Siêu Cấp Đại Gia

Chương 176: 176: Trần Phong Rất Tự Tin

Mặc dù bây giờ Thẩm Lãng không tiêu xài nhiều lắm, nhưng tối thiểu mỗi tháng anh vẫn mất hơn ba mươi tỷ.

Hai tháng ở thành phố Bình An, số tiền tốn cho mỗi tháng vượt qua ba mươi tỷ là chắc chắn.

Nếu mua cả đồ xa xỉ nữa thì con số sẽ còn lớn hơn.

Mà Hoàng Tú Tú trước mắt này lại không biết ngượng mà nói khoác rằng một thỏi son của cô ta đủ để Thẩm Lãng sống qua một tháng!

Thật là quá sức nực cười!

“Thẩm Lãng, anh cười gì mà cười.

Anh đừng có nói phí sinh hoạt một tháng của anh là ba mươi tỷ, kiểu nói đùa ấy lỗi thời rồi!” Chân mày và khóe mắt của Hoàng Tú Tú đều lộ vẻ khinh thường.

Tuy đấy là sự thật, nhưng Thẩm Lãng cũng chẳng thèm giải thích thêm.

“Tin hay không thì tùy, tôi không rảnh giải thích với cô.

Chúng ta không quen.” Thẩm Lãng không muốn giằng co với loại người này nữa.

Tống Từ vội giảng hòa, khuyên nhủ: “Hai người đều là bạn tôi, tôi mong mọi người có thể hòa thuận.

Hay là vậy đi, chúng ta đi ăn nhé, tôi mời.”

“Nể mặt Tống Từ, tôi không thèm so đo với anh.” Hoàng Tú Tú nói.

Thẩm Lãng chẳng bận tâm cô ta, mà nói với Tống Từ rằng: “Nếu không có gì thì tôi về đây.

Tôi không ăn đâu.”

Để Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở khách sạn một mình, Thẩm Lãng không yên tâm lắm.

“Thôi đi cùng đi.

Ông nội nói muốn mời anh ăn cơm.

Chúng ta đến “Lương Công Tử” nhé, nhà hàng tư nhân đó nổi tiếng cực luôn.” Tống Từ gợi ‎ý.

Thẩm Lãng nghĩ ngợi đôi chút, thấy ăn một bữa không tốn quá nhiều thời gian nên mới đồng ý đi cùng.

Chẳng qua nhìn vẻ mặt của Hoàng Tú Tú dường như chẳng vui sướиɠ gì cho cam.

Nhưng Tống Từ là người mời, cô ta dù có ghét Thẩm Lãng thì cũng hết cách.

Ai bảo cô ta dám tự vả mình sưng miệng để nói bậy rằng điều kiện cô ta không thể kém Trần Phong, trong khi thật ra lại kém xa rất nhiều.

Đại học Giang Hoa cách nhà hàng tư nhân Lương Công Tử khoảng nửa giờ đi xe.

Thế nên chẳng mất bao lâu, cả đám người đã dừng tại đích đến.

Đây là nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng ở thủ đô, phất lên cách đây bốn năm và là nơi tập trung của tầng lớp tiểu tư sản tao nhã.

Nhà hàng được thiết kế rất sang trọng với những bộ đồ ăn Wedgwood của Anh, những chiếc cốc pha lê Spiegelau được chạm khắc của Đức… Bất cứ chỗ nào thuộc về nơi đây đều thể hiện được gu thẩm mỹ thanh lịch của chủ nhân nó.

Ánh đèn mờ ảo cùng tiếng hát du dương và ánh nến chập chờn thêm chút vị rượu đỏ, từng chi tiết nhỏ đều thấp thoáng phong cách ấm áp, uyển chuyển mà thâm thúy.

Trong nhà hàng, chỉ có đúng hai căn phòng riêng được đặt hết ở trên tầng hai.

Vì lẽ đó, khi muốn dùng cơm tại phòng riêng, người ta phải đặt lịch trước.

Món chính được nhà hàng chế biến công phu, chú trọng từ nguyên liệu, tay nghề cho đến khẩu vị.

Tống Từ từng đến đây rồi.

Lần đầu tiên tới, cô đã cực thích không khí dùng cơm của nơi đây.

Bốn người đứng trong phòng ăn chung dưới tầng một, chẳng mấy chốc đã bị phong cách trang hoàng tao nhã xung quanh thu hút.

“Chúng ta lên phòng riêng ở tầng hai dùng cơm thôi.

Phòng riêng khá kín đáo, tôi thích không khí đó hơn.” Tống Từ nói với cả đám người.

“Tống Từ, một suất ở đây là gần hai chục triệu đó, hơi đắt.” Tần Trạch là cậu ấm nhà giàu cũng phải lên tiếng cảm khái.

“Ăn ở phòng chung tầng một là giá đó, nhưng lên phòng riêng tầng hai thì gấp đôi.

Cơ mà đừng lo nhé, hôm nay tôi mời, mọi người cứ yên tâm.”

Tống Từ vừa dứt lời, Tần Trạch lại hít một hơi khí lạnh.

Nhà anh ta giàu chẳng phải giả, nhưng mỗi người bốn chục triệu thì quả thật hơi đắt quá.

Tần Trạch không hề dối trá, nhưng Hoàng Tú Tú lại khác.

“Không tính là đắt đâu, cũng thường thôi.

Nhà hàng đắt đỏ ở thủ đô tôi cũng thường thấy giá này mà.”

Hoàng Tú Tú đạo đức giả chẳng để đâu cho hết.

Đến cả tiền học phí, tiền sinh hoạt cô ta cũng phải để Tần Trạch chu cấp, chứ đừng nói đến kinh tế, địa vị gia đình thật sự của chính mình.

“Ớ, tôi quên đặt trước rồi.

Nếu muốn ăn phòng riêng ở nhà hàng này thì cần hẹn trước mới được!” Tống Từ chợt nhớ ra chuyện này.

Đây là quy định của “Lương Công Tử”.

Suy cho cùng thì điểm thu hút chủ yếu của nơi này chính là phong cách tinh tế song quy mô lại nhỏ chỉ có đúng hai phòng riêng mà thôi.

“Nếu không thì Tống Từ tìm ông chủ nhà hàng thử xem.” Hoàng Tú Tú không muốn bỏ qua cơ hội dùng cơm ở “Lương Công Tử” lần này.

Cô ta luôn cảm thấy vinh dự khi tiếp xúc với những thứ đắt đỏ.

Vì thế nên mỗi lần cậu ấm cô chiêu nào ở trường đưa cô ta đến nơi sang chảnh, cô ta đều phải chụp lại khoe khoang trên mạng.

“Để tôi thử xem.

Mà hơi tiếc vì tôi đến đây không nhiều nên không tính là khách quen, nếu không thì hẳn sẽ dễ thương lượng hơn.” Tống Từ nói thẳng.

Là cháu gái của một trong bốn ông trùm của tỉnh, Tống Từ sĩ diện cao lắm, nhưng cô lại không muốn sống mãi dưới ánh hào quang của ông nội.

Hơn nữa, cô nghe nói bà chủ của “Lương Công Tử” là một người phụ nữ xinh đẹp mà tính tình rất tệ.

Bốn năm trước bà ấy đã kiếm đủ tiền nên mục đích chính của nhà hàng này không phải kiếm lợi, mà quan trọng hơn là vì hứng thú và sở thích.

Tống Từ đi tìm bà chủ nơi này.

Bấy giờ, Hoàng Tú Tú gọi điện cho Trần Phong bảo anh ta tới ăn cùng.

Hoàng Tú Tú đã đồng ý với Trần Phong là sẽ giúp anh ta đến với Tống Từ.

Và hôm nay chính là cơ hội mà Hoàng Tú Tú cho là rất tốt.

Mà năm phút sau, Tống Từ tìm bà chủ nhà hàng thương lượng quay lại.

Mọi người chỉ thấy cô thất vọng lắc đầu.

“Không được đâu, bà chủ đó đã cứng rắn lại còn cực kỳ nguyên tắc.

Tôi bảo sẽ trả hơn một khoản mà bà ấy cũng chẳng đồng ý.”

Lời của Tống Từ làm Hoàng Tú Tú cảm thấy bất ngờ.

Cái danh cháu gái ông Tống trong tỉnh còn chưa đủ uy hay sao?

“Sao lại vậy được? Không lẽ nào là thế chứ, Tống Từ, chủ nhà hàng này cũng không biết điều quá nhỉ? Cậu chắc chắn là tìm đúng chủ đó chứ? Người sáng lập Lương Công Tử sao là phụ nữ được?”

Thật ra thì Tống Từ không tiết lộ thân phận của mình với bà chủ.

Cô không muốn để người khác cho là cô không có ông nội thì chẳng làm được gì.

Song tiếc rằng, xã hội này rất thực tế, tiền với thân phận thiếu một trong hai đều không được.

“Có lẽ là chồng bà ấy đặt tên.

Bà ấy không chịu nhượng bộ thì chúng ta đổi chỗ khác thôi.

Đâu chỉ có nhà hàng này mới có phòng riêng.” Tống Từ nói.

Ngay tại lúc này, Thẩm Lãng đột nhiên mở miệng: “Để tôi nghĩ cách.”

Có thẻ xanh trong tay là có cả thế giới.

Nhà hàng tư nhân Lương Công Tử là nhà hàng cao cấp nên chắc rằng có ký hợp đồng với Century Blue Card.

Có thẻ này ở đây thì có thể nhận được phục vụ đặc quyền.

“Anh sao? Vẫn là thôi đi, anh có thể có cách gì chứ?”

Tống Từ còn chưa kịp đáp, Hoàng Tú Tú đã cướp lời khiến Thẩm Lãng nghẹn họng.

Thẩm Lãng không trả lời cô ta mà đánh mắt về phía Tống Từ.

“Thẩm Lãng, anh thật sự có cách à?”

Tống Từ cảm thấy trong trường hợp kiểu này, Thẩm Lãng chẳng cần phải ra vẻ làm gì, song cô vẫn không thể nào thuyết phục được mình tin anh có năng lực đấy.

“Vừa hay tôi có một người bạn làm đầu bếp ở đây.

Tôi tìm cậu ấy nói chuyện thử.” Thẩm Lãng lấy lý do này lấp liếʍ.

“Im đi! Anh tốt nghiệp trường Đông Phương hay Lam Tường? Bỏ thôi, từ cái trường kỹ thuật đó ra căn bản không có tư cách làm đầu bếp ở nhà hàng đắt tiền.

Vả lại, cho dù có là đầu bếp thì có thể giúp được gì đây, chẳng lẽ chủ còn phải nghe anh ta à?”

Cái miệng của Hoàng Tú Tú rất độc địa.

Người khác trong mắt cô ta thật sự kém cỏi như thế sao?

“Cô im miệng đi! Tôi đang nói chuyện với Tống Từ, không đến phiên cô chen miệng!”

Thẩm Lãng không định dài dòng với Hoàng Tú Tú, chỉ là anh muốn tiết kiệm thời gian nên mới quyết định ra mặt giải quyết thôi.

Cơm nước xong anh còn những chuyện khác cần phải làm.

Tống Từ chăm chú nhìn Thẩm Lãng, nói: “Được, không ngại thì cứ thử đi.

Thành công là tốt nhất, nhưng nếu không được thì đổi quán khác cũng chẳng sao.”

Sau đó, Thẩm Lãng xoay người đi giải quyết việc này.

Thẩm Lãng vừa mới đi khuất bóng thì Trần Phong tới nơi.

Sự xuất hiện của Trần Phong khiến Tống Từ rất bất ngờ.

“Không phải cậu đang truyền nước biển hả?” Tống Từ hỏi.

“Hai tháng không gặp, nhớ cậu quá nên mình rút kim vội chạy tới đây.” Trần Phong mỉm cười, trông cũng khá tao nhã lịch sự.

“Tống Từ hạnh phúc thật nha.

Cậu nhìn Trần Phong quan tâm cậu chưa kìa, cho dù cơ thể khó chịu cũng muốn đến gặp cậu.

Cảm động ghê, đấy chính là tình yêu rồi nhỉ?” Hoàng Tú Tú cũng ở một bên phụ họa.

Nghe vậy, Tống Từ thấy chán ghét ghê gớm, song lại chẳng tiện nói ra.

Nhưng vào lúc này, Trần Phong nói: “Nghe Tú Tú nói nhà hàng này không đặt trước thì không ăn ở phòng riêng được.

Để mình xử lý cho.”

Trần Phong nghĩ cậu ta có thể giải quyết êm xuôi thôi vì nền tảng trong ngành dịch vụ ăn uống của nhà mình vững mạnh lắm mà.

Nếu như thành công thì sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng Tống Từ.

Vì vậy, Trần Phong gọi điện cho bố cậu ta: “Bố, bố có biết chủ nhà hàng Lương Công Tử không? Bố bảo bà ấy để cho con một phòng riêng, con với bạn học đang định ăn cơm ở đây.”

Sau khi báo cho bố mình một tiếng, Trần Phong tự tin mỉm cười: “Tống Từ, cậu cứ yên tâm, chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi.”

Lúc này, Thẩm Lãng đã thỏa thuận xong với bà chủ và đang tạm thời ở trong nhà vệ sinh.

Không dùng Century Blue Card, nhưng anh vẫn có thể ung dung giải quyết vấn đề.

Chẳng qua lý do trong chuyện này làm anh khá ngạc nhiên.

Sau khi thương lượng với Thẩm Lãng xong, bà chủ không lạnh nhạt chút nào, mà còn tự mình ra mặt đưa đám Tống Từ lên phòng riêng ở tầng hai.

Yên vị rồi, Hoàng Tú Tú bắt đầu tán dương Trần Phong làm việc hiệu suất cao.

“Tống Từ à, Trần Phong giỏi thật luôn ấy, vừa tới đã ung dung giải quyết xong rồi.

Nếu mình có một người bạn trai như vậy thì thật hạnh phúc biết nhường nào!”

Hoàng Tú Tú vừa dứt lời, Tần Trạch ngồi bên bắt đầu ghen tuông, song lại không dám nói Hoàng Tú Tú không đúng, chỉ đành tiếp tục là con cún liếʍ trong lặng lẽ.

“Không phải Thẩm Lãng tìm bạn mình giúp giải quyết sao?” Tống Từ phản bác.

Hoàng Tú Tú nghe vậy thì bĩu môi, lắc đầu khinh thường: “Căn bản là không thể! Cái loại thùng rỗng kêu to như anh ta chắc giờ chẳng còn dám vác mặt về nữa đâu.

Nhà Trần Phong đi đầu trong ngành dịch vụ ăn uống, bà chủ nơi này không dám không nể mặt nhà cậu ấy đâu!”.