Triệu Oánh nắm chặt cái hộp nhỏ kia, thất đi ra khỏi biệt thự của Dương Minh.
Nàng phải chịu đựng dũng khí thật lớn, đến nơi này để chờ Dương Minh, nhưng mà cái chờ nàng lại là. Nước mắt nàng đã rơi, mặt dù gió lạnh ngoài đường vẫn thổi vào mặt, đủ lạnh để đông những giọt nước mắt này thành băng, không kìm giữ được.
Cho đến khi cả hai hàng lông mi đã rớm băng, không cách nào chớp mắt được, thì Triệu Oánh mới phát hiện ra, nhưng mà, nàng cũng không để ý đến, cũng mặc kệ người ta nghĩ sao về nàng, bây giờ, nàng đã không còn tâm tư để ý đến mấy cái này.
Lảo đảo trở về nhà, Triệu Oánh rốt cục đã dùng hết sức lực cuối cùng, ngồi trên ghế sa ***, kinh ngạc đến xuất thần.
Nhớ lại ngày hôm trước, ngồi cùng một chổ với Dương Minh, cưới cười nói nói, coi như ngay trước mắt. Nhớ lại đêm trăng cấp ba, Dương Minh muốn mình, mà bị mình từ chối. Nhớ lại hội chùa đầu năm, mình vô tình vô ý hôn Dương Minh. nhớ lại buổi tối hôm trước, mình cam tâm tình nguyện hôn nồng nhiệt Dương Minh.
Tất cả đều rất rõ ràng, nhưng tựa hồ lại trở nên quá xa xôi, Triệu Oánh không rõ, Dương Minh và Vương Tiếu Yên tại sao phải gạt mình? Mình không phải là không thể tiếp thu được, mình thích Dương Minh, sẽ thích tất cả những gì của hắn, mình biết rõ hắn có bạn gái khác, nhưng vẫn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Tất cả đã không quan trọng. quan trọng nhất là. cái mà Dương Minh dành cho mình, có yêu mình hay không.
Nếu như là ngày hôm qua, Triệu Oánh hoàn toàn tin tưởng điều này, nhưng mà ngày hôm nay, Triệu Oánh đang rất mê man. Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua khi Dương Minh đi vào nhà của Vương Tiếu Yên, trong lòng của Triệu Oánh vừa ngượng ngùng vừa kích động. Dưới sự kích động, mặc áo khoát vào, cầm lấy món quà, đi đến biệt thự của Dương Minh, thế nhưng dì Lý lại báo cho biết, Dương Minh vẫn chưa trở về.
Sự nhiệt tình của Triệu Oánh lập tức bị tụt dưới mức zero, nhưng mà, nàng vẫn cố nén sự thất vọng trong lòng, mong muốn có kỳ tích xảy ra, cho nên ngồi chờ trong biệt thự của Dương Minh, nhưng mà không ngờ lại là như vậy!
Dương Minh cùng với một cô gái tay nắm tay đi cùng với nhau, hơn nữa người đó còn là người bạn cùng phòng tốt nhất của mình. Điều này làm cho Triệu Oánh lập tức mất đi niềm tin.
Nhớ lại những gì trong quá khứ, tựa hồ Dương Minh không ôn hòa với mình. Lẽ nào, chỉ là vì có lệ? Chẳng lẽ vì mẹ? Chẳng lẽ chỉ vì muốn thực hiện nghĩa vụ giả làm bạn trai của mình?
Vốn trong lòng còn hy vọng, nhưng suy nghĩ này xuất hiện, lập tức không còn vãn hồi được nữa, càng nghĩ càng thấy rất có thể! Chứ nếu không tại sao mình quen biết Dương Minh một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa có tiến triển gì? Trong khi đó Vương Tiếu Yên chỉ vừa mới quen mà thôi, mà hai người đã đến mức độ tay trong tay ngủ qua đêm?
Có thể, bên trong còn có ẩn khúc gì đó, nhưng mà, Vương Tiếu Yên và Dương Minh tại sao lại không nói sự thật cho mình biết? Coi mình là con nít sao? Không thể tự nhìn ra?
Triệu Oánh đau khổ lắc đầu, có thể, Dương Minh chỉ vì muốn tốt cho mình, không muốn mình phải đau khổ, là một loại nghĩa vụ.
Có câu: con gái khi yêu đều trở nên rất ngốc, nhưng thật ra, khi con gái tương tư cũng như vậy thôi.
Triệu Oánh chỉ nghĩ đến Dương Minh và Vương Tiếu Yên, mà quên mất thái độ của mình. Nếu không phải vì cứ mãi do dự, thì nàng ta và Dương Minh sẽ có hoàn cảnh giống như hôm nay sao?
Nhưng mà, Triệu Oánh lại cho rằng, Dương Minh thật sự thích Vương Tiếu Yên, mà Vương Tiếu Yên cũng không muốn làm mình đau khổ, cho nên đã cùng Dương Minh lừa gạt mình. Vì vậy đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, đó chính là Dương Minh luôn luôn là một con người vô cùng" bác ái". (giàu tình thương =)))
Nhìn nhìn cái hộp nhỏ trong tay, giơ tay lên, muốn ném nó đi, nhưng rồi lại luyến tiếc, sau vài lần giơ tay, đã bỏ tay xuống.
Triệu Oánh bất đắc dĩ tự cười giễu, rồi đặt cái hộp lên trên cái giá để đồ trong phòng khách.
Triệu Oánh không biết nên làm sao, chính nàng ta cũng không biết mình nên làm cái gì, bây giờ, điều duy nhất nàng có thể làm chính là khóc lớn một hồi, nằm khóc trên giường xong, cảm giác buồn ngủ ập đến, và mong muốn rằng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Tắt điện thoại đi, Triệu Oánh khóa toàn bộ cửa sổ lại, vào trong phòng ngủ, cuộn mình lại trong chăn, nhớ đến đoạn tình cảm trước đây, bắt đầu nghẹn ngào.
.
Dương Minh buông điên thoại xuống, thái độ liền nhanh chóng thay đổi, cũng không còn cách nào, cha vợ lên tiếng rồi, mình có thể không đi sao? Tuy rằng cha vợ nói là không đến cũng chẳng sao, nhưng thật sự là chẳng sao à?
Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Vương Tiếu Yên mơ mơ màng màng đi đến, có vẻ như chưa phát hiện Dương Minh. Dương Minh kì quái, cô nàng này tại sao luôn là như vậy nhĩ, lần đầu tiên mình gặp nàng ta cũng như thế, luôn mơ hồ, sao có thể thành một sát thủ được ta?
Dương Minh càng nghĩ càng thấy khó hiểu, thì thấy Vương Tiếu Yên đã giơ tay vặn vòi nước nóng! Dương Minh cả kinh, trong lúc Vương Tiếu Yên vừa vặn xong, liền nhảy ra khỏi bồn tắm, cả kinh kêu lên: "Vương Tiếu Yên, em muốn mưu sát chồng à!"
"A!" Vương Tiếu Yên bị tiếng thét của Dương Minh làm cho sợ hãi, làm cho hoàn toàn tỉnh táo lại, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Dương Minh đứng trong phòng tắm, nhất thời nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Mới sáng sớm mà đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng đây, muốn đùa giỡn lưu manh hả?"
"Đối với em còn cần phải đùa giỡn lưu manh sao?" Dương Minh tức giận nói: "Anh đang tắm, em tự nhiên mở nước nóng ra, chẳng phải là muốn luột anh sao? May mà anh phản ứng nhanh, nếu đổi lại là người thường, không chừng đã thành thịt luột rồi!"
"Anh cho là, người thường có thể sử dụng bồn tắm của em sao?" Vương Tiếu Yên cũng không để ý, ngáp một cái: "Anh bị luột chết cũng tốt, để cho em nhìn rõ thực lực của anh, tránh về sau giao hết trách nhiệm của tổ chức sát thủ lên trên người của anh!"
"Trách nhiệm của tổ chức sát thủ? Chứ không phải là trách nhiệm của em sao?" Dương Minh tắt vòi nước nóng đi, vốn trong bồn đang là nước lạnh, mở thêm nước nóng vào, nhiệt độ tăng lên, Dương Minh giơ tay thử chút nhiệt, cảm thấy rất ấm.
"Mặc kệ anh" Vương Tiếu Yên liếc Dương Minh một cái, nói: "Anh nhanh lên một chút, tắm xong rồi thì em tắm!"
"Cùng nhau tắm đi." Dương Minh cười gian, bắt đầu biểu hiện xấu xa.
"Tắm cái đầu anh, cái bồn nhỏ như vậy, hai người vào?" Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái: "Đừng có lộn xộn, nhanh đi ra ngoài, bây giờ em không thích thưởng thức hình dạng không mặc đồ của anh.
Dương Minh ừ một cái, rồi nhảy cái đùng vào trong bồn tắm.
"Dương Minh, sao anh lại dậy sớm quá vậy?" Vương Tiếu Yên cũng chẳng nói nhiều, trực tiếp ngồi xuống cái ghế trong phòng tắm. Mỗi sáng sớm, việc đầu tiên nàng ta làm sau khi ngủ dậy chính là đi tắm, như vậy có thể giúp cho đầu óc được tỉnh táo.
Bây giờ nàng ta còn đang mơ màng, cho nên cũng chẳng tranh giành với Dương Minh làm gì.
"Đi ra ngoài bàn công chuyện" Dương Minh nói: "Đại khái là khoảng chiều mới về, ban ngày để em chuẩn bị"
"Ồ" Quan hệ của Dương Minh và Vương Tiếu Yên bay giờ tuy rằng không thể nói là người yêu, nhưng trên danh nghĩa cũng là quan hệ hợp tác, nàng ta làm gì có quyền can thiệp vào sinh hoạt bình thường của Dương Minh, hơn nữa, Vương Tiếu Yên cũng không muốn biết nhiều, nàng ta sợ mình sẽ bị lún quá sâu.
Bởi vì, hôm qua sau khi ăn cơm chiều xong, trên đường trở về, Dương Minh nắm lấy tay nàng, làm cho trong lòng của nàng có một cảm giác vô cùng kì diệu, có chút hưng phấn, khẩn trương.
Tuy rằng Vương Tiếu Yên chưa từng yêu, nhưng cũng từng coi trong sách vở, có cảm giác như vậy, Vương Tiếu Yên liền ý tức được không ổn, chẳng lẽ, mình đã động tâm với Dương Minh?
Cái này không phải là một dấu hiệu tốt! Trong lòng Vương Tiếu Yên tự nhắc nhở mình, ngàn vạn lần đừng rơi vào tay giặc, chỉ có quan hệ hợp tác với hắn mà thôi, chứ không phải là quan hệ người yêu!
Mình trốn nhà đi cũng vì mục đích là muốn thành lập một tập đoàn sát thủ giỏi nhất thế giới, chứ không phải là cùng với một người con trai khác tình chàng ý thϊếp ngồi yêu nhau dưới ánh trăng! Thế nhưng, tình huống bây giờ có vẻ khá là lộn xộn, chuyện của tổ chức sát thủ đều để cho Dương Minh làm, còn mình chẳng làm gì cả, việc duy nhất của mình bây giờ là cùng Dương Minh ăn nói ngủ. Sao giống vợ quá vậy? Vương Tiếu Yên choáng váng.
Nhưng mà, những thứ này có nhắc nhở thì có hiệu quả sao? Vương Tiếu Yên không phải là không có ý thức, mà chỉ là mọi chuyện rất rối, cho dù có nhắc nhở thì cũng chẳng sinh ra được hiệu quả gì.
"Anh tắm rồi còn muốn tắm nữa?" Vương Tiếu Yên thấy Dương Minh nhảy vào trong bồn tắm, không kiên nhẫn nói.
"Xong rồi, đến em đi đó" Dương Minh đứng dậy, đi ra khỏi bồn tắm, tùy tiện lấy một cái khăn trên móc lau khắp người.
"Dương Minh!" Vương Tiếu Yên bỗng nhiên mở to mắt, tức giận nhìn Dương Minh.
"Sao thế?" Dương Minh bị tiếng quát bất thình lình của Vương Tiếu Yên làm cho khó hiểu, động tác trên tay cũng dừng lại luôn.
"Dương Minh, anh. anh tự nhiên dám dùng khăn lau mặt đi lau. đi lau." Vương Tiếu Yên tức giận chỉ vào cái khăn mặt trong tay của Dương Minh.
"Ặc." Dương Minh nhanh chóng dùng cái khăn lau hết nước trên người, sau đó mới nói: "Đây là khăn lau mặt của em à. anh thật sự không biết, nhưng mà anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi, rất sạch sẽ."
"Vậy cũng không được!" Vương Tiếu Yên cả giận.
"Ở dơ sống lâu. hơn nữa tối qua em còn dùng miệng." Dương Minh bắt đầu kỹ năng vô sỉ của mình.
"Không cho nói! Anh đi chết đi!" Vương Tiếu Yên giật lấy khăn mặt trong tay của Dương Minh, đẩy hắn ra ngoài cửa: "Đi nhanh đi! Không muốn thấy anh nữa!"
Dương Minh bất đắc dĩ đi ra ngoài phòng tắm, cười khổ mặc quần áo vào, thầm nghĩ, mình chỉ nói sự thật thôi mà, có cần phải đuổi ra ngoài vậy không? Mình còn muốn xem một MM hồ điệp tắm rửa nữa!
Haizzzz, trong lúc đang nghĩ bậy, chợt Dương Minh vỗ mạnh đùi một cái, thầm nghĩ bỏ mẹ rồi, Trần Phi còn đang đợi mình!