Nhưng mà, nếu đã không còn lựa chọn khác, Tô Nhã cũng chỉ có thể nhắm mắt làm liều thôi, cũng không chắc sẽ có kì tích.
"." Ông lão đẩy cửa ra, nắm tay bàn tay nhỏ của Tô Nhã, cùng nhau đi ra ngoài.
"Hai người các ngươi! Chờ một chút!" Thằng đầu đinh thấy một ông già dẫn một đứa trẻ đi ra, vội vàng cản lại: "Đứa nhỏ này là ai?"
"Ai thế, là cháu gái yêu của ta đi học buổi túc." Trên mặt ông lão lộ ra vẻ sợ hãi.
"Cháu gái của ông? Đại ca, anh xem thử coi, con nhỏ này có phải là Tô Nhã hay không?" Thằng đầu đinh quay lại hỏi tên họ Lưu.
"Cũng cao khoảng cỡ này!" Tên họ Lưu cũng hứng thú nhìn Tô Nhã vài lần: "Con nhóc, ngẩng đầu lên!"
Tô Nhã sợ hãi lo sợ ngẩng đầu lên, kinh hoàng nhích lại gần hướng ông lão.
"Không giống lắm" Tên họ Lưu nhìn Tô Nhã, thất vọng lắc đầu, không kiên nhẫn phất tay nói: "Được rồi, đi nhanh đi!"
"Khoan đã!" Tây Hồ Lồ đột nhiên lên tiếng: "Đại ca, con nhóc này không phải hóa trang chứ?"
"Có đạo lý!" Tên họ Lưu nghe xong, nhìn Tây Hồ Lô một cái, rồi quay lại quát: "Chờ một chút! Ngẩng đầu lên!"
Trong lòng Tô Nhã cả kinh, vốn tưởng rằng sẽ giấu được, không ngờ tên trọc nửa đầu này lại không dễ lừa, tự nhiên hoài nghi! Nhưng mà, bây giờ muốn trốn là không có khả năng rồi, những người này đều đón sẵn hết đường, chạy trốn đường nào?
Tên Tây Hồ Lô này cười cười, đi lại đưa tay lên mặt của Tô Nhã, sờ sờ vuốt vuốt, có vẻ như muốn lột mặt nạ hay lớp hóa trang xuống.
Tô Nhã vốn đã rất sợ rồi, lúc này lại bị Tây Hồ Lô niết da mặt đau, nhất thời đau đến khóc rống lên.
Tô Nhã vừa khóc, làm cho Tây Hồ Lô giật mình, ngượng ngùng thu tay lại, lẩm bẩ: "Cái này giống đồ thật quá."
"Thằng nhóc này, lớn như vậy rồi còn đi ăn hϊếp một đứa nhỏ." Ông lão lắc đầu nói.
"Được rồi, để bọn họ đi nhanh đi!" Tên họ Lưu cũng không muốn nhìn nữa, muốn đuổi già trẻ này đi lẹ lẹ một chút, bởi vì hắn đã nhìn ra đứa trẻ này căn bản không phải là Tô Nhã.
Lần này tên họ Lưu đến bắt Tô Nhã, hoàn toàn là vì anh rể của hắn.
Nhưng bây giờ vô duyên vô cớ ăn hϊếp một ông già và một đứa nhỏ, nếu để truyền ra ngoài, thì làm gì hắn còn mặt mũi nữa? Làm thế nào để lăn lộn trong giang hồ?
Người trong giang hồ cũng rất coi trọng quy tắc, khi dễ người già yếu không bị người ta nhạo báng đến chết mới là lạ, vì thế lo lắng nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, đi nhanh đi!"
Thấy Tô Nhã vẫn khóc, tên họ Lưu rốt cục không chịu nổi, tùy tay rút mười đồng trong túi ra, đưa cho Tô Nhã, nói: "Được rồi được rồi, cho em mua kẹo ăn nè!"
"Cảm ơn." Ông lão cầm tiền thay cho Tô Nhã, sau đó liền vội vàng kéo Tô Nhã rời đi.
Tên họ Lưu quay lại mắng: "Mẹ kiếp, Tây Hồ Lô, mày hết chuyện đi chọc một con nhóc làm gì, làm tao phiền ghê!"
"Em cũng đâu có ngờ đâu, ai biết da mặt của nó mỏng như vậy, vừa đυ.ng vào là khóc!" Tây Hồ Lô ủy khuất nói.
"Được rồi, cũng là do mày phòng ngừa vạn nhất" Tên họ Lưu khoát tay: "Chúng ta tiếp tục chờ đi!"
Ông lão dẫn Tô Nhã đi thật xa, ra khỏi hẻm, đi vào một chổ không người mới dừng bước, an ủi vuốt đầu của Tô Nhã, nói: "Được rồi, không có chuyện gì, đừng khóc nữa, kiên cường lên!"
Vừa rồi trong lúc nhất thời Tô Nhã chỉ bị dọa sợ và do bị nhéo đau, cho nên mới khóc lên, bây giờ nghe ông lão nói vậy, liền trở nên bình tĩnh, hồi tưởng lại những chuyện vừa rồi, không khỏi nghi hoặc nói: "Tôn gia gia, bọn họ. không nhận ra con?"
"Haha, đương nhiên là không nhận ra rồi, ta nghĩ bây giờ người thân cận nhất của con cũng sợ là không nhận ra con đấy" Tôn lão đầu cười ha hả nói.
Nhắc đến người thân cận nhất, trong lòng Tô Nhã bỗng nhiên cảm thấy đau xót không nói nên lời, nhớ đến Dương Minh, cảm thấy buồn phiền, không biết hai người sau này còn cơ hội gặp lại không.
Nhưng mà, suy nghĩ này nhanh chóng chấm dứt, Tôn lão đầu không biết lấy từ chổ nào ra một cái gương, đưa cho Tô Nhã, nói: "Nếu không tin, tự con nhìn đi"
Tô Nhã hoài nghi nhìn vào gương, vừa nhìn xong liền giật mình hoảng sợ! Người trong gương là mình sao? Sao mà giống cô bé mình thấy trong tạp chí vừa rồi quá vậy!
Tô Nhã kinh hãi hỏi: "Là con sao?"
"Không phải con thì còn có thể là ai?" Tôn lão đầu cười nói: "Đã biết vì sao bọn chúng không nhận ra con chưa?"
"Nhưng mà, vậy mặt cũ của con đâu? Cái này đâu phải là con?" Tô Nhã khẩn trương nói: "Về sau con sẽ như vậy sao?"
"Tự con nghĩ về bộ dạng trước kia là được rồi"
Tôn lão đầu lắc đầu nói: "Nhưng mà, nhất định phải mang mắt kính"
Tô Nhã bán tin bán nghi làm theo lời của Tôn lão đầu, suy nghĩ về khuôn mặt cũ của mình, nhìn lại trong gương, quả nhiên, mình đã khôi phục bộ dáng trước kia!
Tô Nhã kinh ngạc đến tột đỉnh, bây giờ nàng cứ tưởng tượng rằng mình đang ở trong một câu chuyện cổ tích, hiện tượng bây giờ làm cho nàng không tự chủ được, cho rằng ông lão trước mắt mịnh chính là một vị thần tiên.
"Tôn gia gia, ngài có phải là thần tiên không?" Tô Nhã không nhịn được, hỏi.
"Thần tiên? Hahaha" Tôn lão đầu nghe xong, không nhịn cười được, nói: "Nếu con cảm thấy vậy, thì nó là như vậy."
Thật ra, Tôn lão đầu chỉ là người thường, thật sự không phải là thần tiên gì, về phần thân phận của" Tôn đồng chí", tạm thời không nhắc đến, mọi người tự đoán nhé.
"Cặp mắt kính này, kì thật chính là một pháp bảo, phải không?" Tô Nhã thông minh, lập tức đoán được sự biến hóa của mình là từ cặp kính này, nếu có cặp kính này, mình có thể giống như Tôn Ngộ Không, học xong bảy mươi hai phép thần thông.
"Cũng có thể nói là vậy, nhưng mà vẫn chưa hoàn thiện, nếu chúng ta đã có duyên, thì ta tặng nó cho con" Tôn lão đầu cười nói: "Được rồi, mau về nhà đi, bằng không người nhà của con lại lo, ta cũng nên đi."
"Khoan đã, Tôn gia gia." Trong lòng Tô Nhã vừa động, mở miệng kêu Tôn lão đầu lại.
"Còn có chuyện gì vậy cháu gái?" Tôn lão đầu quay đầu lại cười hiền hòa, hỏi.
"Tôn gia gia, nếu ngài là thần tiên, nhất định có thể biết trước được chuyện tương lai, con có chuyện này muốn hỏi ngài, được không?" Tô Nhã ngẩng đầu lên, vô cùng khát vọng nhìn ông lão.
".chuyện gì?" Tôn lão đầu do dự một chút, thở dài hỏi. Có một số việc, cho dù biết, cũng không thể nói lung tung, thiên cơ bất khả lộ.
"Con có một người bạn tốt, tên là Dương Minh, ngài nói con và hắn về sau có gặp lại không?" Tô Nhã hỏi.
"Haha. hữu duyên thiên lý năng tương ngộ." Tôn lão đầu không muốn nói nhiều, cho nên đáp rất hàm hồ.
"Vậy thế nào mới là hữu duyên?" Tô Nhã vẫn hỏi.
"Ví dụ như ta và con gặp nhau là hữu duyên, hoặc một ngày nào đó, ta và bạn của con cũng gặp nhau, cũng coi như là hữu duyên" Tôn lão đầu nói: "Chờ khi ta gặp nó, thì thởi điểm hai đứa gặp nhau sẽ không còn xa nữa."
.
"Vào ban đêm, khi Tô Nhã về đến nhà, đem chuyện này nói cho chú nghe, nếu như chú không tận mắt nhìn thấy năng lực thần kì này, có đánh chết thì chú cũng không tin." Tô Hải Khoát gắp một miếng đồ ăn, chậm rãi bỏ vào miệng, sau đó nói.
"Vậy ông lão kia chạy đi đâu?" Dương Minh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Nếu đổi lại là một người khác, người này không phải là Dương Minh, thì khẳng định là sẽ cho rằng Tô Hải Khoát đang mê sảng! Bởi vì cái này không khác gì nói nhảm cả!
Nhưng mà, người nghe chuyện này, lại là Dương Minh, cho nên hắn trực tiếp tin tưởng không nghi ngờ! Bởi vì chuyện quái dị này không riêng gì Tô Nhã gặp, mà cách đây một năm trước, cũng phát sinh trên người hắn!
Ông già, mắt kính! Đây chính là hai từ ngữ vô cùng xúc động, trong lòng của Dương Minh, theo trực giác hoài nghi, ông lão đã cho Tô Nhã cặp kính, có phải là người đã cho mình cặp kính hay không?
Cái khả năng này cũng có thể, và rất cao! Cho nên Dương Minh mới quan tâm về vấn đề của ông lão ấy.
"Cái này chú cũng không rõ." Tô Hải Khoát lắc đầu nói: "Giống như là thần tiên vậy. buổi tối sau khi chú bỏ chạy đến Hồng Công, thì chuyện sau đó con cũng biết rồi, tiểu Nhã dùng khuôn mặt tưởng tượng đi làm ngôi sao."
"Vậy cặp mắt kính ấy còn ở chổ Tô Nhã không? Nhưng con thấy Thư Nhã bình thường không mang mắt kính mà?" Dương Minh hỏi.
"Nhắc đến cũng thấy lạ, lúc đầu thì cần phải mang cặp mắt kính ấy vào, nhưng rồi đột nhiên có một ngày, mắt kính biến mất, nhưng mà, kì quái là năng lực vẫn còn." Tô Hải Khoát cũng nghi hoặc lắc đầu.
"Dung hợp!" Trong lòng Dương Minh âm thầm cả kinh kêu lên, tự nhiên cũng tương tự như mình, Dương Minh không biết là Tôn gia gia ấy có phải bởi vì Tô Nhã cho nên mới đến tìm mình hay không, và hơn nữa cũng cho mình một cặp mắt kính thần kì như vậy, nhưng mà, nói túm lại là có thể khẳng định một điều, Tô Nhã chính là Thư nhã, hèn chi hai người có những thói quen và sở thích giống nhau!
Càng buồn cười chính là, mình từng muốn gϊếŧ nàng để diệt khẩu! Dương Minh thầm nghĩ lại, cảm thấy nguy hiểm thật, nếu như lúc ấy nghe theo lời của Phương Thiên, thì hôm nay mình sẽ khóc chết mất!
Nhớ lại lúc ấy trên Elisa, câu nói ấy của Thư nhã, Dương Minh đột nhiên tỉnh ngộ! Có lẽ nàng muốn nói cho mình biết, nàng chính là Tô Nhã. còn chiếc nhẫn kia, là một giải thích rất tốt.
Vốn là do mình tặng cho nàng, xuất hiện trong tay nàng cũng là điều bình thường, nhưng trùng hợp một cái chính là, nàng đem nó bán ra, và mình là người mua nói lại, xem ra nhất định là món đồ này đã bị ám rồi, không thể rơi vào tay người khác được.