Lúc này Gould cũng không dám giấu diếm, cũng không dám thêm mắm thêm muối, chỉ có thể ăn ngay nói thật. Bởi vì hắn cũng rất rõ ràng, bằng vào năng lực của ông ngoại, hỏi ra sự thực cũng không phải là chuyện khó, một khi mình dấu diếm, ông ngoại lại cho là mình nói dối, như vậy sẽ sinh ra bất mãn với mình, chẳng những không đạt được mục đích, sau này tình cảm của ông ngoại có còn tốt với mình nữa không cũng khó nói. Sau khi Gould đem hết thảy mọi chuyện phát sinh tại gia tộc Hồ Điệp nói ra, thần sắc của Thomas trở nên ngưng trọng gật đầu nói: "Nói như vậy là cháu tự tiện xông vào gia tộc Hồ Điệp?"
"Đúng vậy, là cháu lỗ mãng!" Gould không dám phủ nhận, cúi đầu thừa nhận nói.
Thomas phất tay, rất thỏa mãn với thái độ của Gould, chính mình làm sai, có cản đảm thừa nhận mới chính là nam tử hán, nói cách khác, mình cũng không uổng yêu thương nó.
Thomas lại không biết, Gould đối với người khác không hề có thái độ này, chính là bởi vì hắn biết rõ tính cách của Thomas cho nên mới không dám dấu diếm đem toàn bộ chuyện mình tự tung tự tác nói ra!
Gould biết, chính mình tuy làm sai, nhưng mà Thomas chính là người hay bao che cho con cháu, chính mình bị thương nặng như vậy, lão nhất định sẽ vì mình xuất đầu! Nếu đổi lại là cháu ruột của chính mình Thomas sẽ thưởng phạt phân minh, như vậy khẳng định Gould sẽ không nói như vậy, hắn nhất định sẽ nghĩ tất cả các biện pháp để nói dối.
"Cháu xông vào gia tộc Hồ Điệp tuy lỗ mãng nhưng thực sự vẫn sử sự theo lẽ phải." Thomas trầm ngâm sau nửa ngày mới nói: "Người tuổi trẻ đối với chuyện tình cảm thường làm ra chuyện khác thường, những thứ này người làm trưởng bối có thể giải thích! Dù sao ai mà chẳng có lúc khinh cuồng? Cho nên mới nói cháu tuy không đúng, thế nhưng Vương Nhược Thủy lại làm trưởng bối của gia tộc Hồ Điệp, xuất thủ với cháu, điều này thật sự là có chút không đúng! Nếu như là Vương Tiểu Điệp hoặc vị hôn phu kia của nó đánh cháu, ta còn khó có thể mở miệng, dù sao chuyện tranh đấu giữa tiểu bối với nhau, ta làm trưởng bối không tiện tham dự, thế nhưng Vương Nhược Thủy lại xuất thủ với cháu, cháu khôn phải đối thủ, chuyện lại khác, cô ta rõ ràng là lấy lớn hϊếp nhỏ."
Nghe Thomas nói, khóe miệng Gould có chút nhếch lên, xem ra chính mình tới đây là đúng rồi, ông ngoại quả nhiên không bỏ rơi mình, nhìn bộ dáng này, là muốn gây phiền toái với gia tộc Hồ Điệp đây.
"Quả thực nếu như để cháu và vị hôn phu kia của Vương Tiểu Điệp công bình quyết đấu, cháu tin rằng sẽ không thua hắn." Gould gật đầu nói.
"Nhưng mà chuyện này dù sao cũng là cháu sai trước, gia tộc Lancer chúng ta mặc dù có lịch sử phát triển đã trên trăm năm, nếu đánh nhau thật sự cũng không sợ gia tộc Hồ Điệp, thế nhưng dù sao lý lẽ cũng không đủ." Nhìn bộ dạng của Thomas muốn bao che khuyết điểm cho con cháu, thế nhưng đầu óc cũng không đến độ hồ đồ, nhìn bộ dạng lão còn rất kiêng kị với gia tộc Hồ Điệp.
Trong lòng Gould thoáng khẩn trương, nhưng mà lại không dám lên tiếng. Hắn ngẩng đầu lên ánh mắt khẩn trương nhìn Thomas. Cùng đợi phán quyết cuối cùng của lão.
"Hơn nữa thực lực của gia tộc Hồ Điệp không kém. Cuối cùng rất dễ dẫn tới tràng diện cục diện lưỡng bại câu thương." Thomas khẽ thở dài một tiếng, nói: "Những năm này gia tộc Lancer chúng ta cùng gia tộc Hồ Điệp vẫn luôn buôn bán qua lại, cho nên ta rất minh bạch thực lực của bọn họ."
Gould nghe xong Thomas nói, khỏi có phần thất vọng, nhìn tình hình này, Thomas hẳn là không muốn đối nghịch với gia tộc Hồ Điệp.
"Ông nội, cháu có một ý tưởng, không biết có nên nói hay không." Đoán được trong lòng Thomas đang khó xử, Greenwich ở một bên vẫn luôn im lặng, lúc này lên tiếng.
"A? Greenwich, cháu có ý gì thì cứ nói ra, ở trong gia tộc cháu cũng có quyền lên tiếng, huống chi hiện tại chúng ta đang nói chuyện gia đình." Thomas cổ vũ, ý bảo Greenwich cứ nói.
"Ông, thực lực của gia tộc Hồ Điệp đã không kém, vậy chúng ta khó có thể ra tay trực diện, nhưng mà chúng ta có thể cảnh cáo bọn họ, làm cho bọn họ chỉ còn cách ngậm bồ hòn, có khổ mà không thể nói!" Greenwich nói tiếp: "Ông, chúng ta không phải là hợp tác mua bán với gia tộc Hồ Điệp sao?"
Gould trong lòng khẽ động, hắn lập tức hiểu ý mà Greenwich muốn nói, đó chính là cắt đức con đường cung ứng vũ khí cho gia tộc Hồ Điệp, đây cũng là chủ ý lúc trước của hắn, cho nên giờ phút này nghe xong lời nói của Greenwich, hắn lập tức dùng vẻ mặt mong chờ nhìn Thomas.
"A? Ý cháu nói là dừng việc cung ứng súng ống cho gia tộc Hồ Điệp?" Thomas có chút kinh ngạc. Tiếp đó lão hiểu ý của Greenwich: "Chặt đứt con đường cung ứng vũ khí với bọn họ, chẳng khác nào chặt đứt phụ tá đắc lực nhất của bọn họ, Greenwich, đề nghị này của cháu thật không tệ!"
Thật ra làm gia chủ như Thomas làm sao lại không sáng tỏ chủ ý đơn giản như vậy? Chẳng qua lúc trước lão không có nghĩ tới phương diện này, lúc trước nhìn Gould bị Vương Nhược Thủy đánh cho sưng tím mặt mũi, Thomas nghĩ làm sao có thể dùng nắm đấm để trả đũa. Gậy ông đập lưng ông, cũng không muốn dùng thủ đoạn.
Khóe miệng Gould khẽ nhếch lên, cái chủ ý này hắn đã sớm nghĩ tới, Greenwich nói ra như vậy, cũng có cái gì mà khen là đặc biệt? Thế nhưng nét mặt hắn lại không biểu lộ gì. Cho dù có đoạt công lao này với Greenwich cũng chả có ý nghĩa gì. Hai người không hề có chút xung đột lợi ích nào. Trái lại quan hệ lại càng tốt hơn. Khi Gould nghe Greenwich nói xong, hắn cũng tán dương nói: "Anh họ quả là lợi hại! Em cùng ông ngoại chỉ nghĩ làm sao trả thù được mụ đàn bà Vương Nhược Thủy kia, thế nhưng phương pháp này lại khiến gia tộc Hồ Điệp ăn quả đắng, còn không thể nói được gì, dù sao gia tộc Lancer chúng ta cũng không thiệt hại gì. Mặc cho ai cũng không thể nói!"
Greenwich sao có thể không biết ý Gould cố ý tán dương mình trước mặt ông nội? Nhưng mà hắn cũng biết, Gould làm như vậy cũng chỉ là vì cố giao hảo với mình, hai người đều là người kế nghiệm tương lai của gia tộc, cho nên giao hảo lẫn nhau không có gì có hại, thê cho nên hắn rất vui vẻ nhận lời tán dương, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: "Anh đây bất quá chỉ nghĩ được cái âm mưu vớ vẩn thôi, không thể nào dùng để áp dụng!"
"Không đúng!" Thomas khoát tay áo nói: "Cũng không nên nói như vậy, bất luận âm mưu hay dương mưu, chỉ cần có thể đạt được mục đích đều có thể dùng, Mà nói, xem ra mấy năm gần đây cháu cũng thành thục thêm rất nhiều, cũng có thể thu thập được đám người trong tộc rồi!"
Trong lòng Greenwich rất vui, được ông nội tán thưởng như thế, hiển nhiên là đang khẳng định năng lực của hắn, hắn nói: "Đều là ông nội dạy dỗ, cháu hiểu rồi!"
"Hừ, gia tộc Hồ Điệp, các ngươi nếu không có vũ khí của gia tộc Lancer chúng ta, không cần ta thu thập các ngươi, chỉ sợ không tới vài năm, các ngươi cũng khó có thể giữ nổi cái danh đệ nhị sát thủ, đến lúc đó gia tộc Lancer chúng ta không cần xuất thủ, cũng có rất nhiều kẻ thù tới cửa tìm các ngươi." Thomas lạnh lùng cười nói: "Việc này không nên chậm trễ, ta đây phải đi an bài cái đã, tin tưởng sau khi gia tộc Hồ Điệp biết tin tức này, chỉ sợ có khóc cũng không kịp."
Gia tộc Hồ Điệp, Vương Tung Sơn đang ở trong thư phòng bỗng chuông điện thoại vang lên, bây giờ đang là nửa đêm, lúc này còn ai gọi tới vậy?
"Tôi đi nghe điện đã." Vương Tung Sơn cười khổ đứng dậy, nói với Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy đang ngồi một bên. Ba người thảo luận nửa ngày cũng không nghĩ ra được đối sách gì hợp lý, hiện tại chỉ có thể chờ đợi, gia tộc Lancer sẽ không vì Gould mà xuất đầu.
"Là Vương Tung Sơn tiên sinh của gia tộc Hồ Điệp sao?" Bên kia điện thoại truyền tới một thanh âm quen thuộc, nhưng mà thanh âm này lúc bình thường rất nhiệt tình, lúc này lại vô cùng lãnh đạm.
Sau khi nghe được giọng nói này, trái tim Vương Tung Sơn triệt để phát lạnh, hắn biết rõ thân phận của đối phương, hơn nữa lúc này đang là nửa đêm, không có chuyện quan trọng sẽ không điện vào lúc này, hơn nữa giọng nói còn rất lạnh lùng, trong nháy mắt Vương Tung Sơn tựu minh bạch, chuyện mà mình không muốn xảy ra nhất, bây giờ đã thành sự thật rồi.
"Là Mitri quản gia à! Đã trễ thế như vậy còn có chuyện gì sao?" Vương Tung Sơn khách khí nói, người này quả thực hắn cũng không đắc tội nổi, hắn chính là quản gia của gia tộc Lancer, Mitri. Là người chủ yếu phụ trách việc mua bán vũ khí với gia tộc Hồ Điệp.
"Vương tiên sinh, tôi gọi điện thoại tới là có việc muốn báo cho ông." Mitri thản nhiên nói, trong giọng nói không có một chút cảm tình: "Năm nay súng ống đạn dược đặc chủng rất hiếm, chỉ sợ không cung ứng được cho gia tộc các ông, cho nên tạm thời dừng việc cung ứng lại."
Trái tim của Vương Tung Sơn trùng xuống. Chuyện phải tới rốt cuộc đã tới. Mặc dù mình đã nhiều lần tự an ủi bản thân, sự tình sẽ không đến mức này, thế nhưng hết thảy lo lắng đều biến thành sự thật, Vương Tung Sơn không thể không tiếp nhạn sự thật trước mắt này.
"Mitri quản gia, chúng ta không phải vẫn luôn hợp tác vui vẻ đó sao?" Vương Tung Sơn khổ sáp nghĩ, thanh âm cũng có chút run rẩy.
"Hợp tác sao, vậy mà ông cũng nói là hợp tác à!" Giọng của Mitri quản gia vẫn như trước không mang theo chút cảm tình nào: "Hợp tác chính là song phương đều đồng ý, đó mới là hợp tác, hôm nay nguồn cung cấp vũ khí bị gián đoạn, cho nên hợp tác tự nhiên kết thúc ở đây."
"Mitri quản gia, chẳng lẽ không còn có thể vãn hồi lại sao?" Vương Tung Sơn hiển nhiên không tin tưởng lý do có phần miễn cưỡng của Mitri. Nhưng mà hắn biết rõ nguyên nhân trong đó, Mitri giờ phút này cũng chỉ cố tìm một cái cớ mà thôi.
"Đây là quyết định của gia chủ Thomas, tôi chỉ là người truyền lời thay ngài ấy thôi." Quản gia nói: "Được rồi, Vương tiên sinh. Không có chuyện gì nữa tôi cúp điện thoại đây, thật ngại vì quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
"Khoan đã." Còn chưa đợi Vương Tung Sơn nói, đối phương đã dập máy, Vương Tung Sơn nhìn điện thoại trong tay, sắc mặt thật sự khó coi.
Đối phương rốt cục đã động thủ, bất kể nói thế nàom đối phương cũng không buông tha cho chính mình.
"Rốt cục cũng tới rồi sao?" Phương Thiên nhìn Vương Tung Sơn có phần thất thần, thở dài một hơi. Hắn cảm giác chính vị lão bằng hữu này thoáng cái dường như đã già đi rất nhiều.
"Không ngờ tới cuối cùng lại không thể tránh né. Vương Tung Sơn đặt điện thoại trong tay xuống, vẻ mặt chết lặng nhìn Phương Thiên nói: "Là quản gia Mitri của gia tộc Lancer gọi điện thoại tới, nói năm nay súng ống đạn dược đặc chủng rất hạn chế, muốn dừng việc hợp tác với gia tộc Hồ Điệp."
"Không có biện pháp cứu vãn sao?" Giờ phút này vẻ mặt của Vương Nhược Thủy cũng ảm đạm, tự trách, hối hận đang tràn ngập nội tâm nàng, nếu không phải nàng sính cường, ra tay đánh Gould, sự tình cũng không đến nỗi phát sinh tới tình trạng không thể vãn hồi này.
Lúc đó tốt nhất chỉ cần nói với Gould, éo hắn rời đi là được, có lẽ gia tộc Lancer cũng không động thủ với gia tộc Hồ Điệp, thế nhưng lúc này đã muộn rồi.
"Cũng đành vứt mặt mũi đi thôi, giờ phải đích thân gọi cho Thomas mới được." Vương Tung Sơn cũng không biết mình làm như vậy liệu có tác dụng gì không, đây là lần đầu tiên hắn đi cầu người, lúc trước hợp tác với gia tộc Lancer cũng không khúm núm như tế.
Phương Thiên mặc dù muốn giúp Vương Tung Sơn, nhưng mà thật sự bất lực. Hắn cũng chưa từng có kinh doanh với gia tộc gì gì đó, cũng chưa từng có quan hệ với gia tộc nào buôn bán vũ khí, biết mình lúc này không thể đưa ra đề nghị gì, hắn chỉ có thể ngồi yên nhìn mọi chuyện phát triển.
Vương Tung Sơn lại lần nữa cầm điện thoại lên, bấm thẳng vào số tư nhân của Thomas. Chỉ hai tiếng chuông ngắn ngủi vang lên, điện thoại đã có người nhận, trong điện thoại truyền tới thanh âm của Thomas: "Vương tiên sinh, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra."
"Thomas tiên sinh, chuyện lần này trong lòng tôi và ngài đều rõ, đã như vậy chúng ta cũng không nói chuyện vòng vo nữa!" Vương Tung Sơn nói tiếp: "Lúc trước em gái tôi quả thực có phần làm quá với Gould, tôi cũng rất áy náy, để biểu đạt thành ý của gia tộc Hồ Điệp, chúng tôi sẽ đích thân bày tiệc rượu tại khách sạn lớn nhất của trấn Gaara làm lễ bồi tội với Gould thiếu gia."
Khi nói ra những lời này, Vương Tung Sơn âm thầm nghiến răng, loại nhượng bộ này khiến trái tim hắn nhỏ máu, gia tộc Hồ Điệp đã bao giờ yếu mêm qua như thế? Nhưng mà lúc này người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bị gia tộc Lancer nắm lấy mạch máu, cũng không phải do Vương Tung Sơn có thể làm chủ.
Tuy làm như vậy sẽ có tổn hại rất lớn tới danh vọng cùng uy danh của gia tộc Hồ Điệp. Thế nhưng vì tương lai của gia tộc Hồ Điệp, loại nhục nhã này cũng đáng giá.
"Loại bồi tội này, cháu ngoại tôi thật sự không chịu nổi a." Thomas thản nhiên nói: "Nếu người bên ngoài mà biết, không chừng còn tưởng rằng Gould kiêu ngạo ương ngạnh không chừng a!"
Vương Tung Sơn nghe xong lời này, trái tim liền trầm xuống, đã nói tới nước này mà Thomas cũng không chịu buông tay. Có lẽ lúc này đây gia tộc Hồ Điệp thật sự tới nước không chết không thôi rồi.
"Thomas tiên sinh, cho dù trước đây chúng tôi có sai. Thế nhưng niệm tình chúng ta hợp tác đã nhiều năm, ngài không thể nhường một bước được sao." Lúc này Vương Tung Sơn đã không còn có phong thái của một vị gia chủ nữa, hoàn toàn trở thành một người đi cầu xin vậy, nói là thấp hèn cũng không đủ.
"Ha ha Vương tiên sinh. Tôi nghĩ Mitri quản gia lúc trước cũng đã nói qua, thực sự không phải là tôi không muốn hợp tác với gia tộc Hồ Điệp nữa, mà thật sự là bởi vì năm nay súng ống đạn dược đặc chủng đã được giới hạn, không đủ để cung cấp cho ngài!" Thomas nhàn nhạt nói một câu, đã đem trách nhiệm đẩy sạch, mà người khác cũng không thể tìm được lý do phản bác.
"Đã như vầy, số lượng chỉ cần bằng một nửa năm trước cũng được, không biết Thomas tiên sinh có thể thỏa mãn chúng tôi không?" Vương Tung Sơn cẩn thận hỏi.
"Một nửa?" Thomas bình thản lặp lại lời nói của Vương Tung Sơn: "Một nửa cũng không có."
"Thomas tiên sinh, hoặc là ngài nói ra một phương thức, làm thế nào mới có thể tiếp tục hợp tác với gia tộc Hồ Điệp chúng tôi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng." Vương Tung Sơn thật đúng là hết cách, Thomas này nói gì cũng không chịu nhượng bộ, chỉ có thể dò xét xem còn con đường nào khác nữa hay không thôi." Vương tiên sinh à, ngài cũng biết, súng ống đạn dược đặc chủng này không phải là loại vũ khí bình thường, số lượng hàng năm cũng không nhiều, mà khách hàng của tôi cũng đều là bạn bè cũ, so với anh quan hệ còn lâu hơn. Có người còn là bạn của bố tôi nữa!" Thomas nói tiếp: "Hạn ngạch vũ khí năm ngoái tôi đã chia đều cho mọi người, cho nên mới có thể duy trì như thế, nhưng năm nay, hạn ngạch vũ khí lại thiếu rất nhiều, tôi đương nhiên phải ưu tiên cung ứng cho mấy lão bằng hữu kia rồi! Đối với anh, tôi cũng chỉ có thể xin lỗi mà thôi."
Vương Tung Sơn nghe xong Thomas nói, hắn bị chọc giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà hạn ngạch bị giảm bớt, trước kia sao không có giảm bớt? Từ khi Gould bị Vương Nhược Thủy đánh, sau đó hạn ngạch vũ khí của gia tộc Lancer lại đột nhiên giảm bớt? Lời này ai có thể tin?
Nhưng hết lần này tới lần khác lời nói của Thomas lại không thể phản bác. Làm cho người ta không thể tìm ra kẽ hở. Khiến Vương Tung Sơn căn bản là không có cách nào phản bác, người ta nói có tình có lý, quan hệ với những người khác còn thân hơn cả Vương Tung Sơn, cho nên trước tiên cắt đứt hợp tác với ngươi, để ưu tiên cho người khác.
"Một nửa của năm trước cũng không được, một phần ba cũng không được sao?" Vương Tung Sơn nghiến răng một lần nữa lùi bước, cứ như vậy mà buông tha, hắn thật không cam lòng.
"Vương tiên sinh, lời của tôi đã rõ ràng." Thomas thản nhiên nói: "Nếu để cho mấy lão bằng hữu kia của tôi biết, tôi cung ứng vũ khí cho ngoại nhân mà nói, bọn họ nhất định sẽ tức giận, hơn nữa bọn họ lại là bậc cha chú! Cho nên cậu cũng biết, chúng ta tuy hợp tác nhiều năm, thế nhưng tôi cũng không thể vì thế mà phá lệ, thật sự là bởi vì chuyện này tôi cũng rất khó xử. Phàm là có một cái cớ mà nói, tôi cũng sẽ hảo hảo giải thích với đám người kia, thế nhưng thời gian tôi và cậu hợp tác, thật sự là quá ngắn, giao tình cũng không sâu."
Nghe Thomas nói những lời này, Vương Tung Sơn nhíu mày, lão gia hỏa này rêи ɾỉ một hồi, rốt cuộc là muốn gì đây? Nghe ý của lão, chuyện này từa hồ còn có cửa? Dù sao, có cửa hay không mà nói, Thomas cũng cần gì phải giải thích với mình nhiều như vậy? Lão giải thích nhiều như vậy là có ý gì?
"Thomas tiên sinh, nghe ý của ngài. Chuyện này tựa hồ như không phải không thể giả quyết, chỉ cần có một cái cớ cung ứng vũ khí cho gia tộc Hồ Điệp chúng tôi là được đúng không, vậy không biết ngài có đề nghị gì?" Vương Tung Sơn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc Thomas có ý gì, cho nên hắn trực tiếp nói ra. Nếu như Thomas thật sự có ẩn ý trong này, lão nhất định sẽ nói ra. Mà mình cũng không phải vắt óc suy nghĩ nữa.
"Ha ha, đề nghị không phải không có." Thomas mỉm cười nói: "Nếu như hai nhà chúng ta có quan hệ thân thích, như vậy việc cung ứng vũ khí cho cậu đương nhiên là danh chính ngôn thuận, mặc cho ai cũng không thể nói, mà về sau tất cả hạn ngạch súng ống đạn dược đặc chủng cũng đều có thể cho cậu, người khác cho dù có ý kiến, cũng không có lý do để nói!"