"Lúc nào xuất phát?" Vương Khắc Tiến thu dọn tư liệu vào túi, ngẩng đầu lên, nhìn huấn luyện viên.
"Mấy ngày nữa, con tự thu xếp đi" Người huấn luyện viên nói: "Nhiệm vụ đầu tiên, có thể nhanh chóng hoàn thành, nhưng nhiệm vụ thứ hai, có thể từ tìm cách"
Vương Khắc Tiến gật đầu, theo hắn thấy, nhiệm vụ đầu tiên không hề có một chút khó khăn gì, chỉ là một sinh viên và bạn gái của hắn, loại nhiệm vụ này kêu hắn ra tay, quả thật đúng là gϊếŧ gà phải dùng dao mổ trâu.
Nhưng mà, trong lòng Vương Khắc Tiến tuy rằng không muốn, nhưng cũng không nói thêm gì, bởi vì hắn biết, lần này đi chủ yếu là vì nhiệm vụ thứ hai, nhiệm vụ đầu tiên cũng chỉ là một cái thuận tiện thôi.
Chỉ là, Vương Khắc Tiến không ngờ rằng, cái nhiệm vụ mà hắn nghĩ rằng không có gì, đã xém tí làm cho hắn hối hận cả đời, nằm nửa đời còn lại trên giường bệnh mà suy nghĩ về nước Mỹ =)).
.
Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc đi dạo trên một con đường gần mỏ vàng, cảnh vật ban đêm ở đây, hiển nhiên là không bằng Tùng Giang rồi, càng kém xa Đông Hải và Macao.
Kiến trúc ở đây vẫn còn cần khoảng năm bảy năm nữa mới đuổi kịp tốc độ của thế giới, nhưng mà nếu nơi này đã trở thành lãnh địa riêng của mình, Dương Minh cũng không tiếc đầu tư cho nó.
Vua sát thủ, cuối cùng vẫn cần một chổ để về hưu, tổ chức Hắc Hồ Điệp của Dương Minh, cũng muốn mượn hình thức quản lý của Hồ Điệp gia tộc, biến vua sát thủ trở thành một tổ chức có quy mô, mà tổng bộ của tổ chức này được thiết lập ở nước X, cái này vô cùng tốt.
Tuy rằng nước X trên danh nghĩa chỉ là một đảo quốc nhỏ, chỉ là trên quốc tế không có địa vị hợp pháp mà thôi, ở đây rốt cục cũng chỉ có thể làm lãnh địa tư nhân.
Nhưng mà Dương Minh cũng không có dã tâm thành lập đế quốc gì cả, tình huống bây giờ cũng đã đủ thỏa mãn yêu cầu của hắn rồi, chỉ cần làm một người tồn tại phía sau, khống chế tất cả là được.
Mà theo kế hoạch ban đầu của Dương Minh thì, Lý Cường sẽ thành lập một quân đội ở đây, còn Kim Ngưu thì sẽ tiếp tục kế thừa tổ chức sát thủ, hai đội quân này cùng huấn luyện với nhau, nhưng mục tiêu khác nhau.
Những cái này đều là kế hoạch lớn trong đầu của Dương Minh, mà cũng chỉ mới là bước khởi đầu sơ bộ thôi.
Cái hòn đảo này tuy rằng đã được Lao Feng thu mua, người đứng tên sở hữu là Dương Minh, nhưng mà, trong lòng Dương Minh cũng rất rõ ràng, những cái này chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi.
Nếu không có lực lượng cường đại, sẽ không có khả năng đứng tại đây, kết quả sau này rất có khả năng sẽ lại một lần nữa biến nó thành một quốc gia chiến loạn mà thôi, cho nên, Dương Minh mới để cho Lý Cường và Kim Ngưu thành lập lực lượng ở đây, sau đó khống chế nó trong tay hắn, có lẽ nói đúng hơn là khống chế trong tay gia tộc của hắn.
Cái gì mà thiên thu muôn đời, thằng nào phát biểu ngu vậy? Dương Minh không phải là loại người ham muốn trường sinh, cũng không tin vào cái được gọi là tu tiên gì cả, một thời đại cường thịnh, cùng lắm là chỉ kéo dài mấy chục năm thôi.
Dương Minh không thể không quan tâm đến đờii sau của mình, ít nhất là bây giờ bây giờ xem ra, ít nhất là mình không lo bị tuyệt hậu, ngoài ra mình còn giải quyết luôn vấn đề một chồng nhiều vợ, hơn nữa còn phải để cho con cháu sau này kế thừa sự nghiệp của mình. (Thằng này mười chín hay là chín mươi mốt tuổi vậy?)
"Sau này chúng ta sẽ sống ở đây sao?" Hoàng Nhạc Nhạc mấy ngày nay ở cùng Dương Minh, nhìn thấy hắn và Lý Cường, tướng quân Kars bàn công chuyện, cũng hiểu hiểu được một chút về kế hoạch của Dương Minh.
Dương Minh cũng không giấu Hoàng Nhạc Nhạc, việc này sớm muộn gì nàng ta cũng biết, nhưng mà, so ra chỉ còn lại Hoàng Hiếu Phương là vẫn còn bị chấn động, từ miệng của Hoàng Nhạc Nhạc, ông ta đã biết mảnh đất này đã là của Dương Minh rồi, cho nên thái độ của tướng quân Kars đối với Dương Minh cũng dễ giải thích hơn.
Bây giờ Hoàng Hiếu Phương rất muốn nhìn xem cái gọi là công khai đấu giá gì đó, muốn nhìn xem Lý Chí Thành sẽ như thế nào? Tên điên này, còn tưởng nước X là thiên hạ của mình, chứ không biết rằng nó là của Dương Minh sao.
Ngoài ra, Hoàng Hiếu Phương còn hiểu được ý tứ trong câu nói trước đây của Dương Minh, chỉ cần cha con Lý Chí Thành đặt chân lên nước X, thì bọn họ muốn đi về sẽ rất khó khăn. Đúng vậy, là vô cùng khó khăn.
"Ở đây không tốt sao?" Dương Minh vẫn hỏi ngược lại theo thói quen cũ, nhưng mà, trong lòng hắn cũng rõ ràng, nước X bây giờ, căn bản chỉ là một nước nghèo, thậm chí là còn không bằng các quốc gia nằm trong diện đang phát triển nữa.
Ở đây không có công nghệ cao, không có những cao ốc chọc trời, cũng không có nhiều cửa hàng, quả thật, không phải là một chổ để ở, nhưng mà Dương Minh cũng rõ ràng một chuyện, tất cả chỉ là tạm thời.
Bởi vì nước X có vị trí địa lý đặc biệt, gần châu Âu, cho nên Lao Feng đã bắt tay vào làm hộ chiếu giả cho đám người Dương Minh, khi mà hộ chiếu hoàn thành, Dương Minh có thể ngồi máy bay đến châu Âu để mua sắm, vui chơi, đương nhiên, nguyện vọng lớn nhất của Lao Feng chính là Dương Minh đến nhà ông ta làm khách.
Nhưng mà, cái này cũng đại biểu cho một vấn đề đang khá là trầm trọng ở nước X, đó chính là thiếu khuyết hoàn cảnh cùng với phương tiện nơi này.
"Tốt chứ, nơi này rất thanh tĩnh, em rất thích, chỉ là, tốc độ lên mạng rất chậm, muốn chơi trò chơi trên yahoo phải đăng ký mất nửa ngày" Hoàng Nhạc Nhạc ủy khuất nói: "Cứ chơi trò Bubble thua hoài, nhưng không phải do em không có kỹ thuật, mà tại tốc độ mạng ở đây quá chậm"
Nghe Hoàng Nhạc Nhạc nói xong, Dương Minh nhất thời cười khổ, quả thật không ngờ Hoàng Nhạc Nhạc lại nói ra những lời kinh điển này! Nhưng mà, lời nói của nàng cũng có phần đúng sự thật, mạng lưới truyenfull.vn ở đây quả thật là phải bắt từ nơi khác đến, nước X không có mạng lưới truyenfull.vn riêng cho mình. Vì thế, một đường truyền, mà nhiều người dùng chung, tốc độ đương nhiên là rất chậm, huống hồ Hoàng Nhạc Nhạc còn phải kết nối với bên châu Á, cho nên tốc độ không khác gì một con rùa.
"Sau này sẽ đỡ hơn, Lao Feng nói rồi, ông ta sẽ trực tiếp mắc cáp quang từ bên kia qua" Dương Minh nói: "Đến lúc đó tốc độ mạng sẽ nhanh hơn!"
"Vậy thì tốt quá! Em ở đây luôn!" Hoàng Nhạc Nhạc thẳng thắn nói.
Dương Minh nhìn nhìn cặp mắt trong suốt của Hoàng Nhạc Nhạc, không giống như đang giả bộ, làm cho hắn kỳ quái, hỏi: "Nhạc Nhạc, em không thấy ở đây buồn chán sao? Muốn mua đồ cũng không tiện!"
"Buồn chán? Đâu có, ở một chổ với anh, còn có ý nghĩa hơn là ở nhà!" Hoàng Nhạc Nhạc nghiêm trang trả lời: "Mua đồ, không phải đã có máy bay riêng rồi sao? Đừng quên em là tiếp viên hàng không đó, trước đây cũng đã được huấn luyện lái máy bay rồi, cho nên chẳng sao cả!"
Dương Minh quả thật là bó tay với câu trả lời độc đáo của Hoàng Nhạc Nhạc rồi, nhưng mà không biết Trần Mộng Nghiên các nàng có cùng suy nghĩ như vậy không? Dương Minh đương nhiên là muốn như vậy rồi, chỉ là sợ Trần Mộng Nghiên các nàng lại nghĩ khác.
Dương Minh nắm lấy tay của Hoàng Nhạc Nhạc, người con gái này, tuy rằng thoạt nhìn rất tùy tiện, nhưng mà trong thời khắc mấu chốt, luôn cho mình một sự động viên tinh thần, cho mình một lòng tin.
Nói thật, nếu Hoàng Nhạc Nhạc không thích, Dương Minh rất có thể sẽ suy nghĩ về kế hoạch của mình có thực hiện được không? dù sao thì thành lập gia tộc của mình trên một hòn đảo xa lạ, cũng là một chuyện rất gian nan.
Tuy rằng Dương Minh đã tham quan Hồ Điệp gia tộc, Hồ Điệp gia tộc cũng được thành lập trên một lãnh thổ xa xôi, xung quanh toàn là rừng núi và hoang ạc, nhưng mà đó là một thói quen được bồi dưỡng từ nhiều thế kỷ trước, tạo thành một cách sống hợp lý, còn Dương Minh, hắn không biết mình có khả năng làm được như vậy không?
Tay của Hoàng Nhạc Nhạc bị Dương Minh nắm đến nổi tê luôn, nhưng mà, cũng có một cảm giác thoải mái không nói nên lời, cảm giác được coi trọng và quan tâm này, làm cho tim của nàng đập mạnh, mặt đỏ lên. Và nhìn nàng như thế, làm Dương Minh nghĩ, có đôi khi đi" khách sạn ngàn sao" cũng là một chuyện rất sảng khoái.
Hoàng Vinh Tiến và Trương Tiểu Nạo đang ngồi nhậu dưới gốc cây, hai người đã trở thành bạn tốt, mặc dù lúc đầu Hoàng Vinh Tiến không thích Trương Tiểu Nạo, nhưng mà sao khi tiếp xúc, Hoàng Vinh Tiến phát hiện ra rằng, Trương Tiểu Nạo là một người chỉ biết nghe ý kiến, và đặc biệt sợ Trương Kinh Nghiêu.
Có thể nói, Trương Kinh Nghiêu kêu hắn đi hướng đông, hắn sẽ đi hướng đông, kêu hắn đánh chó hắn sẽ không dám đi đá gà, trừ cái này ra, thì Trương Tiểu Nạo cũng có thể coi là một người có nghĩa khí và rất sảng khoái.
Nghe đằng xa truyền đến tiếng rên mê hồn, Trương Tiểu Nạo bĩu môi nói: "Em gái mày kêu lớn tiếng quá!"
"Có tin tao xẻo lổ tai mày không?" Hoàng Vinh Tiến trừng mắt nhìn Trương Tiểu Nạo, nhưng mà, trong lòng hắn cũng cười khổ, em gái quả thật là quá nhập tâm rồi, kêu cũng lớn tiếng thật, bản thân làm anh mà cũng không dám nhắc nhở cái gì, chẳng lẽ lại nói" Em à, lần sau nhớ kêu nhỏ tiếng một chút? WTF!", cho nên hắn đành bó tay. Còn Trương Tiểu Nạo thì thè lưỡi ra, hắn cũng chỉ nói cho vui thôi, chứ chẳng dám nhắc nhở, càng không dám đi nhìn lén, mấy ngày hôm nay Dương Minh bộc lộ sự cường thế của mình, làm cho cha phải cúi đầu khiêm tốn, cái này đã thành một ấn tượng khắc sâu trong lòng Trương Tiểu Nạo.
Ngay cả cha mình còn không đắc tội nổi, Trương Tiểu Nạo hắn càng không dám đắc tội, hắn cũng chỉ oán giận vài câu với Hoàng Vinh Thiên, chứ không dám làm gì.
"Haizzz, biết vậy tao cũng mang theo một em là được rồi" Trương Tiểu Nạo tiếc nuối nói.
"Gái à, ở đây có nhiều gái da đen lắm, ngày mai tao kiếm cho mày một nhỏ?" Hoàng Vinh Tiến cười xấu xa nói.
Trương Tiểu Nạo nhất thời kinh hãi, mặt đổi màu, xua tay lắc đầu liên tục. Cũng không trách hắn có biểu tình kì quái, bởi vì mấy ngày trước hắn bị Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc làm cho ngứa tay, rốt cục không nhịn được, đi kiếm một em da đen về phang.
Nhưng mà, Trương Tiểu Nạo lập tức hối hận, hắn không ngờ rằng con nhỏ da đen kia lại có kỹ thuật và độ bền bĩ quá cao, ngay cả khi hắn đã cắn hai viên Viaga vào rồi mà vẫn phải đầu hàng, trực tiếp gục ngã dưới háng của em da đen, đến ngày thứ hai xém tí đã không đi nổi.
Không chỉ bị Trương Kinh Nghiêu chửi cho một trận, còn bị Hoàng Vinh Tiến và Dương Minh cười nhạo, Dương Minh cười hắn, hắn không dám phản bác, nhưng mà Hoàng Vinh Tiến thì hắn không cam lòng.
"Tại sao mày không thử một lần đi?" Trương Tiểu Nạo nhe răng, lộ ra một biểu tình muốn gϊếŧ người: "Con mẹ nó, tao thà chui sau gốc cây chơi một mình." " Mày muốn chơi ai?" Phía sau Trương Tiểu Nạo truyền đến giọng nói của Dương Minh.
Trương Tiểu Nạo nhất thời giật mình, lại càng hoảng sợ, tưởng rằng hồi nãy mình nói Hoàng Nhạc Nhạc rên lớn quá đã bị Dương Minh nghe được, nên Dương Minh tìm đến tính sổ, nhất thời sợ đến trắng mặt, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có gì đâu, lúc mà Hoàng Nhạc Nhạc kêu, Dương Minh hẳn là phải bên cạnh, làm sao mà nghe được, nghĩ đến đây, Trương Tiểu Nạo thở phào một hơi, nói: "Tao nói tao muốn chơi."
"Hắn nói hắn muốn chơi trò xóc lọ đấy" Hoàng Vinh Tiến liền nói thay.