Siêu Cấp Đại Gia

Chương 184: 184: Tôi Còn Chưa Có Chết Mà

Tống Từ nhìn thấy khuôn mặt cợt nhả của Thẩm Lãng thì đáy lòng sinh ra chút chán ghét.

Đây chính là phòng làm việc của nhà thư pháp Thôi Thiên Thành, đúng như lời của Trần Phong nói, đây là nơi thanh tịnh không được phép quấy nhiễu.

Anh có thể đi vào đây, miễn là anh thích thư pháp thì không người nào có thể cản trở anh nhưng anh lại cợt nhả như thế thì chính là không tôn trọng giáo sư Thành.

“Thẩm Lãng, xin anh yên tĩnh một chút, chúng tôi đang viết thư pháp.”

Tống Từ nhìn về phía anh, sắc mặt cô vô cùng nghiêm túc.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy kiểu truyền thống, là một trong số những loại trang phục chuyên biệt dành để học thư pháp.

Thân váy có màu xanh lam, làn váy điểm một chút sắc trắng của hoa, ngụ ý con người Tống Từ giống màu xanh da trời vậy, thơ mộng như thơ như họa.

Cùng là mặc trang phục truyền thống nhưng so với bộ đồ của Tề Mi Tuyết trước đây thì xét về khí chất lại vô cùng thua xa vẻ đẹp phương đông của Tống Từ hôm nay.

Thẩm Lãng không trả lời Tống Từ, anh trực tiếp đi về phía bọn họ.

Lúc anh đi tới, Thôi Thiên Thành đang tỉ mỉ giảng dạy, anh rất tò mò rốt cuộc ông ấy muốn anh đến đây hỗ trợ cái gì.

“Thẩm Lãng, anh đừng tới gần Tống Từ, tránh qua một bên đi.

Anh có hiểu thư pháp là gì không? Cứ loay hoay cái gì không biết!”

Trần Phong chắn ở phía trước Tống Từ không cho Thẩm Lãng tới gần.

Anh cũng không trả lời Trần Phong, anh có hiểu thư pháp hay không cũng không cần giải thích với bất kỳ người nào cả.

Lúc này Tống Từ nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, cô hỏi Thẩm Lãng: “Là ông kêu anh tới sao?”

Bởi vì trước đây có một số trường hợp, người này đều là trung gian của ông.

Mặc dù cô cũng được coi là bạn bè của Thẩm Lãng nhưng không thân thiết lắm, sau này chính vì những chuyện có liên quan tới ông nên hai người mới tiếp xúc với nhau.

“Không phải.” Thẩm Lãng nhàn nhạt lắc đầu trả lời cô.

“Vậy anh tới đây làm gì?” Tống Từ nhướng mày nghi ngờ hỏi.

“Có chút việc.” Thẩm Lãng nói.

“Việc gì?” Tống Từ lại hỏi.

“Không tiện nói ra.” Anh lại đáp lời.

Thôi Thiên Thành mời anh đến hỗ trợ, rốt cuộc ông ấy tìm anh đến hỗ trợ cái gì thì hiện tại anh cũng chưa rõ lắm, đương nhiên anh không thể trả lời rõ ràng được.

Hơn nữa, anh cũng không cần thiết phải khai báo cho Tống Từ biết.

Tống Từ không hỏi tới nữa nhưng Trần Phong đứng bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt xem thường, cậu ta cười khẩy nói: “Cái gì mà không tiện nói chứ, hay là anh không dám nói? Để tôi nói giúp anh nhé, bởi vì anh muốn trèo cao nên sau khi nghe được lộ trình của Tống Từ thì tốn công tốn sức để mưu tính tiếp cận cô ấy, tôi nói không sai chứ?”

“Trần Phong, cậu đừng nói bậy!” Mặc dù Tống Từ cảm thấy hơi hợp lý nhưng Trần Phong lại nói trắng ra như vậy thì rất quá đáng.

“Tống Từ, lời của mình nói đều là sự thật, đây là phòng viết thư pháp của giáo sư Thành, những người ngồi ở đây đều là các nhà thư pháp tinh anh của xã hội, hôm nay đến là để nghe giáo sư giảng bài.

Tên nhóc này xông loạn vào đây sẽ quấy nhiễu giáo sư giảng, hơn nữa giáo sư Thành nói hôm nay sẽ mời một giáo viên mới đến nên chúng ta càng phải biểu hiện tốt hơn chút nữa, không thể lưu lại ấn tượng xấu cho giáo viên này được.”

Hôm trước, Trần Phong ở cửa sân bay bị Thẩm Lãng tát cho một cú choáng váng mặt này, không có chỗ để trả thù nên hiện tại cậu ta rất hưng phấn, rất nóng lòng muốn hại chết anh.

Những người học khác vừa nghe được cũng gật đầu hùa theo, tỏ vẻ đồng ý.

Tống Từ cũng bị thuyết phục.

Cô có quan hệ rất tốt với giáo sư Thành, đồng thời cô cũng là chủ tịch câu lạc bộ thư pháp của trường.

Cô còn nhớ rõ hôm qua giáo sư Thành đã cố ý dặn cô rằng hôm nay sẽ có một giáo viên mới đến để trao đổi kinh nghiệm về thư pháp.

“Thẩm Lãng, anh cũng nghe thấy rồi đó, các học sinh đều có thành kiến với anh rất lớn.

Cũng không phải chúng tôi cố ý nhằm vào anh nhưng mà bởi vì hôm nay thật sự rất quan trọng, câu lạc bộ của trường vừa có một loạt hoạt động mới cần có kế hoạch.

Chúng tôi không chỉ muốn đến nghe khóa học mà còn phải họp nữa, cho nên không còn chút hơi sức dư thừa nào đâu.”

“Không cần xen vào chuyện của tôi, các người bận gì thì bận đi, tự tôi đi dạo một mình.” Thẩm Lãng đáp lại.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục tập viết theo mẫu, anh đừng làm ồn gây ra tiếng động lớn nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng tới chúng tôi đấy.” Tống Từ gật đầu nói.

Nhưng mà Trần Phong vẫn cảm thấy không được vui, nếu như không đuổi Thẩm Lãng ra khỏi phòng làm việc được thì cậu ta sẽ không bỏ qua.

“Đi cái gì mà đi, anh thì biết gì mà dạo xem xung quanh chứ? Trong phòng đều là các tác phẩm thư pháp, loại người tầm thường ở tầng lớp thấp như anh có thể đọc hiểu được sao?”

Nghe những lời nói bén nhọn của Trần Phong, Thẩm Lãng bất mãn nói: “Nơi này cũng không phải phòng làm việc của cậu, chủ nhà còn chưa đuổi tôi mà cậu ở đây gấp gáp gì chứ? Còn đối với lĩnh vực thư pháp thì tôi thật sự có một mức hiểu biết nhất định đấy.”

“Cái gì, anh hiểu thư pháp? Một người trước đây từng làm ở công ty giao đồ ăn cũng hiểu thư pháp nữa à? Hơn nữa, anh ở đại học Bình An mà cũng có thể tiếp xúc được với bậc thầy thư pháp như Thôi Thiên Thành sao?”

Trần Phong vừa nói xong, những người khác đều phát ra tiếng khinh bỉ.

Vào lúc này, Thẩm Lãng cau mày, cảm thấy rất buồn bực.

Anh nghĩ trước đây khi mình còn ở Bình An thật sự là đã từng giao đồ nhưng chuyện này ngay cả Tống Từ cũng không biết, vậy cuối cùng ai đã ở sau lưng anh nói chuyện này cho Trần Phong chứ?

Mặc kệ đối phương xuất phát từ mục đích gì, có thể khẳng định đối phương không yên tâm nên đã giở trò đen tối bôi nhọ sau lưng anh, quá hiểm độc.

“Nếu tôi chưa tiếp xúc thì hôm nay cũng sẽ không đến đây.”

Ở trong mắt Thẩm Lãng, Thôi Thiên Thành còn chưa được xem như bậc thầy thư pháp, hơn nữa hôm nay anh nghiêm túc theo yêu cầu của Thôi Thiên Thành mà đến chứ không phải đến để nịnh bợ bọn họ.

“Ha ha ha, chỉ dựa vào anh mà cũng có thể tiếp xúc được với nhân vật như giáo sư Thành sao? Anh nói mình hiểu thư pháp đúng không, vậy anh có biết bây giờ chúng tôi đang chép lại cái gì không?”

Trần Phong chỉ vào tờ giấy trên bàn, đặt ra câu hỏi cho Thẩm Lãng.

Mà lúc Thẩm Lãng chưa kịp đọc trên giấy viết gì thì lại thấy Trần Phong rất đắc ý như thể bức thư pháp này là bức độc nhất của một nhà thư pháp nổi tiếng nào đó.

Anh cúi đầu nhìn lướt qua, trong nháy mắt nhíu mày lại, lộ vẻ kinh ngạc.

Ngược lại, đây không phải là đồ độc nhất gì cả nhưng nó khiến anh rất bất ngờ.

“Thế nào? Sững sờ rồi.

Không phải khoác lác rằng mình hiểu biết về thư pháp sao? Nói đi, đây là thư pháp gì?” Trần Phong kiêu ngạo nhìn anh.

Bây giờ tâm trạng của anh thật sự rất ngạc nhiên nhưng mà là do nguyên nhân khác.

Bởi vì...!bức thư pháp này, thật sự rất quen thuộc với anh!

“Bức thư pháp này có không ít khuyết điểm, đây không phải là đỉnh cao gì cả, không ngờ cũng sẽ bị người khác bắt chước lại.” Thẩm Lãng nói thẳng thừng.

Tiếng nói vừa dứt, các sinh viên của câu lạc bộ thư pháp đại học Giang Hoa lập tức bốc khói.

Tất cả mọi người rất không đồng tình với lời của Thẩm Lãng, đều đứng dậy chỉ trích anh.

Nhất là Trần Phong, lúc này cậu ta chỉ vào Thẩm Lãng, cất giọng khiển trách: “Đây chính là bức thư pháp không còn xuất bản nữ, là bản độc nhất đấy! Nó chính là tác phẩm của nhà thư pháp đỉnh cao viết nên, người thiển cận như anh đừng có nói bậy!”

“Bức thư pháp thật sự có một số lỗi nhỏ, cậu chú ý xem, hàng thứ ba ở cột thứ hai không đủ phóng khoáng và linh động, còn lộ ra vẻ cứng nhắc.

Hàng thứ nhất ở cột thứ ba cũng có vấn đề tương tự, thật ra còn một ấn bản khác tốt hơn ấn bản này nhiều.” Thẩm Lãng chỉ ra vấn đề ở trên hàng chữ.

“Cậu thì biết cái gì! Đây là bức độc nhất, cậu có hiểu không? Không có xuất bản thêm bức nào nữa cả.” Trần Phong lớn tiếng quát, tràn đầy giận dữ với Thẩm Lãng.

“Với tiêu chuẩn của cậu thì nhìn không ra lỗi nào cũng rất bình thường nhưng không thể phủ nhận được, thật sự còn có một...!phiên bản khác tốt hơn.” Thẩm Lãng nói.

Lúc này, rốt cuộc Tống Từ cũng nhịn không được nữa, nghiêm túc giải thích cho Thẩm Lãng: “Xin anh hãy tôn trọng nhà thư pháp, Trần Phong cậu ấy nói không sai đâu, đây là bản độc nhất, không có bức cải tiến nào khác.

Hơn nữa, đây chính là tác phẩm do nhà thư pháp đỉnh cao viết, không hề nói quá.”

Thẩm Lãng không còn đường nào để nói.

Anh nghĩ mình còn chưa chết mà, lúc còn tuổi trẻ phơi phới làm sao có thể trở thành bức độc nhất, không xuất bản nữa?

Còn nữa, chữ cho chính mình viết có đỉnh cao hay không, bất kỳ người nào cũng không rõ bằng anh!.