"Lai lịch của người này hình như có vấn đề, anh không biết hắn có ý đồ gì với gia đình của em hay không, nhưng thân phận của hắn khẳng định là không đơn giản như bình thường" Dương Minh cũng không nói rõ ràng, bởi vì bây giờ hắn cũng không biết nên nói với Hoàng Nhạc Nhạc như thế nào, chuyện này rất phức tạp, không phải nói một hai câu là có thể rõ ràng.
"A?" Hoàng Nhạc Nhạc tuy rằng không tham gia công chuyện kinh doanh của sòng bạc, nhưng nghe nói người trong sòng bạc gia đình có vấn đề, cũng trở nên thận trọng hơn.
Trong một sòng bạc, trừ quản lí ra, cố vấn có quyền lực rất lớn, bởi vì cố vấn tuy không phải là chuyên gia trong lãnh vực kinh doanh, nhưng hắn ta tuyệt đối là chuyên gia trong phương diện cờ bạc, cho nên ý kiến của hắn cũng rất quan trọng.
"Vậy bây giờ em kêu người lấy tư liệu cho anh" Hoàng Nhạc Nhạc không dám chậm trễ, nghe Dương Minh nói xong, vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho quản lí.
"Chú Trương, con là Nhạc Nhạc" Hoàng Nhạc Nhạc nói với người ta.
Trương tổng chính là tổng giác đốc kiêm quản lý của sòng bạc Hoa Uy, trước đó lúc Dương Minh điều tra về Trịnh Thiếu Bằng, có tìm hiểu về những người khác trong sòng bạc, cũng biết Trương Quốc Tông, nhưng mà ông ta không liên quan đến chuyện này, cho nên Dương Minh cũng không điều tra sâu, mà chỉ biết tên thôi.
"Nhạc Nhạc à, tìm chú có chuyện gì không?" Trương Quốc Tông nghe người gọi là đại tiểu thư, liền không dám chậm trễ.
"Chú Trương, chú đến phòng của con một chút, con có chút việc" Hoàng Nhạc Nhạc dặn.
Lúc này, Hoàng Nhạc Nhạc đã trở nên giống một tiểu thư khuê các, lên tiếng dặn dò người làm, Dương Minh cũng đầy hứng thú nhìn nàng, bộ dáng của Hoàng Nhạc Nhạc bây giờ, thật sự là không giống với vừa rồi.
Nhưng mà, Dương Minh không biết rằng, tuy rằng Hoàng Nhạc Nhạc đơn thuần lắm, nhưng lớn lên trong một gia đình như vậy, tai nghe mắt thấy quá nhiều rồi, cho nên cũng có thái độ khi nói chuyện với người làm việc cho gia đình.
"Được rồi, lát nữa tổng giám đốc ở đây sẽ đến, lúc đó anh có thể hỏi ông ta" Hoàng Nhạc Nhạc nói với Dương Minh.
Không lâu sau, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mời vào" Hoàng Nhạc Nhạc ngồi dậy trên giường, để ý lại đầu tóc của mình, làm cho mình thoạt nhìn bình thường.
Dương Minh đã đi ra mở khóa cửa lúc mà Hoàng Nhạc Nhạc gọi điện, cho nên lúc Trương Quốc Tông đến, chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào.
"Đại tiểu thư, cô tìm tôi" Trương Quốc Tông vào trong phòng, thấy có người ngoài, liền đổi cách xưng hô từ" Nhạc Nhạc" thành đại tiểu thư.
Theo lý thì ông là trưởng bối của Hoàng Nhạc Nhạc, trước kia ông đã từng làm việc với cha của Hoàng Nhạc Nhạc, cho nên bây giờ gọi Hoàng Nhạc Nhạc là" Nhạc Nhạc" cũng là bình thường, nhưng mà, bây giờ có người ngoài, nếu kêu như vậy thì sẽ bị người ta cười mình không biết quy tắc. Thậm chí là cậy già lên mặt, cho nên trước mặt người ngoài Trương Quốc Tông vẫn cung kính gọi Hoàng Nhạc Nhạc là" đại tiểu thư".
"Dạ, là anh ấy có chuyện muốn nói với chú, cụ thể thì hai người nói đi" Hoàng Nhạc Nhạc nói xong, liền đi lại bàn máy tính, mở máy tính lên, bắt đầu chơi game.
"Xin chào Trương tổng, họ Dương, Dương Minh" Dương Minh mỉm cười vươn tay ra với Trương Quốc Tông.
Trương Quốc Tông có thể làm tổng giám đốc của một sòng bạc lớn như vậy, cho nên đôi mắt cũng đã được luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, lúc vừa vào phòng đã hiểu được quan hệ của Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc, khẳng định hai người không chỉ là bạn bè bình thường được.
Sở dĩ có thể khẳng định như vậy, nguyên nhân rất đơn giản. Thứ nhất, Hoàng Nhạc Nhạc trước mặt Dương Minh biểu hiện rất tùy ý, nếu đổi lại là người không quen, không có khả năng bỏ mặc khách mà đi chơi game được?
Thứ hai, khi Hoàng Nhạc Nhạc thấy Trương Quốc Tông vào, cũng không giới thiệu thân phận của Dương Minh, mà để cho Trương Quốc Tông trực tiếp nói chuyện với Dương Minh. Cái này chứng minh rằng nếu không có quan hệ đặc biệt tốt, thì sẽ không đối đãi như vậy.
Thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là lúc Trương Quốc Tông vào trong phòng, đã nghe thấy được một mùi lạ, chính là mùi của nam nữ sau khi giao hoan xong, một người từng trải như Trương Quốc Tông làm sao mà không phát hiện được?
Lại nhìn trên mặt của Hoàng Nhạc Nhạc còn có thêm một tia thỏa mãn, Trương Quốc Tông càng thêm xác định, tiểu tử trước mặt này chính là người yêu của đại tiểu thư.
Trương Quốc Tông có thể tồn tại trong Hoàng gia nhiều năm như vậy cũng phải có bản lĩnh, cho nên khả năng quan sát sắc mặt người khác cũng thuộc hàng cao thủ. Cho nên sau khi phỏng đoán được thân phận của Dương Minh xong, nhận định đây chính là cô gia tương lai của Hoàng gia, cho nên cũng cẩn thận ứng đối.
Trương Quốc Tông cho dù có năng lực như thế nào, thì cuối cùng vẫn là làm công cho Hoàng gia, cha của Hoàng Nhạc Nhạc cơ bản là mặc kệ phần lớn công việc rồi, cho nên tương lai ở đây khẳng định là sẽ giao cho con cái rồi.
Tuy rằng phần lớn mọi chuyện của Hoàng gia đều giao cho anh cả của Hoàng Nhạc Nhạc giải quyết, nhưng Trương Quốc Tông cũng hiểu được, gia chủ không có khả năng đem tất cả sản nghiệp lớn như vậy giao cho người con cả, ông ta nhất định sẽ giao một phần sản nghiệp con trai thứ hai và người con gái yêu thương nhất.
Thậm chí gia sản của Hoàng Nhạc Nhạc có khả năng là không thua kém người con trai cả.
Bởi vì Trương Quốc Tông rất hiểu tính cách của gia chủ, chỉ có một người con gái, cho nên xem như là bảo bối vậy. Cho dù có giao quyền kinh doanhh cho người con trai cả, thì cũng sẽ cho Hoàng Nhạc Nhạc không ít.
Mà sòng bạc ở Macao này, nói thật thì, do duyên cớ công việc, cho nên Hoàng Nhạc Nhạc là người tiếp xúc nhiều nhất ở đây. Vì thế trong tương lai, 99% là sòng bạc này sẽ giao cho Hoàng Nhạc Nhạc.
Dù sao Hoàng Nhạc Nhạc cũng là một cô gái, hơn nữa cũng không có hứng thú với công việc này, cho nên về sau chắc chắn là sẽ giao cho vị cô gia trước mắt này.
"Xin chào Dương tiên sinh, Trương tổng cái gì, haha, cũng không phải là người ngoài, Nhạc Nhạc gọi tôi là chú Trương, hay là cậu cũng gọi như vậy đi" Sau khi đoán được thân phận của Dương Minh, Trương Quốc Tông liền mất đi vẻ nghiêm tục bề ngoài. Bởi vì dưới tình huống như vậy, càng thân thiết thì về sau càng có lợi.
"Được, vậy con cũng gọi là chú Trương, chú cũng được gọi con là Dương tiên sinh, gọi con là Dương Minh được rồi" Dương Minh cười nói.
"Được vậy, chú gọi con là Dương Minh" Trương Quốc Tông đương nhiên là không hy vọng sẽ phải xưng hô xa lạ, như vậy cũng rất hợp ý của ông, nói: "Dương Minh, con tìm chú có chuyện gì, đừng khách sáo, có gì cứ nói thẳng"
"Là như vậy, tư liệu chủa Trịnh Thiếu Bằng, con muốn tìm hiểu một chút" Dương Minh nói rất gọn gàng.
"Trịnh Thiếu Bằng, hắn ta là cố vấn của sòng bạc chúng ta" Trương Quốc Tông nói: "Con muốn tìm hiểu tư liệu nào?"
Lúc nói chuyện, Trương Quốc Tông cũng rất khôn khéo khi đưa cụm từ" sòng bạc của chúng ta", nhất là hai chữ" chúng ta" vào câu nói.
"Ví dụ như, người này trước khi vào sòng bạc thì làm cái gì?" Dương Minh nói.
"Sao thế, hắn có ân oán với con à?" Trương Quốc Tông nghe xong, cười nói: "Nếu là như vậy, chú sẽ đuổi hắn đi, với danh tiếng của sòng bạc Hoa Uy, sẽ không lo không tìm được cố vấn tốt"
"Vậy thì không phải, con cũng không có ân oán gì với hắn, chỉ là trước kia có thấy người này tham gia một vài chuyện không tốt, cho nên con hoài nghi nhân phẩm của hắn có vấn đề" Dương Minh lắc đầu nói.
"Ra là thế" Trương Quốc Tông nghe xong, gật đầu nói: "Thật ra chúng ta mời cố vấn, phần lớn chỉ để ý đến tài năng thôi, có câu anh hùng không hỏi xuất xứ, nhất là trong ngành cờ bạc này, cao thủ đều nổi lên từ những chổ bí mật, cũng không đề cập đến nhiều. Nhưng mà, từ lúc hắn đến làm việc thì chú có ghi lại, cụ thể là tám năm trước"
"Khi đó, hắn có nổi tiếng không?" Dương Minh không ngờ Trịnh Thiếu Bằng lại ở sòng bạc Hoa Uy lâu như vậy, vậy hắn rốt cục là có mưu đồ với sòng bạc hay không?
"Không phải, lúc đó hắn nhận lời mời đến chia bài trong sòng bạc, cũng không phải đến làm cố vấn ngay" Trương Quốc Tông nói: "Yêu cầu của chia bài không cao, chỉ cần biết đánh bài, thủ pháp lưu loát là có thể, Trịnh Thiếu Bằng thông qua kiểm tra, cho nên được vào làm việc"
"Sau đó, hắn xuất sắc được thăng lên làm phó tổng cố vấn, rồi từ từ lên làm tổng cố vấn, mãi cho đến hiện tại"
Đây là con đường thăng tiến rất bình thường, Dương Minh lắc đầu, cũng không có gì khác thường.
"Bây giờ hắn có ở trong sòng bạc không?" Dương Minh hỏi.
"Có, lúc sòng bạc hoạt động, nếu không có chuyện riêng, thì trừ những lúc nghỉ ngơi, hắn đều ở trong sòng bạc" Trương Quốc Tông nói.
"Mấy hôm trước hắn đi nghỉ ngơi?" Dương Minh hỏi.
"Đúng vậy, mấy hôm trước vừa đi nghỉ ngơi" Trương Quốc Tông đáp.
"Được, an bài cho con một phòng, con muốn tự mình hỏi tên Trịnh Thiếu Bằng này" Dương Minh nói: "Trong phòng đừng có thiết bị quan sát"
"Con yên tâm, không có vấn đề gì đâu, trong địa bàn của chúng ta, còn phải tính cái gì nữa" Trương Quốc Tông lần thứ hai dùng đến hai chữ" chúng ta"
.
Trịnh Thiếu Bằng không biết vì sao Trương tổng lại gọi mình, hơn nữa cũng không đi vào phòng làm việc của Trương tổng, mà đi vào trong phòng khác. Tuy rằng rất kì quái, nhưng Trịnh Thiếu Bằng vẫn nhanh chóng đi qua.
Trong phòng không có ai, chì có thư kí của Trương tổng, thấy Trịnh Thiếu Bằng đến đây, liền đứng dậy nói: "Trịnh cố vấn, ngài vào phòng chờ một chút đi, Trương tổng lập tức đến ngay"
"Được" Trịnh Thiếu Bằng gật đầu, tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thư kí là sao.
Trước lúc Dương Minh đẩy cửa phòng vào, trong nháy mắt đã thay đổi thành khuôn mặt xuất hiện trước cổng biệt thự của Trịnh Thiếu Bằng, cảm thấy hài lòng mới bước vào.
Trịnh Thiếu Bằng thấy có người vào, còn tưởng là Trương tổng, đứng dậy, đang muốn chào hỏi thì đã nhìn thấy một người xa lạ đứng trước mặt mình.
"Anh? Là ai?" Trịnh Thiếu Bằng nghi hoặc hỏi Dương Minh.
"Trịnh Thiếu Bằng, không nhớ tao sao?" Dương Minh lạnh lùng cười, đi lại gần Trịnh Thiếu Bằng.
"Anh. tôi không biết anh" Trịnh Thiếu Bằng kinh ngạc nhìn Dương Minh, lắc đầu.
Nhìn phản ứng của Trịnh Thiếu Bằng, Dương Minh cũng sửng sốt, người này không biết mình? Sao có thể chứ? Ngày đó mình ra tay ở ngoài cổng biệt thự của hắn, sao hắn có thể không thấy mình.
Trên thực tế, lúc ấy Trịnh Thiếu Bằng ở trong biệt thự quả thật có dùng kính viễn vọng nhìn ra ngoài, có thấy Dương Minh xuất hiện, sau khi Dương Minh hạ gục hai vệ sĩ do ông chủ gửi đến, liền chạy trối chết.
Nhưng mà, khuôn mặt của Dương Minh bây giờ rất bình thường, một khi lẫn vào đám đông, liền không thể nhận ra được, một khuôn mặt tầm thường như vậy, Trịnh Thiếu Bằng quả thật không có ấn tượng.
"Màymắc bệnh hay quên?" Dương Minh nhíu mày: "Tối qua chúng ta vừa gặp nhau, ngay trước cửa biệt thự của mày, tao còn xử lý giúp anh hai tên trộm"
"A?" Trịnh Thiếu Bằng nghe Dương Minh nói xong, nhất thời cả kinh, miệng há to, kinh ngạc nhìn Dương Minh: "Cậu. cậu là người cùng đi với Vương Tiếu Yên?"
Tuy rằng không nhớ được mặt của Dương Minh, nhưng được Dương Minh nhắc lại, Trịnh Thiếu Bằng liền nhớ lại cảnh tượng tối qua, hai cao thủ đều bi Dương Minh xử lý cả, đó là một màn kinh khủng thế nào.
Cũng bởi vì Dương Minh xuất hiện, Trịnh Thiếu Bằng mới trốn khỏi biệt thự, để tránh bị vạ lây.
"Nhớ ra rồi?" Dương Minh hừ lạnh nói: "Trí nhớ thật kém"
"Cậu. cậu muốn làm gì?" Trong lòng Trịnh Thiếu Bằng kinh hãi, không ngờ Dương Minh lại tìm đến sòng bạc.
"Tao làm gì?" Dương Minh cười cười nói: "Vậy phải xem trình độ phối hợp của mày"
"Tôi. tôi phối hợp thế nào." Trịnh Thiếu Bằng kinh hoảng nói.
"Rất đơn giản, tao hỏi cái gì, mày trả lời cái đó, nếu không, hừ!" Dương Minh nói đến đây, tạm dừng một chút rồi nói: "Mày là người bị treo giải thưởng, bây giờ tao có thể gϊếŧ mày"
Trịnh Thiếu Bằng nghe Dương Minh nói xong, nhất thời sợ đến xanh mặt, với khả năng của Dương Minh muốn gϊếŧ hắn không phải chỉ một cái giơ tay sao? Nhất thời run rẩy nói: "Bây giờ, có gϊếŧ tôi thì cậu cũng không lấy được tiền thưởng đâu"
"Tao nhìn mày ngứa mắt, gϊếŧ mày được không? Tao không cần tiền thưởng cũng được" Dương Minh trừng mắt uy hϊếp.
Trịnh Thiếu Bằng lập tức hoảng sợ, đúng vậy, người ta gϊếŧ người còn cần lý do sao? Có tiền hay không có thì đối với Dương Minh mà nói cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
"Cậu.cậu muốn biết cái gì" Trịnh Thiếu Bằng cẩn thận hỏi.
"Tao hỏi đến đâu thì mày đáp đến đó" Dương Minh trừng mắt nói: "Mày tên là gì?"
"Trịnh Thiếu Bằng" Trịnh Thiếu Bằng thành thật đáp.
"Đây là tên thật của mày?" Dương Minh liếc mắt nhìn Trịnh Thiếu Bằng.
"Trịnh.Trịnh tử" Trịnh Thiếu Bằng vội vàng nói: "Tên hồi nhỏ của tôi là Trịnh tử"
"Tên này có khi nào?" Dương Minh tiếp tục hỏi, mà trong lòng buồn cười, Trịnh tử? Còn có tên buồn cười như vậy sao.
"Trước khi đến sòng bạc làm việc" Trịnh Thiếu Bằng rất sợ hãi Dương Minh, hắn sợ Dương Minh không hài lòng sẽ gϊếŧ hắn, cho nên khi Dương Minh hỏi cái gì hắn đều đáp cái đó một cách thẳng thắn.
"Trước khi đến sòng bạc, mày làm gì?" Dương Minh tiếp tục hỏi.
"Tôi.tôi chỉ là một dân cờ bạc" Trịnh Thiếu Bằng bây giờ đã không còn uy nghi trong sòng bạc. Cúi đầu không dám nhìn Dương Minh, Trịnh Thiếu Bằng không dám có tâm tư chạy trốn hay là phản kháng, bởi vì thân thủ của Dương Minh rất cao, Trịnh Thiếu Bằng sợ mình vừa có dị động gì, sẽ giống như hai tên vệ sĩ kia, phơi thây tại chổ.
Dương Minh nhíu mày, đân cờ bạn, thấy thế nào thì Trịnh Thiếu Bằng cũng đều không có gì đặc biệt để từ một thằng cờ bạc thành một tay chia bài, sau đó từ từ thăng chức, tất cả đều rất là logic.
Khoan đã, có cái không đúng, Dương Minh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu Trịnh Thiếu Bằng có thể trở thành cố vấn của một sòng bạc, vây thì kỹ thuật đánh bài cũng phải cao, người như vậy, nếu trước kia là dân đánh bạc, thì cũng tất nhiên sẽ vô cùng lợi hại. Thế nhưng tại sao trước kia lại không nổi tiếng?
Dương Minh nhớ tqt có nói rằng trước kia Trịnh Thiếu Bằng vào sòng bạc làm, cũng không có nổi tiếng. Cho nên mới vào làm trong tầng chốt, rồi từ từ mới leo lên. Như vậy, nếu Trịnh Thiếu Bằng trước kia không làm những chuyện liên quan đến bài bạc, thì không ai nghe nói cũng là bình thường. Nhưng mấu chốt là Trịnh Thiếu Bằng trước kia là dân cờ bạc mà lại không nổi tiếng, quả thật không bình thường.
"Kỹ thuật bài bạc của mày ở đâu mà có?" Dương Minh lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt, vội hỏi.
"Cái. cái gì, kỹ thuật gì" Trong lòng Trịnh Thiếu Bằng cả kinh, không ngờ Dương Minh lập tức hỏi ra nổi lo trong lòng mình, nhất thời hoảng hốt, nói chuyện cũng không rõ ràng.
"Kỹ thuật gì sao? Mày thân là tổng cố vấn của sòng bạc, kỹ thuật bài bạc trên người hẳn là không kém? Mày học của ai?" Dương Minh vung tay lên, không cho Trịnh Thiếu Bằng nói thêm gì, mà lớn tiếng hỏi chặn trước.
"Trước kia tôi là dân cờ bạc, cho nên cũng có hiểu biết về đánh bạc." Trịnh Thiếu Bằng cố gắng giấu diếm.
"Đừng nói nhãm với tao, tao ghét nhất là loại người giả bộ hồ đồ" Dương Minh cười lạnh nói: "Đừng ép tao, tính của tao không được tốt, đến lúc có thì chúa cũng không cứu nổi mày"
"Tôi. tôi không có lừa cậu" Trịnh Thiếu Bằng tuy rằng rất sợ Dương Minh, nhưng chuyện của ông chủ, hắn không thể nào nói ra được, hắn không muốn vì mạng sống mà bán đứng ông chủ.
"Mày xác định là mày nói thật?" Dương Minh ép hỏi.
"Tôi. tôi nói sự thật, tôi đâu dám lừa cậu" Trịnh Thiếu Bằng ổn định tinh thần, sau đó nói.
"Thật không?" Dương Minh làm ra vẻ như đúng rồi, nói: "Được, mày không nói thì tao nói cho mày nghe, kỹ thuật của mày, có phải là do một người nào đó dạy cho mày, sau đó mày vào trong sòng bạc, là có mưu đồ với sòng bạc không?"
"Không phải, thật sự không phải" Lúc này, Trịnh Thiếu Bằng thật sự rất oan uổng, Trịnh Thiếu Bằng không hề có âm mưu gì với sòng bạc cả, chỉ đem sòng bạc là một nơi làm việc, một nơi an cư mà thôi.
"Hừ" Dương Minh không kiên nhẫn nói, cảm thấy người này vẫn không thành thật, cho nên Dương Minh cũng không cần phải khách khí với hắn nữa, giơ tay lên điểm xuống người của Trịnh Thiếu Bằng.
Đây chính là tuyệt kỹ của độc môn của vua sát thủ Phương Thiên truyền cho hắn.
"Vậy mày từ từ nếm thử đi. Chờ mày hiểu rõ rồi lại nói với tao" Dương Minh nói xong, cũng không để ý đến Trịnh Thiếu Bằng nữa, ngồi xuống ghế.
Trịnh Thiếu Bằng vốn đã ôm tâm lý chết thì chết, dù sao thì cũng sẽ không đem chuyện của ông chủ nói ra, ông chủ có ân với mình, có được như bây giờ đều là do ông chủ ban cho.
Tám năm trước, mỗi ngày phải đi lừa gạt, cuộc sống hoàn toàn không dễ chịu, bây giờ được hưởng thụ lại hơn nửa đời trước, cho nên hắn cũng cảm thấy thoải mãn rồi.
Khi Dương Minh nói ra những lời này, Trịnh Thiếu Bằng liền nhắm mắt lại, bắt đầu chờ Dương Minh tra tấn, trước kia lúc gian lận bị bắt cũng bị người ta đánh đập, Trịnh Thiếu Bằng cũng biết, cho dù bị người ta đánh thế nào, thì hắn vẫn sống qua khỏi. Theo Trịnh Thiếu Bằng nghĩ, chỉ cần cắn răng là sẽ qua thôi, cùng lắm là chết.
Nhưng mà, khi Trịnh Thiếu Bằng nhắm mắt lại chờ đợi cực hình từ Dương Minh, nhưng chỉ cảm thấy Dương Minh điểm nhẹ lên người mình một cái, không có gì đặc biệt?
Nhưng mà, ngay sau đó hắn liền hiểu được, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân giống như bị vô số kiến cắn, một cảm giác không nói nên lời, là ngứa? hay là đau? Nói túm lại là cái cảm giác này làm cho Trịnh Thiếu Bằng nhất thời muốn điên lên, là cái cảm giác sống không bằng chết.
Trịnh Thiếu Bằng lấy tay gãi loạn lên người, nhưng mà vẫn không có chút hiệu quả, cảm giác trên người vẫn mãnh liệt như cũ, làm cho hắn thống khổ.
"A." Trịnh Thiếu Bằng thật sự không chịu nổi, kêu thảm một tiếng, bắt đầu lăn lộn trên sàn nhà.
"Cậu. làm gì tôi?" Giọng nói của Trịnh Thiếu Bằng đã bị thay đổi, bởi vì đau đớn trên người làm cho hắn không thể nói chuyện bình thường được.
Dương Minh chỉ cười lạnh, không trả lời, thậm chí cũng không thèm nhìn Trịnh Thiếu Bằng một cái.
Lúc đầu Trịnh Thiếu Bằng còn la hét, nhưng sau đó ngay cả sức để la cũng không có, chỉ không ngừng quay cuồng trên mặt đất, mặt đầy mồ hôi.
Dương Minh thấy cũng đến lúc rồi, mới đứng dậy, dùng chân đá đá lên người của Trịnh Thiếu Bằng, giải huyệt cho hắn, nói: "Bây giờ sao?"
"Tôi. tôi." Trịnh Thiếu Bằng cảm thấy mình giống như là đã chết một lần vậy, thậm chỉ còn đau đớn hơn chết vạn phần, phương thức tra tấn này lần đầu tiên hắn được nhìn thấy, cho nên trong lòng càng sợ hãi Dương Minh hơn.
"Có nói hay không? Hay là mày muốn thử thêm một lát nữa?" Dương Minh không kiên nhẫn nói.
"Không. không muốn." Trịnh Thiếu Bằng vừa nghe xong, nhất thời bị dọa không nghẹ, xém tí đã hôn mê, nói: "Tôi. tôi nói không được sao."
Đạo nghĩa so với đau đớn, Trịnh Thiếu Bằng đành chấp nhận lựa chọn bất nghĩa để giảm bớt đau khổ, hắn thật sự không muốn thử lại cái cảm giác vừa rồi, căn bản là không phải con người có thể chịu được, cả đời này hắn chưa từng nghĩ, hoặc chưa từng tưởng tượng đến cái này cả, vừa nhớ là thấy sợ.
"nói đi" Dương Minh ngồi xuống ghế, tiếc nuối nói: "Vốn định cho mày thích hơn, xem ra tạm thời không cần, nhưng mà không sao, lát nữa nếu mà mày không thành thật thì có thể tiếp tục thử"
Thích hơn? Trịnh Thiếu Bằng thiếu tí đã tè ra quần, vừa rồi còn chưa đủ thích? Còn có thích hơn? Vừa rồi sắp chết rồi, không biết thích hơn thì sao ra sao? Trịnh Thiếu Bằng không dám tưởng tượng, sợ Dương Minh thay đổi chủ ý, vội nói: "Tôi nói, kỹ thuật của tôi là do một cao nhân dạy"
"Cao nhân gì? Là ai? Tên là gì?" Dương Minh thầm nghĩ, quả nhiên là có người dạy.
"Cao nhân là ai, tên là gì, đều không có nói, tôi chỉ gọi người đó là ông chủ" Trịnh Thiếu Bằng nói: "Mấy cái khác, ông ta đều không nói với tôi"
Thấy Dương Minh nhíu mày, Trịnh Thiếu Bằng hoảng hốt nói: "Tôi nói đều là sự thật. bây giờ tôi không dám nói dối."
"Tiếp tục đi. người kia có bộ dáng như thế nào?" Dương Minh hỏi.
"Cái này. ông chủ luôn hóa trang, hơn nữa còn mang một cặp kính lớn, căn bản là không thể thấy rõ được bộ dáng thế nào." Trịnh Thiếu Bằng cẩn thận nói.
"Hóa trang?" Dương Minh nhíu mày lần nữa, làm cho Trịnh Thiếu Bằng hoảng sợ, muốn tè ra quần luôn.
"Lão đại, lời tôi nói là sự thật, tôi không dám lừa cậu đâu." Trịnh Thiếu Bằng vội vàng bổ sung.
Dương Minh khoát tay, ý bảo Trịnh Thiếu Bằng im lặng, hắn không hoài nghi lời nói của Trịnh Thiếu Bằng, bởi vì bị điểm huyệt kiểu này, còn người nào mà dám nói dối, Dương Minh nhíu mày, cũng bởi vì hắn nghĩ đến một người!
Lúc ấy, Lưu Danh Quý đã nói, ông chủ của Lưu Danh Quý, cũng có bộ dáng này!
Chẳng lẽ, hai người là một? Dương Minh đương nhiên đã nghĩ đến điểm này, nhưng mà nếu là sự thật, thì chuyện này càng trở nên phức tạp hơn!
Theo lời nói của Trịnh Thiếu Bằng, vô luận là đứng ở góc độ nào để phân tích, thì người mà bọn chúng nhắm vào chính là Vương Tiếu Yên! Cũng không phải mình! Tuy rằng mình cũng có tham dự vào, nhưng bây giờ đã lấy thân phận khác để tham dự, chứ thân phận" Dương Minh" kia không có vấn đề!
Mà chuyện của Lưu Danh Quý, là hoàn toàn nhắm về mình, mà Lưu Danh Quý cũng đã thừa nhận, là ông chủ sau lưng nhằm vào mình! Trương Tân chỉ là vật hy sinh ngẫu nhiên mà thôi!
Xem ra, hai chuyện chuyện này, nếu cùng một ông chủ, vậy chẳng phải rất kì quái sao? Hai chuyện này căn bản không thể làm chung được, sao có khả năng liên hệ với nhau?
Nếu đã nhằm vào mình, vậy thì càng kì quái, tại sao lại nhằm vào Vương Tiếu Yên, mình và nàng chỉ là quen biết mà thôi. Cho dù ông chủ kia có gϊếŧ Vương Tuyết Yên, thì cũng không ảnh hưởng gì đến mình, ngược lại, cho dù có gϊếŧ được mình, thì chẳng ảnh hưởng gì với Vương Tiếu Yên cả.
Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi lắc đầu, xem ra là mình đã nghĩ nhiều rồi, cho dù hai ông chủ hóa trang, mang mắt kính, cũng không nhất thiết là một người. Những người đứng sau lưng ra lệnh cho người khác đều muốn giấu mặt, cái này cũng đâu có gì là lạ?
Dương Minh nhẹ nhàng thở dài, có lẽ là do mình tưởng tượng thôi, cho nên khoát tay nói: "Tiếp, vậy mày nói đi, mày đến sòng bạc Hoa Uy là có mục đích gì?"
"Tôi đến sòng bạc Hoa Uy không vì mục đích gì cả, ông chủ dạy tôi kỹ thuật chỉ muốn làm cho tôi có cái để kiếm cơm thôi, chứ không kêu tôi làm cái gì cả." Trịnh Thiếu Bằng giải thích: "Năm đó, ông chủ thấy tôi đáng thương, cho nên mới dạy tôi kỹ thuật, cũng không cần tôi báo đáp gì, ông chủ nói, sau này sẽ có việc nhờ đến tôi, nhưng mà cũng có khả năng là không có, chỉ là đến lúc đó tôi đừng quên"
"Lúc ấy, tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu đồng ý, trên thực tế tôi cũng nghĩ vậy, nếu không có ông chủ, cũng sẽ không có tôi ngày hôm nay"
"Như vậy, chuyện của Vương Tiếu Yên, cũng là ý của ông chủ?" Dương Minh thấy Trịnh Thiếu Bằng không giống như đang nói dối, vì thế tạm thời tin tưởng: "Mày có biết Vương Tiếu Yên là loại người nào không?"
"Tôi biết. đó là ý của ông chủ." Nếu đã nói ra rồi, Trịnh Thiếu Bằng cũng sẽ không quản nhiều nữa: "Nói cách khác, tôi cũng đâu có quen biết gì Vương Tiếu Yên, tôi hại nàng làm gì?"
Dương Minh gật đầu, phỏng chừng chuyện cũng là như vậy, nếu Trịnh Thiếu Bằng muốn hại Vương Tiếu Yên, thì sẽ không có khả năng gióng trống khua chiêng như vậy, cái này chứng minh được một chuyện, Trịnh Thiếu Bằng cũng chỉ là một con cờ thôi.
Được rồi, vậy mày nói đi, ông chủ đã dạy cho mày cái gì?" Đến bây giờ, Dương Minh cơ bản là đã không trông cậy có thể lôi thêm thông tin gì từ miệng của Trịnh Thiếu Bằng rồi, nếu hắn chỉ là một con cờ, vậy thì trên cơ bản hắn cũng chẳng biết cái gì.
Trịnh Thiếu Bằng kể lại chi tiết những gì ông chủ đã dạy, phương pháp huấn luyện cũng như kỹ xảo, Dương Minh nghe xong gật đầu.
Vấn đề cần lo lắng bây giờ chính là, xử lý Trịnh Thiếu Bằng thế nào? Gϊếŧ? Để lại? Hay là cho hắn tiếp tục ở trong sòng bạc?
Dương Minh cũng không lo lắng nhiều, nếu để nguyên thì Trịnh Thiếu Bằng sẽ không dám đem chuyện này nói ra đâu, Trịnh Thiếu Bằng không ngốc, hắn cũng biết chuyện này không mang lại cái lợi gì cho mình.
Nhưng cái Dương Minh lo lắng nhất chính là, nếu gϊếŧ Trịnh Thiếu Bằng, có thể chọc giận ông chủ sau lưng hay không? Ông chủ nhắm vào Vương Tiếu Yên, nếu mình gϊếŧ chết Trịnh Thiếu Bằng, thì ông chủ này sẽ cho rằng là do Vương Tiếu Yên hoặc là người của Vương Tiếu Yên làm, cứ như vậy, thì có điên cuồng trả thù Vương Tiếu Yên hay không?
Bây giờ, còn phỉa đi điều tra lai lịch của Vương Tiếu Yên nữa.
Bởi vì tổ chức của Vương Tiếu Yên muốn gây bất lợi cho mình, cuối cùng, sau khi suy nghĩ thông suốt, Dương Minh quyết định tha cho Trịnh Thiếu Bằng một mạng.
Nhưng mà, tha mạng cho hắn, nhưng buông tha dễ dàng, thì đây không phải là phong cách của Dương Minh.
"Tốt, bây giờ mày có hai lựa chọn" Dương Minh nhìn Trịnh Thiếu Bằng nói: "Thứ nhất, chết ngay lập tức"
"Thứ hai, có thể miễn cưỡng sống, mày chọn cái nào?"
Trịnh Thiếu Bằng ngạc nhiên, không ngờ Dương Minh còn cho hắn cơ hội sống? Trịnh Thiếu Bằng nghĩ rằng khi Dương Minh hỏi xong, thế nào cũng gϊếŧ chết mình. Bây giờ Trịnh Thiếu Bằng căn bản là không hy vọng mình có thể sống, chỉ hy vọng là lúc chết Dương Minh có thể cho hắn chết một cách thoải mái, đừng sử dụng thủ đoạn tra tấn như vừa rồi là tốt rồi.
"Tôi. tôi không muốn chết." Vớ vẫn, chết tử tế cũng không bằng sống, không có chuyện gì ai lại muốn chết? Trịnh Thiếu Bằng cũng không phải đồ ngốc, cho nên chọn điều thứ hai.
"Tốt. chọn sống, nhưng mà mày phải trả một cái giá." Dương Minh nói.
"Được. được." Trịnh Thiếu Bằng nghe Dương Minh nói xong, tựa hồ như muốn mình trả cái gì đó, một tay? Hay là một chân? Nếu chặt tay thì vị trí cố vấn coi như xong! Bởi vì bây giờ hắn kiếm cơm bằng tay mà!
Nhưng mà, cũng không sao cả, mấy năm nay cũng kiếm đủ rồi, cũng đủ cho Trịnh Thiếu Bằng sống an ổn nửa đời còn lạ, cho dù không có việc làm cũng tốt.
"Có biết Vô Gian Đạo không?" Dương Minh hỏi: "Bây giờ, tao không quản mày, nhưng nếu ông chủ của mày tìm mày, thì thông báo cho tao biết. thế nào? Có vấn đề không?"
"Không thành vấn đề." Trịnh Thiếu Bằng ủ rũ đáp, mặc dù phản bội ông chủ, nhưng bây giờ hắn còn lựa chọn sao? Hơn nữa, trước đó cũng đã phản một lần rồi, cái này cũng đâu có khác. Tình huống bây giờ xem ra đã tốt hơn những gì mình tưởng tượng rồi, cứ tưởng rằng Dương Minh sẽ mượn một món gì đó trên người!
"Không đâu, vì để bảo hiểm, cho nên cho mày chịu thiệt một chút!" Dương Minh giơ tay lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở nắp, lấy ra một thứ giống viên thuốc, sau đó nói: "Há mồm, ăn đi"
Trịnh Thiếu Bằng không biết Dương Minh cho ăn cái gì, nhưng bây giờ, cho dù là thuốc độc, hắn cũng đành phải ăn, ít nhất là độc chết cũng đỡ hơn bị chết giống hồi nãy.
Hơn nữa, Dương Minh cũng đã nói là sẽ tha mạng cho hắn, vậy hiển nhiên không phải thuốc độc rồi, cùng lắm là thuốc gì đó mà ăn vào không chết liền thôi.
Vì thế, nghĩ đến đây, Trịnh Thiếu Bằng liền cầm lấy viên thuốc, nuốt vào trong miệng, vì sợ Dương Minh không tin, còn cố ý há mồm ra để Dương Minh nhìn, sau đó mới nói: "Tôi ăn cái gì thế?"
"Cổ" Dương Minh thản nhiên nói.
"Cái gì? Cổ?" Trịnh Thiếu Bằng không hiểu hỏi.
"Cổ độc, chưa từng nghe qua?" Dương Minh giải thích: "Trùng cổ, biết là gì chưa?"
"Cổ?!" lúc này Trịnh Thiếu Bằng mới rõ ràng, nhất thời hoảng sợ, hắn đã từng thấy tứng này trong truyện và phim rất nhiều, nhưng vẫn là lần đầu gặp trong thực tế!
Chẳng lẽ. trước đó Dương Minh chạm vào người mình, cũng là hạ cổ? Ừ, rất có khả năng, Trịnh Thiếu Bằng làm sao mà biết điểm huyệt, theo bản năng cho rằng trước đó Dương Minh đã hạ cổ mình.
"Đúng vậy, là cổ, một thời gian sau sẽ cần thuốc giải, tao sẽ đưa thuốc giải định kì cho mày. Đương nhiên, nếu mày không nghe lời, thì sẽ không có thuốc giải, lúc cổ phát tác, thì mày sẽ khổ hơn khi nãy nhiều!" Dương Minh hù dọa. Hắn không biết là cổ này phát tác sẽ như thế nào, thậm chí còn không biết là có hữu hiệu hay không. Cái cổ này là do lúc nhàm chán, Dương Minh dựa theo cuốn sách của Lam Lăng gửi mà điều phối, cũng không biết là có thành công hay không, tạm thời lấy Trịnh Thiếu Bằng ra làm vật thí nghiệm.
"Được, được, tôi nhất định sẽ làm Vô Gian Đạo!" Trịnh Thiếu Bằng vừa nghe còn hơn cái màn hồi nãy, liền gật đầu cam đoan với Dương Minh.
"Đây là thuốc giải ba tháng, mỗi tháng mày dùng một lần" Dương Minh đưa những viên thuốc còn lại cho Trịnh Thiếu Bằng.
Trịnh Thiếu Bằng cẩn thận để vào túi, đây chính là thuốc cứu mạng của hắn. Nếu lỡ làm mất, thì hắn thật sự chỉ có chết.
"Chuyện hôm nay, không được phép nhắc với kẻ nào!" Dương Minh nhắc: "Nếu không, mày tự gánh hậu quả"
"Yên tâm." Trịnh Thiếu Bằng bậy đã đã thuộc tình trạng, Dương Minh nói cái gì hắn đều nghe cái đó, không có khả năng nghĩ bậy nữa.
"Lát nữa Trương tổng hỏi, mày biết nên nói thế nào rồi chứ?" Dương Minh hỏi.
"Tôi nói. tôi không nói cái gì cả." Trịnh Thiếu Bằng đáp.
"Tốt, nhưng mà ông ta cũng sẽ không hỏi nhiều đâu" Dương Minh đương nhiên là cũng đã dặn bên Trương Quốc Tông.