Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1205: Đắc ý à đắc ý

Con người trong thời khắc nguy hiểm nhất, sẽ nghĩ đến người có khả năng bảo vệ cho mình nhất. Lúc còn nhỏ, thì sẽ nghĩ đến cha mẹ của mình, sau này trưởng thành rồi, sẽ nghĩ đến người bên cạnh mình.

Con gái trong độ tuổi này như Kinh Tiểu Lộ, trong lòng đương nhiên là có đối tượng yêu thương rồi, Dương Minh quả thật cũng đủ thực lực để bảo vệ cho nàng. Mấy lần nàng gặp nguy hiểm, đều là do Dương Minh trợ giúp hóa giải.

Cho nên, theo lẽ tự nhiên, Kinh Tiểu Lộ đã gọi ra tên của Dương Minh: "Dương Minh, cứu em…."

Còn Dương Minh đang đuổi theo phía sau Kinh Tiểu Lộ, vốn không hiểu Kinh Tiểu Lộ đã gặp chuyện gì, cũng không hiểu tại sao nàng ta lại đột nhiên bỏ chạy, lúc này nghe thấy Kinh Tiểu Lộ kêu cứu mạng, hơn nữa còn gọi tên mình, Dương Minh không khỏi sửng sốt! Không hiểu biết Kinh Tiểu Lộ làm cách nào nhận ra mình, phải biết rằng lúc bỏ chạy Kinh Tiểu Lộ không có quay đầu lại, Dương Minh có chút khó hiểu, lẽ nào Kinh Tiểu Lộ cũng có dị năng nhìn 360 độ như mình?

Dương Minh không biết Kinh Tiểu Lộ bị cái gì, cho nên chân bước nhanh hơn, đuổi theo Kinh Tiểu Lộ, nắm lấy cánh tay nàng, vốn tưởng rằng như vậy sẽ làm cho nàng có cảm giác an toàn, nhưng nào ngờ rằng, phản ứng của Kinh Tiểu Lộ càng thêm mãnh liệt.

"Buông tay ra… Dương Minh… anh cứu em với…" Kinh Tiểu Lộ liều mạng hất cánh tay của Dương Minh ra, lớn tiếng hét lên.

Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ hét xong, thật sự dở khóc dở cười, thầm nghĩ, tôi đã đến rồi, cô còn gọi tôi cái gì nữa? Hơn nữa tôi nắm tay cô, cô còn kêu tôi buông ra, tại sao trước sau lại mâu thuẫn quá vậy? Không phải là thần kinh của cô có vấn đề chứ?"

"Kinh Tiểu Lộ, cô nói cái gì vậy? Cô kêu cứu cô, lại kêu tôi buông cô ra, rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Dương Minh không nhịn được, quát hỏi.

"Ha?" Tiếng hét của Kinh Tiểu Lộ bị tiếng quát của Dương Minh làm cho tắt đài, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt không thể tin được nhìn Dương Minh: "Sao lại là anh?"

"Cái gì mà sao lại là tôi? Không phải là cô gọi tôi sao?" Dương Minh bị Kinh Tiểu Lộ làm cho khó hiểu.

Kinh Tiểu Lộ nhìn Dương Minh, lại nhìn chiếc xe cách đó không xa, nhất thời chợt nhận ra, xem ra là mình đã hiểu lầm rồi, cho rằng Dương Minh là kẻ xấu đuổi theo sau lưng mình, mà mình tự nhiên lại còn kêu cứu mạng, thật sự đúng là một hành động điên rồ.

"Vừa rồi là anh lái xe theo phía sau em?" Kinh Tiểu Lộ xấu hổ nói.

"đúng vậy, lúc đầu tôi đã nhận ra cô rồi, nhìn thấy cô tránh ra, nhưng do đường hẹp, tôi sợ đυ.ng cô, cho nên mới không vượt qua" Dương Minh nói.

"? Vậy tại sao anh không ấn còi?" Kinh Tiểu Lộ không ngờ mình lại hiểm lầm lớn như vậy, nhất thởi đỏ mặt.

"Đêm hôm khuya khoắc, nhấn còi xe, không phải là muốn cho mọi người thức giấc sao? Loại chuyện thất đức như vậy, tôi sẽ không làm!" Dương Minh cười khổ buông tay ra, nói: "Cô có phải là hiểu lầm cái gì rồi không?"

"Đúng vậy, trễ thế này rồi mà anh còn theo sau lưng người ta, em còn tưởng rằng anh là người xấu, cho nên sợ!" Kinh Tiểu Lộ có chút ủy khuất nói: "Tối như vậy, em không thấy rõ lắm…"

Dương Minh choáng váng, hèn chi lúc Kinh Tiểu Lộ nhìn thoáng qua phía sau rồi co giò bỏ chạy, Dương Minh còn tưởng rằng Kinh Tiểu Lộ gặp phiền phức gì đó, quay đầu nhìn ra xe của mình, mới kêu tên của mình ra, lại không ngờ rằng, Kinh Tiểu Lộ đã xem mình thành người xấu.

Mà nghĩ đến cảnh Kinh Tiểu Lộ kêu tên mình cầu cứu, Dương Minh thật sự không biết khóc hay nên cười: "Vậy cô kêu tên tôi làm gì? Cô nghĩ tôi là siêu nhân à, hô một tiếng là có thể xuất hiện…"

"Người ta vô ý thức kêu lên mà!" Sắc mặt của Kinh Tiểu Lộ đã ửng đỏ rồi, cái cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh này, trước đây Kinh Tiểu Lộ chưa từng có, không biết vì sao, khi thấy Dương Minh rồi, trong lòng Kinh Tiểu Lộ không còn khẩn trương nữa, mà lúc nhìn thấy, chỉ còn lại một sự thương nhớ.

Trước đây cũng đã thay đổi không ít bạn trai, nhưng mà Kinh Tiểu Lộ chỉ xem bọn họ là một cái máy ATM rút tiền mà thôi, cho đến bây giờ vẫn chưa thật sự thích một ai cả.

Dương Minh rất rõ ràng tâm tư của Kinh Tiểu Lộ, lần trước Kinh Tiểu Lộ đã nói muốn mình bao dưỡng nàng ta, sau đó lại kéo mình đi dạo phố, Dương Minh làm sao mà không rõ tâm tư của Kinh Tiểu Lộ đối với hắn nữa?

Nhưng mà, Dương Minh chỉ cho rằng, đây không phải là yêu thương gì cả, mà chỉ là một sự tôn trọng đối với kẻ mạnh mà thôi. Một cô gái như Kinh Tiểu Lộ, lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, để bảo vệ bản thân không bị tổn thương gì, Kinh Tiểu Lộ đã dùng toàn bộ sức lực và trí thông minh trên người, sử dụng tất cả những cái mình có để chống đỡ, nàng ta đã mệt mỏi lắm rồi, mệt mỏi vô cùng, cho nên khi một người đàn ông chân chính xuất hiện và có khả năng bảo vệ nàng, Kinh Tiểu Lộ vô thức đem người này trở thành chổ dựa của mình, thậm chí là không tiếc mang danh là gái bao.

Nhưng mà, cái đó và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chỉ là bản năng kẻ yếu tìm kiếm chổ dựa mà thôi, Dương Minh cũng không muốn chiếm tiện nghi gì của Kinh Tiểu Lộ cả, tuy rằng Kinh Tiểu Lộ khi không trang điểm nhìn rất là thanh thuần xinh đẹp, có một sức hút không nói nên lời, là một sự hấp dẫn mê hoặc, nhưng mà Dương Minh cũng không muốn làm ngựa đực gì cả, bây giờ hậu cung đã khiến cho hắn không biết nên làm thế nào rồi, cho nên Dương Minh không muốn phát sinh quan hệ gì với Kinh Tiểu Lộ cả.

Ngày hôm nay, nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, Dương Minh mới ngạc nhiên phát hiện ra, Kinh Tiểu Lộ thật sự có tâm tư đối với mình, chỉ có như vậy, trong tình huống nguy hiểm Kinh Tiểu Lộ mới không tự chủ kêu lên hai tiếng Dương Minh mà thôi.

Có sự phân tích này,? Dương Minh cũng đã đại khái đoán được suy nghĩ của Kinh Tiểu Lộ, nhưng mà, đoán được thì thế nào? Dương Minh cũng chỉ có thể giả vở như không biết, những người con gái bên cạnh mình, ai ai cũng đều có một đoạn thời gian kỷ niệm và cơ duyên trùng hợp cả, không đơn thuần là nam mê sắc nữ mê tiền, mà Dương Minh cũng không phải là loại đàn ông đam mê du͙© vọиɠ và sắc đẹp.

"Tôi thấy cô thật sự đã coi tôi là súp pờ men rồi đó!" Dương Minh nhún vai, thay đổi câu chuyện: "Tại sao trễ như vậy mới về?"

"Công ty xảy ra chuyện, hai người phó tổng tham ô xong bỏ trốn, các bộ phận trong công ty đều phải khẩn trương kiểm toán và tổng kết xem đã thiếu hụt bao nhiêu…" Kinh Tiểu Lộ cũng không giấu diếm Dương Minh những chuyện này, thứ nhất là do Dương Minh giới thiệu nàng vào làm, thứ hai nàng cũng rõ ràng Dương Minh là người nắm quyền phía sau: "Anh hẳn là đã biết rồi phải không?"

Dương Minh gật đầu: "Buổi sáng có đến công ty rồi, thì ra cô làm sổ sách!"

"Đúng vậy, mệt muốn chết luôn!" Kinh Tiểu Lộ duỗi lưng nói: "Thế nào, không khao em à?"

"Tôi? Khao cổ? Tại sao? Có liên quan gì đến tôi?" Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, nhất thời khó hiểu.

"Em làm việc cho công ty, anh đương nhiên là phải khao em rồi!" Kinh Tiểu Lộ đắc ý nói.

"…" Dương Minh thật bó tay rồi, Kinh Tiểu Lộ thật đúng là biết mượn đường leo núi, cái này mà cũng có thể liên hệ được, chỉ là hắn vừa muốn nói cái gì, thì đã nghe một tiếng quát, sau đó nhiều ánh đèn pin chiếu vào mặt.

"Không được nhúc nhích! Chúng tôi là bảo vệ trong trường!"

Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ ngạc nhiên, bảo vệ của trường đến đây làm gì? Dương Minh thì không sao, nhưng Kinh Tiểu Lộ thì lại có chút giận hờn, mấy tay bảo vệ này ăn no không có gì làm sao? Buổi tối mà còn đi lại lung tung trong trường?

Thật vất vả mới có một buổi tối lãng mạn trong trường với Dương Minh, lại bị phá hủy như vậy, thật là mất hứng! Tuy rằng chỉ là vô tình gặp gỡ, nhưng mà con gái luôn thích mơ mộng những chuyện lãng mạn, tuy rằng biết không thực tế, nhưng vẫn thích tưởng tượng.

"Các người làm gì vậy?" Kinh Tiểu Lộ tức giận hét lớn lên.

"Vừa rồi chúng tôi nghe thấy có tiếng người kêu cứu, có phải là cô hay không?" Bảo vệ hỏi.

"Là tôi… nhưng mà bây giờ không sao rồi…" Kinh Tiểu Lộ nghe thấy những người này bị tiếng kêu cứu của mình hấp dẫn dến, tức giận cũng tiêu tan, mặc kệ là nói thế nào thì người ta cũng đến vì mình: "Tôi và bạn trai giận nhau, cãi nhau í mà, xin lỗi, hì hì…"

Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ giải thích xong, vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà lúc này nếu giải thích thêm, thì sợ rằng lại càng phiền phức, muốn cho những người này hiểu phải tốn rất nhiều công sức, cho nên Dương Minh cũng không muốn giải thích, chỉ trừng mắt nhìn Kinh Tiểu Lộ.

Còn Kinh Tiểu Lộ thì đang đắc ý dào dạt, làm gì mà để ý đến ánh mắt của Dương Minh.

"Bạn trai? Giận nhau? Các người đều là người của trường học sao?" Bảo vệ nhìn thoáng qua chiếc BMW đậu cách đó không xa, hồ nghi hỏi.

Kinh Tiểu Lộ mặc bộ đồng phục trên người thì có vẻ rất giống sinh viên, còn Dương Minh thì lại lái xe BMW, nhìn chẳng giống sinh viên chút nào. Nhất là Dương Minh vừa du lịch ở châu Phi về, cho nên càng có vẻ già dặn hơn, quả thật là không có dáng vẻ thư sinh.

"Đúng vậy, tôi của hệ nghệ thuật! Ở ký túc xá bên kia!" Kinh Tiểu Lộ sau khi giải thích xong, chỉ vào Dương Minh nói: "Anh ấy là người của hệ máy tính!"

"Lấy thẻ sinh viên ra cho tôi coi" Bảo vệ hiển nhiên là không tin tưởng rồi, dù sao thì đêm hôm khuya khoắc, phòng ngủ cũng đóng cửa hết rồi, lúc này chạy đến đây nói chuyện yêu đương, không phải bị bệnh sao?

Nếu như là mùa hè, ít ra còn có khả năng, bảo vệ trong trường lúc đi trực đêm, cũng đã nhìn thấy không ít cặp tình nhân đánh dã chiến với nhau, tuy rằng cảm thấy không thích hợp, nhưng mà cũng nhắm một con mắt làm lơ luôn. Chỉ là khí hậu đầu xuân rất lạnh, lúc này mà ** đỡn bên ngoài, không phải bị thần kinh sao?

Hơn nữa Dương Minh còn lái cả xe BMW nữa trong trường nữa, không phải là muốn nuôi sinh viên làm gái bao chứ? Tuy rằng trường học không phản đối yêu đương trong trường, nhưng mà lại không cho phép sinh viên, ít nhất nữ sinh, đi làm gái bao cho người ta.

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, một bên là tự do yêu đương, bên còn lại là trái pháp luật kỷ cương.

Kinh Tiểu Lộ lấy thẻ sinh viên trong giỏ ra, đưa cho bảo vệ trường xem, sau khi nhìn thấy, bảo vệ liền xác nhận Kinh Tiểu Lộ đúng là sinh viên hệ nghệ thuật, cho nên giao trả thẻ sinh viên lại cho Kinh Tiểu Lộ, rồi nói với Dương Minh: "Còn của cậu?"

"Tôi… không có mang!" Dương Minh choáng váng, thẻ sinh viên của hắn để ở bên trong tiểu khu Hoa Thương rồi, bởi vì lúc trước đi châu Phi, mang theo tùy thân làm cái quái gì? Mà tối qua cũng đâu có về biệt thự đâu, mà qua nhà Vương Tiếu Yên ngủ, cho nên cũng không có lấy.

"Cậu không phải là sinh viên trong trường?" Nhìn thấy Dương Minh không có thẻ sinh viên, bảo vệ trong trường càng hoài nghi thân phận của Dương Minh.

"Chờ một chút, giấy thông hành trên xe của tôi có ghi thân phận của tôi!" Dương Minh bỗng nhiên nhớ ra, giấy thông hành của hắn có ghi thông tin sinh viên của hắn.

"Đưa cho chúng tôi coi!" Bảo vệ gật đầu nói với Dương Minh, có thông tin trên giấy thông hành cũng được. Bởi vì sinh viên muốn có giấy thông hành thì không dễ dàng như công nhân viên chức.

Giấy thông hành của công nhân viên chức có thể không cần phải cùng tên với giấy chủ quyền xe, chỉ cần mang theo tùy thân là được. Nhưng mà giấy thông hành của sinh viên thì lại khác, sinh viên nhất định phải đứng tên xe đó mới được phép chạy vào bên trong khuôn viên trường học, cái này cũng để tránh cho việc sinh viên dùng giấy thông hành của người khác, và cũng tránh cho nhiều rắc rối xảy ra, ví? dụ như đυ.ng xe gây tai nạn xong bỏ trốn chẳng hạn.

Cho nên, nếu Dương Minh có giấy thông hành riêng của mình, thì bảo vệ cũng đồng ý.

Dương Minh đi lại xe lấy giấy thông hành đưa cho người bảo vệ xem.

Bảo vệ nhìn thoáng qua thông tin đăng ký trên giấy, thấy quả nhiên là dùng danh nghĩa sinh viên, nhìn thoáng qua thông tin cá nhân và ảnh chụp của Dương Minh, xác định thân phận của hắn, lúc này mới gật đầu, trả lại giấy thông hành cho Dương Minh, nhưng mà, trong lúc đưa về, thì vô tình tờ giấy thông hành bị rớt ra thêm một tờ giấy khác nữa! Thì ra là bởi vì, hai tờ giấy thông hành kẹp với nhau và để trong xe thời gian lâu, cho nên bị dính lại với nhau!

"Ơ?" Bảo vệ sửng sốt, phát hiện ra tờ giấy kia cũng là một giấy thông hành trong trường, hơn nữa tên đăng ký cũng cùng một tên, nhất thời sửng sốt, vốn tưởng rằng là giả, nhưng thấy dấu mộc chống giả trên nó, không khỏi nghi hoặc nói: "Cái này từ đâu mà ra? Tại sao cậu lại có hai tờ?"

Dương Minh lúc này mớ nhớ ra, đây là do năm ngoái lúc thuê nhà ở của Lưu Duy Sơn, được Lưu Duy Sơn làm giùm cho một tờ, mục đích là muốn để cho hắn ra vào thăm Lam Lăng cho dễ, cho nên đã làm giùm hắn.

Chỉ là, trong lúc Lưu Duy Sơn làm cho Dương Minh, thì Dương Minh cũng dùng thẻ sinh viên của mình để làm một giấy thông hành. Sau này hắn kẹp chung hai tờ với nhau và để trên xe, sau đó quên luôn, bây giờ mới đột nhiên nhớ ra!

"Cái này là cha nuôi làm giúp tôi, ông ta là một giáo viên trong trường" Dương Minh vội vả giải thích.

Bảo vệ nhìn xem thông tin đăng ký mặt sau của tờ giấy, phát hiện ra người đứng tên là một người trong trường, hơn nữa còn là người nổi tiếng! Là phó hiệu trưởng Lưu Duy Sơn, nhất thời kinh hãi, không còn hoài nghi nữa, đem trả hai tờ giấy thông hành cho Dương Minh, nói: "Xin lỗi, làm lỡ thời gian của cậu!"

"Không có gì" Dương Minh khoát tay nói: "Các anh cũng chỉ làm theo trách nhiệm thôi!"

"Nhưng mà, bây giờ phỏng ngủ đã khóa cửa rồi, các người khẳng định là không vào được, làm sao mà nghỉ ngơi bây giờ?" Bảo vệ đã biết thân phận của Dương Minh rồi, cho nên nói chuyện cũng khách khí hơn, suy nghĩ giùm cho Dương Minh: "Hay là, chổ bảo vệ của chúng tôi còn một phòng, dọn lại cho hai người?"

Người bảo vệ vô thức cho rằng Kinh Tiểu Lộ là bạn gái của Dương Minh, mà hai người ra ngoài đi chơi đến giờ này mới về, hiển nhiên là không có thuê phòng trọ khách sạn gì ở ngoài rồi, cho nên mới trở về trễ như vậy.

Mà nếu không có thuê phòng trọ, thì chứng minh rằng Dương Minh chưa có thành công, bảo vệ cũng là đàn ông, cho nên biết được suy nghĩ của những người trẻ tuổi thế nào, vi thế muốn sáng tạo cơ hội đẩy ngã cho Dương Minh.

Thật ra, bảo vệ cũng biết, với thân phận của Dương Minh, đương nhiên là có thể thuê một căn phòng trọ để ngủ qua đêm rồi, nói như vậy cũng chỉ vì nghĩ cho Dương Minh mà thôi.

Dương Minh cũng không nghĩ nhiều, bởi vì phòng ở của hắn là của bên dãy nghiên cứu sinh, buổi tối không có khóa cửa cắt điện gì cả, còn những phòng ngủ của sinh viên khác thì không như vậy, Kinh Tiểu? Lộ lại ở loại phòng như thế, sợ rằng đã khóa cửa từ lâu, cho nên bảo vệ nhắc nhở cũng không sai.

"A? Đã khóa cửa rồi sao…" Trên mặt của Kinh Tiểu Lộ tuy rằng lộ ra vẻ thất vọng, nhưng mà trong lòng lại vui như nở hoa vậy, vậy thì chẳng phải có thể đi ra ngoài cùng Dương Minh tối nay sao?

"Đúng vậy, bây giờ khẳng định là đã khóa cửa rồi" Bảo vệ gật đầu: "Hai người chỉ có thể ở trong phòng bảo vệ ngủ tối nay hoặc là đi mướn khách sạn thôi"

Dương Minh có thể vào trong phòng của mình, nhưng lại không thể mặc kệ Kinh Tiểu Lộ được! Kêu Kinh Tiểu Lộ đến phòng bảo vệ ngủ, bên ngoài có một đám đàn ông, làm sao Kinh Tiểu Lộ dám đi chứ?

Kêu Kinh Tiểu Lộ tự đi tìm khách sạn để ngủ, thì hình như là hơi quá đáng, dù sao người ta cũng làm việc cho công ty của mình đến giờ này mới về! Nghĩ đến đây, Dương Minh bất đắc dĩ thở dài, nói với Kinh Tiểu Lộ: "Nên làm sao bây giờ?"

Bảo vệ thật sự là bó tay với câu hỏi của Dương Minh rồi! Lái xe xịn, nhìn cái mã cũng không tồi, mà tại sao lại không hiểu cách tán gái gì hết vậy? Lúc này hẳn là phải chúng dộng một chút, giả bộ cùng bạn gái đi mướn khách sạn, tại sao lại đi hỏi ý kiến của người ta, kêu người ta trả lời câu hỏi xấu hổ như vậy?

Quả thật, tuy rằng Kinh Tiểu Lộ khát vọng được ở cùng một chổ với Dương Minh, nhưng mà, làm trò này trước mặt nhiều bảo vệ, nàng ta thật sự không dám.

Nếu đơn độc ở cùng một chổ với Dương Minh, Kinh Tiểu Lộ thật ra lại không sợ cái gì, nghĩ cái gì thì nói cái náy, sợ gì chứ!

"Ở phòng bảo vệ… không quen…" Nhưng mà, Kinh Tiểu Lộ vốn rất thông minh rồi, nói ra một câu, vừa biểu hiện được ý muốn của mình, cũng còn giữ được chút rụt rè, không cho người khác xem thường.

"Vậy ở khách sạn đi" Dương Minh đương nhiên là cũng hiểu được việc không thể để cho Kinh Tiểu Lộ đến ở phòng bảo vệ rồi, cho nên Dương Minh quyết định giúp Kinh Tiểu Lộ tìm một khách sạn, sau khi thu xếp xong, mới quay về phòng ngủ.

Dưới ánh mắt quỷ dị của đám bảo vệ, Dương Minh mang Kinh Tiểu Lộ đi ra khỏi trường.

"Này, cha nuôi của anh là đại nhân vật gì vậy? Tại sao bảo vệ vừa thấy lại thay đổi thái độ thế?" Kinh Tiểu Lộ vừa lên xe, lập tức tò mò hỏi.

"Có gì mà thay đổi thái độ, cô đừng có lấy bụng ta ra so bụng người chứ" Dương Minh trừng mắt nói: "Cha nuôi của tôi là Lưu Duy Sơn"

Kinh Tiểu Lộ trừng mắt lại nói: "Sao lại không có? Hắn ta giúp anh kua em, còn muốn tạo cơ hội cho anh lên giường với em, đừng cho rằng em không nhìn ra!"

Dương Minh choáng váng, nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, thiếu chút nữa lạc tay lái, đâm xe vào tường luôn: "Hắn ta giúp tôi kua cô khi nào? Đừng có mà nói bậy…"

"Sao lại không có?" Kinh Tiểu Lộ đắc ý nói: "Trường học này, tuy rằng phòng ngủ mỗi đêm đều khóa lại, nhưng mà cũng không có khóa tuyệt đối, anh nghĩ thử coi, nếu mà xảy ra chuyện, làm sao mở ra đây?"