Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 968: Hoàn thành đại nghiệp

"Dạ, vẫn như cũ" Kinh Tiểu Lộ gật đầu nói: "Hôm nay con được nghỉ phép, đi dạo phố với bạn xong, cho nên về sớm"

"Haha, đi với bạn trai?" Người bán thuốc nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ đi chung với Dương Minh, cười nói: "Sao không giới thiệu cho dì Trương một chút?"

"Cái này." Kinh Tiểu Lộ cảm thấy khó xử, Dương Minh không phải là bạn trai của mình, có thể nói được một lần, nhưng không thể nói nhiều lần được, làm như vậy sẽ khiến cho Dương Minh phản cảm.

Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh cười cười, chủ động vươn tay ra, nói: "Chào dì Trương, con là Dương Minh, là bạn học của Tiểu Lộ" Dương Minh không thừa nhận, cũng không phủ nhận, để cho Kinh Tiểu Lộ một chút mặt mũi.

Chẳng qua, do dì Trương nghĩ quá nhiều, tưởng rằng Kinh Tiểu Lộ thẹn thùng, vì thế cười nói: "Haha, được lắm, Tiểu Lộ, con đã có công việc ổn định, trong lòng dì Trương cũng rất vui. Lúc này lại có bạn trai, bà của con mà biết nhất định sẽ rất vui"

Bộ dáng trước kia của Kinh Tiểu Lộ thế nào, dì Trương cũng rất rõ ràng, chẳng qua cũng không thể trách được, bởi vì do hoàn cảnh cả thôi, dì Trương có muốn giúp mà cũng không thể.

Những người ở đây đều không được khá giả cho lắm, dì Trương mở tiệm thuốc này cũng không nghĩ sẽ kiếm đực bao nhiêu tiền, có thể bán cho hàng xóm với một cái giá ưu đãi là được. Những cái còn lại chỉ đủ để tiêu vặt và trả tiền sinh hoạt, cho nên dì Trương cũng chẳng có nhiều tiền, cũng không có biện pháp giúp Kinh Tiểu Lộ, nhiều nhất chỉ là giảm giá thấp nhất cho Kinh Tiểu Lộ mà thôi.

Trước kia Kinh Tiểu Lộ làm gì, dì Trương cũng biết, lừa tiền của một số người đàn ông trong xã hội, tuy rằng không nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ bị chiếm tiện nghi gì, nhưng dì Trương cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm.

Nhưng cách đây một thời gian, Kinh Tiểu Lộ đi làm cho một công ty lớn, cả người của nàng liền thay đổi, tẩy đi lớp trang điểm dầy đặc trên mặt, trở thành một cô gái thanh thuần, bây giờ, thấy nàng lại có bạn trai, dì Trương sao có thể không vui chứ?

Nhận định Dương Minh là bạn trai của Kinh Tiểu Lộ, bởi vì từ trước đến giờ Kinh Tiểu Lộ chưa từng mang bất kì một người nào trở về.

"Dì Trương, con và hắn thật sự chỉ là bạn học thôi." Kinh Tiểu Lộ ngượng ngùng nói. Điều này làm cho Dương Minh kinh ngạc vô cùng, không phải là Kinh Tiểu Lộ đổi tính chứ? Dương Minh thật sự không quen.

"Haha" Dì Trương phá lên cười, hiển nhiên là không tin rồi, đưa thuốc cho Kinh Tiểu Lộ, hỏi: "Tiểu Lộ, lần này vẫn kí sổ?"

"Dạ, đến cuối tháng con lãnh lương rồi thanh toán một lần" Kinh Tiểu Lộ gật đầu, bình thường nàng dùng tiền thưởng để mua một số vật phẩm trong nhà, còn tiền lương thì trả tiền thuốc men cho bà nội, mặc dù không có dư, nhưng cũng có thể nói là tính toán rất tốt.

"Bao nhiên tiền?" Dương Minh ngẩng đầu lên hỏi.

Kinh Tiểu Lộ sửng sốt, khó tin nhìn Dương Minh. Dương Minh làm gì cũng phân rõ giới hạn với mình, nhưng không ngờ Dương Minh lại chủ động trả tiền thay cho mình.

Dì Trương cũng sửng sốt, cười nói: "Để dì tính." Thấy bộ dáng của Dương Minh, dì Trương cũng rất hài lòng, hai người này nhất định là có quan hệ, bằng không Dương Minh là một tên ngốc, tự nhiên bỏ tiền ra cho Kinh Tiểu Lộ!

"Tổng cộng là một ngàn ba trăm sáu mươi tám" Sau khi tính xong, dì Trương liền nói.

Dương Minh gật đầu, móc trong bóp ra hai ngàn, đưa cho dì Trương nói: "Đưa hai ngài trước, phần tiền còn lại để ở đây, sau này TIểu Lộ mua thì tính vào"

Thấy Kinh Tiểu Lộ không phản đối, dì Trương cũng thu tiền vào, nhà của bà ta cũng không khá giả gì, cho nên nếu có thể thu vào thì cứ thu vào, vì thế không từ chối.

Ra khỏi nhà thuốc, Kinh Tiểu Lộ kinh ngạc hỏi Dương Minh: "Tại sao anh lại trả tiền cho em?"

"Tôi nói rồi, hôm nay cô mua cái gì, đều là tôi trả tiền" Dương Minh cười nói: "Đương nhiên chỉ là trong năng lực của tôi, còn nằm ngoài năng lực của tôi thì tôi bó tay!"

Dương Minh cũng có chút đồng tình cho Kinh Tiểu Lộ, cô gái này thật không dễ dàng, mình có thể giúp thì liền giúp nàng một phen, cho dù không phải là người yêu thì vẫn có thể là bạn mà.

"Trời, tốn sức!" Kinh Tiểu Lộ lắc đầu nói: "Còn tưởng rằng anh hồi tâm chuyển ý, muốn bao em chứ?"

"Đừng nói bậy!" Dương Minh nhíu mày: "Đã đến nhà rồi mà còn không nghiêm chỉnh được sao? Nếu cô không muốn tôi trả tiền thì thôi, chờ lãnh lương thì trả lại cho tôi!"

"Em mà không cần thì em chính là đồ ngu!" Kinh Tiểu Lộ sẳng giọng nói: "Mỗi lần anh đều bỏ tiền cho em mới tốt, để em tiết kiệm mua đồ trang điểm!"

"Đồ trang điểm? Được, mặt của cô có trang điểm cũng thế thôi" Dương Minh lắc đầu cười khổ.

"Cái gì chứ? Trước kia toàn dùng đồ trang điểm dỏm, có mấy đồng à, làm sao mà đẹp nổi, chờ em có tiền liền mua loại mấy trăm đồng" Kinh Tiểu Lộ nói.

Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, không khỏi bật cười nói: "Cô cũng biết là mấy đồng không tốt mà cũng dùng, không phải là bị bệnh sao?"

"Đáng ghét!" Kinh Tiểu Lộ có chút tức giận, thầm nghĩ, còn không phải là do không có tiền sao, có cô gái nào mà không thích cái đẹp? Không có tiền thì mua mấy cái rẻ cũng được vậy.

Đưa Kinh Tiểu Lộ đến một tòa nhà cũ, Kinh Tiểu Lộ mới nói: "Chính là chổ này, em về nhà nha."

"Ừ, gặp lại" Dương Minh dừng xe, nói.

Kinh Tiểu Lộ xuống xe, tay vịn cửa xe vẫy vẫy Dương Minh, Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng cáo biệt làm gì, nếu lát nữa tôi khỏi cần mở điều hòa luôn đấy!"

Kinh Tiểu Lộ bỗng nhiên cúi đầu xuống, hôn nhanh lên mặt Dương Minh, Dương Minh ngạc nhiên, đang muốn nổi giận, lại nghe Kinh Tiểu Lộ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, Dương Minh, hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời em, có người yêu thương quan tâm quả thật rất tốt"

Nói xong, liền đóng cửa xe lại, bước nhanh vào trong hành lang, chớp mắt đã không thấy.

Dương Minh nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ như vậy, do dự một chút, khẽ thở dài một cái, cảm thấy có chút rung động. Kinh Tiểu Lộ trước kia và Kinh Tiểu Lộ hôm nay đã có sự khác biệt quá lớn trong ấn tượng của mình. Chẳng qua mình có vẻ gì là yêu thương quan tâm nàng sao? Chỉ đi dạo phố mua đồ với nàng, hoàn toàn là sự cảm kích từ sự hỗ trợ của nàng mà thôi.

Sau khi rời khỏi khu nhà của Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh nhìn đồng hồ trong điện thoại, đã hơn hai giờ chiều rồi, một lát nữa là Triệu Oánh sẽ tan học, Dương Minh cảm thấy hẳn là nên gọi điện hẹn nàng trước, tránh việc lát nữa nàng bận đột xuất.

Nghĩ đến đây, Dương Minh liền bấm số điện thoại của Triệu Oánh, sau khi vang được vài hồi chuông thì bị tắt, Dương Minh lập tức sửng sốt, lập tức gọi lại, cũng lại là tiếng tắt máy.

Dương Minh buồn bực tại sao Triệu Oánh lại không nghe điện thoại? Bỗng nhiên cả kinh, chẳng phải là Triệu Oánh giận chứ? Nghĩ đến việc ngày hôm qua nói chuyện phiếm với Triệu Oánh, trong lòng Dương Minh nhất thời khẩn trương!

Chẳng lẽ bà chị này mang thù? Ừ, rất có thể, ngày hôm qua thấy mình và Vương Tiếu Yên đi ăn, nhất định là trong lòng khó chịu, cho nên bây giờ không nghe điện thoại của mình.

Dương Minh do dự một hồi, lại bấm số điện thoại của Triệu Oánh, chẳng qua lần này hắn càng thêm tuyệt vọng, Triệu Oánh đã tắt luôn điện thoại! Dương Minh cười khổ, sờ sờ cầm, thật sự khó xử!

Nhưng mà, Triệu Oánh tắt điện thoại rồi thì mình có thể làm gì được? Bó tay rồi, chỉ có thể gặp mặt thôi, nhìn xem Triệu Oánh sẽ nói gì.

Dương Minh lái xe đi, đang trên đường đi thì điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn, trong lúc đang đợi đèn đỏ, Dương Minh tùy tay cầm di động lên, là tin nhắn do Triệu Oánh gửi đến.

Dương Minh vội vàng mở ra đọc.

"Chị đang học! Em làm gì vậy, gọi một lần còn chưa đủ, còn gọi lần hai nữa, bạn học đều nhìn chị!"

Nhìn tin nhắn của Triệu Oánh, Dương Minh nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười, xem ra mình nghĩ quá nhiều rồi, làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại cũng thấy rằng, tuy Triệu Oánh nhìn thấy mình và Vương Tiếu Yên đi ăn với nhau, nhưng cũng không trực tiếp nói ra, vậy chứng minh rằng trong lòng Triệu Oánh cũng không muốn nhắc đến chuyện này, như vậy thì Triệu Oánh cũng không có lý do để tức giận với mình.

Dương Minh vội vàng nhắn tin trả lời: "Chị Oánh, em có mua quà từ Macao về, lát nữa có rãnh không?"

Sau khi gửi tin nhắn đi, nửa ngày sau vẫn không thấy trả lời, Dương Minh đại khái đoán rằng bởi vì Triệu Oánh đã tắt điện thoại, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đi đến trường học, tùy tiện tìm một phòng tự học, chuẩn bị hoàn thành đại nghiệp của hắn.

Trong các trường đại học bình thường đều có rất nhiều phòng tự học, nếu không phải trường học quá nhỏ, dãy nhà học quá ít thì luôn có thể tìm được những phòng tự học. Dương Minh từng nghe một bài ca than vãn rằng có một sinh viên không thể tìm thấy được chổ ngồi trong các phòng tự học. Thật ra trường họp này rất ít gặp, trừ phi là gần đến cuối kì thi thì mới xuất hiện tình huống này thôi.

Bây giờ, Dương Minh đi vào trong phòng tự học, cũng chẳng có bao nhiêu người, chỉ có một nam một nữ đại khái là người yêu nhau, đang tình chàng ý thϊếp ở đây, Dương Minh cũng không để ý, tùy tiện tìm một chổ ngồi.

Lấy bút giấy ra, chuẩn bị ngồi ghi vào, vừa mới nặng óc suy nghĩ ra được câu cú suông sẻ thì chợt nghe ở phía sau truyền đến tiếng rên ư ư a a của cô gái.

Dương Minh quay đầu lại nhìn, thấy người nam kia đang sờ mó trên người cô gái, và coi Dương Minh như không tồn tại, Dương Minh đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, tại sao sinh viên bây giờ lại phóng khoáng như vậy nhĩ?

Hồi trước tự cho rằng mình đã rất cởi mở rồi, thời trung học biết yêu đương, còn cùng Trần Mộng Nghiên làm cái kia trong rạp chiếu phim. nhưng mà cuối cùng vẫn sợ người khác nhìn thấy, hai người này rên rĩ lớn tiếng như vậy, chắc chắn là đã đạt đến cảnh giới vong ngã vô nhân (Không còn người ngoài =)))

Trong lòng Dương Minh vừa động, đầu óc cũng bị ảnh hưởng, những lời nói câu văn thuần khiết nãy giờ cũng trở thành bộ ngực của nàng.

Con mẹ nó, cái này không ổn rồi. Dương Minh ho khan hai tiếng, nhưng mà hai vị sau lưng chẳng có phản ứng gì, cũng không biết là đã đến tầng thứ mấy rồi, mà hoàn toàn không nghe động tĩnh bên ngoài hay là căn bản không cảm thấy có gì không ổn.

Dương Minh xúc động, lại ho khan hai tiếng, dù sao đây cũng là phòng tự học mà? Hai vị cũng nên chú ý ảnh hưởng một chút chứ? Tối thiểu cũng nên giả bộ làm nam thuần nữ khiết một chút đi, chẳng lẽ muốn phang nhau trong phòng học?

Hai tiếng ho khan lần này của Dương Minh hơi lớn, làm cho hai người phía sau rốt cục đã nghe thấy, động tác của hai người cũng đã dừng lại. Dương Minh nghĩ rằng hai người này đã biết sai, chuẩn bị cải tà quy chính, không ngờ rằng, lời nói của hai người ngay sau đó đã làm cho Dương Minh tức giận.

"Em yêu, em xem người ta thật có lòng, bữa nay trời lạnh như vậy mà cũng đến tự học, mắc bệnh ho khan mà vẫn kiên trì học tập, còn liều mạng hơn cả chúng ta nữa!" Người nam nói.

"Đúng vậy, anh yêu, em cũng hiểu mà, chúng ta mỗi ngày đến đây tự học đã đủ chăm chỉ rồi, không ngờ còn có người lợi hại hơn chúng ta!" Người nữ kia tiếp lời.

Dương Minh đổ mồ hôi, thầm nghĩ, lão tử tự cho là da mặt rất dày rồi, nhưng còn có người dày mặt hơn lão tử nữa? Thật sự đúng là cực phẩm rồi! Dương Minh thật sự bó tay, chuẩn bị đứng dậy rời đi, mẹ nó, lão tử đổi phòng học không được sao?

Lại nghe cô gái kia nói thêm: "Bạn học phía trước ơi, có bệnh thì dừng cố gắng học làm gì, học ít hai ba ngày cũng không chết đâu, băng dày ba thước cũng đâu phải là do một ngày đông lại được!"

Dương Minh thấy bộ ngực của cô gái vẫn còn bị chàng trai nắm bóp, mà vẫn có thể nói ra những lời này, nhất thời bó tay rồi. Hôm nay hắn rốt cục đã biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân!

Vốn dĩ hắn cho rằng mình đã là da^ʍ nhân rồi, nhưng không ngờ mình lại thuần khiết như vậy! Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi đắc ý, thì ra mình vẫn còn rất thuần khiết.

Dương Minh dọn dẹp đồ trên bàn, nhanh chóng trốn ra khỏi phòng, thật sự là chịu không nỏi, đi thoáng qua những phòng học khác, liền bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi trong phòng này chỉ có hai người, những phòng khách đều có ít nhất mười người.

Lúc này Dương Minh đã cẩn thận hơn, lần đầu tiên đi tự học không có kinh ngạc, có được bài học khi nãy, Dương Minh đã cẩn thận hơn, quan sát nửa ngày, tìm một phòng học không có tiếng rêи ɾỉ đi vào.

Dương Minh tìm một chổ yên lặng ngồi xuống, rốt cục có thể an tâm nghiên cứu đại nghiệp của hắn.

Nên bắt đầu từ đâu đây? Dương Minh nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghĩ đến quá trình quen biết Triệu Oánh. ừ, thật ra việc mình có tình cảm với Triệu Oánh, cũng là chuyện sớm muộn. Lúc trước Triệu Oánh là cô giáo của mình, cho dù không dạy bù cho mình, thì mình vẫn có chút ý tứ với Triệu Oánh.

So với Trần Mộng Nghiên, Triệu Oánh càng thêm thành thục và đầy đặn, làm cho Dương Minh có một tình cảm đặc biệt với nàng.