Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1629: Phế bỏ

Biên+ dịch: Phong Lăng

Lão Lange hết sức tuyệt vọng, dùng ánh mắt ai oán nhìn Tam Đặc Đốn: "Ông bạn già, sao ông không nói? Sao ông không nói cho tôi biết Đoạn Đầu bang đã xong đời? Sao ông lại giấu tôi?"

"Hừ! Lúc trước tôi đã hảo tâm nói cho ông rồi. Hai người chúng ta cũng coi là có chút giao tình nên tôi đã hảo tâm nhắc nhở ông đừng có đi tới nhưng ông lại không tin, có thể oán được ai đây? Tôi cảm thấy tôi đã hết lòng hết dạ rồi! Điều gì nên nói đã nói, hết thảy cũng là do ông không nghe khuyến cáo của tôi mới gây ra hậu quả này thôi!" Tam Đặc Đốn bị lão Lange oán giận, cảm thấy khó chịu: "Ông còn oán gì tôi nữa? Hiện tại ông nhận ra chưa?"

"Ách… " lão Lange cẩn thận ngẫm lại, đúng là Tam Đặc Đốn lúc ấy cũng đã nói những lời này. Bất quá lúc ấy mình đang nổi nóng, căn bản không thèm suy xét thật giả…

"Haizzz!" Lão Lange thở dài, lòng hối hận vô cùng. Rõ ràng Tam Đặc Đốn đã hảo tâm nhắc nhở mình, chính mình lại dùng lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Cũng không thể trách được người khác. Hết thảy cũng là gieo gió gặt bão thôi!

"Nhưng sao ông không nói rõ hơn một chút, nếu ông nói Đoạn Đầu bang bị hắn diệt thì có đánh chết tôi cũng không tới!" Lão Lange cười khổ nói.

Trong lòng lão Lange cũng biết, dù lúc ấy Tam Đặc Đốn có nói, hắn cũng không tin tưởng. Bất quá lúc ấy có thể gọi điện thoại chứng thực một chút thì cũng không tùy tiện như vậy.

"Ách! Dương tiên sinh là thân phận bực nào? Ngay cả gia chủ chúng tôi cũng phải kính sợ, tôi có thể tùy ý nghịbàn luận ở phía sau sao? " Tam Đặc Đốn nói: "Ông bạn già, ông thật sự là không hiểu, hay là giả bộ không hiểu? Chúng ta giao tình bao lâu rồi, chẳng nhẽ ông không minh bạch được sao? Một cái ám hiệu như vậy lại không nhận ra sao? Bình thường ông thông minh lắm, thế mà sao lần này lỗ mãng vậy?"

"Người trong cuộc thường mù quáng! Người trong cuộc thường mù quáng a!" Lão Lange vô cùng hối hận không dứt: "Tôi lúc ấy đang nổi nóng, làm sao mà nghĩ được nhiều chuyện như vậy? Ừ. nếu biết như vậy thì đã chẳng làm"

Lão Lange bây giờ một chút tâm phản nghịch đối với Dương Minh cũng không có! Vô thanh vô tức gϊếŧ chết bốn người, là thực lực bực nào a?

"Ông bạn già, ông đừng ngồi đó mà oán hận trách mắng, phiền toái trước mắt còn chưa có giải quyết kìa!" Tam Đặc Đốn nhắc nhở: "Ông chọc giận Dương tiên sinh, tôi cũng không cách nào xin xỏ cho ông đâu, ông phải dựa vào chính mình thôi."

Lão Lange lúc này mới nhớ tới, trước mắt mình còn có một siêu cấp phiền toái chưa được giải quyết. Dương Minh đang cười cười nhìn mình, mình còn ngồi đó oán trách, hối hận thì có ích lợi gì chứ?.

"Dương tiên sinh, là tôi có mắt không tròng, có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin ngài bỏ qua cho. Bỏ qua cho." Lão Lange vốn định nói bỏ qua cho mình và Lange, nhưng suy nghĩ thêm một hồi lại thấy cái tên Dương Minh này tàn nhẫn vô cùng. Hắn ta một hơi tiêu diệt sạch sẽ Đoạn Đầu bang, mới vừa rồi lại gϊếŧ chết tứ đại bạch kim đả thủ mà mắt không nháy lấy một cái. Mình có van xin lạy lục cũng chưa chắc đã ăn thua.Nghĩ tới đây, lão thầm thở dài một tiếng: "Thỉnh cầu ngài bỏ qua cho những thành viên khác của Phi Xa bang. Phi Xa bang là tâm huyết cả đời tôi. Cho dù tôi chết, tôi cũng không muốn nó tan vỡ!."

"Ý của ngươi là ta sẽ xử lý ngươi và nhi tử ngươi để đổi lấy vận mệnh Phi Xa bang sao? " Dương Minh lạnh lùng cười hỏi.

Lão Lange sửng sốt, nghĩ đến vận mệnh của mình đã hoàn toàn nằm trong tay Dương Minh, không có tư cách cùng hắn cò kè mặc cả!"Mình đã như dê trong miệng cọp, lấy cái gì ra để trao đổi?" Nghĩ tới đây, lão Lange có chút tuyệt vọng: "Vâng! Vâng! Mong Dương tiên sinh đưa ra quyết định?"

"Vốn chuyện này cùng ta không có quan hệ gì lắm, mà chỉ vì nhi tử của ngươi quá kiêu ngạo!" Dương Minh nhìn Lange một cái nói: "Lão Lange sao? Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. chủ động đem "phế" nhi tử ngươi, rồi có thể dẫn đi."

Dương Minh cùng Phi Xa bang không có cừu hận gì, Phi Xa bang cùng Đoạn Đầu bang bất đồng. Đoạn Đầu bang do xúc động rồi chọc giận Dương Minh tới điểm mấu chốt, nên mới gϊếŧ gà dọa khỉ. Cấp cho gia tộc South City một chút màu sắc trang trí thêm cho cuộc sống.

Mà Phi Xa bang chẳng qua là khi dễ hai người bạn mới quen, Dương Minh cũng lười so đo với bọn này. Chỉ "phế" Lange, cho hắn mất đi chức năng, không tiếp tục quấy rầy Đào Lâm Phương. Dương Minh cũng tha hắn một mạng, lần này cho cha con bọn hắn một bài học như vậy, cũng đủ để uy hϊếp phụ tử này rồi.

Lúc trước sở dĩ Dương Minh lãng phí bốn cây phi châm đi gϊếŧ tứ đại bạch kim đả thủ kia, là để cấp cho phụ tử Lange một cái cảm giác hãi sợ thật sâu. Hiệu quả này so với trực tiếp gϊếŧ bốn tên đó quả nhiên mạnh hơn nhiều!

--- ---

"Chính mình động thủ gϊếŧ tứ đại bạch kim đả thủ, mặc dù lão Lange cùng Lange chắc chắn sẽ rung động một chút, cũng sẽ sợ hãi thực lực của mình. nhưng tuyệt không giống như hiện tại, không có chút tâm tư phản kháng nào! Thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!"

"Nếu như mình đi động thủ, bọn họ hiện tại nhất định là không dám đối kháng với mình, nhưng sau lưng nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả thù mình, Tam Đặc Đốn hay đám người Trần Trạch, Đào Lâm Phương! Bọn họ cũng chỉ cảm thấy chẳng qua mình có thể đánh nhau lợi hại một chút mà thôi, chỉ cần phái nhiều người hơn, hoàn toàn có thể xử lý mình! Dùng chiến thuật biển người đối với bang chúng Phi Xa bang mà nói thì. chậc chậc"

"Nhưng mình căn bản không có động thủ, tựu trong nháy mắt gϊếŧ chết bốn người, cứ như vậy lão Lange cũng sẽ không còn muốn trả thù, bởi vì tới nhiều người hơn nữa, cũng là chịu chết, căn bản không có ý nghĩa gì!"

---------------

"Phế bỏ? " lão Lange sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã hiểu ý tứ Dương Minh. Nhi tử của mình vì theo đuổi bằng hữu Dương Minh, làm ra chuyện này, ý "phế bỏ" của Dương Minh chỉ tự nhiên là làm sao cho nhi tử mất cơ hội tiếp tục chọc ghẹo nữ sinh.

Mặc dù lão cảm thấy để nhi tử đoạn tử tuyệt tôn là một việc rất thống khổ, bất quá so sánh với hai phụ tử bỏ mạng thì nhỏ hơn nhiều! Hiện tại tuy già nhưng mình vẫn dẻo dai vậy. Về phương diện chức năng cũng chưa có tiêu mất à. Cùng lắm thì trở về dùng thêm xuân dược, sinh thêm nhi tử, coi như là nối dõi tông đường cho gia tộc rồi!

Mặc dù nhi tử biến thành phế nhân, nhưng vẫn làm lão đại Phi Xa bang. Có nó chiếu cố cho đệ đệ trưởng thành, nhất mạch cũng không coi là đứt rời!

"Dương tiên sinh nói thế có thật không? " lão Lange ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Minh. Hy vọng duy nhất của hắn là "mình không bị gạt".

"Đã nói ra tất nhiên sẽ giữ lời. " Dương Minh nói: "Nhanh chút, làm đi. Đến khi ta ra tay, thì mạng các ngươi cũng không còn!"

"Hảo! Dương tiên sinh, tôi phế, phế ngay!" Lão Lange cắn răng, nhìn nhi tử của mình: "Lange, con nhẫn nại một chút!"

Lange nghe được lời Dương Minh nói. mặc dù cực kì sợ hãi chuyện sau này phải biến thành "phế nhân", sẽ không thể theo đuổi nữ nhân. nhưng so sánh tổng thể thì chẳng nhẽ bị phế với vứt mạng cao hơn sao?

Mặc dù không thể tán gái, mất đi thú vui tao nhã của nhân sinh. Bất quá còn có những việc vui thú khác có thể hưởng thụ như ăn cơm uống rượu, đua xe, đánh bạc cũng rất là thích ý chứ bộ!

"Cha, không có chuyện gì đâu, người mau đi!" Lange gật đầu, Dương Minh có thể bỏ qua cho hắn đã thật sự bất ngờ rồi!

Trong nháy mắt Dương Minh có thể đem ngươi quăng vào tử địa mà lại mở miệng tha cho hắn, Lange quả thực mừng hết cỡ.

Lão Lange trầm ngâm một chút, giơ chân lên, dùng sức hướng hạ thể Lange đá tới.

"Ngao~~~!" Lange hét thảm một tiếng, may mà không có ngất đi, 2 tay bụm lại. lăn lộn dưới đất, đau đến đầu đầy mồ hôi.

"Dương tiên sinh, như vậy là được chứ ạ? " Lão Lange làm xong đây hết thảy, cũng không nhìn nhi tử trên mặt đất đang thống khổ, mà là ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Minh hỏi.

"Ài… " Dương Minh cười nhạt, tùy ý nhìn thoáng qua Lange lăn lộn trên mặt đất: "Đừng có giả bộ nữa, căn bản chẳng có bị làm sao. Chỉ hơi sưng lên tí mà thôi."

Lời Dương Minh nói. làm cho lão Lange nhất thời cả kinh! Sắc mặt trong nháy mắt biến đổi liên tục!

Lúc trước hắn đá nhi tử một cước thoạt nhìn hung ác vô cùng nhưng đã bảo lưu lực lại, hơn nữa trong lúc xuất cước có đổi chút ít vị trí… căn bản là không hoàn thành việc Dương Minh giao!

Lúc còn trẻ lão Lange, cũng là cao thủ đánh nhau. Hắn vốn định làm một tư thế đá ra một cước nhìn thì như nghiêm trọng lắm nhưng kì thực lại chẳng ra sao, nghĩ rằng Dương Minh sẽ không nhìn ra.

Bất quá, lại không nghĩ rằng Dương Minh sẽ nhân ra…