Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1016: Chị em tâm sự

Những người dân gần đây bây giờ mới nhìn thấy được sự" hung hăn" của người bên phía thi công, còn dữ dằn hơn cả đám người lúc trước nữa, nhưng do bọn họ đang đánh côn đồ, cho nên cũng chẳng ai thèm chõ mõm vào.

Nhưng mà, thật ra cũng có mấy người rục rịch, và những người dân có lòng tham không ít, lúc đầu bọn họ có thái độ rất hòa khí, rồi sau đó do còn muốn lừa gạt thêm chút tiền đền bù, nhưng mà cuối cùng bị cưỡng chế dời đi luôn.

Có một số người sau khi cầm tiền xong đều rất thỏa mãn, nhưng mà cũng có vài người có lòng tham, bắt đầu nghiên cứu xem nên làm cách nào để móc thêm nhiều tiền nữa.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy thủ đoạn của đám người bên phía thi công, bọn họ liền không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cái liên minh những hộ bị cưỡng chế cũng bị tan rã trong nháy mắt, rất nhiều người đều lên tiếng rút lui, còn người tổ chức thì chỉ biết lắc đầu mà thôi.

Không phải là người ta mềm yếu, mà là người ta không muốn ra tay, nhưng khi đã ra tay rồi, còn độc ác hung hiểm hơn cả đám người Mã Phong Tử lúc trước.

"Bạn của anh?" Sau kih lên xe, Chu Giai Giai kỳ quái hỏi.

"Ừ, thủ hạ của một người bạn" Dương Minh cười nói: "Vừa rồi có làm em sợ không?"

"Không có, mấy tên côn đồ thôi mà, em về đến xe, bọn họ còn chưa chịu đi, mà đứng ở đây chọc phá" Chu Giai Giai lắc đầu: "Em còn chưa nói gì thì những người kia đã vọt ra, rồi đánh cho mấy tên côn đồ này một trận"

"Haha, coi như chúng không may" Dương Minh nói: "Được rồi, ngày mai là khai giảng rồi, có muốn mua gì không, chúng ta cùng đi mua?"

"Không cần, em chuẩn bị đủ hết rồi" Chu Giai Giai lắc đầu, bây giờ chỉ còn lại nàng và Dương Minh hai người, nàng ta muốn mở miệng nói chuyện với Dương Minh, nhưng mà không biết nên mở miệng thế nào.

"Được rồi, vậy chúng ta trực tiếp về nhà" Dương Minh gật đầu nói.

Mấy tên côn đồ này đúng là có mắt như mù, chỉ cần nhìn chiếc xe mà Chu Giai Giai đang ngồi cùng với biển số xe thôi cũng đã đủ nhìn ra thực lực của nàng rồi, thế mà còn dám trêu chọc, như vậy cũng định trước bọn chúng suốt đời chỉ có thể là côn đồ thôi, chẳng thể làm được sự nghiệp gì lớn lao đâu.

Bọn chúng bị đánh đến nổi không dậy được, cũng không biết vì sao bị đánh, nhưng mà cũng không dám nói ra, bởi vì bọn họ không thể nói gì được.

Triệu Oánh đi theo Vương Tiếu Yên trở về nhà của Vương Tiếu Yên.

"Chị Oánh, chị ngồi đi!' Vương Tiếu Yên nhìn thấy Triệu Oánh cứ đứng đờ người ra, có chút khó hiểu, hôm nay chị Oánh bị cái gì vậy nhĩ? Có vẻ kỳ quái sao sao á?

"À. được...>" Triệu Oánh đang suy nghĩ, cho nên không yên lòng, nghe Vương Tiếu Yên nói như vậy, mới hồi phục tinh thần, ngồi xuống ghế salon.

Vương Tiếu Yên mở tủ lạnh lấy hai chai nước ra, đưa cho Triệu Oánh một chai, sau đó ngồi xuống bên cạnh Triệu Oánh, hỏi: "Chị Oánh, rốt cục chị sao vậy? Có chuyện gì thế?"

"Yên Yên, bình thường em ở một mình à? Không cô đơn sao?" Triệu Oánh do dự một chút, rồi lại hỏi một câu chẳng ăn khớp gì với tâm sự của mình cả, bởi vì chuyện của Dương Minh nàng không thể trực tiếp nói ra được, vì vậy bắt đầu nói bóng nói gió.

"Đúng vậy, thì sao?" Vương Tiếu Yên gật đầu: "Nhưng mà, chị Oánh bây giờ ở cũng gần mà, chị có thể đến thăm em!"

"Vậy thì, chị dọn đến ở với em được không?" Triệu Oánh thuận miệng hỏi, nhưng mà vẫn âm thầm quan sát vẻ mặt của Vương Tiếu Yên.

Trong lòng Vương Tiếu Yên liền thấy khổ, nhưng mà trên mặt lại không hề biểu hiện gì cả, cười nói: "Được đó, chúng ta lại ở giống như trước!"

Thấy trên mặt của Vương Tiếu Yên không chút gì không bình thường, Triệu Oánh liền cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ, nếu như mình đến đây ở thì Dương Minh làm sao? Dương Minh và Vương Tiếu Yên không phải là.

"Yên Yên, em có bạn trai chưa?" Triệu Oánh nhìn thấy vẻ mặt bình thường của Vương Tiếu Yên, không còn cách nào, đành phải trực tiếp hơn một chút.

"Bạn trai?" Trong lòng Vương Tiếu Yên căng thẳng, ngày hôm nay Triệu Oánh hơi kỳ quái, tự nhiên hỏi mình ở một mình, rồi lại hỏi có bạn trai chưa, chẳng lẽ nàng ta hoài nghi điều gì? Không được, chuyện của mình và Dương Minh không thể nói ra ngoài được, nhưng mà, mình không nói, Dương Minh cũng không nói, vậy nàng ta làm sao mà biết? Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của nàng thôi, trên mặt vẫn không biểu hiện ra một chút gì khác thường, mà oán trách: "Chị Oánh, tình huống của nhà em, chị cũng biết đại khái mà. sao có thể có bạn trai được?"

Tình hình gia đình của Vương Tiếu Yên quả thật là Triệu Oánh có biết một chút, biết nàng ta vì không muốn đám cưới cho nên mới bỏ nhà trốn đi, nhưng chỉ là đại khái mà thôi, cũng không cụ thể lắm.

Hơn nữa, hình như đã là ước định rồi, sau khi học xong đại học thì phải trở về lấy chồng? Lúc trước, Triệu Oánh hoàn toàn đồng tình về chuyện này, nhưng mà Vương Tiếu Yên đã không muốn nói cụ thể rồi, cho nên Triệu Oánh cũng không hỏi nhiều.

"Thật sao?" Triệu Oánh nghe xong, thở dài nói: "Yên Yên, hai chúng ta đều là người ngoài đến Tùng Giang sống, chổ này không có người thân, chỉ có một người bạn, cho nên chị đã xem em là đứa em tốt nhất rồi. Vì thế, chị không hy vọng em có gì gạt chị."

"Chị Oánh. em đâu có gạt chị gì đâu!" Vương Tiếu Yên kinh hãi nói: "Chị Oánh, chị có gì muốn nói thì cứ việc nói thẳng đi!"

"Được rồi!" Triệu Oánh nhìn thấy Vương Tiếu Yên vẫn không chịu thừa nhận, cho nên cũng đành phải trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Yên Yên, em và Dương Minh. hai người có phải là đã. tốt hơn không?"

Triệu Oánh suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được từ gì để hình dung cả, cho nên đành ăn nói hàm hồ luôn.

"A." Vương Tiếu Yên không ngờ Triệu Oánh lại hỏi cái này, nhưng mà, Vương Tiếu Yên làm sao mà dễ dàng để lộ sơ hở chứ? Vì thế, làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Chị Oánh, sao chị lại nói như vậy?"

"Yên Yên, em cũng đừng gạt chị." Triệu Oánh cười khổ lắc đầu nói: "Thật ra, cái gì chị cũng đã thấy hết rồi"

"Chị thấy cái gì mới được chứ, chị Oánh?" Vương Tiếu Yên vội hỏi.

"Ngày đó em và Dương Minh tay trong tay trở về, rồi cùng nhau đi vào trong biệt thự của em, kết quả là đêm hôm đó Dương Minh không có đi ra." Triệu Oánh thở dài nói: "Yên Yên, chị biết chị không có lý do gì để ngăn cản chuyện của em và hắn, nhưng mà, chị chỉ mong muống rằng, em có thể nói cho chị biết."

"Chị Oánh, chị đang nói cái này à!" Vương Tiếu Yên nhất thời hiểu ra được là hết đường rồi, trong lòng lúc đầu còn muốn chối, nhưng xem ra Triệu Oánh không chị biết, mà còn có chứng cớ nữa!

Cũng đều tại mình và Dương Minh bất cẩn, làm việc không để ý gì hết. Vương Tiếu Yên bình thường là một người rất tỉ mỉ, nhưng khi ở cùng với Dương Minh thì không biết là tại sao mà lại trở nên xúc động, hơn nữa còn quên luôn bản thân.

Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, Vương Tiếu Yên liền tìm được một cái cớ giải vây, không phải là Vương Tiếu Yên muốn gạt Triệu Oánh, mà chỉ là có một số việc không thể giải thích với Triệu Oánh được!

Triệu Oánh không phải là người trong giới sát thủ, biết quá nhiều thì sẽ không có lợi cho nàng, Vương Tiếu Yên cũng không thể đem chuyện tổ chức sát thủ nói cho nàng biết được, còn mình và Dương Minh, tuy rằng bây giờ tuy rằng chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng mà có vẻ giống tình nhân hơn, nhưng mà Vương Tiếu Yên cũng rõ ràng, khả năng mình đến với Dương Minh quả thật rất xa vời.

Tổ chức Hắc Hồ Điệp nếu không thể đứng đầu thế giới, vậy thì mình phải tuân thủ lời hứa, trở về đám cưới, khi đó, tất cả đều không còn ý nghĩa gì cả.

"Thế nào?" Triệu Oánh thấy Vương Tiếu Yên không chút gì xấu hổ, ngược lại còn có vẻ rất bình thường, có chút buồn bực nói: "Yên Yên, em và hắn." Truyện"

"Chị Oánh, chị nói em và Dương Minh à!" Vương Tiếu Yên cười đáp: "Em nhờ hắn làm bạn trai giả của em!"

"Làm bạn trai giả?" Triệu Oánh nghe xong nhất thời sửng sốt, nghi hoặc nhìn Vương Tiếu Yên: "Làm bạn trai giả của em để làm gì?"

"Đúng vậy!" Vương Tiếu Yên trả lời: "Chị Oánh, chị cũng biết tình hình gia đình của em, em không muốn kết hôn với một người xa lạ. Mà mấy hôm trước cha của em lại gọi điện đến, tính chuyện kết hôn cho em sau khi tốt nghiệp, lúc đó em hơi buồn bực, cho nên đã nói với cha rằng em đã có bạn trai"

"Cha của em luôn cho người giám sát em, vì muốn chọc giận cha, cho nên em cố ý nhờ Dương Minh đóng giả làm bạn trai, để làm cho cha em tức điên lên. ha ha, hẳn là bây giờ cha của em đang rất giận đây"

"Là như thế sao?" Triệu Oánh không ngờ mọi chuyện là như vậy, Dương Minh đến nhà của Vương Tiếu Yên chỉ để làm bạn trai giả: "Vậy hắn ngủ qua đêm tại nhà em."

"Đương nhiên là hai người hai phòng rồi, chị Oánh, chị thật ngốc" Vương Tiếu Yên nói.

Nếu Dương Minh mà biết Vương Tiếu Yên xây dựng hình tượng cho hắn như thế này, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào, có thể nói là, con mẹ nó, lão tử tự nhiên hợp với cái nghề đóng giả bạn trai, suốt ngày cứ phải đi làm bạn trai giả của người khác, c1o cơ hội mở một công ty cho thuê bạn trai nhất định là sẽ kiếm rất nhiều tiền.

"Vậy tại sao trước đó em không nói cho chị biết?" Triệu Oánh nghe xong, trong lòng như trút được gánh nặng.

"Chị cũng đâu có hỏi đâu!" Vương Tiếu Yên vô tội nhún vai: "Em và Dương Minh ở gần nhau, hơn nữa chị cũng biết, bình thường em không có tiếp xúc với con trai, cho nên đành bắt hắn làm vật thế mạng!"

"Chị còn tưởng rằng hai người." Lâm Chỉ Vận ngượng ngùng nói.

"Chị nghĩ sao thế, cho rằng em cướp bạn trai của chị à?" Vương Tiếu Yên cười hì hì nói: "Muốn cướp thì cũng không phải là em, em ở bên cạnh nhà hắn, chuyện nhà hắn em rất rõ ràng, mới mấy bữa nay thôi mà trong nhà đã có ba mỹ nữ, chị Oánh, chị đang gặp nguy hiểm đó!"

"Hắn là cái dạng như vậy, nhưng mà, chị vẫn thích hắn." Triệu Oánh thở dài nói: "Xin lỗi em, Yên Yên, là chị hiểu lầm em!"

"Không có gì đâu" Vương Tiếu Yên lắc đầu nói: "Chúng ta là chị em tốt, cần gì phải xin lỗi"

Trong lòng Vương Tiếu Yên bỗng nhiên có một xúc động, một ngày kia nếu thật sự có thể trở thành" chị em" với Triệu Oánh thì tốt biết mấy, nhưng mà, thân thế của mình hẳn là không được phép quyết định tương lai của mình.