Siêu Cấp Đại Gia

Chương 190: 190: Tôi Đảm Bảo Bố Anh Có Thể Sống Được Thêm Mười Năm Nữa

Bệnh của Lý Quốc Hưng chẳng hề đơn giản như vậy.

Nếu chỉ dựa vào mỗi việc xem sắc mặt, nghe giọng nói mà không bắt mạch thì chắc chắn không thể phát hiện chính xác ra ổ bệnh được.

Từ điểm này, Lý Quốc Hưng đã có thể dò ra được thái độ thành thật đến bảy phần của Thẩm Lãng.

“Nhóc con, tôi tin cậu, bắt mạch cho tôi đi.”

Dù đã rất yếu ớt nhưng ông ấy vẫn cố nặn ra một nụ cười rồi nói với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng cũng không ra vẻ, anh nhanh chóng bước tới vì anh nhìn ra được bây giờ ông ấy cũng giống như một cây đại thụ sắp bị mối mọt cắn nuốt hết toàn thân, dường như chỉ cần một cơn gió lay cũng có thể khiến ông ấy đổ sụp.

Bệnh đã nặng đến thế mà còn cố gắng gượng ắt cũng là vì sự ổn định của Minh Chi Đường.

Việc không thể chậm trễ, anh lập tức giơ hai ngón tay ta tìm ba vị trí mạch thốn, quan, chỉ.

Phần xương nhô cao ở sau bàn tay chính là vị trí quan ở xương cổ tay, phần đầu mυ'ŧ cổ tay ở trước quan chính là thốn, phần đầu mυ'ŧ khuỷu tay sau quan chính là chỉ.

Bắt đầu bắt mạch, gương mặt anh dần hiện lên vẻ nghiêm túc lạ thường.

Mạch tượng của ông ấy rất kỳ lạ: hai thốn đều ngắn rít, hai quan lại mỏng, hai chỉ lại trơn.

Bộ phận ứng với quan là lá gan, mạch quan mỏng chứng tỏ gan đang quá nóng.

Bây giờ mới là mùa thu.

Có câu: Thu thuộc Kim, gan thuộc Mộc, Kim khắc Mộc.

Vậy thì vào mùa này không thể xuất hiện tình trạng mạch mỏng như thế được.

Bây giờ lửa nóng của gan đã có mùa thu khống chế lại mà vẫn còn mạnh đến thế, vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lượng nước trong cơ thể.

Hơn nữa mạch chỉ ứng với thận, mạch chỉ của ông ấy trơn là do thận xảy ra thiếu hụt âm khí còn dương khí lại vượng.

Từ đó Thẩm Lãng suy đoán lúc Lý Quốc Hưng cò trẻ chắc chắn hay giận dữ cho nên mới làm tổn thương đến âm khí bên trong.

Cuối cùng là xem mạch thốn của ông ấy.

Thốn tương ứng với tim, phổi, mạch thốn ngắn rít chứng tỏ tim, phổi không đủ không khí.

Phổi là bộ phận bắt nguồn của nước, thiếu khí ở phổi thì chắc chắn không thể tích tụ và bồi dưỡng âm khí trong thận được.

Tóm lại mạch tượng của ông ấy là do lửa gan quá nóng, thiếu âm khí là triệu chí của bệnh suy kiệt chân âm cơ thể người.

Nhìn vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm trọng, ông ấy cất giọng thản nhiên.

“Không cần câu nệ lễ nghi, cứ nói thẳng ra đừng ngại.”

Thẩm Lãng gật đầu đáp:

“Do lúc trẻ ông quá buông thả dẫn đến lửa du͙© vọиɠ quá nóng thiếu âm khí.

Đương nhiên là bây giờ cũng không có chuyện đó nữa nhưng mà theo thời gian thận sẽ xuất hiện vấn đề, nói đơn giản là trẻ không biết khắc chế nên già chịu tội.”

“Thẩm Lãng, sao cậu có thể nói như thế? Quá bất lịch sự rồi!”

Tống Tri Viễn nhìn anh rồi nheo mắt lại ám thị anh nói chuyện phải biết chú ý chừng mực.

Dù sao Lý Quốc Hưng cũng là người đi trước có tiếng thơm y đức vang xa trong giới đông y ở Tỉnh Thành, chắc chắn ông ấy cũng sẽ rất coi trọng danh tiếng của mình.

Tống Tri Viễn đã suy nghĩ rất nhiều, ông ấy gọi Thẩm Lãng tới Tỉnh Thành là vì muốn để anh có thêm nhiều giao thiệp hơn để lót đường cho sự nghiệp sau này, cho nên ông không muốn anh để lại ấn tượng xấu trước mặt Lý Quốc Hưng.

Nhưng mà trong lòng anh luôn có một cán cân.

Nếu hiện tại anh là người xem bệnh cho người ta thì thân phận của anh đã là một bác sĩ, nếu như bác sĩ còn không trung thực với bệnh tình vậy thì đó chính là làm sai lệch với y đức.

“Ông Viễn, đừng làm cậu nhóc khó xử.

Tôi đã sống đến độ tuổi này rồi, khám bệnh biết bao lần.

Thẩm Lãng nói đúng, bác sĩ cũng là người, mà đã là người thì khó tránh khỏi thất tình lục dục.

Bây giờ cậu ấy đang xem bệnh, có thể lôi được cái mạng già này trở về từ cõi chết là được rồi, đừng so đo quá nhiều.”

Lý Quốc Hưng yếu ớt mở lời, xem ra bây giờ mong muốn sống sót của ông ấy vẫn rất lớn.

Đứng trước sinh tử thì có chuyện gì có thể coi là chuyện lớn được nữa? So với cái chết thì việc gì cũng chỉ trở thành chuyện cỏn con.

Lúc nghe ông ấy nói lời này, trong lòng Tống Tri Viễn thầm vui thay cho Thẩm Lãng nhưng ông ấy vẫn phải cố giả vờ tỏ ra nghiêm túc.

“Ông Hưng à, ông có thể rộng rãi độ lượng như thế thật khiến tôi bội phục.

Ông hãy tin tưởng y thuật của thằng bé đi, nó chính là người kế thừa chân chính của đông y đấy.” Tống Tri Viễn cất lời.

“Ừm ừm.”

Lý Quốc Hưng nhẹ gật đầu, vừa rồi phải nói nhiều như thế thật quá mệt, giờ ông ấy chỉ muốn tiết kiệm sức lực nên cũng không muốn mở lời nữa.

Nhưng trong lòng ông ấy đã thầm coi trọng Thẩm Lãng.

Hai lần này, anh đều dũng cảm dám nói lời thật nên đã lấy được lòng tin của ông ấy và khiến ông ấy cảm thấy bản thân anh không phải là tên lừa gạt gì đó, bởi vì tên lừa gạt thì sẽ chẳng dám nói lời đắc tội ai.

Mà lúc này Thẩm Lãng đang vô cùng chuyên tâm, nếu như Lý Quốc Hưng là bạn cũ của Tống Tri Viễn, vậy anh càng phải cố gắng chữa trị cho ông ấy.

Trong xã hội giao thiệp này, đương nhiên một người cũng không thể sống hoàn toàn nhờ vào mối quan hệ xã giao được nhưng mà ít nhất giao thiệp với người khác vẫn còn có chút ích lợi.

Sau khi bắt mạch xong cho Lý Quốc Hưng, trong đầu Thẩm Lãng cũng đã định xong phương hướng chữa trị.

Anh cũng không khỏi suy nghĩ, cách kế thừa của những hội y thuật khác đúng là khác hẳn với Liên Tâm Đường.

Ví dụ như triệu chứng suy kiệt âm khí này có thể dùng châm cứu và thuốc để điều trị.

Cho dù bác sĩ không thể tự chữa cho mình thì Minh Chi Đường lớn như thế chắc hẳn ông ấy cũng có thể tìm ra vài người thân cận chứ, sao lại đến mức phải đi mời một người ngoài tới chữa trị?

Điều này chứng minh những bác sĩ đông y già kinh nghiệm dày dặn ở Minh Chi Đương cũng không có được năng lực như Lý Quốc Hưng.

“Bệnh của ông muốn chữa trị thì quan trọng nhất là bổ khí thận, bồi dưỡng âm khí trong cơ thể.

Tôi sẽ kê một đơn thuốc, dùng một tháng sẽ có thể thấy được hiệu quả.”

Cách chữa trị của đông y dù hiệu quả chậm nhưng lại có thể chữa tận gốc.

Tuy nhiên, Thẩm Lãng cố ý nói hiệu quả muộn hơn so với thực tế là bởi vì nếu anh nói chỉ cần ba ngày thì chắc chắn Lý Quốc Hưng sẽ nghi ngờ.

Sư phụ Triệu Linh Xu của anh có thể được xưng là nữ thần y đương đại thì chắc chắn sẽ có bản lĩnh nhìn người.

Thẩm Lãng kế thừa y thuật của Triệu Linh Xu nên đương nhiên cũng là người có thực tài, bệnh của Lý Quốc Hưng không phải là chuyện quá khó khăn gì.

Quả nhiên sự lo lắng của anh là có căn cứ, dù đã nói một tháng nhưng Lý Quốc Hưng vẫn còn cảm thấy nhanh.

“Thẩm Lãng, một tháng là được sao? Thật ư?”

Đôi mắt của ông ấy không che giấu được sự kích động, dù cọng rơm cứu mạng đã ở trước mắt nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng khôn nguôi.

Trước đây mấy người dày dặn kinh nghiệm của Minh Chi Đường cũng đã từng nghiên cứu kỹ lưỡng bệnh của ông ấy, muốn trị khỏi thì ít nhất cũng phải cần nửa năm.

“Thật, ông cứ an tâm dưỡng bệnh đi.

Cách hai ngày tôi lại tới một lần, đảm bảo sau một tháng thì ông có thể khôi phục lại sự suy kiệt của thận.

Không dám nói chắc rằng có thể chữa khôi phục được như xưa nhưng sống mười năm nữa thì không có vấn đề gì.” Thẩm Lãng cất lời bảo đảm.

“Mười năm đã đủ rồi.”

Lý Quốc Hưng từ từ gật đầu, nói năm chữ này cũng đã đủ khiến ông mệt mỏi rồi.

“Bây giờ ông đừng nói quá nhiều, trong lòng tôi tự khắc có tính toán, ông cứ tin ở tôi đi.

Ông là bạn của ông Viễn nên tôi sẽ không lừa ông đâu, càng sẽ không khiến ông ấy phải khó xử.”

Lý Quốc Hưng không còn lên tiếng thắc mắc nữa, điều này cũng có nghĩa là ông ấy đã hoàn toàn tin tưởng Thẩm Lãng, cũng bởi bây giờ ông ấy đã chẳng còn đường lùi nữa rồi, chỉ còn ôm thái độ thử một chút mà thôi.

Ông ấy rất muốn được tiếp tục sống, thân phận người kế thừa y thuật cổ của Thẩm Lãng đã tiếp thêm sức mạnh to lớn cho ông ấy.

Sau khi nghe Thẩm Lãng nói vậy, Tống Tri Viễn càng thêm tán thưởng anh, anh không chỉ khiến ông ấy cảm thấy xúc động, mà hơn nữa với cách ứng xử của anh thì quả thật không thích không được.

Sau khi viết đơn thuốc, dặn dò xong một số điều nhỏ thì anh định trở lại khách sạn và hẹn ngày khác lại tới.

Nhưng lúc anh bước tới cổng trước, đột nhiên lại bị một người đàn ông trung niên chặn đường.

Người này trông khá gầy gò, dáng vẻ trông rất yếu đuối, khí chất nho nhã và khuôn mặt khá giống với Lý Quốc Hưng.

“Việc của bố tôi, tôi cũng đã nghe cả rồi.

Cho dù thế nào vẫn phải cảm ơn cậu nhưng bệnh của ông ấy cứ để tôi đi tìm người khác thôi.”

Con trai Lý Quốc Hưng tên Lý Tồn Lễ, lời nói của ông ta không quá thẳng thắn nhưng cũng uyển chuyện lộ ra sự không tín nhiệm với anh.

“Sau một tháng tôi đảm bảo bố anh sẽ hết bệnh.”

Thẩm Lãng bình tĩnh nói.

Thế nhưng Lý Tồn Lễ vẫn nhẹ nhàng lắc đầu rồi nở nụ cười đau đớn:

“Ha ha, sao có thể chứ.

Cậu đi đi, tôi sẽ không làm khó cậu.

Chuyện hôm nay cứ xem như chưa từng xảy ra.”.