toả ra những làn khói mỏng manh yếu ớt, lại hướng ánh mắt chờ mong lên nhìn hắn.

Vi Hạo nhìn thấy mong ngóng trong đôi mắt kia, trong lòng lại nhói lên một chút, đứa nhỏ này.... Vẫy vẫy cậu lại bên mình, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mượt, "Ngồi lên bàn ăn sáng đi, ăn mì thì không đưa tới đưa lui được."

Cậu dạ nhẹ một tiếng rồi ngồi lên bàn, trước mắt là hai bát mì trường thọ được bài trí vô cùng xinh đẹp, những cọng rau xanh còn được tỉ mỉ xếp thành nhị thập tam niên nhìn đẹp mắt vô cùng, tô điểm vào đó là hai miếng trứng ngâm nước trà còn đỏ au được đặt cẩn thận bên cạnh những miếng thịt ngon lành được cắt sợi sắp xếp đẹp đẽ. Cậu ngỡ ngàng mà nhìn hắn, lại bắt gặp ánh mắt ôn hoà của chủ nhân đang nhìn mình, không biết nên nói cái gì mà cứ mãi lặp đi lặp lại

"Chủ nhân"

"Ừ"

"Chủ nhân"

"Ta đây"

"Chủ nhân"

"Ta đây"

"Chủ nhân..."

"Là mì trường thọ, ta làm cho em. Không thêm dược, ăn đi"_ hắn cảm giác vật nhỏ nói mãi cũng không tròn câu bèn dứt khoát thay cậu trả lời, đưa tay bưng một tô mì sang trước mặt mình, gắp lên một đũa cho vào miệng như làm chứng.

Hơi nóng của tô mì phảng phất bay lên trước mặt, làm thân ảnh của người trước mắt thoáng chốc hơi mờ mờ ảo ảo, hốc mắt của Thiên Việt bắt đầu nóng lên.

Là cảm động, cậu kì thực là một kẻ tâm tính đơn giản. Chủ nhân cười với cậu một cái, cậu sẽ vui. Chủ nhân khen cậu một câu, cậu sẽ cảm thấy bản thân thật giỏi giang. Chủ nhân xoa đầu cậu một chút đó đã là món quà quý báu. Chủ nhân sử dụng thân thể cậu làm vui, cậu sẽ cảm giác đó là hạnh phúc lớn lao nhất mà cậu được nhận. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, ngài lại vì cậu mà xuống bếp làm cho cậu một bát mì trường thọ mừng sinh thần.

Là đau lòng, giây phút cậu nghĩ đến chuyện chấp nhận số phận làm một tính nô, trở thành vũ khí trong tay ngài, thì cái lưới ôn nhu trong tay ngài lại một lần nữa xuất hiện trói chặt cậu lại. Cậu lại không muốn chấp nhận nữa, cậu muốn ích kỷ giữ ngài ấy cho riêng mình.... Tại sao lại nhìn cậu bằng ánh mất ấm áp đó? Tại sao lại phải dày vò cậu như thế? Tại sao còn không để cậu dẹp đi chút ảo tưởng cuồng si này?

Chủ nhân, đã sớm không chỉ là nỗi sợ hãi và kính trọng. Mà là chấp niệm đầy đau đớn nhưng không muốn buông tay.

Hốc mắt cay nóng, lại cứ mãi không thể trào ra được....

Vi Hạo ăn được một đũa mì, lại thấy Thiên Việt cứ cúi gằm xuống, đũa lại cứ run run mãi không nhấc lên được liền biết được đứa ngốc lại ôm thương tâm. Đặt đũa lên bàn, hắn đứng dậy vòng qua phía sau lưng, nắm lấy bàn tay còn đang run lên kia, khéo léo gắp một đũa mì, còn nhẹ giọng "A" lên một tiếng, đút mì vào miệng cậu.

Thiên Việt bất ngờ trước hành động của chủ nhân, bất ngờ ngẩng đầu lên thì môi lại bị chủ nhân điên cuồng cướp đoạt, hôn xuống thật sâu mãi đến lúc mặt cậu đỏ bừng lên thì ngài mới khẽ tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc thập phần da^ʍ mĩ. Giọng nói mang theo ý cười thốt ra một câu, "Thật ngọt" mới nhấc hẳn người lên quay lại ghế, hài lòng nhìn người kia mặt đỏ như tôm luộc, chỉ về phía tô mì, "Ăn đi, rất ngon mà. Không phải sao?"

Môi trong trạng thái không phòng bị bị cưỡng đoạt, cả khoan miệng lưu lại chút hương thơm mát từ anh sinh và cả hương vị ngọt ngào từ nước dùng khiến cậu bất tri bất giác mà ngơ ngẩn, vui thêm một chút, cũng đau đớn thêm một chút, nhìn chằm chằm vào chủ nhân. Hắn nhìn bộ dáng thương tâm uỷ khuất mà lại vui vui vẻ vẻ kia, tâm hắn nổi lên tà ý quyết định phải ép cậu nói ra nỗi lòng mình, kiên quyết không đi dỗ dành người nữa.

Lạnh giọng, hắn hỏi cậu, "Bây giờ vẫn không muốn ăn? Hay đợi ta đến vừa uy miệng nhỏ vừa uy miệng lớn mới nuốt được bát mì?"

Thiên Việt nghe giọng nói phảng phất khí lạnh của chủ nhân, trong lòng lại thương tâm một đột, cắm cúi ăn.

Nước dùng rất ngọt, là tình ý ta dành cho em, mềm mại lại miên man.

Cải xanh mướt mắt, là mừng em cùng ta thêm một năm nữa, ta yêu em thêm một năm nữa.

Cọng mì rất dai rất mềm, là cách mà ta yêu em, rất cứng rắn, cũng hoà ôn nhu.

Thịt mất rất lâu mới có thể ninh mềm, em không hiểu sao? Là cách em ở cạnh ta, ngày càng dịu ngoan, ngày một hiểu chuyện, càng thêm phụ thuộc.

Trứng gà đỏ au, em là giọt máu đầu tim mà ta nâng niu, yêu thương cùng trân quý.

Một bát mì lớn, tình ý miên man, em không hiểu. Ta biết. Em thương tâm, ta cũng biết. Nhưng ta không nói ra thay em, vì chỉ có em chịu nói ra, uất ức mới thật sự giải toả được.

Ninh Thiên Việt ăn từng đũa từng đũa, mới thấy mì thật sự rất ngon, cũng cảm nhận được chủ nhân đã tốn không ít tâm huyết. Trong lòng trừ bỏ ngọt ngào ra cũng chỉ còn cảm động. Âm thầm hạ một chút quyết tâm, sau này bị bỏ rơi cũng được, bây giờ được sủng ái bao lâu thì chính là được bấy lâu. Sau này mỗi ngày, chỉ cần được nhìn thấy không phải đã đủ rồi sao?

Thiên Việt ăn thực ngon lành, ăn xong lại cẩn thận sắp xếp gọn gàng,  khéo léo chọn một góc khuất tầm nhìn, chờ hắn đem ra ngoài đưa cho A Tử. Nhìn nàng rời đi rồi mới bò lại bên chân hắn, đầu nhỏ cọ cọ vào đùi, thu hết can đảm nói ra một câu, "Chủ nhân, miệng nhỏ cũng đói, người tới đút nó ăn được không?"

~Mễ Mễ~