Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1363

- Hy vọng là thế, chỉ mong gia tộc Lancer sẽ không vì gia tộc Douglas mà xuất đầu, và như thế, em cũng sẽ không thành tội nhân của gia tộc Hồ Điệp.

Sắc mặt của Vương Nhược Thủy có phần ảm đạm, giống như có phần hối hận vì hành vi lỗ mãng vừa rồi.

- Yên tâm đi, gia tộc Hồ Điệp chúng ta không muốn đắc tội với gia tộc Lancer, thế nhưng quyết không sợ bọn họ!

Vương Tung Sơn thấy bộ dạng lo lắng của Vương Nhược Thủy, trong lòng chợt bốc lên hào khí, vung tay lên nói:

- Hắn có gì mà sợ? Cùng lắm thì là địch nhân, cá chết lưới rách!

- Chú Vương, không phải cháu muốn đả kích chú nhưng…

Dương Minh lúc này lại mở miệng, hắn cảm thấy cần phải nhắc nhở qua Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy, mặc dù đối với hắn chưa tới mức thân cận với bọn họ, nhưng cũng bởi vì lần đó gia tộc Hồ Điệp tập kích, mới làm cho mình biến thành cường giả! Dương Minh cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, cũng không ngại khuyên người ta một câu, đặc biệt là Vương Tung Sơn, Vương Nhược Thủy còn có quan hệ rất gần với Phương Thiên. Cho nên Dương Minh càng phải khuyên nhủ bọn họ một chút:

- Cháu dám đánh cược, Gould này tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này!

Lời của Dương Minh khiến không khí trong đại sảnh lại một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, Vương Tung Sơn yên lặng nhíu mày, mà Phương Thiên cũng ngừng trọng nhìn Dương Minh. Nhưng mà Vương Nhược Thủy lại không biết năng lực của Dương Minh, thấy một tên tiểu bối lại xen vào chuyện gia định, nàng lập tức cảm thấy tức giận, từ nhỏ gia tộc đã bồi dưỡng lễ tiết khiến nàng hiểu rõ. Khi trưởng bối đang nói chuyện, tiểu bối xen vào chính là một chuyện rất kiêng kị, đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó chính là thực lực của tên tiểu bối này phải ngang với trưởng giả trong gia tộc, hoặc là đã vượt ra khỏi thực lực của trưởng giả!

Đây chính là lý lẽ của thế giới thực lực vi tôn. Nhất là tại Hồ Điệp gia tộc là gia tộc coi trọng thực lực, vì thế nó lại càng cổ hủ hơn! Vương Tung Sơn đối với thực lực của Dương Minh, tự nhiên rất ưng ý, đứa con rể này làm cho hắn rất thỏa mãn. Vô luận là từ trong miệng Vương Tiếu Yên nói, hay từ con đường khác tìm hiểu, hắn biết, lực lượng bản thân Dương Minh có thể chỉnh hợp được tam đại gia tộc giới sát thủ gia tộc Charles!

Phần thực lực này đủ để vượt qua chính mình, Vương Tung Sơn tự hỏi mình không có đủ năng lực để lão Charles giao gia tộc cho mình quản lý, mà Dương Minh lại làm được, cho nên lời nói của Dương Minh tự nhiên là ngang với lời khuyên của bậc cường giả. Vương Tung Sơn chỉ biết suy nghĩ thiệt hơn trong đó, mà không trách Dương Minh giờ phút này nói chen vào.

Phương Thiên là sư phụ của Dương Minh, quan hệ giữa hai người đã sớm trở thành vừa là thầy vừa là bạn cho nên hắn hoàn toàn không có quan niệm gì gọi là bất bình đẳng vai vế, Dương Minh bình thường vẫn cùng hắn thương nghị, cũng tùy ý như thế, lúc này coi như đã tôn kính với Vương Tung Sơn rồi. Hắn đều dùng loại ngữ khí tôn trọng để nói chuyện, cho nê Phương Thiên cảm thấy lời nói của Dương Minh đã rất cho Vương Tung Sơn mặt mũi rồi!

Thế nhưng Vương Nhược Thủy lại không hề biết những điều này, cho tới bây giờ nàng thấy Dương Minh chẳng qua chỉ là một tiểu bối mà thôi, còn lúc trước khi Dương Minh nói mấy câu với Gould, Vương Nhược Thủy cũng cho rằng là lời nói của đám trẻ trong lúc nóng nảy nói ra mà thôi và không thể coi là thật.

Cho nên khi nghe được Dương Minh khuyên nhủ, Vương Nhược Thủy cũng không để ý tới lời này. Mà trực tiếp coi Dương Minh thành kẻ không có lễ phép, thế cho nên nàng lạnh lùng nói:

- Họ Phương kia, xem đồ đệ của anh có quy củ chưa kìa? Anh không có dạy nó, khi trưởng bối đang nói chuyện, tiểu bối không nên chen vào sao?

Phương Thiên bị Vương Nhược Thủy thình lình châm chọc như vậy, nét mặt già nua lập tức đỏ hồng. Nhưng mà hắn cũng không cho rằng Dương Minh nói sai, chẳng qua trong lòng Vương Nhược Thủy này đã bám sâu tính đại tiểu thư.

- Cháu chỉ có thiện ý nhắc nhở mà thôi.

Dương Minh cũng không tức giận, chẳng qua chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Nếu như Vương Nhược Thủy tiền bối không tiếp thu lời khuyên này, cứ tự cao tự ngạo, như vậy Hồ Điệp gia tộc bị diệt cũng không phải là không có khẳ năng.

- Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy?

Vương Nhược Thủy bị Dương Minh trách móc, sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận chỉ vào mặt Dương Minh nói:

- Trẻ con biết cái gì? Đám trẻ tuổi các cậu trong lúc tranh giành tình nhân hình như làm việc đều không thông qua đại não thì phải? Đại gia tộc trong lúc trở mặt, đều đưa lợi ích song phương lên làm đầu, không có lợi ích, ai lại vô duyên vô cớ đi đắc tội với một địch nhân?

Dương Minh lắc đầu, nếu như không phải Hồ Điệp gia tộc và có quan hệ dây dưa với mình. Hắn cũng lười quản nhiều như vậy, hắn hít một hơi sau đó nói:

- Vương Nhược Thủy tiền bối, ngài nói đúng! Người tuổi trẻ trong lúc tranh giành tình nhân rất nhiều chuyện không có suy nghĩ! Cháu xem Gould chính là loại người như vậy, lúc hắn rời đi, trong mắt còn hiện lên vẻ kiên quyết cùng tàn nhẫn, cháu rất quen thuộc, lần trước cháu cũng gặp qua loại địch nhân như vậy. Bọn chúng một khi nóng đầu sẽ làm ra hết thảy, hồng nhan gây họa, những lời này quả là không sai, hồng nhan, có hể làm cho bao nhiêu thanh niên tài tuấn điên cuồng, Vương Chí Đào như thế, Tùy Quang Khải như thế, còn có hai tên thiếu gia Âu Dương gia nữa. Đều là loại nhân vật đại biểu. Trừ những người này ra, Lý gia ở Singapore cũng đi lên vết xe đổ này.

- Cho dù Gould muốn trả thù, gia tộc Douglas cũng sẽ điên cuồng với hắn? Sau lưng bọn họ là gia tộc Lancer cũng sẽ chơi đùa với bọn họ chăng?

Bất tri bất giác Vương Nhược Thủy đã coi Dương Minh trở thành một người ngang hàng có thể nói chuyện. Lúc trước thái độ đối với hắn là tiểu bối, coi nhẹ, bây giờ cũng bỏ qua! Dù sao không quản nàng có thừa nhận hay không, lời nói của Dương Minh rất có đạo lý!

- Có lẽ gia tộc Douglas sẽ không điên khùng cùng hắn, thế nhưng gia tộc Lancer lại không thể đảm bảo.

Dương Minh vạch trần điểm mấu chốt trong đó!

- Gì!

Vương Nhược Thủy ngẩn ra, hỏi:

- Không có khả năng. Gia tộc Douglas không quản chuyện này, chẳng lẽ gia tộc Lancer lại quản sao? Điều này sao có thể chứ? Căn bản là không phù hợp.

Dương Minh âm thầm cười lạnh, người đàn bà này trình độ nắm bắt nhân tâm quá kém, mấy đạo lý này vậy mà cũng không hiểu! Nhưng mà hắn vẫn biểu hiện ra vẻ nhẫn nại giải thích:

- Càng là đại gia tộc lại càng tự phụ, trong mắt bọn họ, tuyệt đối không thể để người ngoại tộc vuốt râu, nhất là Gould. Hắn nói hắn là cháu ngoại Thomas Lancer được lão yêu quý nhất! Lão nhân đối xử với cháu ngoại so ra còn hơn cả nữ tử, Gould lần này bị thiệt thòi lớn như vậy, xem chừng, lúc này cháu nghĩ, Thomas tám phần là thay hắn lấy lại mặt mũi! Nếu như cháu không tính lầm mà nói, câu nói tàn nhẫn lúc rời khỏi đây của Gould cũng không hẳn là nói phét! Mà trong lòng hắn nhất định đã nắm chắc! Gould khẳng định biết mình có thể thuyết phục được Thomas giúp hắn!

- Vẻn vẹn chỉ dựa vào dựa đoán. Chỉ với một câu nói tàn nhẫn mà Gould lưu lại để phán đoán, cậu không thấy như vậy là quá võ đoán sao?

Trong nội tâm Vương Nhược Thủy vẫn còn lưu lại một tia cầu may, không quản Dương Minh có nhiều đạo lý ra sao, thế nhưng Gould là do nàng xuất thủ đả thương, nàng không muốn bởi vì chính mình mà làm cho gia tộc Hồ Điệp gặp phiền toái.

Cho nên Vương Nhược Thủy mới cực lực phủ nhận lời nói của Dương Minh, nàng đang trốn tránh, không dám trực tiếp thừa nhận những lời này của Dương Minh. Nàng vẫn cầu may cho rằng lúc này gia tộc Lancer sẽ không có khả năng vì chuyện của Gould mà trở mặt với gia tộc Hồ Điệp.

Nếu Dương Minh biết rõ Vương Nhược Thủy chính là cô ruột của Vương Tiếu Yên. Vậy so ra hai người chính là khác biệt một trời một vực! Vương Tiếu Yên so ra thông minh hơn Vương Nhược Thủy nhiều, hơn nữa nàng so ra còn biết cách gánh vác hơn Vương Nhược Thủy.

Tính cách của Vương Nhược Thủy quá nghiêng về tình cảm, luôn lấy mình làm trung tâm, một khi xảy ra chuyện mà mình không thích, nàng sẽ lựa chọn cách trốn tránh.

Lúc trước Phương Thiên từ hôn, Vương Nhược Thủy cũng lựa chọn cách trốn tránh! Mà với tính cách của Vương Tiếu Yên, cho dù Dương Minh kết hôn nàng cũng sẽ không hề trốn tránh.

Đây là hai con người có tính cách trái ngược. Một người vì vận mệnh của mình mà không ngừng chống lại gia tộc, một người lại chọn trốn tránh, mềm yếu.

- Nếu như chỉ tàn nhẫn không mà nói, cháu đương nhiên sẽ không nói như thế.

Dương Minh liếc mắt nhìn Vương Nhược Thủy, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Gould đã nói những lời này ra, hắn còn cố ý bỏ thêm kỳ hạn 5 ngày! Người tàn nhẫn bình thường chỉ nói: Ngươi chờ, hoặc là chuyện này sẽ không để yên, ai cũng sẽ không cố ý nói thời hạn 5 ngày! Thế nhưng Gould lại nói như thế kia, hơn nữa còn rất chắc chắn nữa, nếu như trong vòng 5 ngày không đạt được như ý của hắn, Hồ Điệp sẽ biết tay, hắn sẽ không mang họ Douglas nữa! Với kiểu nói chuyện hùng hồn như thế này thì nếu như không nắm chắc, vậy ai có can đảm để mà nói ra chứ? Nếu thật sự trong vòng 5 ngày không có động tác gì, hắn chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác sao?

- Điều này!

Sắc mặt Vương Nhược Thủy trở nên khó coi đến cực điểm. Không thể không thừa nhận, trong nội tâm của nàng nội tâm của nàng đã bắt đầu thừa nhận lời nói của Dương Minh. Quả thực Gould không cần phải nói thêm giới hạn 5 ngày như vậy, nếu là chỉ uy hϊếp không thôi thì 5 ngày này quả thật là thừa! Chỉ cần nói lời tàn nhẫn là được, vô luận là 5 ngày, 10 ngày, một năm sau tìm tới cũng không muộn! Thế nhưng Gould lại phá hủy lối thoát duy nhất của mình đi, thêm vào một giới hạn, như vậy chỉ có thể đoán, Gould có nắm chắc thuyết phục được Thomas xuất đầu vì hắn!

- Nhược Thủy, Dương Minh nói rất có lý đấy!

Lúc này Vương Tung Sơn phất phất tay, ngăn không để Vương Nhược Thủy lên tiếng. Lời nói của Dương Minh, hắn hoàn toàn nghe ra, loại phân tích rất logic này khiến Vương Tung Sơn âm thầm toát mồ hôi! Nếu như sự tình y như lời Dương Minh nói, vậy gia tộc Hồ Điệp thật sự gặp phiền toái rồi:

- Cường giả trong gia tộc Hồ Điệp chúng ta nghị sự, mà biểu hiện của Dương Minh đã có thể cùng ngồi ngang hàng nói chuyện với chúng ta rồi!

Dương Minh lần đầu tiên nghe thấy trưởng bối của gia tộc Hồ Điệp đề cao mình, nhưng mà rất hiển nhiên không ai phản đối, theo như lời phân tích của hắn, hắn đã được Vương Tung Sơn tán thành là người cùng hàng, mà thái độ của Vương Nhược Thủy giờ phút này cũng không có cao ngạo như trước nữa.

Theo như lời nói của Vương Tung Sơn, rốt cục cũng để Vương Nhược Thủy nhận rõ tình trạng hiện tại. Nàng ảm đạm thở dài:

- Anh, lần này em đã đắc tội với gia tộc Lancer, bọn họ liệu có cự tuyệt hợp tác với gia tộc Hồ Điệp chúng ta không?

Đây cũng là điều mà Vương Tung Sơn lo lắng nhất! Dù sao gia tộc Lancer sản xuất vũ khí đều có hạn lượng cung ứng. Có thể mua được cũng đã không dễ dàng rồi, đây là thị tường của kẻ bán, không phải thị trường của người mua! Gia tộc Lancer cắt đứt việc làm ăn với gia tộc Hồ Điệp, như vậy gia tộc Lancer không hề có bất kỳ tổn thất nào, thế nhưng ngược lại, gia tộc Hồ Điệp lại phải gánh chịu tổn thất quá lớn!

Gia tộc Lancer thích bán cho ai thì bán. Không nhất định phải bán vũ khí cho gia tộc Hồ Điệp, thế nhưng gia tộc Hồ Điệp chỉ có thể mua vũ khí tiên tiến từ gia tộc Lancer, không có con đường nào có thể thay thế.

Cho nên nếu quả thật là như thế, gia tộc Hồ Điệp rất có thể sẽ từ vị trí đệ nhị trong giới sát thủ rơi xuống vị trí thứ năm trở ra.

- Nhược Thủy. Trước tiên chúng ta không cần suy nghĩ nhiều.

Vương Tung Sơn miễn cưỡng cười cười nói:

- Nếu như gia tộc Lancer thật sự muốn đoạn tuyệt hợp tác, như vậy chúng ta có ở đây thương nghị cũng vô ích, chuyện đã xảy ra có than thở cũng vô ích! Có thể đi qua con đường gia tộc Lancer, cũng có thể đi qua con đường khác!

Vương Tung Sơn tuy nói như vậy, nhưng mà mọi người ở đây đều hiểu rằng, con đường này đâu có dễ dàng muốn nói thành lập là thành lập? Năm đó Vương Tung Sơn vì để hợp tác với gia tộc Lancer, không biết đã mất bao nhiêu công sức.

- Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn!

Thấy bộ dạng suy sụp của Vương Nhược Thủy như vậy, Phương Thiên có chút đau lòng, lúc này là lúc tâm linh Vương Nhược Thủy mỏng manh nhất. Mặc dù đang đương đầu với đại sự thế nhưng Phương Thiên cũng không hề e ngại gia tộc Lancer kia, nếu như một lần nữa dành được phương tâm của Vương Nhược Thủy, Phương Thiên sẽ không để ý tới hết thảy, hắn nói:

- Về phần vũ khí, tôi có một con đường, tuy không thể cung cấp số lượng lớn, thế nhưng mà trong thời gian các người tìm đối tác mới, nó có thể duy trì được một thời gian!

- Có thể sao? Vậy vậy.

Sau khi Vương Nhược Thủy nghe xong không có nói, trong mắt lập tức xẹt qua một tia vui mừng, cũng không có ý định châm chọc Phương Thiên nữa.

- Vậy làm phiền anh rồi. Lão bằng hữu!

Nhưng mà sắc mặt của Vương Tung Sơn cũng không quá tốt, bởi vì hắn biết rõ, kế sách này của Phương Thiên cũng chỉ mang tính tạm thời mà thôi, không thể dùng lâu được.

Những năm gần đây Vương Tung Sơn cũng không phải gởi toàn bộ hy vọng vào gia tộc Lancer, bởi vì trong lòng hắn biết rõ, để người khác nắm được mạch máu như vậy là một chuyện rất nguy hiểm. Cho nên hắn không ngừng tìm quan hệ, muốn tìm một nhà chuyên cung ứng súng ống đạn dược khác.

Nhưng mà kết quả lại làm hắn thất vọng, bởi vì loại vũ khí này không phải là hắn muốn tìm là có nơi cung ứng, mấy cái loại vũ khí nóng này, đều có người mua cố định, mà thị trường lại cung không đủ cầu, căn bản không rảnh để quan tâm tới Vương Tung Sơn.

Mà đám tiểu thương buôn bán vũ khí căn bản không cách nào cung cấp được loại súng ống tiên tiến, mua đồ bình thường còn có thể, nhưng mà nếu như vậy, địa vị đệ nhị sát thủ của gia tộc Hồ Điệp sớm muộn cũng bị hạ bệ. Nguyên bản bữa tiệc gia đình rất đầm ấm, từ lúc Gould đột nhiên xông vào, không khí trở nên trầm xuống rõ ràng. Nguyên bản Vương Nhược Thủy còn đang có ý làm khó Dương Minh, hiện tại cũng không còn nữa, thậm chí địch ý đối với hắn cũng giảm bớt vài phần.

Khi Dương Minh biểu hiện ra cơ trí được Vương Tung Sơn tán thành, Vương Nhược Thủy cũng không muốn gây phiền toái cho hắn nữa, dù sao quan trọng nhất trong gia tộc lúc này chính là đối phó với nguy cơ trả thù của Gould!

Sau khi ăn cơm xong Vương Tung Sơn, Vương Nhược Thủy cùng với Phương Thiên đều trở lại thư phòng, bởi vì không có mang Dương Minh theo, mà Vương Nhược Thủy cũng chẳng muốn đi, bản thân có lời gì cũng đã nói hết rồi, tới cũng không còn ý nghĩa nữa.

Lúc trước Vương Tung Sơn đã coi Dương Minh trở thành người có quyền lên tiếng tại gia tộc Hồ Điệp, thế nhưng trong lòng Vương Tung Sơn vẫn còn chưa thực sự chuyển biết, vẫn còn coi nhẹ Dương Minh, vẫn coi hắn là một vãn bối.

Đối với chuyện này, Dương Minh cũng không có phân vân gì, hắn trực tiếp trở lại phòng.

Trấn Gaara, trong gia tộc Douglas.

Dương Minh suy đoán không sai, Gould căn bản không từ bỏ ý đồ. Giờ phút này trên mặt hắn đã không còn chảy máu nữa, vết thương trên miệng cũng đã được xử lý tốt, nhưng mà vết xẹo dữ tợn cùng với miếng vải băng khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi!

Gia chủ hiện tại của Douglas gia tộc là Airth Douglas, giờ phút này vẻ mặt của hắn đang vô cùng tức giận ngồi trong phòng họp của gia tộc, nhìn khuôn mặt bầm dập của đứa con. Trong đầu hắn có một loại ý niệm muốn băm thây vạn đoạn Vương Nhược Thủy ra.

Nhưng mà hắn cũng biết Vương Nhược Thủy là em gái của gia chủ gia tộc Hồ Điệp Vương Tung Sơn, không phải là người bình thường! Ở trấn Gaara này, nếu có người dám đánh Gould thành bộ dạng này, Airth sớm đã cho người gϊếŧ chết hắn rồi, chỉ sợ lúc này tên hung thủ đã biến thành một cỗ thi thể lạnh giá!

Thế nhưng giờ phút này hắn đối mặt chính là gia tộc Hồ Điệp, một gia tộc tồn tại ở trấn Gaara với cái danh siêu nhiên, nếu như dốc toàn lực đối phó với gia tộc Hồ Điệp đi đánh cược một lần, như vậy cũng không nắm chắc phần thắng!

Đáng tiếc chính là hắn mặc dù là gia chủ thế nhưng cũng không thể nông nổi, không thể không để ý tới lợi ích của lợi ích của gia tộc, trong gia tộc còn có mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng nữa, bọn họ sẽ không đồng ý cho mình vì Gould xuất đầu, mà giao chiến với gia tộc Hồ Điệp. Mọi người sẽ nhìn bằng con mắt gì? Airth đưa mắt nhìn sang mấy vị trưởng lão nói:

- Gould bị đánh thành bộ dạng này, xem ra gia tộc Hồ Điệp quá xem thường gia tộc Douglas rồi!

- Airth gia chủ, lời ấy sai rồi.

Một trưởng lão mặc tây phục màu xám không mặn không nhạt nói:

- Trong chuyện này Gould thiếu gia cũng có chỗ không đúng, xông thẳng vào Hồ Điệp bảo của gia tộc Hồ Điệp, hơn nữa lại đúng lúc Vương Tung Sơn dùng cơm. Nói khó nghe một chút, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận! Cho nên tôi nghĩ rằng, đây là do Gould sai trước, gϊếŧ chết ngạo khí của nó, để nó hiểu ra rằng, làm việc không nên thiếu suy nghĩ như vậy!

Airth biến sắc, lời nói của vị trưởng lão mặt áo xám này rõ ràng là nói Gould làm việc không suy nghĩ, thế nhưng hắn lại không cách nào phản bác, dù sao vị trưởng lão này nói cũng đúng, tuy Airth cũng biết gia hỏa này cố ý, nhưng lại không có biện pháp.

Vị trưởng lão này là chú của Airth, ngày hôm nay cháu của lão cũng có mặt, nhưng bởi vì duyên cớ chính thống, cho nên người này chỉ được xếp thứ hai cho chức gia chủ tương lai, người thứ nhất không ai khác chính là con trai của Airth, Gould!

Bởi vậy vị trưởng lão này một khi có cơ hội đả kích Gould, lão đương nhiên sẽ không buông tha, cho nên một khi mở miệng, khiến Gould lâm vào thế khó, cho dù gia tộc Douglas muốn vì hắn xuất đầu, cũng không có khả năng.

Nhưng mà bởi vì bối phận đặc thù của vị trưởng lão này trong gia tộc, cho dù Airth thân là gia chủ, cũng không có biện pháp phản bác lời của lão, chỉ đành cố nén giận, nói với Gould:

- Gould, chú Custer nói rất đúng, sau này con không thể lỗ mãng như vậy nữa!