Ở đầu điện thoại bên này Chu Cẩn lâm vào một hồi yên lặng.
"Cậu rất ngông cuồng nhỉ? Nhưng nhà họ Chu cũng không phải là nhà họ Khổng, tội gọi cuộc điện thoại này cho cậu để cậu biết rằng đừng khinh người quá đáng, ở đây là Kinh Đô chứ không phải thành phố Giang Nam!" Chu Cẩn nói.
Trong lòng Thẩm Lãng có hơi kinh ngạc, xem ra Chu Cẩn đã có hiểu biết nhất định về anh, lại còn biết cả chuyện nhà họ Khổng và chuyện anh ở thành phố Giang Nam.
"Trong mắt tôi thì không có gì khác nhau cả, nếu như nhà họ Chu có thể nhượng ra 60% cổ phần của công ty, tôi sẽ bỏ qua cho Chu Bạch, nếu không được thì chuẩn bị hậu sự đi!" Thẩm Lãng nói.
"Cậu! Được đằng chân lân đằng đầu!" Chu Bạch cắn răng nói, giọng nói vốn bình tĩnh tỉnh táo cũng bắt đầu trở nên hung ác.
"Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi, cho ông năm phút để cân nhắc, nếu không thì đến Câu lạc bộ Thịnh Thế nhặt xác đi!" Nói xong Thẩm Lãng bèn cúp điện thoại.
Chu Bạch bị Thẩm Lãng giẫm đến sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, vốn không kịp nghĩ gì nhiều, nghe thấy điều kiện của Thẩm Lãng liền vội đáp ngay: "Được, tôi đồng ý giao cổ phần ra, xin anh hãy thả tôi đi!"
Thẩm Lãng khinh thường cười một tiếng, nhấc chân lên, ngồi trên gế sô pha trong phòng bao nói: "Chu Bạch, anh không có quyền lên tiếng thay cho nhà họ Chu, loại chuyện này chưa tới lượt anh làm chủ.
Ngoan ngoãn chờ năm phút đi, nếu như Chu Cẩn không đồng ý tôi sẽ tiễn anh lên đường!"
Chu Bạch sợ đến nỗi tê dại cả da đầu, tính mạng của bản thân như ngàn cân treo sợi tóc, nào còn kiên nhẫn chờ chú quyết định.
Bộp một tiếng, Chu Bạch chịu đựng đau đớn quỳ gối trước mặt Thẩm Lãng.
"Cầu xin anh...!thả tôi đi, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ đồng ý nhượng lại 60% cổ phần của nhà họ Chu, xin anh hãy tin tôi..." Chu Bạch van xin.
Thẩm Lãng chỉ cười mà không nói, vốn không tin tưởng lời nói của Chu Bạch, bởi vì người nắm quyền thực sự trong nhà họ Chu đến cả bố của Chu Bạch còn không đến lượt, mà là tên Chu Cẩn kia!
"Tiết kiệm sức lực đi, có sức cầu xin tôi còn không bằng đi gọi điện thoại cho ông chú kia của anh, xem ông ta có bằng lòng giúp anh hay không!" Thẩm Lãng cười lạnh nói.
Lúc này Chu Bạch mới phản ứng được, vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Chu Cẩn.
Điện thoại được kết nối.
"Chú...!chú mau cứu cháu với!" Chu Bạch nói.
Chu Cẩn ở đầu bên kia điện thoại thở dài, nhượng ra 60% cổ phần đồng nghĩa với việc để nhà họ Chu hoàn toàn nằm trong tay người khác, nhưng nếu như không nhượng, ông ta biết Thẩm Lãng chắc chắn sẽ không tha cho Chu Bạch.
Cho dù sau đó có thể đi trả thù thì lúc đó Chu Bạch cũng đã chết rồi.
"Chu Bạch, là người nhà họ Chu thì không thể để mất thể diện, bây giờ chú đã phái người đi, người của Hiệp hội thương nhân Hoa Hạ sẽ chạy qua đó, nếu như được sẽ cứu cháu ra! Nếu không được, sau này chú sẽ báo thù cho cháu!" Chu Cẩn nói.
Chu Bạch biết câu nói này có ý nghĩa gì.
"Chú, xin chú hãy đồng ý với điều kiện của anh ta, cháu không muốn chết..." Chu Bạch mệt mỏi xin giúp đỡ.
Nhưng lúc này Chu Cẩn đã cúp điện thoại.
Từ phản ứng của Chu Bạch, Thẩm Lãng đã đoán được Chu Cẩn sẽ không từ bỏ cổ phần của nhà họ Chu để cứu Chu Bạch.
"Chú của anh đúng là lòng dạ độc ác nhỉ, thảo nào có thể làm được cấp quản lý của Hiệp hội liên minh thương nhân!" Thẩm Lãng nói.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lãng.
"Hiệp hội liên minh thương nhân Hoa Hạ không phải đối tượng mà anh có thể đắc tội nổi, nếu như anh đã biết thì nên tha cho tôi, nếu không chú tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Chu Bạch nói.
Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng, loại uy hϊếp như vậy anh nghe nhiều rồi, càng thấy nhiều hơn.
Ngôn Tình Sắc
"Anh còn có ba phút, nghĩ cách khác đi!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Chu Bạch đã mất hết niềm tin, chỉ có thể cầu nguyện người của Hiệp hội liên minh thương nhân sẽ nhanh chóng đến kịp để cứu anh ta ra!
Lúc này, điện thoại của Thẩm Lãng hiển thị Thượng Bân gọi đến.
"Cậu Thẩm, công ty xảy ra chuyện rồi!" Thẩm Lãng vừa nhận điện thoại, Thượng Bân đã hốt hoảng nói.
Thẩm Lãng nhíu mày, không ngờ Chu Cẩn sẽ ra tay nhanh đến vậy.
"Thế nào rồi? Từ từ nói!" Thẩm Lãng hỏi.
"Hạng mục của công ty chúng ta đột nhiên bị Hiệp hội liên minh thương nhân bảo dừng lại, hơn nữa đối tác bên ngành y cũng đột nhiên bị yêu cầu ngừng kinh doanh, đã có rất nhiều bên đối tác đến công ty đòi một lời giải thích!" Thượng Bân nói.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ mau chóng về công ty, anh cứ cố gắng trấn an mọi người..." Thẩm Lãng nói.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Lãng đứng dậy nhìn Chu Bạch bằng ánh mắt lạnh như băng.
Chu Bạch sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, còn thời gian hai phút nữa, anh ta không biết tại sao Thẩm Lãng lại đột nhiên bộc phát ý muốn gϊếŧ người lớn như thế!
"Thời gian...!vẫn chưa đến thời gian, anh...!anh muốn làm gì?" Chu Bạch run rẩy nói.
"Đúng là đã đánh giá thấp thủ đoạn của chú anh rồi, chỉ vài phút ngắn ngủi đã có thể khiến Tập đoàn Phi Vũ của tôi đứng trước nguy cơ ngừng kinh doanh, xem ra anh vẫn rất quan trọng!" Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Chu Bạch nghe vậy dường như đã nhìn thấy hy vọng, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều.
"Anh biết là tốt, bây giờ thả tôi đi, tôi có thể đảm bảo không truy cứu chuyện này..." Chu Bạch nói.
Nhưng lời còn chưa nói hết, sự hung ác trên người Thẩm Lãng càng thêm nghiêm trọng.
"A..."
Thẩm Lãng bóp lấy cổ Chu Bạch nhấc lên, ánh mắt lạnh lùng tựa như một vị sát thần!
"Con người tôi hận nhất là người khác uy hϊếp tôi, vốn còn định cho anh một cơ hội sống nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa!" Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Ngay cả cơ hội xin tha Chu Bạch cũng không có.
Liều mạng giũa dụa chụp lấy cánh tay của Thẩm Lãng, nhưng sức mạnh của anh ta vốn không tạo được bất cứ uy hϊếp gì cho Thẩm Lãng.
Rắc rắc!
Cổ của Chu Bạch cứ thế bị Thẩm Lãng bóp gãy, đã mất đi chút sự sống cuối cùng.
Lúc người của Hiệp hội liên minh thương nhân chạy đến thì Thẩm Lãng đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại thi thể của Chu Bạch.
Người của Hiệp hội liên minh thương nhân im bặt, cũng bị dọa bởi cảnh này.
"Hội trưởng Chu, chúng tôi tới chậm rồi, cậu Chu đã..." Người của Hiệp hội liên minh thương nhân báo cáo lại tình hình cho Chu Cẩn.
Cạch!
Chu Cẩn sầm mặt lại, trực tiếp ném vỡ nát tách trà trước mặt.
"Thẩm Lãng, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!" Chu Cẩn nghiến răng nói.
Sau khi Thẩm Lãng rời khỏi Câu lạc bộ Thịnh Thế đã chạy thẳng đến Tập đoàn Phi Vũ.
Trước khi đi vào tòa nhà, trong sảnh lớn của Tập đoàn Phi Vũ đã có không ít bên đối tác của Tập đoàn Phi Vũ đến đây, cả sảnh đầy tiếng ồn ào.
Thẩm Lãng cũng rất hiểu cho những người này, dù sao công ty đột nhiên bị ngừng hoạt động mà bọn họ là ông chủ nên đương nhiên sẽ sốt ruột.
"Bảo Thượng Bân đi ra đi, bây giờ tất cả mọi người đều bị lửa thiêu đến lông mày rồi, ít ra cậu ta cũng phải đi ra cho chúng tôi một lời giải thích chứ!"
"Chúng tôi không thể làm bia đỡ đạn cho Tập đoàn Phi Vũ!"
"Bảo Thượng Bân đi ra!"
Lễ tân và phó giám đốc Tiêu Nhược nhìn đám người với vẻ mặt đầy lúng túng, bởi vì không phải Thượng Bân cố ý trốn tránh mà đang ở bên ngoài liều mạng liên hệ các mối quan hệ, trong chuyện này anh ta còn sốt ruột hơn bất kỳ ai!
Trong đám người, Tiêu Nhược nhìn thấy Thẩm Lãng đi tới bèn đẩy đám người ra đi đến trước mặt Thẩm Lãng.
"Chủ tịch Thẩm, bây giờ giám đốc Thượng đã đi ra ngoài và không cho chúng tôi đuổi người, anh xem chúng tôi nên làm thế nào?" Tiêu Nhược vội nói.
Không đợi Thẩm Lãng đáp lời, không biết là ai trong đám người đã hô một câu, "Anh ta là chủ tịch Tập đoàn Phi Vũ, mọi người mau đi tìm anh ta!"
Lời còn chưa dứt, một đám người ồ ạt xông đến bao vây Thẩm Lãng lại..