Trong lòng Dương Minh lập tức căng thẳng, chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra sơ hở? Nhưng mà, hắn lập tức bình tĩnh lại, đầu tiên là nàng căn bản không có khả năng nhận ra mình, cho dù có nhận ra mình, cũng sẽ không làm lớn chuyện lên.
Khả năng duy nhất chinh là Vương Tiếu Yên cũng có suy nghĩ giốn mình, tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó quan sát động tĩnh bên kia, chờ sau khi hội nghị kết thúc liền tìm một cơ hội thích hợp.
Quả nhiên, Vương Tiếu Yên chỉ thản nhiên nhìn Dương Minh một cái, cũng không hoài nghi gì cả, Dương Minh vẫn nhìn vào tờ báo như cũ, chẳng qua đầu óc thì không đặt lên tờ báo thôi.
Vương Tiếu Yên lấy một tờ giấy ra, lau lau mặt ghế, sau đó ngồi bên cạnh Dương Minh, lấy tai nghe ra cắm vào trong điện thoại để nghe nhạc, thoạt nhìn có vẻ giống như một du khách mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi vậy.
Vương Tiếu Yên đương nhiên là không có khả năng nhìn xa giống mình, mà giữa ban ngày ban mặt càng không thể lấy kính viễn vọng ra, nhưng mà vẫn nhìn chằm chằm về hướng tòa nhà.
Nhưng mà nàng có biện pháp riêng của mình, kéo kính mát trên đầu xuống, như vậy thì người khác sẽ không nhìn thấy ánh mắt của nàng, nàng có thể quan sát không hề kiêng kỵ gì nữa.
Đương nhiên, mấy cái này không thể gạt được Dương Minh, bởi vì Dương Minh và nàng là cùng một loại người, cùng làm một chuyện, nhưng khác nhau ở chổ là Dương Minh đem hết lực chú ý chuyển dời lên trên người Vương Tiếu Yên.
Vương Tiếu Yên xuất hiện, càng làm cho chuyện này thêm nhức đầu, Vương Tiếu Yên rốt cục là đại diện cho bên nào? Nàng rốt cục là người như thế nào? Ở chung chổ với Triệu Oánh lâu như vậy, chẳng lẽ Triệu Oánh không phải hiện ra cái gì sao?
Dương Minh nguyện ý tin rằng người trước mắt là người mà hắn không quen, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. chẳng lẽ, Vương Tiếu Yên cũng thuộc một tổ chức sát thủ? Bây giờ nghĩ lại cũng có thể có khả năng này!
Tuy rằng tiếp xúc với Vương Tiếu Yên không nhiều lắm, nhưng từ thân thủ trên người của Vương Tiếu Yên cũng có thể khẳng định, hơn nữa thân thủ của nàng còn rất mạnh, bởi vì trong cái lần giao thủ với Vương Tiếu Yên đó mình đã nhận ra được.
Ngoài ra, mình chỉ gặp nàng ở nhà Triệu Oánh, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe về tin tức của gia đình Vương Tiếu Yên, Vương Tiếu Yên lại đột nhiên mua một căn biệt thự, không thể không làm cho Dương Minh liên tưởng, tiền của nàng chính là tiền thưởng nhiệm vụ.
Vậy, ở Tùng Giang có một tổ chức sát thủ? Khoan đã. trong lòng Dương Minh đột nhiên run lên, ở Tùng Giang thật sự có tổ chức sát thủ! Bởi vì tên sát thủ" vô danh" bị bắt lần trước đã nhắc đến cái tên" hắc quả phụ", hay là Vương Tiếu Yên cũng trong nhóm đó?
Nhưng mà, ngoài mặt của Dương Minh vẫn không lộ vẻ sợ hãi, vẫn" đọc báo" như cũ, còn nhìn thật sự thì đang nhìn Vương Tiếu Yên, biểu tình của nàng rất bình thường, lẳng lặng nghe mp3, trong miệng thỉnh thoảng còn ngân nga một hai câu, hoàn toàn có hình tượng của một cô gái trẻ.
Hội nghị vẫn còn chậm rãi tiến hành, vẫn chưa có ý chấm dứt, nội dung tờ báo đã được Dương Minh coi xong hết rồi, một người cho dù đọc báo có cẩn thận như thế nào thì cũng không thể lâu quá được.
Có đôi khi tập trung quá lại dẫn đến kết quả ngược lại, bây giờ Dương Minh đã coi báo hơn một tiếng rồi, nếu còn tiếp tục coi nữa thì có vẻ khá là giả tạo.
Cho nên Dương Minh tùy tay để tờ báo xuống, thở phào một cái, sau đó bắt đầu chuyển hướng về Vương Tiếu Yên, cười hỏi: "Cô là du khách?"
Hắn và Vương Tiếu Yên đã ngồi trên cái ghế này cả tiếng rồi, cho nên, theo Dương Minh nghĩ, nói chuyện vài câu chắc là bình thường.
Vương Tiếu Yên tháo tai nghe xuống, quay sang nhìn Dương Minh nói: "Xin lỗi, anh nói cái gì?"
"Tôi nói cô là du khách đến đây du lịch à?" Dương Minh bất đắc dĩ lập lại.
"Đúng vậy, làm sao anh biết?" Vương Tiếu Yên cũng không giấu diếm, bởi vì theo nàng thấy thì Dương Minh không có uy hϊếp với nàng, chỉ là một người khách qua đường.
"Haha, tôi đoán, bởi vì tôi cũng không phải là người ở đây" Dương Minh nhún vai nói.
"Anh cũng là du khách?" Vương Tiếu Yên cũng đang rất chán, bây giờ có người nói chuyện, nàng đương nhiên là không từ chối rồi.
"Không phải. tôi làm công ở đây." Thân phận trước mắt của Dương Minh bây gio trông không có vẻ gì giống khách du lịch, nếu miễn cưỡng nói mình là du khách thì ngược lại càng làm cho người ta nghi ngờ: "Tôi từ trong nước đến"
"Là vậy." Vương Tiếu Yên gật đầu: "Tôi cũng ở trong nước đến, nghỉ đông nên đến đây đi dạo"
"Cô đi một mình?" Dương Minh nhìn có vẻ giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng kì thật là đang tìm hiểu Vương Tiếu Yên.
Nhưng mà Vương Tiếu Yên hoàn toàn không đề phòng Dương Minh, gật đầu nói: "Đúng vậy, một mình, tôi thích cảm giác đi du lịch một mình"
"Haha, một mình cũng tốt, nhưng mà, cô là một sinh viên, đi ra ngoài như vậy, người nhà không lo lắng sao?" Dương Minh cười hỏi.
Trong mắt của Vương Tiếu Yên lập tức hiện lên một tia đau thương khó phát hiện. đúng vậy, sinh ra trong một gia đình như thế, đều là thân bất do kỷ. Sau khi mình tốt nghiệp đại họ xong, thì phải chấp nhận cuộc hôn nhân kia. sau đó. đại khái là những ngày cực khổ.
"Người nhà của tôi không ở bên cạnh, bọn họ đều bận rộn nhiều chuyện, không có lo cho tôi" Thần sắc của Vương Tiếu Yên trong nháy mắt khôi phục lại bình thường, thản nhiên nói.
"Thì ra là vậy." Dương Minh đương nhiên là không tin Vương Tiếu Yên sẽ nói thật với mình, hơn nữa, Vương Tiếu Yên không có khả năng nói thật với một người vừa gặp như mình được.
Dù sao chuyện bây giờ cũng thật thật giả giả, Dương Minh chỉ muốn trong lúc vô tình Vương Tiếu Yên để lộ tin tức mà thôi.
"Mấy bữa nay tôi đang nghỉ phép, hay là tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho cô?" Dương Minh thuận miệng nói thử, bây giờ hắn muốn biết Vương Tiếu Yên này rốt cục là người thế nào, cho nên muốn tìm biện pháp tiếp cận nàng, chiếm lấy niềm tin của nàng.
"Cái này." Vương Tiếu Yên sửng sốt, không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy, lần này nàng đến đây là để làm nhiệm vụ, căn bản không phải là du lịch, sao có khả năng để cho người ta làm hướng dẫn viên du lịch cho mình?
"Sao thế, không tin tôi à? Tuy rằng không phải là người bản địa, nhưng cũng đã sống ở đây một thời gian, ít nhất là không đi lạc." Dương Minh thuần túy là nói bậy, bây giờ ra cửa mà không có taxi thì hắn chẳng thể nào đi đến đâu được cả.
"Không phải. chỉ là tôi không muốn làm phiền anh, hơn nữa tôi cũng thích cảm giác một mình" Vương Tiếu Yên do dự, xong rồi từ chối" lòng tốt" của Dương Minh.
"Haha, không sao, gặp nhau là có duyên, tôi gọi là Lưu, còn cô?" Dương Minh cười hiện hòa, cũng không tiếp tục yêu cầu nữa, nếu cứ tiếp tục sẽ làm cho Vương Tiếu Yên cảnh giác, làm cho nàng hoài nghi mình.
Nhưng mà, cái tên giả của Dương Minh cũng có truyền thuyết, hắn từng xem một cuốn tiểu thuyết, bên trong có một siêu nhân tên là Lưu, cho nên thuận tiện lấy ra dùng luôn.
"Vương Nghiên" Vương Tiếu Yên thản nhiên nói.
Vương Nghiên? Trong lòng Dương Minh cười thầm, rõ ràng là Vương Tiếu Yên, lại đổi tên thành Vương Nghiên, nhưng Dương Minh cũng chọc thủng, gật đầu nói: "Tên hay lắm, đúng rồi, sao cô cứ ngồi ở đây mãi thế, hơn cả tiếng rồi đấy?"
Trong lòng Vương Tiếu Yên liền giật mình, Lưu ngồi ở đây xem báo, còn mình thì không có mục đích, nếu nói ngồi ở đây nghe nhạc ngắm cảnh thì có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà phong cảnh ở đây chẳng có gì đẹp, xung quanh càng chẳng có gì hấp dẫn, không làm cho người khác hoài nghi cũng khó.
Nếu nói mình đi mệt ngồi nghỉ ngơi, thì ngồi nghỉ cả tiếng cũng hơi bị nhiều. Trong đầu Vương Tiếu Yên bắt đầu nhảy số, nàng đã có chút hối hận vì đã nói nhiều với Dương Minh như vậy, biết thế thì đã làm ra vẻ lạnh lùn được rồi.
Vương Tiếu Yên duỗi lưng lên, sau đó đỏ mặt nói: "Hôm nay trùng hợp thân thể của tôi không thoải mái. đi đường không được cho nên ngồi nghỉ một chút"
Thân thể của một người không thoải mái có rất nhiều tình huống xảy ra, nhưng từ trong miệng của một cô gái nói ra thì rất đặc biệt, hơn nữa nàng còn cường điệu chữ" hôm nay" và" trùng hợp", trong tình huống như vậy, chỉ có thể là.
Dương Minh nghe Vương Tiếu Yên nói xong, không khỏi sửng sốt! Hắn không ngờ Vương Tiếu Yên lại lấy cái cớ này! Dương Minh theo bản năng nhìn về hướng hai chân của Vương Tiếu Yên, không tự chủ dùng dị năng nhìn vào.
Qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt, rồi đám rừng rậm màu đen đập vào mặt của Dương Minh, trong lòng Dương Minh vừa động.
Gạt người! Làm gì có? Bên trong rất sạch sẽ, chẳng có gì gọi là.
Dương Minh cũng không rõ vì sao mình lại nhìn lén Vương Tiếu Yên nữa, đại khái là muốn xác nhận lời nói của Vương Tiếu Yên là thật hay giả, thứ hai là trong đầu hắn vốn đã không được sạch sẽ lắm.
Vương Tiếu Yên rất đẹp, thuộc loại mỹ nữ trong mỹ nữ, nhưng mà. sau khi thất thần một chút, Dương Minh hồi tỉnh lại liền nói: "Thì ra là vậy."
Bởi vì lời nói của Vương Tiếu Yên mà mình cũng bị xấu hổ, không thể vạch trần nàng được. Nếu lỡ như Vương Tiếu Yên hỏi làm sao mà biết, Dương Minh quả thật là không biết nên trả lời thế nào.
Bây giờ Vương Tiếu Yên đã nặng ra được một lý do hoàn hảo để ngồi tiếp, nhưng Dương Minh thì coi xong báo rồi, còn ngồi nữa thì sẽ rất kì quái. Nhưng mà Dương Minh cũng không để ý, móc điện thoại ra, làm bộ bấm một dãy số.
"Alo? Anh mywife hả? Em Lưu đây, chừng nào anh đến? Em chờ hơn nửa tiếng rồi đó. ừ, mọi người đều đến hết rồi đó, còn thiếu anh thôi. được được, em ở đây chờ anh, anh đến nhanh lên. cái gì? Anh nói ai? Độc cô kiếm em mờ tê? Không biết, ai biết hắn là ai, được rồi, không nói nữa."
Dương Minh vừa bắt máy lên là nói như xiếc, cũng tự tìm cho mình mọt lý do hợp lý để ở lại, làm cho Vương Tiếu Yên nghĩ mình đang chờ người.