Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 816: Paparazzi

"Như vậy đi, lát nữa tao đi qua, rồi giở cái áo lến, còn mày thì cứ chụp hình! Sau khi chụp xong thì rút lui!" Trụ tử suy nghĩ ra kế hoạch rồi, nghe lão Hắc nói xong, liền đề nghị.

"Như vậy. được không?" Lão Hắc do dự, mặc dù là paparazzi, chụp ảnh riêng tư thì không sao, nhưng làm theo lời của Trụ tử có vẻ không hợp quy tắc.

"Sao lại không được? Tao nói cho mày biết, đây chính là tin tức lớn!" Trụ tử không để ý, nói: "Tao nói cho nghe, nếu tin tức này được truyền ra, thì tạp chí của chúng ta có thể bán như gió, đến lúc đó không phải tiền thưởng sẽ cực kì cao sao?"

Nhắc đến tiền, lão Hắc cũng bắt đầu động tâm, dù sao ai mà không cần tiền? Do dự một hồi liền cắn răng gật đầu nói: "Được, quyết định vậy đi, lát nữa mày đi ngang giở áo lên, còn tao chụp!"

Lá gan của lão Hắc không lớn như của Trụ tử, nhưng bởi vì tiền, cho nên cũng to lên, mình sẽ đứng phía sau chụp hình, còn lão Hắc sẽ đi làm cái chuyện kia, như vậy thì mình cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Sau khi bàn bạc xong, Trụ tử bắt đầu tiếp cận Dương Minh và Tô Nhã, Cũng may cho hắn là bây giờ Dương Minh đang tập trung rất là cao độ, cho nên hắn mới có thể đến gần Dương Minh, chứ mà bình thường hắn đứng ở đó thôi Dương Minh cũng đã phát hiện ra rồi.

Khi hắn tiếp cận được Dương Minh, phát hiện ra Dương Minh và Tô Nhã không chú ý đến mình, trong lòng vui mừng vạn phần. Còn Dương Minh và Tô Nhã thì sao, mẹ kiếp, hỏi vớ vẫn, đang" đá lưỡi" với người yêu thì làm gì còn tâm trí để ý mấy cái này chứ?

Trụ tử nhanh chóng mò lại gần, sau đó chụp lấy cái áo khoát, giựt mạnh một cái, và sau đó đèn flash nháy lên liên tục, nhưng.

"A?" Trụ tử ngây người, mà lão Hắc cũng ngơ ngác!

Bọn họ vốn đã bàn bạc xong hết rồi, sau khi chụp hình xong thì nhanh chóng bỏ chạy, nhưng bây giờ liền trở nên ngơ ngác, bởi vì bọn họ phát hiện ra người ngồi ở đó không phải là đại minh tinh Thư Nhã!

Tuy rằng cũng mặc áo khoác giống Thư Nhã, nhưng khuôn mặt tuyệt đối là hai người! Cho dù cô gái này cũng rất xinh đẹp, thậm chí là con có thể hơn Thư Nhã chứ không kém, nhưng nàng vẫn không phải là Thư Nhã!

Lúc này, bọn họ mới ý thức được, bọn họ đã chụp nhầm đối tượng!

Trước đó Dương Minh vẫn đang rất tập trung, nhưng lúc này mà không có bất kì phản ứng nào, thì chúng ta nghỉ đọc cái bộ truyện này là vừa! Huống chi, Trụ tử và lão Hắc bởi vì chụp hình nhầm người cho nên bị ngẩng người ra trong giây lát, và đã cho Dương Minh thời gian để bắt người!

Hai người giật mình vừa định chạy, thì đã bị Dương Minh chụp lấy cổ, gằng giọng nói: "Hai đứa mày bị điên à?"

Trụ tử và lão Hắc không ngờ Dương Minh lại dữ dằn như vậy, vừa ra tay là có thể chụp cổ hai người, trong lòng hoảng sợ, nhưng mà cũng đã từ bỏ cái suy nghĩ chạy trong đầu, bởi vì chụp nhầm người rồi, bỏ chạy càng chết, không bằng cứ ở lại xin lỗi người ta một tiếng.

"Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi là người của tạp chí XX, chúng tôi chụp nhầm người." Trụ tử vội vàng giải thích.

"Ồ, chụp ngầm người? Vậy mày muốn chụp ai?" Trong lòng Dương Minh vừa động, quát hỏi.

"Tôi." Hai mắt của Trụ tử liền đảo liên tục, trong lòng không khỏi cảnh giác, người này không đánh mình vì đã phá vỡ chuyện của hắn, mà lại hỏi là mình đi chụp ai? Cái này có vẻ không hợp lý!

"Nói!" Dương Minh bóp chặt cổ của hai tên này, làm cho chúng nhất thời khó thở.

Lão Hắc định cứng miệng không chịu nổi, nhưng bị Dương Minh bóp như vậy, liền khai sạch sẽ: "Chúng tôi thấy bạn gái của ngài mặc đồ giống đại minh tinh Thư Nhã, chúng tôi còn tưởng là nàng."

"Sau đó bọn mày đến đây chụp ảnh?" Dương Minh nghe xong, sắc mặt nhất thời đen lại: "Thật là khốn nạn! Cho dù là Thư Nhã thật, thì người ta có đồng ý cho mày chụp không?"

Dương Minh buông tay lão Hắc ra, giơ tát lên, lão Hắc hoảng sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại.

"Bốp" một tiếng, cái tát này tự nhiên lại đến trên mặt của Trụ tử.

"Nhìn bộ dáng lấm la lấm lét của mày, chủ ý này chắc là củ mày?" Dương Minh trừng mắt nhìn Trụ tử, nói.

"Anh. anh muốn làm gì?" Trụ tử bị đánh sưng nửa bên mặt, cả kinh kêu lên: "Anh đừng làm bậy, chúng tôi không phải cố ý, cũng đã xin lỗi anh rồi, anh không nên ép người quá đáng, tôi nói cho anh biết, chúng tôi không phải người dễ chọc, ông chủ của chúng tôi là Tích ca!"

"Tao quản mày là vịt ca hay gà ca gì, cọp ca tao còn không sợ, nói cho mày biết, đừng để tao gặp lại hai đứa mày, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như vậy!" Dương Minh hừ lạnh, sau đó đoạt lấy máy ảnh trong tay Trụ tử, rồi lấy thẻ nhớ bên trong ra, cất vào trong túi của mình.

"Cái. cái thẻ này không thể đưa cho anh." Cho đến khi Dương Minh lấy cái thẻ bỏ vào túi xong, trả máy ảnh lại cho lão Hắc, lão Hắc mới có phản ứng?

"Mày bị ngu hả?" Dương Minh liếc nhìn lão Hắc, nói: "Mày chụp hình vợ của tao, tao không kiện mày xâm phạm đời tư người khác đã là may rồi, không đưa thẻ cho tao?"

: Không phải. tôi có thể xóa mấy bức ảnh của vợ anh mà!" Lão Hắc vội nói.

"Mày nghĩ tao cũng bị ngu giống mày hả?" Dương Minh nhìn lão Hắc, nói: "Xóa Cái này có xóa cũng có thể khôi phục lại, mày cảm thấy tao dốt vi tính lắm sao?"

Lão Hắc há mồm, định nói cái gì nữa, nhưng đã bị Dương Minh chặn lại: "Được rồi, thừa dịp tao chưa nổi nóng, nhanh cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tao!"

Lão Hắc đau khổ nhìn Trụ tự, lại nhìn Dương Minh, hai người biết không phải là đối thủ của người ta, cho nên đành thở dài bất đắc dĩ rời đi.

"Không phải chỉ là một cái thẻ nhớ sao?" Dương Minh kì quái, nhìn thoáng qua cái thẻ nhớ trong túi, sau đó lại bỏ nó vào túi, khó hiểu lầm bầm: Chỉ là cái thẻ mấy chục đồng, có cần nhỏ mọn vậy không?

Dương Minh cũng không để ý, nhưng mà hắn đâu biết rằng, hai người này căn bản không phải quan tâm đến giá trị của cái thẻ, mà là.

Lão Hắc và Trụ tử đi thật xa, thì lão Hắc mới đau khổ nói: "Bây giờ làm sao đây? Tại mày hết đó, chụp đại minh tinh gì chứ, không phải là Thư Nhã, mà còn bị người ta đoạt mất thẻ!"

"Lúc đó không phải tao chỉ muốn một chút tiền thưởng thôi sao, ai mà biết xảy ra chuyện như vậy!" Trụ tử cũng nhăn mặt nói.

"Không có hình, ông chủ hỏi không biết ăn nói như thế nào." Lão Hắc nghĩ đến đây, cả người chợt run lên.

"Cái này." Trụ tử cũng nghĩ đến người đã bỏ tiền ra kêu mình chụp hình, toàn thân cũng toát mồ hôi lạnh!

Người kia quả thật rất thần bí và đáng sợ, lúc trước cứ nghĩ chỉ là một kẻ có tiền, nhưng bây giờ.

Không chỉ có tiền, người ta còn rất thần bí! Sau khi tiếp xúc vài lần xong, lão Hắc và Trụ tử mới bắt đầu thấy sợ! Người thần bí này quả thật không phải là người, cầm tiền xong làm tốt việc còn có thể đi, nếu không thì.

Dương Minh về bên cạnh Tô Nhã, sắc mặt của Tô Nhã vẫn còn chút đỏ ửng, nhất là sau khi nghe Dương Minh nói cái câu" chụp hình của vợ tao" làm cho tim của nàng đập mạnh không thôi!

Câu nói của Dương Minh không thể nghi ngờ gì nữa, đã hoàn toàn tiếp nhận mình, làm cho lo lắng trong lòng của Tô Nhã hoàn toàn biến mất.

"Hai người kia thật đáng ghét." Dương Minh phẫn hận nói, nụ hôn lâu ngày gặp lại của mình và tiểu Nhã lại bị hai thằng chết tiệt này phá hoại.

Bây giờ, cái không khí lãng mạn đã bị phá vỡ, không có khả năng tiếp tục rồi.

"Haha, cũng may, nếu bị chụp trong bộ dáng kia, chẳng phải là xong chuyện rồi sao?" Tô Nhã thở dài nói: "Làm một ngôi sao thật sự giống như là chuyện khổ sai vậy, một chút riêng tư cũng không có."

"Cho dù có chụp được, bọn họ cũng đừng mong mang đi!" Dương Minh cười nói: "Nếu bọn họ dám nói hươu nói vượn, anh sẽ trực tiếp làm cho bọn họ biến mất khỏi địa cầu"

Tô Nhã nghe Dương Minh nói xong, đầu tiên là cười, lập tức nhớ đến cảnh Dương Minh gϊếŧ người trước mặt mình! Trước đó do thân thế của nàng nên không thể hỏi nhiều được, nhưng bây giờ thì khác, Tô Nhã bắt đầu tò mò, Dương Minh bây giờ rốt cục có thân phận gì?

Anh ấy đã từng nói qua anh ấy là lão đại Tùng Giang, nhưng Tùng Giang chỉ là một thành phố trong nước, chỉ là một thành phố loại hai, một lão đại như vậy cho dù có lợi hại cũng không thể chạy ra nước ngoài để gϊếŧ người được?

Hơn nữa, từ thân thủ của Dương Minh, tựa hồ rất giống sát thủ trong phim! Không giống như là lão đại xã hội đen gì. Đừng nói là một lão đại của thành phố nhỏ, ngay cả lão đại Hồng Công cũng không ra nước ngoài để gϊếŧ người được.

Những nghi vấn này, lúc ấy không tiện nói ra, nhưng mà, bây giờ thì khác, hai người đã sáng tỏ thân phận với nhau, Tô Nhã cũng không bận tâm nhiều như vậy.

"Dương Minh, trên người của anh rốt cục là phát sinh chuyện gì? Sẽ không đơn giản như những gì anh đã nói với em chứ?" Tô Nhã hỏi.

"Em nói chuyện của Lanka sao?" Dương Minh lập tức nhận ra Tô Nhã đang muốn nói gì, cũng khó trách, ai kêu mình lại vừa nhắc đến đề tài gϊếŧ người chứ?

Tô Nhã gật đầu nói: "Trước đó anh không nói cho em biết, bởi vì không biết em là ai, cho nên cũng không nhiều lời, bây giờ sẽ không giấu em chứ?"

"Đương nhiên" Dương Minh mỉm cười gật đầu: "Trước đó anh vốn hoài nghi thân phận của em rồi, sao có thể nói nhiều với em được? Bây giờ đương nhiên là khác, nhưng mà, cái này không thể nói rõ bằng hai ba câu, về sau có thời gian anh sẽ đem chuyện của mấy năm nay kể cho em biết, nhưng mà, có một điều không thay đổi, anh vẫn là Dương Minh trước kia!

Bây giờ, trời đã tối lắm rồi, Tô Nhã cũng biết đây không phải là thời gian để nói chuyện, lát nữa còn có chuyện phải làm, vả lại cũng nên trở về thôi, vì mình đi cũng lâu lắm rồi.

Hai người giống như một đôi tình nhân trẻ vậy, gặp mặt không muốn chia tay, nhưng mà, cũng phải đến lúc phải chào tạm biệt nhau.

"Em. đi nhé?" Tô Nhã do dự, cuối cùng vẫn nói ra lời từ biệt.

"Ừ." Dương Minh gật đầu, bởi vì hắn đã nhìn thấy cách đó không xa, xe của Hứa Lẽ đã dừng ở đó, có lẽ là đến đón Tô Nhã.