Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1623: Kỷ niệm thời trung học

Kỳ thực, tuy nói là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng cũng chỉ là thách đố bình thường mà thôi. Nhưng Lange thân là thiếu chủ Phi Xa bang, tự nhiên nhịn không được cơn giận này.

Cho nên hắn chủ động muốn cùng nam sinh kia đua xe. Ai thua, người đó sau này vĩnh viễn không được theo đuổi nữ sinh kia nữa.

Lange cũng không nghĩ tới, nam sinh kia lại hào hứng đồng ý. Cùng thiếu chủ Phi Xa bang đua xe, không phải là tự tìm chết sao?

Đang ở cùng đám chiến hữu, Lange cho rằng mình nhất định sẽ thắng lợi, dám đọ với Ferrari sao? Siêu xe của Ý đó. Thế nhưng dưới tình huống đó lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!

Nam sinh kia chẳng những đua xe thắng, hơn nữa còn khiến cho Lange đυ.ng xe. Mặc dù bản thân Lange không có vấn đề gì, nhưng cỗ xe Ferrari yêu quí của hắn lại thành đống sắt vụn.

Điều này làm cho Lange thẹn quá hóa giận, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho nam sinh kia mở rộng tầm mắt, biết thế nào là sự nguy hiểm của mình!

Lange hỏi thăm hóa ra là nam sinh kia lại mang theo nữ sinh ấy đi tới Ma Cao du lịch. Hắn biết vậy phấn khích tới mức không khỏi gào to "đúng là ông trời giúp ta a!"

Nơi này là Ma Cao, không phải là địa bàn của Lange hắn sao? Nếu đã tới, cũng đừng nghĩ đi đâu nữa! Vĩnh viễn an nghỉ tại đây đi.

"Hắc hắc, đúng vậy a! Lange tiên sinh, Đoán chừng tiểu tử kia thật đúng là nghĩ đến người chỉ là một học sinh bình thường. Hắn còn không biết thân phận thật sự người là thiếu chủ Phi Xa bang ở Ma Cao này!" Sử Lai Đặc giở giọng xu nịnh.

"Chuẩn bị thỏa đáng hết chưa? " Lange hừ một tiếng, hỏi.

"Sắp xếp xong xuôi hết rồi, Lange tiên sinh! Ngài yên tâm, phục vụ sinh hôm nay đã đổi thành người của chúng ta rồi."

Sử Lai Đặc cười nói: "Thay ca là người mình tìm được ngay."

"Uhm, không được để xảy ra vấn đề gì. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Tam Đặc Đốn, chúng ta cũng phải cấp cho hắn một chút mặt mũi. " Lange hài lòng gật đầu.

Tam Đặc Đốn dàn xếp xong xuôi chuyện Lange cùng Sử Lai Đặc mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lau giọt mồ hôi trên trán vừa vội vàng chạy tới chỗ Dương Minh. Vừa vào cửa liền liến thoắng giải thích: "Dương tiên sinh, là tôi không tốt, để cho ngài sợ hãi…"

"Chấn kinh hay sợ hãi đều không có đâu. " Dương Minh nhàn nhạt khoát tay nói.

Một tên thần kinh đi vào rống mấy câu, tự nhiên Dương Minh sẽ không để vào mắt, cho nên hắn cũng lười so đo.

Dương Minh phát hiện mình càng ngày càng trầm ổn. Nếu là đổi lại trước kia, Dương Minh trực tiếp túm cổ áo hắn ném ra rồi. Hiện tại tên đó bất quá mới chỉ hót một chút, nên cũng chẳng thèm quan tâm.

"Ha ha, đúng vậy a! Trong mắt Dương tiên sinh tên kia không đáng kể chút nào. " Tam Đặc Đốn vội vàng gật đầu.

"Cái tên Sử Lai Đặc cùng Lange là ai? Muốn làm gì.? " Dương Minh thuận miệng hỏi.

"Dương tiên sinh, Lange vốn là thiếu chủ của Phi Xa bang, một trong 3 đại bang phái. Ách, hiện tại hẳn là hai đại bang phái rồi. ".

Tam Đặc Đốn bỗng nhiên ý thức được ngôn ngữ của mình nói, vội vàng sửa lời: "Lão đại Phi Xa bang chính là phụ thân của Lange. Căn bản, bất kể chuyện gì xảy ra, hiện tại Lange chính là người nối nghiệp Phi Xa bang! Dương tiên sinh! Ngài cũng biết loại bang phái như Phi Xa bang chủ yếu là lấy đua xe đánh bạc làm chủ, cho nên chỉ cần là người trẻ tuổi thích đua xe thì có thể gia nhập vào bang phái…"

"Nga, nguyên lai là người hầu thiếu chủ Phi Xa bang. Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy."

Dương Minh nghe Tam Đặc Đốn giải thích, thấy cũng không có việc gì liền nhàn nhạt nói: "Ngươi quan hệ cùng bọn họ không tệ hả?"

"Ách.! Dương tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm. Quan hệ của chúng tôi chỉ có thể nói lợi dụng mà thôi."

Tam Đặc Đốn sợ Dương Minh hiểu lầm, cuống quít giải thích: "Ngài cũng biết đấy, chúng tôi ở Ma Cao làm ăn chỉ có thể dựa vào hắc bang mà kinh doanh. Khó tránh khỏi cùng hắc đạo có quan hệ, phải tìm được một chỗ có thể che chở khách sạn chứ, cho nên mới quan hệ với Phi Xa bang gần gũi một chút."

"Hả! Nếu như vậy để giữ mặt mũi cho ngươi, ta không động đến bọn hắn. " Dương Minh gật đầu: "Bất quá nếu bọn hắn không thức thời, vậy thì đừng trách ta không khách khí."

"Yên tâm đi, Dương tiên sinh! Bọn họ chỉ tới dùng bữa tối, ăn xong sẽ rời đi, không ở lại chỗ này gây chướng mắt. " Tam Đặc Đốn nghe được Dương Minh cấp cho hắn mặt mũi, nhất thời cảm thấy vui vẻ.

"Được rồi! Ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không cần ngươi nữa. Mấy người chúng ta cùng nhau nói chuyện riêng chút. " Dương Minh thấy Tam Đặc Đốn đứng ở một bên mang bộ dạng như tên phục vụ, cho nên phất phất tay, ý bảo hắn có thể rời đi.

"Vâng, Dương tiên sinh! Nếu ngài cần gì, lúc nào đều có thể gọi tôi. " Tam Đặc Đốn nghe ra ý Dương Minh trục khách, vội vàng cung kính khom người, thối lui ra khỏi phòng ăn.

Dương Minh không đem lão đại hắc bang địa phương để trong mắt, nhưng đám người Trương Tân hết sức khϊếp sợ. Bất quá từ ý tứ Tam Đặc Đốn nói gần nói xa, tựa hồ ba đại bang phái bản địa biến thành hai đại bang phái, chẳng lẽ bang phái còn lại cùng Dương Minh có liên quan?

Liên tưởng đến lúc trước Dương Minh ra ngoài làm việc, Trương Tân mấy cũng rùng mình!

Dương Minh hiện tại đến tột cùng đã có thế lực bực nào?

Bất quá, ba người cũng thông minh không có đặt câu hỏi, có một số việc, trong lòng biết là được rồi. Hỏi được rồi, ngược lại sẽ không ổn. Nếu Dương Minh không nói, bọn họ cũng không nên hỏi nhiều.

Nhưng trong mắt Trương Giải Phóng vẻ khϊếp sợ càng đậm hơn, bây giờ còn mang theo một tia kính nể!

Ăn cơm tối xong, Trương Tân bàn bạc với Dương Minh một số việc. Trương Giải Phóng cùng Vương Mi tự nhiên cũng không nhiều hỏi, hớn hở nhìn Trương Tân cùng Dương Minh rời đi.

Bọn họ thấy Trương Tân tiếp xúc cùng Dương Minh càng nhiều càng tốt, Dương Minh lợi hại như thế, chỉ cần có thể từ từ chỉ bảo Trương Tân một chút, Trương Tân đời này cơm áo đồ hiệu không cần phải lo.

"Lão đại, chúng ta đi hộp đêm ngay bây giờ chứ?. " biết Dương Minh đã đặt 2 chỗ hai khách quý, Trương Tân lộ ra vẻ hưng phấn dị thường!

Phải biết rằng, buổi tối trong hộp đêm rất lộn xộn đông người. Có 2 chỗ khách quý thì càng gần sàn biểu diễn tự nhiên cũng sẽ nhìn rõ hơn!

"Hiện tại, có chút hơi sớm đó!" Dương Minh nhìn nhìn đồng hồ.

"Uhm! Đúng là quá sớm. " Trương Tân nhìn đồng hồ, đích xác là có chút hơi sớm.

Hiện tại đi xuống, hộp đêm còn chưa mở màn, nên Trương Tân chỉ đành cười khổ: "Lão đại, nếu không chúng ta đi uống chút vậy?"

"Đi thôi!" Dương Minh gật đầu, lúc trước đã đuổi Tam Đặc Đốn đi rồi, không để cho hắn đi theo mình nên hiện tại Dương Minh cùng Trương Tân rất tự do. Không có Tam Đặc Đốn ở một bên cung kính, nên hai người không cần giữ ý.

Hai người tới quầy bar ở gần đó, tìm một vị trí tương đối an tĩnh. Dương Minh gọi một ly nước trái cây, Trương Tân thì muốn một ly rượu vang nho.

"Tên khốn ngươi từ lúc nào lại học uống loại đồ tao nhã này? " Dương Minh trợn tròn mắt, nhìn Trương Tân một cái.

"Hắc hắc. Lão đại, đây không phải là nhập gia tùy tục sao!" Trương Tân cười thầm: "Hơn nữa, trước kia thời điểm đi học, cũng thường xuyên uống mà! Lúc đó, ở trên mạng cua gái, hay đi ăn đồ Tây tôi cũng thường xuyên uống cái này mà!"

Dương Minh nhẹ nhàng ngạc nhiên, nghe Trương Tân nói như thế, Dương Minh cũng đang nhớ lại thời trung học của mình. Nhất thời có chút hoài niệm!

Nhớ lúc Trương Tân khi đó ở trên mạng hàn huyên với đối tượng, có một lần cùng mình khoác lác, đúng lúc bị Trần Mộng Nghiên nghe được.

Sau này, lúc ở nhà Trương Tân, thấy được đoạn phim của Chu Giai Giai, Dương Minh không khỏi lắc đầu cười khổ.

Nhớ lại đoạn thời gian ban đầu kia. Lúc đó mình chỉ là kẻ vô chi vô giác, cảm thấy năm tháng trước kia đã qua lâu rồi!

Hiện tại nhớ lại, dường như đã trải qua mấy đời người, hình như là thật lâu thật lâu so với lúc trước rồi. Nhưng thật ra mình thay đổi bất quá chỉ có 1 năm.

Một năm lại có thể làm cho một người thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế này. Nếu như ban đầu mình không cứu lão già kia, không có đạt được dị năng, như vậy cuộc sống của mình bây giờ là cái dạng gì?

Không sở hữu dị năng, cũng không có đi Vân Nam cược thạch. Cũng không thể vì thế mà quen Lưu Duy Sơn. Cũng không thể đạt món tiền đầu tiên! Không đi Hồng Kông cũng sẽ không cùng Tiếu Tình tỷ sinh ra tình cảm, càng không gặp thủ hạ của Vương Tiếu Yên.

"Lão đại, anh làm sao vậy? " Thấy Dương Minh biểu hiện thần sắc kỳ quái, Trương Tân có khó hiểu hỏi.

"Ài. Chỉ là nghĩ đến cuộc sống trước kia của thời trung học mà thôi. " Dương Minh thở dài, giống như hiện tại chiếm được một ít đồ vật, nhưng bỗng chốc lại mất hết rất nhiều đồ: "Khi đó, làm sao mà không lo buồn cho được!Haizzz!"

"Đúng vậy. " Trương Tân gật đầu: "Lão đại, tôi cũng không biết anh từ khi nào thì bắt đầu phát uy. Lại càng ngày càng lợi hại! Đến hiện tại, tôi cũng có chút không dám tin! Anh đem đến cho tôi nhiều khϊếp sợ lắm!"

"Đừng nói là cậu. Có lúc chính tớ cũng nghĩ, sao bên cạnh mình chuyện xấu sao mà nhiều như vậy? " Dương Minh cười khổ một cái, khôi phục thần sắc bình thường.