Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 908: Lộ năng lực

"Dương Minh, tôi không muốn lòng vòng với cậu, bởi vì không có ý này" Hạ Băng Bạc bất đắc dĩ nói: "Cậu đã không muốn nói, được rồi, tôi sẽ nói thay cho cậu, cậu xem tôi nói có đúng không?"

Dương Minh hơi gật đầu, ý bảo Hạ Băng Bạc tiếp tục nói.

"Nếu, tôi đoán không sai, cậu hẳn là có năng lực đặc biệt?" Hạ Băng Bạc tuy rằng chỉ thử, nhưng mà ngữ khí vô cùng chắc chắn, ít nhất là làm cho Dương Minh sinh ra áp lực.

"Nói tiếp đi" Dương Minh vẫn chưa chịu thừa nhận, cũng không phủ nhận, mà làm ra thế tiếp tục. Bởi vì Dương Minh rất rõ ràng, nếu mình cứ tiếp tục phủ nhận, vậy thì chủ đề của hai người lại trở về chổ cũ, cứ như là một vòng tuần hoàn lẩn quẩn không hết, không ngừng quay tròn, không có chút tác dụng.

Cho nên, Dương Minh liền cho Hạ Băng Bạc một cơ hội để nói, xem ông ta rốt cục là có ý đồ và mục đích gì, để Dương Minh còn biết lựa chọn.

"Được rồi, lần đó từ sân bay Đông Hải, cậu có thể nói chính xác trong túi của một vị khách có một thanh đao, chỉ dựa vào điểm này, cậu đã lọt vào trong tầm mắt của chúng tôi" Hạ Băng Bạc nói.

"Ồ?" Dương Minh nghe xong cũng cười ảm đạm, nói: "Nếu tôi nói trước đó tôi nghe người đó chuyện bên ngoài thì sao? Loại tình huống này rất phổ biến, chẳng có gì đặc biệt"

"Haha, đúng vậy, quả thật là nếu chỉ một lần thì không có gì" Hạ Băng Bạc cười, tiếp tục nói: "Cho nên, sau khi cậu lọt vào tầm mắt của tôi, cũng chỉ giới hạn như thế, chúng tôi cũng bắt đầu tiến hành chú ý đến cậu. Lúc cậu chọn đá ở Vân Nam cũng thế, chẳng qua, cậu rất thông minh, cũng biết giữ kín, không lấy toàn bộ ngọc tốt, mà lấy trộn lẫn, nhưng mà cho dù là vậy, cậu không biết rằng, tỉ lệ lấy được ngọc tốt của cậu quá cao sao?"

"Có thể là do tôi may mắn" Dương Minh thản nhiên nói.

"Được rồi, coi như cậu may mắn" Hạ Băng Bạc không tiếp tục dây dưa, nói tiếp: "Như vậy, ván bài ở Macao thì thế nào? Đừng nói với tôi rằng cậu thật sự là thần bài? Cho dù là thần bài cũng không lợi hại như cậu"

Lúc này Dương Minh hoàn toàn không còn gì để nói, bởi vì lần đó quả thật làm rất lớn, vốn tưởng rằng ở Macao thì sẽ không bị người ta chú ý, nhưng không ngờ năng lực của bọn họ lại lớn như vậy.

"Mấu chốt chính mà từ em gái Hạ Tuyết của tôi. Ngày hôm qua nó đã đi cùng cậu, xảy ra chuyện gì, tôi rất rõ ràng, đừng tưởng rằng chỉ bằng câu nói nhớ đường của cậu là có thể gạt được Hạ Tuyết. Cái đó không thể gạt được tôi" Hạ Băng Bạc giống như là nắm được nhược điểm của Dương Minh, đắc ý nói, trong mắt tràn đầy tự tin.

Dương Minh cười thầm, ngày hôm qua? Chuyện ngày hôm qua quả thật không liên quan đến dị năng của mình, chính là nhờ tâm cổ của Lam Lăng truyền cho mình nổi lên tác dụng thôi. Nhưng mà, Dương Minh không có khả năng đem chuyện tâm cổ nói cho Hạ Băng Bạc biết.

"Ông muốn gì?" Dương Minh nói: "Nếu ông muốn hỏi năng lực của tôi từ đâu mà co, vậy thì xin lỗi đã làm cho ông thất vọng, bởi vì ngay cả tôi cũng không biết"

"Tôi đương nhiên không hỏi cái này, Hạ Băng Bạc cũng không nghĩ rằng sẽ hỏi năng lực của Dương Minh từ đâu mà có, bởi vì có rất nhiều người có dị năng từ lúc sinh ra, cũng có thể trải qua kì ngộ đặc biệt mà có được, cái này không thể nói chắc được. Cho nên cho dù biết thì cũng chẳng dùng được, kinh nghiệm nói cho Hạ Băng Bạc biết, cho dù thông qua một cái gì đó mà có được dị năng, thì muốn tìm lại một hiện tượng tương tự như vậy cũng sẽ không xuất hiện.

"Thật ra, cậu có thể cảm thấy được tôi không có ác ý với cậu, bằng không tôi cũng sẽ không ngồi đây nói nhiều với cậu như vậy" Hạ Băng Bạc tiếp tục nói: "chúng tôi cảm thấy rằng, cậu có năng lực như thế, không gia nhập cục điều tra sự kiện thần bí quả thật rất lãng phí."

Dương Minh nghe lời của ông ta xong, không khỏi cười nói: "Là lãng phí cho các ông hay là lãng phí cho tôi?"

Hạ Băng Bạc cười khan hai tiếng, nói: "Đương nhiên, cậu có thể từ chối"

"Tôi thật sự có thể từ chối?" Dương Minh đương nhiên là không tin lời của Hạ Băng Bạc: "Chỉ sợ sau khi tôi từ chối, sẽ có người tiến hành giám sát tôi 24/24 đúng không?"

Trong những bộ phim mà Dương Minh đã xem, nhân vật chính luôn bị giám sát 24/24, tạo thành phiền toái rất lớn cho cuộc sống.

"không phải là giám sát, mà là bảo vệ" Hạ Băng Bạc nghiêm trang nói.

"Không phải là giống nhau?" Dương Minh cười khổ, tính trăm tính ngàn, mà Dương Minh cũng không tính rằng có một cơ cấu như vậy tồn tại, bây giờ sợ rằng không đáp ứng yêu cầu của Hạ Băng Bạc là không được.

"Tính chất không giống, nhưng thực tế lại như vậy" Hạ Băng Bạc gật đầu.

"Nhưng tôi còn là sinh viên, tôi phải đến trường, hơn nữa tôi có lý tưởng của tôi, có sự nghiệp của tôi, tôi không muốn làm điều tra viên gì cả" Dương Minh nhún vai nói.

"Tôi cũng không nói cậu không thể đi học, lên đại học là quyền lợi của tất cả mọi người, sao chúng tôi lại cướp đoạt nó?" Hạ Băng Bạc nói: "Hơn nữa, chúng tôi cũng không phải là chuyên chính phong kiến, chúng tôi sẽ không can thiệp vào lý tưởng của cậu"

"Vậy các ông." Lần này đến lượt Dương Minh kinh ngạc, nếu Hạ Băng Bạc nói như vậy, thì đến tìm mình để làm gì?

"Thật ra, cơ quan của chúng tôi không giống như tưởng tượng của cậu, cậu gia nhập với chúng tôi, cũng không yêu cầu mỗi ngày cậu phải đi làm" Hạ Băng Bạc giải thích: "Cậu cho rằng ngày nào cũng có sự kiện thần bí hay sự kiện trong đại phát sinh sao? Đương nhiên là không! Như vậy chẳng phải là biến thành thế giới khoa học viễn tưởng sao? Đôi khi, thậm chí một năm chúng tôi cũng không có gì để làm!"

"Hơn nữa, sau khi gia nhập, thân phận của cậu và chúng tôi sẽ không giống, chúng tôi chỉ là điều tra những vụ việc thông thường, còn cậu, thì điều tra những vụ án đặc biệt! Điều tra viên đặc biệt cũng giống như người thường, chỉ là có chổ đặc biệt hơn người, ví dụ như trong những vị cao thủ của Thiếu Lâm cũng có điều tra viên đặc biệt của chúng tôi"

"Ngoài ra, cũng cần nói thêm rằng, khi nào cần thì chúng tôi mới tìm đến cậu, thời gian khác, cậu muốn làm gì, cũng không ai quấy rầy cậu"

"Như vậy, nghe cũng không tệ lắm" Dương Minh gật đầu, nếu thật sự là vậy thì cũng gia nhập cũng không sao!

Thấy khẩu khí của Dương Minh đã thả lỏng, Hạ Băng Bạc tiếp tục dụ dỗ: "Hơn nữa, cậu làm ăn kinh doanh, khó tránh khỏi sẽ đắc tội với một ít tiểu nhân, có được thân phận của chúng tôi, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái! Đương nhiên, cậu giúp chúng tôi, thì dùng thân phận của chúng tôi để làm chút chuyện riêng, chúng tôi cũng sẽ không can thiệp!"

Dương Minh nghe Hạ Băng Bạc nói như vậy, không khỏi bĩu môi, thân phận của mình bây giờ còn ai mà dám đắc tội? Đắc tội với mình, cho dù không có thân phận của Hạ Băng Bạc, thì người đó cũng sẽ chết rất thảm. Cho nên điều này không có sức hấp dẫn lớn với Dương Minh cho lắm.

"Còn một vấn đề nữa, có tiền lương không?" Dương Minh mặc dù rất giàu, nhưng chắc chắn sẽ không làm chuyện không công.

"Cái này đương nhiên là có!" Hạ Băng Bạc nghe Dương Minh nói xong, cũng biết rằng Dương Minh đã đồng ý, vội nói: "Chẳng qua lương của điều tra viên đặc biệt cũng không nhiều, mỗi tháng chỉ có hai ngàn đồng, bởi vì cậu cũng biết, điều tra viên đặc biệt có năng lực đặc biệt, căn bản là không sống nhờ vào chút tiền lương ấy, bọn họ đều có thu nhập riêng bên ngoài"

"Ồ, có là được, tôi không muốn làm chuyện dở hơi" Dương Minh nghe xong gật đầu: "Vậy bây giờ ông nói một chút đi, nếu tôi gia nhập, trong tình huống nào sẽ nhờ tôi hỗ trợ?"

Làm chuyện dở hơi? Hạ Băng Bạc xấu hổ, có bao nhiêu người muốn gia nhập cục điều tra sự kiện thần bí này mà không được đấy.

"Thật ra, những yêu cầu nhờ cậu hỗ trợ cũng không nhiều, năng lực của cậu rất đặc biệt, chúng tôi sẽ không thường xuyên sử dụng, chỉ trong trường hợp đặc biệt hoặc tình trạng khẩn cấp, chúng tôi mới tìm đến cậu" Hạ Băng Bạc nói: "Mặt khác, những chuyện nhỏ kia, hệ thống cảnh sát có thể giải quyết. Mà lần này, là vì đến hỗ trợ cảnh sát Tùng Giang điều tra chuyên án ma quái giao thông"

Hạ Băng Bạc biết bản thân Dương Minh cũng đã trải qua chuyện này, cho nên cũng không giấu diếm, huống chi Dương Minh sẽ gia nhập cục điều tra rồi, không cần phải giấu diếm nữa.

"Nói cách khác, một năm các ông tìm tôi nhiều nhất không quá ba lần, đúng không?" Dương Minh gian xảo nói.

"Cái này." Hạ Băng Bạc sửng sốt, thầm nghĩ, thằng nhóc Dương Minh này đúng là tiểu hồ ly, chẳng qua trước đó đã nói, nếu mà đổi lời, Dương Minh không chừng sẽ đổi ý, vì thế nói: "Cái này khó nói trước, nhưng chắc chắn là không quá năm lần!"

"Được, tôi đồng ý" Xem ra Dương Minh tương đối hài lòng với kết quả này.

"Nếu cậu đã đồng ý, như vậy để cho tôi thấy năng lực của cậu đi" Hạ Băng Bạc cười nói.

"Xin lỗi, tôi không biết cho ông xem như thế nào" Dương Minh nhún vai, sau đó nói: "Chẳng qua, chú Trần đã làm cơm xong rồi, chúng ta ăn cơm trước, lát nữa ăn xong rồi nói"

Dương Minh vừa nói xong, thì bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Trần Mộng Nghiên: "Dương Minh, cơm xong rồi."

Trần Mộng Nghiên không biết thân phận của Hạ Băng Bạc, không biết ông ta tìm Dương Minh để làm gì, cho nên sau khi chuẩn bị xong đồ ăn, liền tự nhiên đi gọi Dương Minh một tiếng.

Nhưng Trần Phi thì lại biết thân phận của Hạ Băng Bạc, nếu đã tìm Dương Minh, nhất định là có chuyện vô cùng quan trọng, nhìn thấy Trần Mộng Nghiên gọi Dương Minh, liền kéo tay con gái qua một bên nói: "Mộng Nghiên, đừng gọi, Dương Minh đang có chính sự, chúng ta chờ một lát nữa đi"

Khi nghe Dương Minh nói những lời này, Hạ Băng Bạc cũng có chút buồn bực, thầm nghĩ, biểu diễn một chút năng lực thì có sao đâu? Chẳng qua, nghe Dương Minh nói xong, liền biết mình bị tiểu tử này đùa giỡn!

Nhất định là Dương Minh đã nhìn thấy đồ ăn chuẩn bị xong rồi, Trần Mộng Nghiên đang kêu hắn, hắn mới nói như vậy.

Hạ Băng Bạc hài lòng gật đầu, nhìn Dương Minh một cái, cười nói: "Được rồi, cậu ăn cơm đi, tôi không ăn đâu, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, chuyện hôm nay tôi sẽ báo cáo lên cấp trên"