Siêu Cấp Đại Gia

Chương 27: 27: Hoàn Toàn Không Có Kỹ Thuật

Thấy Thẩm Lãng do dự, Tống Tri Viễn liền mỉm cười, nói: “Tiểu Thẩm, hãy nhận lấy đi, bức tranh này rất đẹp, nó là tác phẩm của học giả trẻ và tài năng Đường Bá Hổ.



Tống Từ đứng bên cạnh, tỏ ra rất không bằng lòng.

“Ông, ông thật sự muốn tặng bức tranh này cho cậu ta sao? Giá của bức tranh này không hề rẻ đâu!”

Tống Từ biết rõ, ông nội cô ấy đã phải bỏ ra hơn 30 tỷ để mua bức tranh của Đường Bá Hổ, hơn nữa, bức tranh này hoàn toàn không thể đo được bằng tiền, mà giá vị văn hóa nghệ thuật của nó còn lớn hơn.

Bỗng nhiên, Tống Từ chu môi ra, nói với Thẩm Lãng: “Anh không xứng đáng! Tôi không đồng ý!”

Tống Từ cứ nghĩ mình nói như vậy sẽ chọc tức Thẩm Lãng, nhưng nhìn vào đôi mắt anh lại chỉ thấy đầy sự coi thường.

Chỉ là một bức tranh giả, mà cô nói tôi đây không xứng ư? Cho dù bức tranh ấy có thực sự là của Đường Dần đi chăng nữa, thì trong mắt Thẩm Lãng tôi, nó cũng chỉ là một món đồ trang trí bình thường thôi, chứ đừng nói gì tới báu vật quốc gia.

“Còn giả vờ sao? Trong lòng rõ ràng đang khao khát muốn có được nó, ấy vậy còn làm ra vẻ không quan tâm, tôi lại chả đi guốc trong bụng anh rồi!” Tống Từ nghĩ rằng mình có thể nhìn thấu tất cả.

Lúc này, Tống Tri Viễn vô cùng nổi giận.

“Tiểu Từ! Ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, không được nói chuyện với Tiểu Thẩm một cách vô phép tắc như thế, ông đã quyết định tặng Tiểu Thẩm bức tranh này xem như là quà gặp mặt rồi, không một ai được phép ngăn cản!”

Nhìn thái độ nghiêm nghị ấy của Tống Tri Viễn, có vẻ như vẫn chưa biết bức tranh này là đồ giả.

Thẩm Lãng có điều không hiểu.

Tống Tri Viễn tới thành phố Bình An để buôn đồ cổ, nhưng tại sao một người nổi tiếng về văn hóa trong thế giới đồ cổ như ông ấy lại dễ dàng bị bức tranh này qua mắt đến vậy?

Ngay sau đó, Tống Tri Viễn nói với Thẩm Lãng bằng giọng ân cần: “Tiểu Thẩm, là ông không biết dạy nó, thật ra Tiểu Từ còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, tính cách có hơi ngang bướng một chút, còn về bức tranh này, cháu hãy nhận đi, ông nghĩ nó còn có giá trị và ý nghĩa hơn nhiều so với lời từ biệt.



Không còn cách nào khác, Thẩm Lãng đưa tay ra nhận lấy.

Anh hiểu ý tốt của Tống Tri Viễn, nhưng chỉ là đây thực sự là một bức tranh giả.

“Ông Tống, bức tranh này có vấn đề.



Vừa nghe Thẩm Lãng nói vậy, Tống Từ lại càng khó chịu hơn.

“Anh đúng là có voi đòi tiên, bức tranh này của ông tôi trị giá hơn 30 tỷ, ban đầu định sưu tầm, cuối cùng lại phải cắn răng tặng nó cho anh, vậy mà anh còn chê sao?”

“Hơn 30 tỷ? Thật đáng tiếc.

” Thẩm Lãng lắc đầu.

Mặc dù tranh của Đường Dần thật sự cũng phải lên tới cái giá này, nhưng đây là đồ giả, cứ cho như là đồ giả cao cấp đi chăng nữa, thì giá cũng chưa bằng 1/10 giá thật.

“Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy? Không lẽ anh không hiểu gì về đồ cổ ư?” Tống Từ hỏi bằng giọng khinh thường.

Cô con gái cưng của nhà họ Tống này, từ nhỏ đã được chịu ảnh hưởng của Tống Tri Viễn, có chút hiểu về đồ cổ, vậy nên cô ấy mới dám kiêu ngạo.

“Kiến thức còn nông cạn, quà của ông Tống, cháu xin nhận nhưng cháu không thể không nói, bức tranh này nhất định là đồ giả!” Thẩm Lãng rất kiên quyết.

“Anh thì hiểu cái gì! Làm sao ông nội tôi có thể bị qua mắt được, anh thật đáng ghét! Tặng anh quà mà anh còn không biết điều, đúng là đồ đạo đức giả!” Tống Từ kiêu căng ưỡn ngực ra.

Đôi mắt của Thẩm Lãng sắc lạnh, nhìn Tống Từ lạnh lùng nói: “Năng lực hiểu biết của cô có vấn đề sao? Tôi vừa nói, tôi xin nhận ý tốt của ông Tống, nhưng đồ giả thì vẫn là đồ giả thôi!”

“Anh nói phải thì là phải chắc? Anh nghĩ mình là cái thá gì, mà còn đòi dạy đời chuyên gia!” Miệng Tống Từ lại nhọn hoắt lên.

Thẩm Lãng nói phải, thì nhất định là phải!

Trên đời này, không có bức tranh thư pháp cổ nào qua nổi mắt anh.

Là một bậc thầy thực sự, không chỉ sử dụng thị lực, mà còn phải dùng cảm giác.

Đôi tay này của Thẩm Lãng đã sờ qua vô số vật quý giá, vậy nên chỉ cần chạm một cái liền biết ngay.

Anh đã từng theo học bậc thầy chuyên về báu vật số 1 của Trung Quốc, Thôi Lão Quỷ, vì vậy anh rất uyên thâm về đồ cổ.

Ngoài ra, còn vô số báu vật trong nhà và rất nhiều đồ cổ bây giờ không được sản xuất nữa, người bình thường không thể biết được, những bảo tàng, viện nghiên cứu di tích văn hóa đều còn sót lại.

Nói một cách khó nghe, trình độ của Thẩm Lãng đã vượt xa Tống Tri Viễn.

Lúc này, Tống Tri Viễn cũng đang tự hỏi rằng tại sao Thẩm Lãng lại chắc chắn rằng đây là đồ giả, chẳng lẽ cậu ấy cũng hiểu về đồ cổ?

Không phải chứ, là một người kế thừa của y học cổ đại đã không dể dàng gì, làm sao lại có thể là một bậc thầy về báu vật nữa chứ, e rằng Tiểu Thẩm này kiêm không nổi đâu!

Trong lúc Tống Tri Viễn đang mông lung tự hỏi thì thấy Thẩm Lãng cầm một ly Ngũ Lương Dịch đổ lên bức tranh.

Soạt…

Cả bức tranh đều lênh láng rượu.

Việc làm này của Thẩm Lãng khiến Tống Tri Viễn vô cùng đau lòng!

Mặc dù giá trị của bức tranh không bằng một căn biệt thự, nhưng bộ sưu tập vô giá, bị Thẩm Lãng hủy hoại, thật sự đáng tiếc!”

Mặc dù trong lòng Tống Tri Viễn đang bùng cháy cơn giận, nhưng vì vận mệnh của nhà họ Tống, ông chỉ có thể kìm nén.

Tuy nhiên, Tống Từ lại không thể kìm nổi cơn giận.

Cô ấy chỉ thẳng vào mặt Thẩm Lãng hét lớn: “Đồ khốn! Anh đã làm hỏng báu vật rồi, ông tôi có ý tốt tặng anh bức tranh cổ, ấy vậy mà anh lại phá hoại nó ngay trước mặt chúng tôi, ý gì đây?!”

“Đầu óc nông cạn, cô tự xem đi!” Thẩm Lãng chỉ vào bức tranh thấm đẫm rượu.

“Anh lại muốn giở trò gì nữa?” Tống Từ miễn cưỡng nghiêng đầu sang nhìn bức tranh cổ, bỗng nhiên đôi mắt mở to kinh ngạc.

Lúc này, Tống Tri Viễn cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Sau khi bị ngấm rượu, bức tranh cổ của Đường Bá Hổ bỗng nhiên bị rơi ra khỏi khung, biến thành hai phần.

Không chỉ có vậy, trên mặt bức tranh còn loang lổ từng mảng màu vàng đất.

Tống Tri Viễn chợt nhận ra, Tống Từ cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Bị lừa rồi!”

Tới lúc này, Tống Tri Viễn mới phát hiện ra, đây đúng là đồ giả, hơn nữa, thủ đoạn làm giả cũng rất cao.

Tranh thì làm tranh mới, khung thì là khung cũ.

Gắn bức tranh mới vào một chiếc khung cũ để lừa gạt người khác.

Mà trên bề mặt của bức tranh mới còn sơn đi sơn lại một lớp trà đặc, để cho giấy xuyến có màu trà, sau đó dùng dấm pha loãng để cho màu thấm lên giấy.

Từ đó, tạo cho người ta có cảm giác như tờ giấy cũ.

Tống Tri Viễn có đôi mắt tinh tường, những đồ vật bình thường cũng rất khó để qua mắt ông ấy.

Lần này vì một sơ suất nhất thời, bức tranh thật của Đường Dần đã bị hoán đổi giữa chừng.

“Thằng bé khốn khϊếp nhà họ Đỗ, nể nang ta và ông mày có chút thâm tình, thế mà mày lại lừa ta để rửa tiền ư!”

Rửa tiền là thuật ngữ của người chơi đồ cổ, chỉ việc dùng thủ đoạn biến tranh mới thành tranh cổ.

Chỉ vì cả tin mà bị lừa, Tống Tri Viễn tức tới đỏ bừng mặt mày.

Cô cháu gái Tống Từ thì ngây người ra nhìn Thẩm Lãng, trong lòng đầy hoang mang.

Đây là lần đầu tiên Tống Từ khâm phụ tài năng của Thẩm Lãng, chỉ cần nhìn thôi đã biết đó là tranh giả, trình độ chắc chắn hơn hẳn cô ấy.

“Tiểu Thẩm, thật lòng xin lỗi, là ông nông cạn! Cũng trách thủ đoạn của hắn ta quá thông minh, bị lừa mà ông thậm chí còn không nhận ra!”

Thông minh?

Hơ hơ.

Thẩm Lãng cười nhạt.

Theo anh thấy, kiểu nhuộm màu trực tiếp lên tranh thế này quá là kém cỏi ấy chứ, hoàn toàn không có kỹ thuật.

Phải nói là làm giấy trở nên cũ như tranh cổ, hay là phương pháp nhuộm màu quá cao tay.

Nhuộm màu trực tiếp lên giấy gần như là đang tự sỉ nhục thủ đoạn của mình!

“Không sao đâu, ông Tống, không phải lỗi của ông.

” Thẩm Lãng trả lời.

“Tiểu Thẩm, nếu chỉ cần mà cháu có thể phát hiện bức tranh này là giả, vậy thì ắt hẳn là một chuyên gia trong lĩnh vực này rồi.

” Tống Tri Viễn có chút hơi không hiểu về Thẩm Lãng.

Lúc đầu chỉ nghĩ Thẩm Lãng là người kế thừa của y học cổ đại, không ngờ lại cũng có kinh nghiệm cả về đồ cổ, tới thủ đoạn làm giả mà cũng biết.

“Cháu chỉ biết chút ít mà thôi.

” Thẩm Lãng điềm tĩnh nói.

“Khiêm tốn, khiêm tốn rồi, không ngờ bấy lâu này thành phố Bình An này lại có người tài ẩn dật, chính là anh tài uyên bác Tiểu Thẩm đây!” Tống Tri Viễn không ngớt lời khen ngợi.

Thẩm Lãng thật sự không hề khiêm tốn, mà là cảm thấy bản thân mình chỉ là một phần nhỏ trong vô số người tài trên thế giới này thôi.

Khi mức độ của báu vật đã đạt tới mức siêu việt, thì làm sao người ta có thể quan tâm tới một danh tiếng tầm thường.

Thường nói phong cảnh trên núi rất đẹp, lên đó xem rồi mới thấy, hóa ra cũng thật bình thường.

Với trình độ và tâm trạng hiện tại của anh, không cần bất kỳ ai phải khẳng định giùm, tới cả thầy của anh là Thôi Lão Quỷ cũng vậy.

Con hơn cha là nhà có phúc, không sai, chính là như vậy.

.