"Chị…" Triệu Oánh nghe Vương Tiếu Yên nói mà nhất thời cứng họng.
- Cẩn thận nghĩ lại đi, lúc trước bận tâm về em, bận tâm về Trần Mộng Nghiên, bận tâm cái này, bận tâm cái nọ, nhưng chẳng phải đến bây giờ vẫn ở cùng một chỗ với Dương Minh, có khác gì đâu? - Vương Tiếu Yên hỏi ngược lại:
- Chúng ta vẫn là bạn tốt, điều này không thay đổi, Trần Mộng Nghiên cũng không biết quan hệ của Dương Minh, từ đầu đến cuối không có gì thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chính là con tim! To gan đi một bước này là cuộc sống sẽ trở nên khác trước hoàn toàn!
Triệu Oánh cúi đầu, lẳng lặng nghe Vương Tiếu Yên khiển trách, lời của Vương Tiếu Yên đúng là không sai chút nào, vẫn là tính cách do do dự dự của mình, thực ra không có gì thay đổi cả, người thân vẫn là người thân, nếu như không phải mình to gan đi một bước này, mình và Dương Minh chẳng phải vẫn xa cách như trước kia hay sao?
- Yên Yên, đúng, chị vẫn như thế, thứ duy nhất thay đổi chính là mối quan hệ giữa chị và Dương Minh, chị không cần nghĩ trước nghĩ sau nhiều như thế… thật quá mệt mỏi. - Triệu Oánh thở dài gật đầu nói.
- Bây giờ có thể nghĩ thông suốt điều này cũng không phải là muộn. - Vương Tiếu Yên kéo tay Triệu Oánh:
- Hạnh phúc của mình phải do tự mình giành lấy, nhìn đi, tổn thất bao nhiêu rồi? Dương Minh sắp phải đi thi hành nhiệm vụ, hai chúng ta còn chưa có được rước về, cũng không biết bao giờ anh ấy mới trở về?
- Điều này không quan trọng nữa… - Khuôn mặt Triệu Oánh nhất thời đỏ lên, Vương Tiếu Yên nói không hề cố kỵ, làm cho nàng nhất thời hơi xấu hổ:
- Chỉ cần hai người trong lòng có nhau là được…
- Đúng, nhưng mà cũng không đúng, tom lại, mỗi một lần ở chung một chỗ với Dương Minh, sau khi làm xong thì đều cảm thấy con tim gần lại nhau không ít. - Vương Tiếu Yên nói tới đây thì cảm thấy hơi buồn cười:
- Nói thật, em và Dương Minh thuộc về loại lên giường trước yêu sau, trước đây cũng không có nhiều tình cảm, nhưng mà từ từ cũng có, có phải rất thần kỳ hay không?
"!" Triệu Oánh không hiểu rõ về mối tình của Dương Minh và Vương Tiếu Yên, Vương Tiếu Yên cũng chưa từng nói kỹ, mỗi lần cũng chỉ nói hàm hồ vài lời cho qua, mà đối với chuyện tình cảm của người khác Triệu Oánh cũng không tiện hỏi nhiều, cho nên nàng còn không biết Vương Tiếu Yên và Dương Minh lại đến với nhau như vậy!
- Ha ha, thật ra thì như thế cũng không có gì không tốt cả. - Vương Tiếu Yên duỗi cái lưng cho đỡ mỏi:
- Em cảm thấy hạnh phúc là được, mặc kệ ban đầu thế nào thì bây giờ quả thực thấy cũng không tệ.
- Lần này Dương Minh rời đi em không lo lắng sao? - Triệu Oánh cảm thấy tâm tình của Vương Tiếu Yên rất tốt, không có một chút cảm giác ưu thương nào khi Dương Minh đi cả.
- Lo lắng? Lo lắng cái gì? Em tin tưởng vào anh ấy, có cái gì có thể làm khó được anh ấy đâu?
Thật ra lúc trước Vương Tiếu Yên cũng rất lo lắng, nhưng mà nghĩ thông rồi thì lại không lo lắng nữa! Nghề nghiệp của Dương Minh vốn là sát thủ, hơn nữa lại còn là vua trong các sát thủ, có nhiệm vụ nào hắn làm mà không phải nguy hiểm vô cùng đâu?
Còn nhớ nhiệm vụ mình từng thi hành lúc trước cũng không phải là dễ dàng như thế, ở Macao, ở Châu Phi, còn cả lần kia của mình và Dương Minh không phải là kinh nghiệm sinh tử hay sao? Đối với người từng có kinh nghiệm sinh tử thì cái gì cũng chỉ là mây khói mà thôi.
Trước kia, thời khắc khó khăn như thế đã qua, tương lai còn có gì phải lo láng nhiều? Vương Tiếu Yên cảm thấy, Dương Minh nhất định có thể bình an vượt qua!
- Ừ! Nếu đã thế thì chị cũng không cảm thấy gì nữa! - Triệu Oánh gật đầu, tâm tình lo lắng cũng tốt lên rất nhiều:
- Chị cũng có thể tin tưởng Dương Minh, anh ấy nhất định sẽ làm được!
- Anh ấy tất nhiên sẽ làm được, nếu không thì làm sao có được nhiều bạn gái như vậy? - Vương Tiếu Yên nói đùa một câu:
- À, còn chưa thử qua, tất nhiên là không biết hắn có làm được hay không…
Vương Tiếu Yên đã xem Triệu Oánh là khuê mật, cho nên cũng không để ý mà đùa giỡn một chút, tình hữu nghị của hai người cũng đã có lâu rồi, lúc trước chưa có bạn trai vẫn luôn cùng thuê phòng ở chung, quan hệ vô cùng tốt, hiện tại lại gả cho cùng một người đàn ông thì đúng là không có gì ngăn cách rồi. Nói đùa một chút cũng là một cách xả tâm tình tự nhiên.
- Yên Yên, em sao lại lưu manh như thế! - Mặt Triệu Oánh lại càng đỏ hơn.
- Ha ha, nghe nói nam sinh đều sinh chơi đùa nhiều người đúng không? Sau này có thể thử một chút, em cũng có thể lẫn vào với mấy người Trần Mộng Nghiên, chơi cùng nhau có được không? - Vương Tiếu Yên trêu đùa.
- Ai nha, lại cái đề tài này, chị không nghe nữa! - Triệu Oánh xấu hổ vô cùng, bưng kín lỗ tai.
Chín giờ sáng, Dương Minh xuất hiện ở sân vận động đại học công nghiệp Tùng Giang.
Cả sân vận động đã được hội học sinh bố trí trước, biến thành một trường tỷ võ! Ở chính giữa sân vận động đã treo lên bức tranh hoặc chữ viết to đùng: "Nghiên cứu sinh hệ kinh tế Phạm Kim Triết khiêu chiến cao thủ võ lâm Dương Minh!"
Trước tên Dương Minh còn cố ý cho thêm mấy chữ "võ lâm cao thủ", cũng đã lộ ra sự bất đồng với Phạm Kim Triết. Đó cũng chính là, ngay cả hội học sinh cũng coi trọng Dương Minh, cảm thấy Dương Minh sẽ thắng!
Dù sao Phạm Kim Triết thật sự quá vô danh, tất cả mọi người đều chưa từng nghe qua người này, không chỉ học sinh trong trường mà ngay cả học sinh hệ kinh tế cũng không tiếp xúc nhiều với lớp nghiên cứu sinh này, mà kể cả nghiên cứu sinh đi nữa, ngoại trừ bạn cùng lớp Phạm Kim Triết thì cũng không có mấy người biết hắn.
Dĩ nhiên, thằng đệ Phùng Cửu Năng cũng đã thuê rất nhiều người hô hào cổ vũ, trong tay bọn họ có quảng cáo và áp phích của Phạm Kim Triết, chuẩn bị đưa ra lúc Phạm Kim Triết đại phát thần uy.
Cái gì mà thi đấu hữu nghị, mọi người đều biết tranh đấu thế này nhất định sẽ ngươi chết ta sống, bởi vì Phạm Kim Triết khiêu chiến Dương Minh là vì phụ nữ, lấy đâu ra thi đấu hữu nghị? Thật sự là liều mạng thì có!
Nhìn lại cái mà hắn đem cược, cái gì mà ai thua sẽ phải rời xa Triệu Oánh, sau này không cho phép tiếp xúc với Triệu Oánh, hơn nữa còn phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy một vòng quanh trường!
Đây mà là thi đấu hữu nghị à? Căn bản là ép người ta đến đường cùng, như vậy thì mất hết mặt mũi trong trường, sau này dù không chuyển trường thì cũng phải cúp cái đuôi mà làm người, không chịu nổi chuyện những học sinh khác cười nhạo đâu.
Nhưng mà hội học sinh vì giữ mặt mũi nên phải có thêm ba chữ "thi đấu hữu nghị", đó là vì ứng phó lãnh đạo trường học và giáo viên khoa thể dục, nếu không làm sao người ta cho mượn sân được? Học sinh đánh nhau mà lại cho mượn sân bãi? Nói đùa à?
Mà dưới tấm cờ hiệu khiêu chiến thi đấu hữu nghị là một chút giới thiệu về Dương Minh và Phạm Kim Triết, dĩ nhiên của Dương Minh nhiều hơn một chút, bao gồm ảnh chụp hắn đánh bại xã trưởng và phó xã trưởng xã đoàn Teakwondo, còn có ảnh chụp lúc Dương Minh biểu diễn tiết mục nghệ thuật nữa!
Tóm lại, tất cả mọi người đều coi trọng Dương Minh!
- Xin chào mọi người, hoan nghênh mọi người dù bận bịu nhưng vẫn tới xem trận thi đấu hữu nghị giữa nghiên cứu sinh Phạm Kim Triết và võ lâm cao thủ Dương Minh!
Người lên tiếng chính là Phùng Cửu Năng.