Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1572: Cầu cứu

"Vậy à? Tôi tên là Lý Tiểu Mỹ, còn anh?" Nữ sinh mặt rỗ hơi ngượng ngùng, tự giới thiệu.

"Phạm Kim Triết" Phạm Kim Triết nhàn nhạt nói một câu, thầm nghĩ. Quả là tiểu mỹ dung mạo và tên gọi đều xứng.nhìn thế nào cũng không khỏi khiến người ta chán ghét mà.

"Ồ! Tôi có một người bạn người Hàn Quốc cũng họ Phạm giống anh." Lý Tiểu Mỹ vui vẻ nói tiếp: "Vậy ra anh là người Hàn Quốc à?"

"Không phải" Phạm Kim Triết thầm nghĩ, con mẹ nó sao mày hỏi nhiều vậy chứ?

"Nếu vậy thì chắc là người Triều Tiên rồi?" Lý Tiểu Mỹ hào hứng hỏi tiếp.

"Không phải!" Phạm Kim Triết hơi tức giận khẽ quát: "Bây giờ đang trong tiết học, chúng ta nên tập trung vào chuyện học mới đúng chứ" (DG: Tập trung vào chuyên môn)

"Đúng vậy, đúng vậy" Lý Tiểu Mỹ nghe Phạm Kim Triết nói vậy còn tưởng hắn là người ham học cho nên cũng không để bụng chuyện hắn quát tháo mà nhẹ nhàng nói: "Vậy bây giờ chúng ta nghe giảng, lát nữa nói chuyện tiếp nhé"

"Nói chuyện cái rắm á" Phạm Kim Triết cau mày nói thầm trong lòng.

Không bao lâu sau điện thoại Phạm Kim Triết rung lên báo hiệu nhận được e-mail. Vốn hắn đã rút kinh nghiệm từ lần trước cho nên trước khi vào phòng học đã tắt tiếng chuông, tránh bị tình trạng bị mất mặt như lúc nãy.

Phạm Kim Triết cẩn thận mở e-mail lên xem liền thấy một đoạn video đã được nén thành file Mp4.

Phạm Kim Triết âm thầm hài lòng, xem ra Tiểu Tiêu này cũng nghĩ rất chu đáo, chắc là cô ta sợ điện thoại của hắn không hỗ trợ những file khác nên cố tình chuyển qua Mp4 cho hắn.

Nghĩ đến đây, Phạm Kim Triết vội vàng lấy ra một cái tai nghe rồi mở đoạn video lên xem.

Rất nhanh trên màn hình hiện lên hình ảnh về buổi lễ hôm ấy. Mặc dù hình ảnh không được rõ nét, nhưng Phạm Kim Triết thừa biết đoạn video này là do sinh viên tự quay để truyền tay nhau cho nên cũng không để ý cho lắm. Hơn nữa mục đích chủ yếu của hắn là Dương Minh.

Con mẹ nó đúng là tên tiểu tử này rồi. Nếu như nói là góc máy quay này không được tốt lắm nhưng Phạm Kim Triết có thể chắc chắn người đàn ông đang biểu diễn trên sân khấu kia chính là tên tiểu tử ngày đó đã đùa bỡn hắn trong khách sạn quốc tế Tùng Giang.

Đó là chưa kể cái thanh âm trêu chọc hội phó và hội trưởng của hội võ thuật đang truyền vào lỗ tai hắn. Phạm Kim Triết âm thâm chửi rủa trong lòng: "Con mẹ nó! Nếu sớm biết thằng này ba hoa như vậy thì tự dưng mình đi tin lời nó nói làm gì chứ?"

Oán linh con mẹ gì chứ, rõ ràng là bịa đặt.rõ ràng là nó không xem mình ra cái gì mà. Phạm Kim Triết càng nghĩ càng tức giận, bất giác một tay bên kia nắm chặt đến tím tái cả lên.

Xem thêm một lúc nữa thì đến đoạn Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên lên sân khấu biểu diễn.kẻ xướng nhạc, người đọc thơ.

"Ủa! Tại sao không phải Tôn Khiết?" Phạm Kim Triết nhíu nhíu mày. Chẳng lẽ chuyện ngày hôm đó là do Tôn Khiết cố tình bảo Dương Minh đến trêu chọc mình.chứ thật ra hắn cũng không phải bạn trai của Tôn Khiết?

"Mẹ kiếp còn tưởng mày hay ho lắm rốt cuộc ra không phải là bạn trai Tôn Khiết." Phạm Kim Triết hiển nhiên cho rằng Dương Minh là bạn trai Trần Mộng Nghiên, hơn nữa còn có Tiểu Tiêu nói như vậy thì chắc là Tôn Khiết chỉ nhờ hắn giả làm bạn trai mà thôi.

Nghĩ đến đây, Phạm Kim Triết vui vẻ hẳn lên.Vốn hắn còn cố kỵ Tôn Khiết, nhưng xem ra tình hình bây giờ thì hắn đã có thể tìm cơ hội trả thù Dương Minh được rồi.

Nhưng mà nói gì thì nói, Phạm Kim Triết cũng biết rằng hiện bây giờ nếu hắn động đến Dương Minh thì nhất định sẽ làm phật lòng Triệu Oánh. Dù sao thì hắn vẫn muốn theo đuổi cô ta kia mà.

Sau khi Dương Minh cố tình nói mấp mé chuyện tình cảm với Triệu Oánh mà hồi lâu vẫn chưa thấy cô trả lời.thì liền biết rằng trong lòng của cô chắc hẳn đang phân vân.

Chuyện này cũng khó trách, dù sao thì cảm giác của Dương Minh và "thế giới nào có chân tình" mang đến cho Triệu Oánh rất giống nhau cho nên quyết định chuyện này thật sự rất khó.

Nghĩ đến đây, Dương Minh vội vàng rèn sắt khi còn nóng, gửi ngay một cái tin nhắn: "Bà xã thân ái, sao cô không trả lời tôi"

Triệu Oánh cảm thấy điện thoại rung lên, lập tức nhìn thấy tin nhắn trên QQ của "thế giới nào có chân tình, bất giác cô cảm thấy hơi xao động, do dự một lúc rồi mới trả lời hắn: "Tôi đang đi học để lát nữa nói chuyện sau nha"

"Được rồi, vậy cô học đi, không làm phiền cô nữa" Dương Minh cũng không muốn làm quá bèn trả lời một câu.

Giờ phút này, Dương Minh có chút hưng phấn, lại có chút lo lắng. Nếu nói thẳng ra thì cái loại cảm giác này chính là chính mình lại là tình địch của mình.

Nhưng mà nói gì thì nói, có cái cảm giác này là tại vì Dương Minh cố tình làmcho Triệu Oánh cảm thấy cảm giác mà "thế giới nào có chân tình" và hắn mang đến đều giống nhau, cho nên nếu nói ra thì chính là hắn làm thì hắn chịu, trách ai được đây.

Bất quá thì dù sao nói đi nói lại thì cả hai cũng chỉ là một người mà thôi cho nên hắn âm thầm quyết định sau này sẽ thường xuyên lên QQ trò chuyện với Triệu Oánh.

Nghĩ đến đây, Dương Minh cảm thấy bớt lo lắng đi đôi chút. Dù sao cũng rãnh rỗi, tiện tay Dương Minh mở vài trang web lên xem tin tức. Rất nhanh đập vào mắt hắn chính là những dòng tít rất bắt mắt nói về chuyện khách sạn quốc tế Tùng Giang thu mua toàn bộ khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc.

Chỉ có mỗi chuyện thu mua mà mấy tờ báo lá cải mổ xẻ ra nào là nội gian rồi thế lực sau lưng gì gì đó nhất thời khiến cho Dương Minh cười khổ không thôi: "Có cần phải nói quá vậy không chứ?"

Dương Minh dám cam đoan, đám nhà báo này nếu đi viết tiểu thuyết trên truyenfull.vn thì chắc chắn sẽ gặt hái được nhiều thành công.

Nhưng mà cũng còn may là không ai để ý đến nguyên nhân chính của vụ chuyển nhượng này. Nếu không thì mọi người sẽ bị Dương Minh hù dọa chết mất.

"Xem ra lần này bị bọn nhà báo này đoán già đoán non cũng có chỗ tốt, chí ít thì cũng đỡ tiền quảng cáo." Dương Minh gian xảo thầm nói trong lòng.

Đúng lúc này, điện thoại Dương Minh vang lên. Thoáng nhìn màn hình hắn cảm thấy số điện thoại này rất lạ. Dương Minh do dự một lúc rồi mới bắt máy, rất nhanh bên kia truyền đến một giọng nữa: "Dương ca? Có phải là anh không?"

"Là tôi đây, xin hỏi cô là.?" Dương Minh nhíu nhíu mày, thanh âm này có phần quen thuộc nhưng mà hắn nghĩ mãi vẫn không ra.

"Dương ca, em là Vương Mi" Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Vương Mi.

"Vương Mi? À ra là cô." Dương Minh hơi sửng sốt một chút rồi mới nhớ ra, đây chẳng phải là cô bạn thân của Hoàng Nhạc Nhạc sao.

"Dương ca, anh giúp em một chuyện được không?" Thanh âm Vương Mi có chút khẩn trương.

"Có chuyện!" Bất giác trong đầu Dương Minh xuất hiện ý nghĩ này, bèn vội vàng hỏi ngược lại: "Vương Mị có chuyện gì vậy?"

"Dương ca, Trương Tân có chuyện rồi." Nói tới đây, thanh âm Vương Mi cơ hồ muốn khóc đến nơi.