"không khách khí" Thầy Vương khoát tay nói, lần trước ông ta xảy ra chuyện, nếu không phải bởi vì nhờ có Dương Minh, thì ông ta sẽ không thể nào được Tiếu Tình chiếu cố được, đến cuối cùng cũng sẽ không có tên ông ta trong danh sách giáo viên ưu tú, cho nên ông ta vô cùng cảm kích Dương Minh.
Dương Minh nói cảm ơn xong, liền xoay người đi lên lầu, đến phòng thí nghiệm và trung tâm nghiên cứu, lần trước khi hắn đến, là Tiếu Tình ra dẫn hắn vào, nhưng mà sau này Tiếu Tình đã làm cho hắn một cái thẻ, để cho hắn ra vào dễ dàng hơn.
Dương Minh muốn cho Tiếu Tình một bất ngờ, cho nên cũng không gọi điện thông báo cho Tiếu Tình biết, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, Tiếu Tình chắc chắn là đang nghỉ ngơi bên trong, Dương Minh muốn lén lút đi vào ôm lấy nàng.
Bên trong phòng cũng có giáo sư của hệ máy tính, cũng có vài sinh viên, nhưng mà bọn họ cũng không hỏi Dương Minh cái gì, dù sao Dương Minh có thẻ, có thể ra vào được, thì bọn họ ai mà rãnh đi hỏi mấy chuyện này làm gì?
Dương Minh tìm đến chổ phòng của Tiếu Tình, đẩy cửa ra, phát hiện cửa khóa, cũng không gõ cửa, trực tiếp móc chìa khóa vạn năng ra, len lén mở khóa cửa ra.
Cái chổ ra vào ở ngoài hành lang, nếu không có thẻ thì không thể nào qua được cái cửa sắt, cho nên cửa phòng của Tiếu Tình chỉ là loại cửa thông thường, cũng không phải loại có bảo vệ đặc biệt, vì thế Dương Minh căn bản là không tốn bao nhiêu sức để mở nó cả, cũng không khiến cho người khác chú ý.
Căn phòng mà Tiếu Tình ở, không khác gì một căn phòng trong khách sạn cả, bên ngoài là toilet, bên trong là phòng ngủ, Dương Minh mở cửa phòng ra, liền đi vào bên trong, cửa trong cũng không khóa, Dương Minh nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra.
Dương Minh liếc nhìn Tiếu Tình đang nằm trên giường, xem ra Tiếu Tình đang ngủ, nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, Dương Minh đến gần, cũng không đánh thức nàng.
Tối qua vì mãi giải thích các câu hỏi cho Chu Giai Giai đến tận trời sáng, buổi sáng lại không có thời gian nghỉ ngơi, vì thế thừa dịp nghỉ trưa, Tiếu Tình liền ngủ một giấc cho khỏe.
Chu Giai Giai vốn cũng đang ngủ, nhưng mà thật bất đắc dĩ, bởi vì bữa trưa khi ăn cơm, không cẩn thận làm dơ đồ, mà Chu Giai Giai vốn là người thích sạch sẽ, cho nên trước khi đi ngủ, vào trong toilet bên ngoài để giặt quần áo.
Vì Dương Minh đi vào quá nhẹ, Chu Giai Giai ở trong toilet cũng không phát hiện ra, căn bản là không chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Dương Minh nhẹ nhàng bước lại bên cạnh giường của Tiếu Tình, nhìn Tiếu Tình ngủ say, không đành lòng quấy rầy nàng, xem ra, Tiếu Tình nhất định là mệt lắm
Dương Minh biết rõ Tiếu Tình không phải là một người hay ngủ trưa, bây giờ lại đang ngủ, khẳng định là do công việc quá nặng nề, nghĩ đến đây, Dương Minh nhẹ nhàng cởi giầy ra, leo lên giường, nằm bên cạnh Tiếu Tình.
Tuy rằng giường của Tiếu Tình là loại dành cho một người, nhưng mà cũng rất rộng, giống như là loại giường trong ký túc xá vậy, lớn hơn loại giường dành cho một người ngủ bình thường nhiều, có thể nằm được cả hai người.
Cho nên khi Dương Minh leo lên, cũng không có vẻ gì chật chội, huống chi hai người cũng không mập, nằm trên giường vẫn còn có chổ để nhúc nhích.
Dương Minh không dám quấy rầy Tiếu Tình nghỉ ngơi, vươn tay từ phía sau, ôm lấy thân thể của Tiếu Tình, kéo nàng vào lòng.
Bởi vì do bận suy nghĩ về chuyện cần làm buổi chiều, cho nên Tiếu Tình ngủ không sâu, cảm giác thân thể đang bị ai đó ôm, Tiếu Tình cả kinh, nghiêng đầu qua, nhìn thấy Dương Minh.
Tiếu Tình hơi nghi hoặc, Dương Minh sao lại đến đây? Hắn không phải đã ra ngoài làm việc sao? Hơn nữa, Chu Giai Giai còn ở chung với mình, Dương Minh sao có khả năng ôm mình mà không cố kỵ gì?
Nghĩ đến đây, đầu của Tiếu Tình hơi nhức, chẳng lẽ là nằm mơ? Đúng rồi, nhất định là vậy, khẳng định là nằm mơ.
Tục ngữ nói, ban ngày suy nghĩ về cái gì nhiều thì ban đêm sẽ nằm mơ thấy cái đó, sáng sớm vừa mới nói chuyện với Chu Giai Giai về Dương Minh, cho nên cũng đã khơi mào cho Tiếu Tình, cũng lo lắng và nhớ Dương Minh. Tuy rằng không thể nào nói cho Chu Giai Giai biết được, nhưng mà rất mong muốn được nhìn thấy hắn trong mơ.
Nhưng mà, cho dù nằm mơ cũng tốt, gánh nặng trong lòng của Tiếu Tình cũng giảm bớt rất nhiều, mí mắt hơi nhắm lại, tiếp tục trạng thái nửa ngủ này, hưởng thụ nhiệt độ cơ thể và hô hấp của Dương Minh, cũng tiếp tục giấc mộng của mình.
Tiếu Tình xoay người lại, thành ra đối mặt với Dương Minh, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nhìn rất là mê người. Dương Minh tuy rằng sợ làm phiền Tiếu Tình nghỉ ngơi, nhưng mà đã không nhịn được rồi, chỉ đưa môi khẽ chạm vào đôi môi của Tiếu Tình, nhưng không dám làm gì cả, sợ Tiếu Tình tỉnh lại.
Tiếu Tình bị Dương Minh hôn môi, con mắt khẽ nhếch lên, nhìn qua bên này một cái, rồi liền nhắm lại, nhưng mà đã bắt đầu phối hợp hôn môi với Dương Minh, nàng hoàn toàn cho rằng mình đang nằm mơ, não đang trong trạng thái hôn mê, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Ngược lại, toàn bộ thương nhớ về Dương Minh đều phát tiết trong giấc mộng này, cho nên cũng nhiệt liệt đáp trả nụ hôn của Dương Minh.
Dương Minh đang không vội, mà lại bị Tiếu Tình vừa ngủ vừa hôn môi, làm cho Dương Minh cảm thấy rất có ý nghĩa, Tiếu Tình không phải là đang hôn môi với mình trong mộng chứ?
Chắc hẳn là như vậy, nằm mộng liên hệ với thực tế, quả thật đúng là một chuyện thú vị.
Chu Giai Giai giặt đồ xong, cầm quần áo treo lên trên giá, sau đó rửa mặt, đẩy cửa toilet ra, dự định ngủ một chút, bởi vì chỉ còn một giờ nữa là đến lúc làm việc buổi chiều rồi, ngủ một chút như vậy cũng đủ.
Đẩy cửa phòng trong ra, Chu Giai Giai vô thức nhìn về hướng Tiếu Tình, muốn nhìn xem nàng ta có ngủ không, nhưng mà đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh ngạc.
Chu Giai Giai nhanh chóng lấy tay che cái miệng xém tí đã hét lên ra, bởi vì, cảnh tượng trước mắt, quả thật đúng là khó tin đối với nàng!
Dương Minh đang ôm chị Tiếu Tình, hơn nữa hai người còn đang hôn nhau!
Chu Giai Giai vô thức cho rằng, có phải là mình đang bị ảo giác hay không, mấy ngày nay ngủ không đủ giấc, tuy rằng đầu óc thì vẫn có rất nhiều hứng thú với máy tính, nhưng cơ thể bị mệt mỏi là điều không thể tránh khỏi.
Cho nên, Chu Giai Giai che miệng lại, cũng bởi vì nàng tưởng mình đã gặp ảo giác rồi, theo nàng thấy, cái cảnh này căn bản là không thể xảy ra được!
Thời gian, địa điểm, nhân vật, mỗi một điều kiện đều liên hệ với nhau tạo thành cảnh tượng trước mắt! Dương Minh bây giờ hẳn là đang ở bên ngoài làm việc mà? Hơn nữa đây là phòng làm việc của nhân viên hệ máy tính, làm sao Dương Minh có thể vào đây được?
Mà nhân vật càng không thích hợp, Dương Minh và Tiếu Tình là chị em nuôi, hôn mặt thì được, cũng không có khả năng hôn môi thân mật như vậy được chứ? Cái này căn bản là một chuyện không có khả năng.
Chu Giai Giai nhắm mắt lại, nàng nghĩ, có lẽ là do mình quá nhớ Dương Minh, cho nên bị hoa mắt, vì thế mới nhìn thấy cái cảnh không nên thấy này.
Lần thứ hai mở mắt ra, Chu Giai Giai hoàn toàn choáng váng, không sai, trên giường, quả thật là Dương Minh! Mà người còn lại, cũng xác thật là chị Tiếu Tình mà mình tôn kính! Mà hai người này, rõ ràng xác thật là đang ôm nhau, và đang hôn môi.
Chu Giai Giai ngơ ngác nhìn hai người trên giường, không biết nên làm thế nào cho phải, nàng không hề có cái cảm giác đi bắt kẻ thông da^ʍ, căn bản là nàng ta không có suy nghĩ này, cũng không hề có ý niệm ghen trong đầu.
Chỉ là, Chu Giai Giai nghĩ rằng, chuyện này quá mức khó tin! Nàng cho rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, nhất là xảy ra trước mắt mình, nhưng mà nó lại bị nàng thấy được, và nàng không biết nên xử lý thế nào.
Chu Giai Giai cắn răng, bước nhẹ rời khỏi phòng, lui ra ngoài, lấy tay đè lên ngực, thở phào nhẹ nhõm, chuyện này đã mang đến cho Chu Giai Giai một cú sốc quá lớn.
Sau khi xác định mình không có hoa mắt, Chu Giai Giai bắt đầu suy nghĩ, Dương Minh không phải là em nuôi của Tiếu Tình sao? Em nuôi và chị nuôi, sao có khả năng làm loại chuyện này được?
Chu Giai Giai đè chặt huyệt thái dương của mình, nếu như nói Dương Minh đến tìm mình, như vậy còn có khả năng, nhưng mà, Chu Giai Giai không cho rằng Dương Minh quáng gà đến nổi ngay cả Tiếu Tình cũng không phân biệt được.
Cho dù là đến tìm mình, thì đây là phòng của Tiếu Tình, hắn cũng không nên làm bậy như vậy, như vậy, khả năng duy nhất chính là, Dương Minh không biết mình ở đây!
Chu Giai Giai là một cô gái thông minh, từ trước đến giờ nàng luôn biểu hiện sự khôn khéo và thông minh của mình, vừa rồi suy nghĩ hỗn loạn cũng là do chuyện này đã gây ra một cú sốc rất lớn với nàng, làm cho nàng nhất thời không biết nên làm sao.
Bây giờ đã rời khỏi phòng, cẩn thận nghĩ lại, có thể đưa ra một kết luận, Dương Minh đến tìm chị Tiếu Tình, mà hắn khẳng định là không biết mình ở đây!
Mình tham gia vào tổ nghiên cứu đề tài lần này, cũng chỉ vừa mới vài ngày thôi, Dương Minh còn chưa về nhà, đương nhiên là sẽ không biết về chuyện này rồi, chỉ có thể giải thích rằng, Dương Minh đến tìm chị Tiếu Tình, mà không biết mình ở trong phòng, vì thế tiến hành thân thiết với chị Tiếu Tình, cũng không hề kiêng kỵ gì.
Như vậy, Dương Minh và chị Tiếu Tình rốt cục có quan hệ gì? Hỏi cái này này tựa hồ hơi bị ngu, Chu Giai Giai lắc đầu, căn bản là không cần phải suy nghĩ rồi.
Nhớ lại những lời nói sáng nay của chị Tiếu Tình, Chu Giai Giai đột nhiên hiểu ra, người đàn ông trong miệng của chị Tiếu Tình, hẳn là Dương Minh.
Tuy rằng chuyện này thật sự khó mà chấp nhận, nhưng mà, Chu Giai Giai đã khẳng định được suy nghĩ của mình cùng với suy đoán của mình, hẳn là không sai, Tiếu Tình sợ sự chênh lệch tuổi tác của mình và Dương Minh, cùng với nguyên nhân là những cô bạn gái bên cạnh hắn, cho nên cuối cùng không thể ở cùng một chổ với Dương Minh được.
Nhưng mà, hai người trong lúc đó hẳn là vẫn có chút mờ ám, giống như chị Tiếu Tình đã nói, chỉ cần có thể thấy mặt nhau là đủ rồi, nghĩ rằng, Dương Minh hẳn là không hay gặp mặt chị Tiếu Tình rồi, cũng may mắn là, hôm nay mình ở đây.
Chỉ là, chị Tiếu Tình biết rõ mình đang giặt đồ ở toilet, tại sao lại không ngăn cản Dương Minh? Chu Giai Giai có chút kỳ quái, nhưng mà nhớ lại biểu tình của Tiếu Tình lúc ấy, Chu Giai Giai biết, Tiếu Tình còn đang ngủ, hẳn là đang trong trạng thái nằm mộng, phỏng chừng là cũng không nghĩ nhiều lắm
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Chu Giai Giai cũng có chút đồng tình cho Tiếu Tình, nàng ta cũng là một người khổ vì yêu, cho nên cũng biết được những chua xót của nó, Chu Giai Giai không phải là một người keo kiệt hay ghen, nàng cũng rõ ràng, nàng cũng không có tư cách quản chuyện của Dương Minh, nàng có thể đến với Dương Minh, cũng đã vô cùng không dễ dàng rồi.
Nhưng mà, vấn đề bây giờ không phải là ghen! Chu Giai Giai hơi lo lắng, mình nên làm gì tiếp theo đây? Đẩy cửa đi vào, tham gia vào cuộc chiến của bọn họ?
Nghĩ đến dây, Chu Giai Giai liền đỏ mặt, đã biết là cái suy nghĩ lung tung, tại sao lại còn nghĩ như vậy? Lắc đầu ném cái suy nghĩ này qua một bên.
Nếu không thể đẩy cửa đi vào, vậy thì nên làm gì bây giờ? Làm bộ không biết? Chờ Dương Minh và chị Tiếu Tình thân thiết xong, thì mới vào? Cái này thật ra lại là một biện pháp tương đối thỏa đáng, nhưng mà, sau khi chị Tiếu Tình tỉnh lại thì nên làm thế nào đây?
Cho dù mình làm bộ không biết, tin rằng chị Tiếu Tình cũng sẽ hoài nghi, khúc mắc như vậy, sẽ càng làm không tốt, và chắc chắn sẽ làm quan hệ của hai người nảy sinh ngăn cách.
Thành thật mà nói, bây giờ Chu Giai Giai đang rất đau đầu, nếu đổi lại là Trần Mộng Nghiên nhìn thấy cảnh này, không cần phải nói tiếp nữa, chắc chắn 200% là nổi giận lên rồi, nhưng mà Chu Giai Giai thì khác, thứ nhất mấy ngày nay, quan hệ của nàng và Tiếu Tình đã tốt hơn rất nhiều, cũng hiểu được quá khứ đau buồn của chị ta, cho nên cũng không thể trách được chị ta cái gì.
Thứ hai, bây giờ Chu Giai Giai có thể ở cùng với Dương Minh, cũng là bởi vì Trần Mộng Nghiên đồng ý, đổi qua hoàn cảnh của người khác mà tự hỏi, Chu Giai Giai cũng không thể trách tội Tiếu Tình được.
Những cái này không quan trọng, vấn đề quan trọng bây giờ là, mình đã nhìn thấy cái mình không nên thấy rồi, Dương Minh cho đến bây giờ vẫn chưa từng đề cập đến chuyện của hắn và chị Tiếu Tình, như vậy thì nói lên rằng Dương Minh không muốn đề cập có thể đây là một bí mật, hoặc có thể là chưa đến lúc để nói.
Nhưng mà, bây giờ mình đã nhìn thấy rồi, và còn rơi vào tình huống tiến thối lưỡng nan, đi vào cũng không được, mà đi ra cũng không phải, sau này chị Tiếu Tình hỏi, thì đúng là không biết nên trả lời thế nào.
Chu Giai Giai không khỏi nhíu mày, Chu Giai Giai thông minh trước kia chạy đi đâu rồi nhĩ? Tại sao lúc gặp chuyện lại rối trí? Thật ra chuyện này cũng không thể trách Chu Giai Giai được, tình huống trước mắt này đã vượt qua phạm trù nhận thức của nàng rồi, nàng không biết nên làm thế nào cũng phải.
Dương Minh có bí mật riêng của hắn, chị Tiếu Tình cũng có bí mật riêng của chị ấy, chuyện của hai người, hẳn cũng là bí mật, không nói cho người khác biết được, nhưng mà lại bị mình tahy61.
Tuy rằng mình cũng là một trong những người thân cận nhất với Dương Minh, nhưng mà, cho dù là người thân cận nhất, thì cũng không thể không giữ lại chút gì đó, tự phá vỡ bí mật của Dương Minh, sau này không biết nên đối mặt thế nào với Dương Minh nữa.
Vô luận là nói hay không nói, chuyện này nếu không xử lý tốt, thì sẽ mang lại một sự ngăn cách giữa các mối quan hệ.
Trong lúc Chu Giai Giai đang suy nghĩ miên man, thì bên trong phòng truyền ra tiếng nói của Tiếu Tình.
"Dương Minh? Là em sao? Sao em lại đến đây?" Tiếu Tình nửa tỉnh nửa mơ, nhưng mà lại bị Dương Minh làm như vậy, cũng tỉnh táo hơn, mở cặp mắt ra nhìn, nhất thời giật mình hoảng sợ!
Nàng không ngờ rằng nãy giờ không phải là nằm mơ, mà là sự thật, Tiếu Tình thoáng bật dậy khỏi giường, hoảng loạn đẩy Dương Minh ra: "Em đừng làm bậy, Chu Giai Giai đang ở bên ngoài giặt quần áo, để cho nàng ta nhìn thấy thì không tốt"
Tiếu Tình sợ hết hồn, nàng ta không ngờ Dương Minh lại to gan như vậy, nhẹ nhàng tiến đến gần, leo lên giường của mình, nhớ lại Chu Giai Giai còn đang giặt quần áo bên ngoài, mặt của Tiếu Tình nhất thời đỏ lên.
Dương Minh cười khổ liên tục, Chu Giai Giai? Để cho nàng nhìn thấy thì không tốt? Bây giờ không phải là lúc để nói mấy cái vấn đề này, bởi vì Chu Giai Giai đã nhìn thấy rồi.
Đúng vậy, lúc đầu vào trong phòng, Dương Minh cũng không chú ý đến cái toilet, hắn trực tiếp đẩy cửa phòng trong ra, và leo lên giường, nhưng mà, hắn có thân phận gì? Hắn là sát thủ, cho nên vô cùng nhạy cảm với những thay đổi xung quanh, ngay khi Chu Giai Giai đẩy cửa đi vào, Dương Minh đã phát hiện ra Chu Giai Giai rồi!
Trong lòng Dương Minh thầm than không tốt ra, thì chẳng thể làm gì được nữa.
Dương Minh không phải là loại người dám làm mà không dám nhận, lúc này không thể chỉ vì bị Chu Giai Giai nhìn thấy mà đẩy Tiếu Tình, phủ nhận quan hệ với nàng được.
Nếu như Chu Giai Giai đã thấy, Dương Minh cũng không nói gì hơn, tiếp tục những cái cần tiếp tục, về phần vấn đề của Chu Giai Giai, chỉ có thể từ từ nghiên cứu.
Cho nên, khi hắn thấy Chu Giai Giai đẩy cửa vào, rồi đỏ mặt lui ra ngoài, cũng làm bộ như không biết, hắn bây giờ chỉ có thể làm được điều đó thôi.
Nếu như lúc này, vội vã phủ nhận quan hệ với Tiếu Tình, Tiếu Tình tuy rằng sẽ nổ lực giúp mình che giấu sự thật, nhưng mà Dương Minh biết, trong lòng Tiếu Tình nhất định là sẽ đau khổ lắm
Nàng cũng là một người phụ nữ bình thường, làm sao mà không muốn quang minh chính đại ở cùng với người mình yêu một chổ chứ? Nhưng mà bởi vì các vấn đề xung quanh, cho nên hai người chỉ có thể lén lút gặp mặt.
Dương Minh vĩnh viên không quên được, lúc còn ở Hồng Công, Tiếu Tình không lo không buồn, hai người đi chơi thỏa thích tại công viên Disneyland, nếu có khả năng, Dương Minh tình nguyện cùng Tiếu Tình rời khỏi chổ này, đến một nơi nào không ai nhận ra hai người để sống.
Dương Minh rất hiểu tâm tư của Tiếu Tình, cho nên, nếu Chu Giai Giai đã thấy, trong lòng Dương Minh cũng đã tính toán, cũng không cần tiếp tục giấu diếm nữa.
Còn về chuyện của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mà nhất định phải để cho Chu Giai Giai biết chuyện của mình và Tiếu Tình.
Dương Minh cũng hiểu Chu Giai Giai, nàng không phải là loại con gái miệng rộng, hơn nữa, quan trọng nhất là, Dương Minh nắm chắc việc Chu Giai Giai sẽ đứng về phía mình.
Vô luận là ai, Trần Mộng Nghiên cũng tốt, cha mẹ của Chu Giai Giai cũng tốt, đến lúc liên quan đến lợi ích của Dương Minh, Chu Giai Giai sẽ đứng về phía của Dương Minh mà không cần suy nghĩ.
"không phải là em thì còn có thể là ai?" Dương Minh thấy Tiếu Tình tỉnh lại, không khỏi cười khổ: "Chuyện này không cần gạt Giai Giai."
"Có ý gì?" Tiếu Tình vừa mới tỉnh ngủ nên chưa hết mơ hồi, không khỏi sửng sốt, nhưng mà, Tiếu Tình lập tức có phản ứng, mơ to mắt ra, mặt cũng đỏ lên, giọng nói cũng run rẩy: "Em. em nói Chu Giai Giai đã nhìn thấy?"
"Giai Giai đang ở bên ngoài, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là đã nhìn thấy hết" Dương Minh nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tiếu Tình, có chút buồn cười, quay ra hướng cửa phòng, hô lớn: "Giai Giai, vào đi, đừng trốn ở ngoài nữa"
"A!" Tiếu Tình cả kinh, vô thức đẩy Dương Minh ra, tránh ra rất xa, nhưng mà hai má đã ửng đỏ lên, làm như vậy chỉ càng giống như là giấu đầu lòi đuôi hơn.
"Em đã nói rồi, nàng ta đã thấy hết tất cả, cái không nên thấy cũng đã thấy, chị còn sợ cái gì nữa?" Tuy rằng Dương Minh cười nói, nhưng mà trong nụ cười của hắn cũng mang vẻ khổ sở, bởi vì bây giờ chưa phải là thời cơ để công khai quan hệ với Tiếu Tình,, nhất là sự nghiệp bên châu Phi còn chưa thành, chỉ mới trong giai đoạn đầu mà thôi, Tiếu Tình vẫn phải tiếp tục ở đây làm việc, nếu để lộ quan hệ này ra ngoài ánh sáng quá sớm, Dương Minh tuy không sợ, nhưng chỉ sợ sẽ mang lại cho Tiếu Tình không ít phiền toái.
Ánh mắt của thế tục mang lực sát thương rất lớn, đầu tiên không nói về chuyện chị yêu em, chỉ là cô yêu trò thôi cũng đủ lấy mạng rồi, trừ phi Tiếu Tình từ chức mặc kệ tất cả, hoặc là Dương Minh tốt nghiệp rồi, thì mới là lúc Dương Minh công khai quan hệ.
Nhưng mà, bây giờ nếu Chu Giai Giai đã nhìn thấy, thì Dương Minh cũng không cần phải nổ lực giấu diếm nàng nữa, vả lại cũng không có biện pháp giấu diếm, Dương Minh chỉ có thể thẳng thắn nói chuyện này cho Chu Giai Giai biết.
Chu Giai Giai ở bên ngoài phòng, cũng đang suy nghĩ rất nhiều, nàng không biết nên đối mặt thế nào cả, nàng thậm chí muốn lặng lẽ rời khỏi phòng, chờ Dương Minh đi rồi mới trở về, làm bộ như không biết gì cả.
Dù sao thì chuyện này cũng xấu hổ lắm, Chu Giai Giai không dám nghĩ nhiều, có một số việc, tuy rằng không nói cũng rõ ràng, nhưng mà chỉ cần không làm rõ thì vẫn có thể bình yên vô sự, loại chuyện này mà nói ra rồi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nhiều quan hệ.
Cho dù Chu Giai Giai thật sự không ngại, thì Tiếu Tình cũng sẽ chú ý, quan hệ của hai người sẽ từ từ bất hòa, cái này không phải là điều mà Chu Giai Giai muốn thấy, cho nên Chu Giai Giai dự định rời khỏi đây, một lát trở về, nhưng nghe thấy tiếng nói của Dương Minh, trong lòng nhất thời hoảng sợ, xém tí té xỉu luôn.
Chu Giai Giai không biết Dương Minh làm sao mà nhìn thấy mình, lúc mà đẩy cửa vào, Dương Minh căn bản là không có ngẩng đầu lên, cũng không nhìn về hướng bên này, Chu Giai Giai lặng lẽ đóng cửa rời khỏi phòng, nhưng mà Dương Minh đã biết mình đang ở ngoài cửa rồi.
Bây giờ muốn chạy đã không thể rồi, Chu Giai Giai đành phải hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng ra, cẩn thận bước vào bên trong, mặt ửng đỏ, nếu như không biết, còn tưởng rằng nàng ta là người bị bắt gian, chứ không phải là Tiếu Tình.
Nhìn thấy Chu Giai Giai đi vào, sắc mặt của Tiếu Tình cũng trở nên xấu hổ, hai mắt không dám nhìn thẳng Chu Giai Giai, chỉ cúi đầu thôi.
Có một số việc, đã xảy ra rồi thì không có biện pháp tránh né, Dương Minh chỉ có thể cố gắng phối hợp, nhìn Chu Giai Giai bước vào, mỉm cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói với Chu Giai Giai: "Giai Giai, đến đây ngồi đi"
"A." Tim của Chu Giai Giai đập rất lợi hại, Dương Minh nói cái gì nàng làm cái đó, ngồi xuống bên cạnh Dương Minh, vẻ mặt cũng vô cùng khẩn trương, lúc đầu ở chung với Dương Minh cũng chưa từng có cảm giác như bây giờ.
"Giai Giai, em và chị Tiếu Tình, ở chung cũng không tệ chứ?" Dương Minh biết, lúc này mình không được rối, nếu như biểu hiện xấu hổ hay gì gì đó, thì sẽ không thể nào nói chuyện được với hai nàng, mình cần phải bình tĩnh, mới làm cho Tiếu Tình và Chu Giai Giai giảm bớt xấu hổ.
"Dạ." Chu Giai Giai gật đầu, vẻ mặt có chút ngượng nghịu: "Chị Tiếu Tình đặc biệt quan tâm em từ khi em gia nhập tổ nghiên cứu này, mấy ngày nay em đều ở cùng với chị ấy."
"Hèn chi anh về nhà, không thấy em đâu cả, thì ra em đã chạy đến tham gia cái tổ nghiên cứu này rồi" Dương Minh cười nói: "Chị Tiếu Tình có ăn hϊếp em không?"
"không có, chị Tiếu Tình đối với em rất tốt, tối hôm qua còn thức khuya giảng bài cho em nữa" Chu Giai Giai cả kinh, vội lắc đầu nói: "Chị ấy làm sao ăn hϊếp em chứ"
"không ăn hϊếp là tốt rồi, vậy nói lên rằng hai người ở chung cũng không tệ, hơn nữa cũng có cùng một đề tài để nói chuyện, như vậy tiếp tục giữ quan hệ như vậy nhé" Dương Minh nói xong, liền kéo lấy tay của Chu Giai Giai.
"Giữ quan hệ gì?" Tiếu Tình đã hồi phục từ trong kinh ngạc, nghe thấy Dương Minh nói như vậy, cũng biết hắn muốn giúp điều hòa quan hệ hai người, vì vậy cũng giúp hắn, mà giúp hắn cũng như đang giúp mình.
"Đương nhiên là quan hệ chị em như bây giờ vậy" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Chẳng lẽ còn có quan hệ khác?"
"Chị nghĩ em nói là quan hệ cô trò chứ" Tiếu Tình cười nói.
Trong lòng Chu Giai Giai căng thẳng, quan hệ cô trò? vậy chẳng phải là càng thêm hỗn loạn sao? Nếu như mình và chị Tiếu Tình giữ quan hệ cô trò, vậy thì Dương Minh đứng giữa phải làm sao?
"hai người có quan hệ cô trò à?" Dương Minh đương nhiên biết Tiếu Tình không phải muốn giữ quan hệ cô trò gì với Chu Giai Giai cả, nàng nói ra như vậy, cũng chỉ là muốn xóa đi nghi ngờ trong lòng Chu Giai Giai mà thôi.
"Có sao?" Tiếu Tình hỏi ngược lại.
"Vậy chị hỏi Giai Giai xem có hay không?" Dương Minh quay đầu lại nhìn Chu Giai Giai.
"Em không có" Chu Giai Giai không biết nên trả lời thế nào, nhưng mà nàng khẳng định là không hy vọng quan hệ của mình và chị Tiếu Tình là quan hệ cô trò.
"Chị em, Giai Giai cũng không chấp nhận, vậy chị cũng đừng tự mình nghĩ bậy nữa" Dương Minh nhún vai: "Được rồi, hai người đều quen biết nhau, em cũng lười giới thiệu quá"
Tiếu Tình trừng mắt nhìn Dương Minh, cái này tính là gì, em không giới thiệu, chúng ta tự giới thiệu sao? Tuy rằng trước đây có quen biết, những mà bây giờ đặc biệt hơn, giới thiệu nhau một chút cũng tương đối tốt hơn.
Dương Minh cười cười, vội vã nói: "Chị Tiếu Tình, chuyện của em và Giai Giai, chị cũng đã sớm biết rồi, cũng không cần nói thêm cái gì cả, chuyện của em và chị, cũng không cần phải nói, Giai Giai cũng biết rồi, em có quan hệ với nàng, thì cũng có quan hệ như vậy với chị, chỉ là quan hệ của em và chị bây giờ còn chưa thể công khai được, để tránh người ta nói bậy, trước mặt người ngoài, chị vẫn xuất hiện trong thân phận là chị của em, nhưng mà Giai Giai không phải là người ngoài, việc này không cần gạt nàng"
Dương Minh nói xong những lời này, còn quay đầu nhìn Chu Giai Giai, hỏi: "Đúng không, Giai Giai?"
"A!" Chu Giai Giai gật đầu, quan hệ của Dương Minh và chị Tiếu Tình, không cần Dương Minh nói, Chu Giai Giai cũng đã thấy được rồi, có một số việc chỉ cần nhìn cũng có thể hiểu được ngọn nguồn rồi, nhớ lại những lời mà chị Tiếu Tình nói sáng nay, Chu Giai Giai làm sao mà không rõ chứ?
Mà bây giờ Dương Minh lại nói như vậy, thật ra là âm thầm dặn Chu Giai Giai không được tùy tiện nói ra quan hệ của hắn và chị Tiếu Tình, Chu Giai Giai vốn thông minh sẵn rồi, làm sao mà không nghe ra được chứ? Vì thế nói: "Em sẽ không nói lung tung đâu."
"Đúng vậy, Giai Giai đã nói rồi, nàng không nói lung tung, chị còn lo lắng cái gì?" Dương Minh cười cười, kéo tay của Tiếu Tình lại, đặt trong tay của Chu Giai Giai, để hai người nắm lấy tay nhau.
Tiếu Tình mỉm cười, Dương Minh bây giờ đã thông minh hơn xưa rất nhiều rồi, hắn không hề đề cập đến sự xấu hổ của hai người, mà chỉ tập trung vào các mối quan hệ thôi, ở đây không có người ngoài, cho nên cũng không cần nói lung tung làm lệch đề tài, cứ như vậy, Chu Giai Giai bị Dương Minh làm cho phân tâm, cũng bớt xấu hổ lại, và trực tiếp xem Tiếu Tình là người một nhà.
Mà bên Tiếu Tình, cũng biết thành sợ bị ánh mắt và miệng đời, cho nên mới lén lút với Dương Minh không dám công khai, bây giờ Chu Giai Giai không phải là người ngoài rồi, như vậy đã có thể nói cho Chu Giai Giai biết.
Vốn đây là một chuyện mà tất cả mọi người đều xấu hổ, lại biến thành mọi người thân thuộc, không có người ngoài, như vậy có thể thấy rằng, không chỉ làm tăng quan hệ của ba người lên, mà cũng không còn xấu hổ trước đó.
Tiếu Tình nhìn Dương Minh từng bước trưởng thành, từng lúc đầu là một thiếu niên" ngây thơ", từng bước trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, thái độ cư xử làm người cũng không còn xúc động như trước đây, ngược lại rất có suy nghĩ.
"Chị sợ Giai Giai sẽ giận vì chị đã gạt nàng" Tiếu Tình thở dài nói, lúc nàng nói những lời này, vừa có thật vừa có giả, dù sao thì Tiếu Tình cũng biết Chu Giai Giai không phải là người ích kỷ, nhưng mà vẫn có chút sợ.
"Em làm sao?" Chu Giai Giai vội lắc đầu: "Trước đó chị không nói cho em biết, cũng là có nổi khổ riêng, bây giờ nếu Dương Minh đã nói vậy, chúng ta cũng không phải người ngoài, cho dù đã biết, thì cũng chỉ trở nên thân cận hơn thôi, cũng không nói lung tung, bên chị Mộng Nghiên, em cũng sẽ không nói một lời nào"
Chu Giai Giai biết, quan hệ của Dương Minh và Tiếu Tình, Trần Mộng Nghiên nhất định là cũng không biết, nhưng mà nàng cũng hiểu tính cách của Trần Mộng Nghiên, nếu như Trần Mộng Nghiên mà biết chuyện này, sợ rằng sẽ không bình tĩnh như mình bây giờ đâu, cho nên Chu Giai Giai cũng không dám nhiều chuyện, đi méc chuyện này trước mặt Trần Mộng Nghiên, loại chuyện này, để cho chính Dương Minh tự đi nói thì hon.
Chu Giai Giai cũng không ngu, trước đó đi méc một lần đã bị Dương Minh căm hận rồi, bây giờ làm sao mà có thể phạm lại lần nữa? Bất luận đối tượng để méc là ai thì Chu Giai Giai cũng không đi làm đâu.
"Như vậy yên tâm chưa?" Dương Minh ôm lấy vòng eo của Tiếu Tình: "Giai Giai không phải là loại người thích đâm hơi đâu."
Chu Giai Giai cũng vừa nghĩ đến chuyện này, bị Dương Minh nhắc đến như thế, không khỏi đỏ mặt: "Sao anh lại nói người ta như vậy? Chuyện trước kia đã là quá khứ rồi"
"hắc hắc, trước đó là em không hiểu chuyện, bây giờ trưởng thành rồi, đương nhiên sẽ không như vậy" Dương Minh cười nói.
Vốn đang là cục diện khẩn trương, mà cười nói thế này làm cho trôi qua rất nhanh, bây giờ Tiếu Tình cũng đã dám nhìn mặt Chu Giai Giai rồi, Chu Giai Giai cũng không tránh né như vừa rồi nữa, giọng nói cũng khôi phục lại bình thường.
"Vốn dĩ, còn tính một lát sau khi rời khỏi chổ của chị Tiếu Tình, sẽ đến chổ em, nhưng mà bây giờ thì không cần nữa" Dương Minh quay đầu lại nói với Chu Giai Giai.
"Mấy ngày nay em đều ở đây cả, bận chuyện nghiên cứu đề tài kia" Chu Giai Giai nói: "Chuyện của cha em, còn chưa kịp cảm ơn anh."
Vừa rồi Chu Giai Giai vẫn còn xấu hổ và khϊếp sợ, bây giờ tâm tình đã khôi phục lại bình thường, đương nhiên cũng nhớ lại chuyện Dương Minh đã cứu cha của mình, lúc cha trở về còn rất kích động, khen Dương Minh không dứt miệng trước mặt của mẹ, làm cho mẹ rất là xấu hổ, cảm thấy hối hận không ngớt vì lúc đầu xém tí đã chia rẻ con gái và Dương Minh.
"Còn cảm ơn anh gì nữa?" Dương Minh khoát tay ngăn cản Chu Giai Giai tiếp tục nói: "Em xem kìa, chị Tiếu Tình chưa bao giờ cảm ơn anh cả."
Chu Giai Giai thấy Tiếu Tình đang trừng mắt nhìn Dương Minh, không khỏi mỉm cười nói: "Anh xem, anh nói lung tung, làm chị Tiếu Tình tức giận rồi kia"
"Chị ấy giận, cũng bởi vì anh nói chuyện của chị ấy ra" Dương Minh nói: "Chị Tiếu Tình, đã nói Giai Giai không phải người ngoài rồi, chuyện của chúng ta không cần phải gạt nàng"
Xấu hổ đã tan biến, Dương Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này xử lý tốt, nhưng vậy cũng sẽ không xảy ra bất kì ảnh hưởng gì đến quan hệ của ba người cả, ngược lại còn làm cho nó gần gũi hơn.
Nhưng mà, nếu xử lý không tốt, vô luận là mình với Tiếu Tình, hay là mình với Chu Giai Giai, hoặc là quan hệ của Tiếu Tình với Chu Giai Giai đều sẽ xảy ra vết rạn, tình huống như vậy là điều mà mình không muốn thấy.
"Chị Tiếu Tình, bây giờ có phải đến lượt chị đi giặt quần áo không?" Dương Minh cười hỏi.
"Giặt quần áo? Chị giặt quần áo gì/" Tiếu Tình nghe Dương Minh nói xong, nhất thời sửng sốt.
"Lúc Giai Giai giặt quần áo, chúng ta đã thân thiết rồi, bây giờ đến lượt Giai Giai, chị cũng phải đi giặt quần áo đi" Dương Minh giải thích.
"Muốn kêu chị tránh đi thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải đi giặt quần áo! Rõ là vớ vẫn" Tiếu Tình nói xong, liền đứng dậy, đi ra ngoài phòng: "Em làm với Giai Giai đi."
Chu Giai Giai nghe vậy liền xấu hổ, kéo tay Tiếu Tình lại: "Đã nói chúng ta không phải là người ngoài, chị cũng không cần phải tránh"
"Chị đi toilet" Tiếu Tình rút tay ra, nói: "Em không muốn chị nghẹn chết chứ?"
Chu Giai Giai vội vàng buông tay Tiếu Tình ra, nàng cũng không biết Tiếu Tình đang nói thật hay nói giả nữa, nhưng mà Tiếu Tình đã nói như vậy, nàng ta cũng không có biện pháp ngăn cản, chắc rằng Tiếu Tình muốn tạo không gian riêng cho hai người rồi.
Quả nhiên, sau khi Tiếu Tình ra ngoài liền không còn động tĩnh, cũng không vào liền, nhưng mà Dương Minh và Chu Giai Giai vẫn còn cần một bước nữa để tiến xa hơn, cho nên sau khi triền miên một hồi cũng không làm gì cả, vả lại đang ở bên trong phòng của Tiếu Tình nữa, hai người cũng không thể làm ra được chuyện gì.
Lúc đi, Dương Minh gọi điện cho Tiếu Tình, nói rằng mình cần phải đi, nàng ta không cần phải ở trong toilet nữa, Tiếu Tình cười mắng Dương Minh không có lương tâm, đi toilet cái gì? không phải là mượn cớ sao?
Dương Minh cười, cúp điện thoại.
.
Vương Khắc Tiến không dám giấu diếm, đem những gì hắn thấy tối ngày hôm đó tại tòa nhà Tiên Nhân cùng với việc Tùy Dược Tiến bị bắn chết nói cho Vương Tiếu Yên nghe.
Bởi vì Dương Minh đã từng đến tòa nhà Tiên Nhân, và hình như là còn nói cái gì đó với Tùy Dược Tiến, cho nên Vương Khắc Tiến biết chuyện này khẳng định là có liên hệ với Dương Minh, mà Tùy Dược Tiến đột nhiên lăn ra chết, Dương Minh nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Nhưng mà, bởi vì Triệu Oánh ở chung Vương Tiếu Yên, Vương Tiếu Yên cũng không thể xem cuộn băng ghi hình do Vương Khắc Tiến đưa đến được, việc này không thể nói với nàng được, ít nhất là bây giờ không đúng lúc.
Cho nên, mãi đến buổi sáng hôm nay, Vương Tiếu Yên không có khóa, mà Triệu Oánh phải đi học, Vương Tiếu Yên mới gọi điện cho Vương Khắc Tiến, để cho hắn giao đồ đến.
Sau khi xem xong nội dung bên trong cuộn băng ghi hình, trực giác của Vương Tiếu Yên cho biết đây là một chuyện cực kỳ quan trọng, liền vội vã gọi điện cho Dương Minh.
"Yên Yên? Có chuyện?" Dương Minh nhìn thoáng qua màn hình, liền bắt máy nghe.
"Dương Minh, anh đang ở đâu?" Vương Tiếu Yên hỏi.
"Ở trong trường, sao thế? Có chuyện gì không?" Dương Minh không biết Vương Tiếu Yên tìm hắn có chuyện gì.
"Bây giờ anh đến nhà em đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh" Vương Tiếu Yên nói: "Có vài thứ nói không rõ trong điện thoại, anh đến đây sẽ biết"
"Tốt thôi, bây giờ anh đến ngay" Tuy rằng Dương Minh không biết Vương Tiếu Yên có chuyện gì, nhưng mà khẳng định là chuyện quant trọng, nếu không thì cũng không gấp gáp gọi cho mình trong buổi trưa.
Dương Minh nhanh chóng chạy về tiểu khu Hoa Thương, đậu xe lại trước cửa biệt thự, xuống xe đi qua biệt thự của Vương Tiếu Yên, thẻ điện tử ra vào cửa nhà Vương Tiếu Yên Dương Minh cũng có, cho nên không cần nhấn chuông, trực tiếp đi vào luôn, mà chìa khóa bên trong, Vương Tiếu Yên cũng đã cho Dương Minh rồi, thật ra không cần cho, Dương Minh cũng tự mở được.
"Anh đã đến rồi?" Vương Tiếu Yên nghe thấy tiếng mở cửa phòng, ngẩng đầu lên thấy Dương Minh đang đổi giầy, vì thế gật đầu nói với hắn, Vương Khắc Tiến cũng đang có mặt tại đây, Vương Tiếu Yên cũng không thể biểu hiện thân cận quá được.
Dương Minh lúc này cũng đã nhìn thấy Vương Khắc Tiến đang ngồi ở ghế sô pha: "Sao Vương Khắc Tiến cũng ở đây?"
"Chính là hắn đem vài thứ đến, nhưng mà có liên quan đến anh, nên em vội vã gọi anh đến coi." Vương Tiếu Yên nói xong, liền mở TV lên, dùng điều khiển từ xa chuyển chế độ trong TV, trong màn hình liền xuất hiện hình ảnh mờ mờ tối tối.
Dương Minh nhíu mày, tuy rằng hình ảnh khá là mờ và tối, nhưng mà hắn chỉ cần liếc mắt là cũng có thể nhận ra được chổ này, bởi vì địa điểm này hắn rất quen thuộc, chính là cửa ra vào tòa nhà Tiên Nhân!
"Đây là anh?" Dương Minh nhìn thấy mình trong màn hình, nhất thời sửng sốt: "Lúc đó anh ở gần đó?"
Vương Khắc Tiến ngượng ngùng gật đầu: "Lúc đó tôi đến trước, nhưng mà chưa ra tay, thì Dương tiên sinh đã vào rồi, cho nên tôi chỉ có thể đợi ở cửa"
Dương Minh nghe Vương Khắc Tiến nói xong, giống như là nghĩ ra cái gì đó, nhíu mày hỏi: "Anh muốn đi gϊếŧ hắn diệt khẩu? Tùy Dược Tiến là do anh gϊếŧ?"
"Nếu như là tôi gϊếŧ, thì tôi sẽ không cho Dương tiên sinh coi đoạn phim này, nói thẳng một tiếng là tốt rồi, cần gì phải rắc rối như vậy?" Vương Khắc Tiến cười khổ nói: "Chính bởi vì chuyện này quá kỳ hoặc, người gϊếŧ Tùy Dược Tiến lại là một kẻ khách, cho nên tôi mới thu hình lại."
"A?" Hai mắt Dương Minh sáng ngời, nói như vậy, hung phạm gϊếŧ chết Tùy Dược Tiến, Vương Khắc Tiến hẳn là thấy được, có lẽ là có ghi lại trong cuộn băng này chăng?
"Bởi vì nhiệm vụ ám sát Dương tiên sinh, là do Tùy Dược Tiến thuê, để bảo vệ danh tiếng của tổ chức, cho nên tôi phải giải quyết Tùy Dược Tiến, tránh để cho hắn ta nhắc chuyện này với người khác" Vương Khắc Tiến nói: "Nhưng mà, tôi chưa kịp ra tay, thì đã có người xuống tay trước"
Dương Minh gật đầu, tiếp tục xem phim, Vương Khắc Tiến muốn gϊếŧ Tùy Dược Tiến, cũng chẳng có ảnh hưởng gì, dù sao thì cũng xuất phát từ lợi ích của tổ chức, mà lợi ích này theo bọn họ thấy là lớn hơn tất cả.