"Có gì đâu. công ty của cha tao là người tổ chức mà" Dương Minh cũng không nói quan hệ của mình với Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập ra, dù sao bây giờ thân phận còn là một sinh viên, hắn không muốn để cho những bạn học khác biết quá nhiều, cho nên bây giờ lấy danh nghĩa tập đoàn của cha ra mà đỡ đạn.
Cho dù hắn đã biết thân phận thật của Điền Đông Hoa, cũng chính là đại thiếu gia của Điền gia Đông Hải, là anh của Điền Đông Quang, nhưng Dương Minh cũng không muốn nhiều lời.
"Giải trí Danh Dương?" Điền Đông Hoa sửng sốt hỏi.
"Không phải, là tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương" Dương Minh cười nói.
"Thì ra là thế, hèn chi!" Điền Đông Hoa không khỏi gật đầu: "Chổ ngồi của tao bên kia, tao và vợ tao qua đó trước!"
"Được, có chuyện gì cứ gọi điện thoại" Dương Minh nói.
Điền Đông Hoa kéo tay Vương Tuyết, hai người vô cùng thân thiết đi đến chổ ngồi cách đó không xa, những người quan hệ với Điền Đông Hoa tự nhiên cũng đến bắt chuyện với hắn.
"Điền ca, tiểu tử vừa rồi mà anh nói chuyện là ai vậy?" Một người quen biết với Điền Đông Hoa, cũng là một thiếu gia ở Đông Hải, buồn bực hỏi.
"Đúng vậy, Điền ca, tiểu tử kia là ai vậy? Trước kia chưa từng gặp bao giờ| Đây là câu hỏi của một tên thiếu gia nhà ở Tùng Giang, cũng có làm ăn qua lại với Điền gia.
Theo lý thuyết, cái thế hệ bọn họ, tuối tác cũng không sai biệt lắm, gia thế lại hiển hách, cho nên quen biết nhau cũng là điều bình thường, Dương Minh vừa xuất hiện, nhất thời tạo vẻ đột ngột.
"Là bạn học đại học của tao, cha là chủ tịch tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương" Loại chuyện này Điền Đông Hoa cũng không cần phải giấu diếm, vì thế giới thiệu.
"A? Là tập đoàn Danh Dương vừa thành lập?" Mọi người ở đây đều sửng sốt, tập đoàn Danh Dương gần đây rất nổi tiếng, có thể nói là trong tỉnh không ai không biết, nhất là những gia tộc làm ăn, ít nhiều gì cũng biết được những tin tức như vậy. Những chủ đầu tư có tiền tỷ trong tay hoặc là những tập đoàn được tài trợ từ Châu Âu cũng bắt đầu chú ý đến, có thể nói, gần đây, tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương chính là một ngôi sao sáng trên bầu trời.
Điền Đông Hoa gật đầu nói: "Là vậy"
"Nhưng mà em nghe nói, chủ tịch của tập đoàn Danh Dương trước kia là một công nhân, sao lại đột nhiên có thực lực lớn như vậy? Không phải là mấy thằng nhà quê mới nổi sao?" Thằng thiếu gia ở Tùng Giang lên tiếng.
"Ăn thì ăn bậy được, nói không nói bậy được đâu, làm cho người ta kị húy. Đầu năm nay, ai mà biết được có bối cảnh nào không thông?" Cái thằng thiếu gia ở Đông Hải thì có vẻ hiểu đời hơn được một chút, biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói: "Nếu không có năng lực, thì có thể tìm quan hệ đến châu Âu?"
"Nói cũng đúng!" Thằng kia biết ý vội vàng gật đầu, ý thức được vừa rồi mình mới vừa nói bậy, ai biết Điền Đông Hoa và Dương Minh có quan hệ như thế nào! Bị nói xấu sau lưng là điều mà mọi người kiêng kị nhất.
Đúng 6: 25, tất cả đèn trên sân khấu tắt xuống, còn người trên khán đài thì vỗ tay hoan hô ầm ầm, bởi vì đây là điềm báo Thư Nhã xấu hiện, đại khái là những ngôi sao khác cũng đã từng có cái màn như vậy.
"Thư Nhã.Thư Nhã.Thư Nhã.Thư Nhã.Thư Nhã." không biết là ai đã bắt đầu, mà toàn bộ khán đài đều đã gọi lớn tên của Thư Nhã, lúc đầu thì hỗn loạn vô cùng, nhưng càng về sau thì càng chỉnh tề hơn.
Trong tiếng hô của mọi người làm cho con người ta cảm thấy phấn chấn, thì âm nhạc tràn ngập tình cảm mãnh liệt vang lên, hình ảnh gậy huỳnh quang được quơ qua quơ lại trong bóng tối, hợp thành nhiều dòng chữ cũng có, mà ấn tượng nhất là dòng chữ ILoveYou.
Trong nền âm nhạc sống động như vậy, sân khấu chậm rãi sáng đèn lên, ngọn đèn màu bạc sáng rực lên, rồi vô số sương mù sinh ra từ băng khô bay lượn lờ khắp nơi.
Thư Nhã mặc một bộ đồ màu trắng toàn thân, xuất hiện giữa sân khấu, được bao phủ bởi làn khói, có vẻ đặc biệt điềm tĩnh và tinh thuần, tựa như một nữ thần thánh khiết ở trên cao vậy.
Trong lúc nhất thời, hình như là mọi người đều đã ngừng thở, sự ồn ào khi nãy bỗng nhiên trở nên yên lặng vô cùng.
Mà ngay cả Dương Minh cũng bị bộ dáng hiện tại của Thư Nhã làm cho chấn động! Một cô gái có lực hấp dẫn chết người như vậy, loại mị lực này làm cho Dương Minh không khỏi rung động con tim.
"Thật đẹp!" Trần Mộng Nghiên khen thưởng.
"Thật không ngờ, trên sân khấu lại có thể biến thành như vậy, vừa rồi ở trong phòng hóa trang lại không có cảm giác này" Dương Minh gật đầu nói.
"A, hối hận rồi sao? Vừa rồi kêu anh chụp ảnh chung, anh còn không nể mặt người ta nữa là" Trần Mộng Nghiên trách móc.
"Haha, vậy thì đã có sao!" Dương Minh cười nói: "Chụp hình thì làm gì được? Cũng không thể ôm trở về nhà làm vợ!"
"Thì ra là anh đã muốn!" Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh một cái, nói giỡn: "Em thật sự rất muốn ủng hộ anh, chỉ sợ là không được"
"Ai không được?" Dương Minh vừa nghe đã không vui, mà vui cái nổi gì, có thằng đàn ông nào muốn nghe con vợ, con bạn gái, hoặc tình nhân phán rằng mình không được?
"Anh đó!" Thật ra thì, Trần Mộng Nghiên dùng từ dễ gây hiểu lầm thôi, chứ thật ra bản thân nàng ta không có ý ám chỉ gì cả.
"Em chưa thử qua, sao biết anh không được? Hay là em hỏi Chỉ Vận đi, anh rốt cục có được không?" Dương Minh cười cười nói.
"Ghê tởm. suốt ngày chỉ biết nghĩ bậy!" Trần Mộng Nghiên bây giờ cũng đã hiểu Dương Minh đang muốn ám chỉ cái gì.
Trong giây lát, sân khấu đổi nhạc, từ giai điệu sống động chuyển tông qua thành giai điệu du dương mà êm tai, còn giọng ca trong suốt thuần mỹ của Thư Nhã cũng cất lên.
.
.
.
Bài hát này, chính là bài hát dùng để quảng cáo cho công ty Lưu Duy Sơn [kỉ niệm của chúng ta]
Đây là một ca khúc quen thuộc, cho nên ngay lập tức làm khuấy động mọi người lên, nhóm người hâm mộ Thư Nhã lập tức kích động quơ gậy huỳnh quang trong tay, hình ảnh, băng rôn này nọ, vỗ tay, la hét um sùm.
Khi bài hát kết thúc, ngọn đèn màu bạc nhạt màu dần, rồi bắt đầu trở nên sáng sủa hơn một chút.
"Xin chào các bạn Tùng Giang, cùng với tất cả mọi người từ khắp nơi, xin chào!" Thư Nhã mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó nói: "Hôm nay, buổi trình diễn hôm nay của mình, có thể nói là một ngày vô cùng có kỉ niệm với mình, hy vọng mọi người nhớ mãi ngày này, là ngày kỉ niệm của chúng ta"
Thư Nhã vừa dứt lời, toàn bộ, có lẽ vậy, người nghe trên khán đài gào to lên, những người đến đây, phần lớn đều là những fan hâm mộ của Thư Nhã, có thể nói đây là một ngày vô cùng kỉ niệm!
Mặc dù không có mà múa lửa nóng bỏng, cũng không có động tác hấp dẫn, nhưng buổi trình diễn của Thư Nhã, luôn diễn ra trong bầu không khí cao trào, trong lòng những người mê âm nhạc, Thư Nhã chính là nữ thần của bọn họ.
"Thơ ấu, chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong đời. Không biết mọi người có nhớ rõ không, tình yêu ngây ngô thời thơ ấu ấy?" Thư Nhã dùng thứ âm thanh hoài niệm, nói: "Bài hát [tình yêu khi thơ ấu] này, chính là bài hát do mình tự viết lời, cũng là một bài hát mà mình vô cùng thích, mình muốn mời một bạn ở đây, cùng nhau chia xẻ về tình yêu thời thơ ấu của mình, mọi người có đồng ý không?"
"Đồng ý!" Cơ hồ tất cả mọi người cùng đáp một chữ, sau đó còn có rất nhiều âm thanh tình nguyện: "Tôi đồng ý, tôi đồng ý!"
"Sự nhiệt tình của mọi người mình hiểu, nhưng thời gian buổi diễn có hạn, cho nên mình chỉ có thể nhờ một người mê âm nhạc thôi" Thư Nhã nói.
"A." Tuy rằng cả đám người có chút thất vọng, nhưng mà Thư Nhã nói đúng, nếu muốn lao ra khỏi đám người để lên được đến sân khấu, thì quả thật cũng rất là lao lực.
Chẳng qua, cho dù là vậy, những tên thiếu gia ngồi ở hàng ghế đầu cũng lộ ra vẻ khát vọng, Thư Nhã nhẹ nhàng đi đến, hướng đến hàng ghế khách vip này.
Cũng may, những người ngồi ở đây vẫn còn có chút tố chất, không đến nổi đứng dậy túm lấy Thư Nhã, chẳng qua, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bên cạnh Thư Nhã có rất nhiều bảo vệ.
Thư Nhã có chút do dự nhìn mọi người, hai tay cầm lấy cái micro, trầm ngâm nói: "Tất cả mọi người đều nhiệt tình, mình rất khó có thể lựa chọn."
Cái loại hoạt động này, hình như trong tất cả các buổi trình diễn đều có, chẳng qua có cái thì ngẫu hứng, có cái thì được chuẩn bị trước. mà lần này của Thư Nhã, đại khái là ngẫu hứng, bởi vì Dương Minh chưa từng thấy cái kiểu dàn xếp nào như vậy.
Chẳng qua, choo dù có được dàn xếp trước, thì cũng không cần phải tuân thủ đúng quy tắc, nhân vật chính có thể tự do phát huy, cho nên Dương Minh cũng không cần phải quan trọng hóa vấn đề, nhưng mà, khi Thư Nhã đi đến hướng mình, Dương Minh mới tựa hồ cảm thấy hình như có cái gì đó không ổn.
Tiểu nha đầu này không phải muốn mời mình chứ? Không đợi Dương Minh suy nghĩ, Thư Nhã đã vươn tay ra, nói với Dương Minh: "Vị tiên sinh này."
"A?" Dương Minh ngạc nhiên nhìn Thư Nhã, cảm giác của mình đúng quá vậy sao? Tiểu nha đầu này quả nhiên là đến mời mình.
Chẳng qua, tuy rằng Dương Minh đã từng nghe ca khúc của Thư Nhã, nhưng kêu lên hát, chắc chắn là không được, đừng nói là không biết giai điệu, ngay cả lời ca cũng chẳng nhớ, làm sao mà lên được, đứng dậy hát chẳng phải là dọa người sao?
Dương Minh không thèm để ý, nhưng rất nhiều dùng ánh mắt hâm mộ đến mức gϊếŧ người để nhìn Dương Minh! Đều thầm nghĩ vận khí của Dương Minh rất tốt, p chẳng qua, cũng tự biết thân biết phận, ví dụ như tên thiếu gia ở Tùng Giang kia vậy, hắn cho rằng Thư Nhã đi mời Dương Minh, cũng bởi vì cha của Dương Minh là chủ tịch tập đoàn thôi!
"Ặc. thôi khỏi đi, tôi cảm thấy cơ hội này nên trao tặng cho người khác." Dương Minh do dự một chút liền xấu hổ từ chối.
Cái micro của Thư Nhã đã đưa đến cho Dương Minh, cho nên khi Dương Minh nói ra những lời này, người ở đây nhất thời bị chấn động, toàn bộ đều khó tin và khó hiểu nhìn Dương Minh!
Cơ hội tốt như vậy, người khác cầu còn không được, tại sao tên này lại từ chối? Có phải là bị bệnh không?
Thư Nhã nghe Dương Minh nói xong, cũng sửng sốt, sắc mặt lập tức trắng bệch lại, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mà Dương Minh lại từ chối mình! Điều này làm cho lòng tự trọng của Thư Nhã bị tổn thương nghiêm trọng, Thư Nhã thì không sao, nhưng người này là Dương Minh, là người mà nàng yêu nhất!
Mấy ngày nay Thư Nhã trái lo phải nghĩ, khó khăn lắm mới nghĩ ra được cơ hội cùng hát đôi với Dương Minh, hưng phấn đến nổi ngủ không được, nhưng lại bị Dương Minh vô tình từ chối! Làm sao mà nàng không khó chịu được?