Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 734: Lại thấy quỷ A Phúc

"Thiên Thượng Nhân Gian?" Dương Minh ngạc nhiên nói: "Trở về Thiên Thượng Nhân Gian làm gì?"

Trần Mộng Nghiên vẫn không trả lời, bên ngoài cửa xe truyền đến những tiếng còi xe cảnh sát dồn dập, mấy chiếc xe cảnh sát lao đi như điên.

"Hôm nay chú Trần có hành động lớn à?" Dương Minh kì quái nhìn mấy chiếc xe cảnh sát, hỏi.

"Không biết, hình như cha em có nhiệm vụ. chuyện này, ông sẽ nói với em sao?" Vốn bầu không khí trong xe vừa mới tốt lại, có vẻ bình yên, thì lại bị câu hỏi ngu ngốc của Dương Minh phá hủy, làm cho Trần Mộng Nghiên tức giận.

"À. ra thế" Dương Minh cũng không quan tâm nữa, khởi động xe, sau đó hỏi: "Vừa rồi em nói chúng ta đi Thiên Thượng Nhân Gian phải không? Đến đó làm gì?"

." Trần Mộng Nghiên còn chưa trả lời, thì điện thoại vang lên, Trần Mộng Nghiên cầm lên nhìn, rồi quay sang kêu Dương Minh im lặng, sau đó nghe dt: "Alo. mẹ, có chuyện gì sao?"

Không biết bên kia nói gì, mà đột nhiên sắc mặt của Trần Mộng Nghiên thay đổi, liền nói: "Mẹ. mẹ nói cái gì. được, con biết rồi, con qua ngay."

"Sao thế?" Dương Minh cảm thấy khác thường, chờ Trần Mộng Nghiên cúp điện thoại, liền hỏi.

"Cha em mới vừa bị đυ.ng xe. đang ở bệnh viện nhân dân số một." Ngữ điệu của Trần Mộng Nghiên lại một lần nữa thay đổi, lần này mang theo vẻ hoảng sợ sắp khóc.

"Cái gì? Em nói chú Trần bị đυ.ng xe?" Dương Minh nghe xong, cũng cả kinh: "Có nguy hiểm không?"

"Không rõ lắm. mẹ em cũng đang đến, chúng ta đi nhanh đi." Trần Mộng Nghiên vội nói.

"Được" Dương Minh liền quay đầu xe lại, phóng như bay đến hướng bệnh viện nhân dân.

Dọc đường đi, Trần Mộng Nghiên cắn chặt môi, cúi đầu, không ngừng nhìn thời gian trên điện thoại di động, nhưng mà, nàng cũng không mở miệng thúc giục Dương Minh, nàng cũng không muốn Dương Minh gặp tai nạn.

Chẳng qua, Dương Minh muốn gặp tai nạn cũng rất là khó, tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng Dương Minh liếc mắt một cái là có thể thấy rõ phía trước như thế nào, vô luận là ngã ba ngã tư hay đường nhỏ gì, có chuyện gì thì Dương Minh cũng đã nhìn thấy trước để chuẩn bị.

Khi chạy đến bệnh viện nhân dân, liền thấy dưới sân có mấy chiếc xe cảnh sát đang chiếu đèn, hiển nhiên đây chính là những chiếc xe khi nãy mà Dương Minh nhìn thấy.

Vài người nơi này, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đều biết, trong đó có cả vị cảnh sát họ Thái lần trước gặp tạ cửa khu nhà Trần Mộng Nghiên, còn có một đội phó, Dương Minh cũng đã gặp, họ Lý.

Dương Minh phóng xe đến, rồi dừng lại cạnh các xe cảnh sát, hiển nhiên là làm cho Thái cảnh quan và Lý đội phó chú ý, thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên xuống xe, liền chạy tới nói: "Mộng Nghiên, Tiểu Dương, các con tới rồi."

"Chú Thái, cha con thế nào?" Trần Mộng Nghiên sau khi xuống xe, vội vàng hỏi.

"Chưa rõ lắm, vừa mới vào phòng giải phẫu, Hạ đội phó đang ở phía trước" Thái cảnh quan lắc đầu nói: "Chẳng qua, con đừng quá khẩn trương, hẳn là không sao đâu, lần trước Trần đội trưởng bắt cướp, bị thương còn nặng hơn vậy mà vẫn khỏe như trâu"

Hạ đội phó ở đây tức là đang nói về Hạ Tuyết, tuy rằng tuổi của Hạ Tuyết còn nhỏ, như vì đã lên làm đến chức đội phó, cho nên Thái cảnh quan vẫn phải cung kính một chút.

Đối với việc Hạ Tuyết lên chức, Dương Minh cũng có vẻ khó hiểu, tuy rằng Hạ Tuyết đã lập được công lớn trong vụ án buôn lậu của Vương Tích PHạm, nhưng mà, tuổi thật sự còn quá trẻ, theo lý thuyết, ghi công và trao quân hàm là được rồi, nhưng lại đặc biệt nhắc lên làm đội phó, điều này làm cho Dương Minh không thể không hoài nghi sau lưng của Hạ Tuyết, có phải có bối cảnh gì đó hay không. Chẳng qua, nói đi thì phải nói lại, cho dù sau lưng có bối cảnh lớn, nhưng bản thân không có năng lực thì cũng như không, chỉ là, công lao này của Hạ Tuyết hình như.

Không lâu sau, một chiếc Toyota 47 cũng đến, mẹ của Trần Mộng Nghiên cũng từ trên xe bước xuống, cùng với bà còn có Vương cục trưởng của cục cảnh sát.

Vương cục trưởng, Dương Minh cũng có chút ấn tượng, chính là bạn học cũ của Lý hiệu trưởng trường trung học của mình. Trong lúc vô tình đã từng gặp một lần, bây giờ nhân viên trong đơn vị, trong lúc chấp hành nhiệm vụ bị tai nạn, đương nhiên là phải đến nhìn.

Xem ra, ông đến đón Trần mẫu, rồi cùng nhau đến đây, đi theo còn có cả một vị phó cục trưởng nữa, và trên mặt ai cũng đầy lo lắng.

Trần Mộng Nghiên thấy mẹ đến, lập tức nhào vào lòng ngực cửa mẹ. Vốn, nàng muốn ôm Dương Minh, nhưng ở đây rất nhiều người quen, hơn nữa đều là đồng nghiệp của cha, Trần Mộng Nghiên làm sao mà không biết xấu hổ?

"Mẹ." Trần Mộng Nghiên ôm chặt Trần mâu, tuy rằng bà cũng rất lo lắng cho an nguy của Trần Phi, nhưng dù sao cũng là người lớn hơn nữa cũng là quản lý rồi, nên ít nhiều gì cũng bình tĩnh hơn, vì thế an ủi nói: "Mộng Nghiên, đừng sợ, không sao đâu, có mẹ đây"

Trần mẫu nhìn thấy Dương Minh, liền gật đầu với hắn, nói: "Tiểu Dương, đã làm phiền con"

Dương Minh lắc đầu: "Dì quá khách khí rồi, quan hệ của con và Mộng Nghiên, còn có gì gọi là phiền sao? Con nên đến mới đúng"

Vừa nói xong, một bác sĩ đi ra, nói với đám người: "Vị nào ở đây là người nhà của Trần Phi, tới đây một chút"

Trần mẫu nghe xong, vội vàng cùng Trần Mộng Nghiên đi tới, Dương Minh và những người khác theo ở phía sau.

"Bác sĩ, tôi là vợ của Trần Phi, xin hỏi anh ấy thế nào?" Trần mẫu bình tĩnh hỏi.

"Trần Phi không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà, chân phải bị gãy xương, cần phải mổ ngay, mời bà đến kí tên" Bác sĩ nói.

Nghe thấy Trần Phi không gặp nguy hiểm đến tính mạng, mọi người đều yên tâm, chẳng qua, Trần mẫu nghe nói chồng bị gãy xương chân, không khỏi lo lắng hỏi: "Bác sĩ, chân của anh ấy, về sau. có vấn đề không?"

"Sau khi hồi phục xong, đi lại bình thường đều không có vấn đề, nhưng muốn tham gia chạy vận động là không thể" Bác sĩ giải thích: "Còn nữa, khi trời mưa, sẽ bị đau chân" " Vậy là tốt rồi" Vương cục trưởng nghe xong liền nói, sợ Trần mẫu lo lắng, vội khuyên: "Trần Phi tuổi cũng không nhỏ, về sau nên làm chỉ huy và dự trù công tác, còn những việc chạy chân thì để cho người trẻ tuổi đi làm!"

Trần mẫu cũng biết, đây là vạn hạnh trong bất hạnh, cho dù thật sự bị què, cũng tốt hơn là mất mạng rồi. Vì thế cùng mọi người đi vào trong bệnh viện chờ.

Trần Mộng Nghiên nghe thấy cha không gặp nguy hiểm tính mạng, cũng yên tâm hơn.

Vương cục trưởng và Lý đội phó đi đăng ký, bởi vì đang chấp hành nhiệm vụ mà xảy ra tai nạn giao thông, thuộc loại tai nạn lao động, cho nên cục sẽ trả toàn bộ viện phí.

Mọi người ngồi nghỉ ngơi một chút, lát sau, một người thanh niên còn trẻ tuổi đi đến, trên đầu còn quấn băng gạc, nhin Vương cục trưởng, ngượng ngùng nói: "Vương cục trưởng. tôi."

"Được rồi, chuyện như vậy, không ai muốn, cậu kể lại tình huống khi nãy đi!" Vương cục trưởng phất tay nói: "Tiểu Triệu, tay lái của cậu vững chắc lắm mà, lần này rốt cục là thế nào?"

Tiểu Triệu là lái xe của Trần Phi, hắn bị thương không nặng, chỉ chấn thương đầu, va đập nhẹ, không trở ngại gì, nhưng làm cho Trần Phi bị gãy xương, hắn cũng áy náy.

"Vương cục trưởng. tôi thấy quỷ." Tiểu Triệu cẩn thận nói.

"Cái gì?" Vương cục trưởng sửng sốt, sau đó nhíu mày, lập tức quát: "Tiểu Triệu, cậu nói loạn cái gì vậy? Quỷ cái gì? Trên đời này ở đâu có quỷ?"

"Vương cục trưởng. tôi biết ngài khẳng định không tin, nhưng tôi quả thật đã gặp quỷ. một cái xác không đầu đứng giữa đường. còn chạy về hướng tôi." Tiểu Triệu nói đến đây, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.

Nhưng Vương cục trưởng làm sao mà tin chuyện quỷ thần? Hơn nửa đời người làm cảnh sát, tiếp xúc với không ít người chết, làm sao mà tin nổi lời nói của tiểu Triệu?

"Tiểu Triệu, cậu có uống rượu không? Cậu mê sảng nói bậy gì đấy?" Vương cục trưởng không nhịn được nửa, quát: "Người trẻ tuổi phạm sai lầm, chủ động thừa nhận là tốt rồi, không ai trách cậu! Nói cậu ngẫu nhiên thất thần, không cẩn thận gây ra tai nạn, chúng tôi không phải là không hiểu, nhưng lý do của cậu quá hoang đường rồi"

"Vương cục trưởng. tôi thật sự nhìn thấy. tôi không lừa ông."

"Cậu." Vương cục trưởng bị hắn làm cho giận tím mặt, chỉ vào mặt hắn mà thân thể run rẩy cả lên.

"Vương cục trưởng, đừng nóng giận, tiểu Triệu có thể là bị giật mình quá độ, bây giờ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo." Lý đội phó vội vàng khuyên giải.

"Được rồi!" Vương cục trưởng phất tay nói: "Đưa hắn về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đến cục sẽ báo cáo tình huống sau"

Nhìn miếng băng gạc trên đầu của tiểu Triệu, Vương cục trưởng cũng không nói gì hơn, có lẽ Lý đội phó nói đúng, tiểu Triệu bị giật mình quá độ, đầu còn bị thương, cho nên không tỉnh táo lắm.

"Khoan đã!" Lúc này, Hạ Tuyết vừa bước vào, nghe Tiểu Triệu nói như vậy, vội vàng nói: "Tiểu Triệu, cậu nói cậu gặp quỷ? Cậu xác định?"

"Hạ Tuyết, cô là một cảnh sát, tại sao có thể tin tưởng chuyện quỷ thần chứ?" Vương cục trưởng nói.

"Không phả, Vương cục trưởng, ngài đã quên trước kia có hai người nước ngoài gặp tai nạn xe, bên pháp y nói rằng, hai người này trước khi chết cũng đã giật mình quá độ." Hạ Tuyết nhắc nhở.

"Ý của cô là, hai người nước ngoài kia cũng thấy quỷ." Vương cục trưởng nói được một nửa, liền đột nhiên nói: "Tôi hiểu rồi, ý của cô là, có người giả quỷ hù người khác phải không?"

Hạ Tuyết gật đầu, gần đây nàng phụ trách vụ án ma quái trong ngay cái bệnh viện này, cho nên rất mẫn cảm với loại chuyện này. Mà Vương cục trưởng cũng nghĩ đến vụ án mà Hạ Tuyết đang theo, cho nên mới nói vậy.

"Chẳng qua, người này giả quỷ đứng giữa đường, không sợ bị xe đυ.ng sao? Cái này hình như không rõ ràng?" Vương cục trưởng lập tức phủ định ý tưởng này.

"Có lẽ tinh thần của người này không bình thường cũng không chừng" Hạ Tuyết nói, giả quỷ hù dọa người khác, nhất định là người có tâm lý không bình thường.

"Được rồi, cô đã hoài nghi, thì phụ trách chuyện này đi" Vương cục trưởng hiển nhiên là không đồng ý với suy đoán của Hạ Tuyết, nhưng nếu Hạ Tuyết đang phụ trách vụ án này, vậy thì cứ để cho nàng điều tra.

"Chẳng qua nhất định phải kín đáo, thân phận của Germa rất đặc biệt, không thể để lộ." Vương cục trưởng nhỏ giọng dặn, âm thanh chỉ đủ cho Hạ Tuyết nghe, những người khác đều không nghe được, nhưng mà, cũng chẳng ai muốn đi nghe cả, dù sao cũng là công tác, có vài nhiệm vụ phải bí mật chấp hành.

Chẳng qua, Dương Minh vẫn chú ý đến bên Vương cục trưởng, tuy rằng không nghe được ông ta nói gì, nhưng mà, lại nhìn thấy cái môi của ông ta phát âm rất rõ ràng.

Hai người nước ngoài? Germa? Trong lòng Dương Minh vừa động, hai tên này chết vì tai nạn xe cộ? Hèn chi mấy bữa nay không thấy người đâu.

Theo lý thuyết, Germa và Ersi gặp tai nạn xe cộ, chuyện lớn như vậy, phải đăng báo chí. Nhưng khi cảnh sát kiểm tra đối chi thân phận của hai người, phát hiện ra Germa lại phần tử khủng bố bị interpol truy nã.

Tên này trước kia là lính đánh thuê ở châu Phi, tham gia nhiều vụ khủng bố. Germa không phải là tên thật của hắn, chỉ là thân phận giả sau khi hắn rời khỏi đoàn lính đánh thuê thôi.

Cho nên, loại chuyện này đề cập đến bí mật gì đó, không thể tùy tiện công khai, cho nên, báo chí cũng không có đưa tin.

Tuy rằng Dương Minh không rõ chuyện lắm, chẳng qua, thấy Vương cục trưởng đã hạ giọng, hơn nữa việc này không đăng báo, cũng biết rằng đây nhất định không thích hợp để công khai, vì thế cũng không mở miệng hỏi.

Vương cục trưởng kêu Hạ Tuyết lái xe đưa Tiểu Triệu về, thuận tiện hỏi chuyện gặp quỷ. Nếu Trần Phi đã không có chuyện gì, thì Vương cục trưởng và những lãnh đạo khác đều qua chào hỏi an ủi vài câu rồi rời đi.

Mọi người rời đi, chỉ còn lại Trần Mẫu, Dương Minh và cùng mấy người trong đội của Trần Phi.

"Dương Minh, con đưa tiểu Nghiên về nhà trước đi." Trần mẫu nói: "Dì ở đây được rồi, các con có ở lại cũng không có tác dụng gì đâu"

"Mẹ. con muốn ở đây với cha" Trần Mộng Nghiên không chịu, nói.

"Nghe lời đi, Tiểu Nghiên, cha của con được tiêm thuốc mê rồi, tối nay sẽ không tỉnh lại đâu!" Trần mẫu nói: "Con về nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai làm đồ ăn cho cha con!"

"Vậy. được rồi." Trần Mộng Nghiên cũng hiểu mẹ nói đúng, chẳng qua, vẫn còn chút luyến tiếc, nói: "Vậy. nếu cha tỉnh lại, mặc kệ là trễ thế nào, mẹ cũng phải gọi điện cho con nha"

"Được rồi. các con đi trước đi, mẹ ở đây đoực rồi, lão Thái và lão Lý cũng ở đây."

Vương cục trưởng là lãnh đạo của Trần Phi, đến đây thăm đã là tốt rồi, không có khả năng ở lại được, nhưng Lý đội phó và lão Thái đều là nhân viên dưới tay của Trần Phi, cho nên ở lại cũng là bình thường.

"Vậy dì Trần, dì cũng nghỉ sớm đi" Dương Minh lễ phép nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ngày mai phải thông báo cho cha mẹ biết chuyện này, cha mẹ của mình và cha mẹ của Trần Mộng Nghiên đã gặp mặt, người hai nhà cơ bản đã chấp nhận chuyện của mình và Trần Mộng Nghiên, cho nên, cha mẹ của mình đến đây cũng phải.

"Ừ, dì biết rồi, con chạy chậm một chút, chú ý an toàn" Trần mẫu dặn dò.

"Dì yên tâm" Dương Minh gật đầu nói.

Ra khỏi bệnh viện với Trần Mộng Nghiên, tuy rằng nàng vẫn còn chút lo lắng, nhưng vẻ mặt đã tốt hơn trước kia rất nhiều.

"Cũng may chú Trần không có chuyện gì" Dương Minh cười nói: "Đây xem như là kết quả tốt nhất rồi"

"Cũng đúng, gãy chân thì chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt" Trần Mộng Nghiên nói: "Đúng lúc cha em bình thường làm việc không có ngày nghỉ, coi như là nghỉ ngơi vậy"

"Em nghĩ như vậy là tốt rồi" Dương Minh và Trần Mộng Nghiên cùng nhau lên xe, rồi chạy về hướng nhà Trần Mộng Nghiên.

Tâm tình của mn vẫn không tốt lắm, cho nên Dương Minh không muốn chọc ghẹo nàng.

"Gần đây có lên mạng không?" Dương Minh hỏi.

"Không có. gần đây anh bận chuyện của công ty, lại không lên mạng, em cũng không có bạn bè gì trên đó" Trần Mộng Nghiên nói.

"À, đúng rồi, ngày đó anh nhìn thấy status của Trương Tân, thấy đặc biệt khôi hài"

"Status gì?" Trần Mộng Nghiên thuận miệng hỏi: "Sao em không thấy?" Vì trong Yahoo của Trần Mộng Nghiên cũng có nick của Trương Tân.

"Có lẽ em không chú ý" Dương Minh nói: "Hắn viết là: Bình sinh mềnh bội phục nhất là Hứa Tiên."

Nói đến đây, Dương Minh dừng lại, làm cho Trần Mộng Nghiên buồn bực nói: "Hứa Tiên trong truyện Bạch Xà? Hắn bội phục Hứa Tiên làm gì?"

"Còn chưa nói xong mà, hắn nói: Bình sinh mềnh bội phục nhất là Hứa Tiên, bởi vì hắn dám phang cả rắn" Dương Minh nghiêm trang nói.

"Hả?" Trần Mộng Nghiên sửng sốt, lập tức có phản ứng, cố nén cười, trừng mắt nhìn Dương Minh nói: "Anh thật ghê tởm"

"Là hắn nói, anh chỉ thuật lại mà thôi." Dương Minh làm ra vẻ vô tội nói.

"Vậy anh không thể đổi lại từ nào cho nó văn nhã một chút sao, ví dụ như hắn có một người bạn gái là rắn." Trần Mộng Nghiên trách.

"Ý này không giống." Dương Minh cười nói.

"Sao không giống. ai nói bạn gái thì nhất định phải cái kia." Trần Mộng Nghiên đỏ mặt cãi lại, xem như tạm thời quên lo lắng trong lòng.

Cái kia. nhìn bộ dáng của Trần Mộng Nghiên, trong lòng Dương Minh vừa động, vừa rồi, nàng muốn đi Thiên Thượng Nhân Gian? Chẳng lẽ là muốn cùng mình. Dương Minh không xác định, chẳng qua, liên tưởng đến thái độ của Trần Mộng Nghiên, tám phần là như vậy.

Nhưng mà, bây giờ Trần Phi có chuyện, Dương Minh cũng không tiện hỏi lại.

"Đúng rồi, ngày mốt là buổi diễn của Thư Nhã, em có đi không?" Dương Minh thay đổi đề tài.

"Em không biết. nhìn xem vết thương của cha thế nào. nếu không, anh và Lâm Chỉ Vận cùng đi đi." Trần Mộng Nghiên lắc đầu nói.

"Muốn đi thì cả ba cùng đi, nếu em không đi, thì anh đi làm gì?" Dương Minh vốn muốn cùng đi riêng với Lâm Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên, nhưng bây giờ, hai nàng đã hòa hợp với nhau, nên cũng không cần phải chia ra đi riêng nữa, như vậy là không đẹp.

"Không chịu đâu. ba người. xấu hổ lắm." Trần Mộng Nghiên không đồng ý.

"Đến lúc đó rồi tính" Xe dừng lại dưới lầu của nhà Trần Mộng Nghiên, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên cùng xuống xe, nói: "Anh đưa em lên lầu"

"Dạ." Trần Mộng Nghiên gật đầu, trễ như vậy rồi, mà trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi.

Đi đến cửa nhà Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên đang lấy chìa khóa ra mở cửa, liền có một người đàn ông từ trên cầu thang lao xuống, dọa cho Trần Mộng Nghiên và Dương Minh nhảy dựng lên. Vừa rồi, Dương Minh cũng không chú ý đến bên trong, cho nên cũng không dùng dị năng để tra xét.

"A!" Trần Mộng Nghiên kêu lên, chìa khóa trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

"Ai đó!" Dương Minh quát, vì hành vi của người này rất quỷ dị, từ trên cầu thang lao xuống, cũng không trực tiếp chạy xuống, mà dừng lại trước mặt của mình và Trần Mộng Nghiên không xa.

Người này bị Dương Minh quát một tiếng làm cho sửng sờ, sau một lúc mới hỏi: "Cậu là ai?"

"Tôi là ai?" Dương Minh thiếu chút nữa đã nổi điên lên, đứng ra hù người, còn hỏi tôi là ai?

"Con là Trần Mộng Nghiên sao?" Người này không đợi Dương Minh trả lời, đã quay đầu nhìn về hướng Trần Mộng Nghiên.

"Ông là?" Trần Mộng Nghiên cũng nghi hoặc nhíu mày, nàng có vẻ không nhận ra người này, nhưng lại cảm thấy quen mắt.

"Chú là chú hai của con đây, con quên rồi sao? Chú đã từng ôm con khi con còn nhỏ." Người nọ nhếch miệng cười, để lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn.

"Chú hai?" Trần Mộng Nghiên lúc này mới cẩn thận đánh giá lại người này, tựa hồ đúng là chú hai của mình! Ở trong album hình của mẹ đã từng nhìn thấy người này!

Chẳng qua, lúc Trần Mộng Nghiên còn rất nhỏ, cha mẹ còn làm việc chức thấp, thì chú ý bởi vì tham ô số tiền lớn cho nên bị đi tù, nói là số tiền lớn, thật ra chỉ có hai vạn đồng, bây giờ thì không tính là gì, nhưng ở những năm 90, không mấy người có được cả. Hai vạn này quả thật là một con số khổng lồ, cũng may là hoàn trả lại, bằng không nhất định là tử hình rồi.

"Là chú. là chú." Người nọ nghĩ rằng Trần Mộng Nghiên đã nhận ra mình, vội vàng gật đầu.

Dương Minh đứng bên cạnh, vô cùng cảnh giác nhìn người này, hiển nhiên, Trần Mộng Nghiên cũng không phải quen thuộc với người này lắm, cho nên, nếu người này dám làm ra chuyện gì bất lợi với Trần Mộng Nghiên, Dương Minh lập tức bùng nổ ngay.

"Chú tìm con. làm gì?" Trần Mộng Nghiên vẫn cảnh giác hỏi, len lén cất cái chìa khóa trong tay đi, nhích lại hướng Dương Minh.

"Tiểu tử này là bạn trai của con sao? Bộ dáng tuấn tú lịch sự, không tồi, không tồi." Người nọ quay đầu sang khen Dương Minh.

Dương Minh cũng nhíu mày, sau đó nói: "Vị tiên sinh này, rốt cục ông có chuyện gì? Cho dù ông là chú hai của Trần Mộng Nghiên, vậy ông có cái gì chứng minh thân phận?"

Người nó sửng sốt, trong mắt lập tức xuất hiện một tia hờn giận, chẳng qua nháy mắt đã biến mất, chuyển sang vẻ thản nhiên cười, nói: "Cậu xem, tôi thật đã quên. Quả thật, nhiều năm không gặp, ai cũng sẽ hoài nghi thôi. tôi mới ra tù, đây là thư phóng thích của tôi."

Nói xong, liền lấy trong túi áo ra một tờ giấy đưa cho Trần Mộng Nghiên.

Trần Mộng Nghiên cầm lấy tờ giấy, cẩn thận đọc, quả nhiên là thư phóng thích, bên trong còn có viết tên của chú hai mình, Trần Đại Tráng, và ngày phóng thích là ngày hôm nay.

Dương Minh nhìn lướt qua bên trong thưa, ảnh chụp quả thật đúng là người này, chẳng qua, trong lòng Dương Minh vẫn có cảnh giác, người này vừa mới được thả, sao không về nhà, đến tìm gia đình Trần Mộng Nghiên làm gì?

Chẳng lẽ đến tìm Trần Phi gây phiền toái? Vụ án của ông ta là do Trần Phi điều tra? Chẳng qua, khi Dương Minh nhìn thấy ngày tuyên phạt, liền phủ định cái ý tưởng này.

Khi đó, Trần Phi vừa mới tham gia công tác, lúc nói chuyện phiếm với cha mình đã nhắc đến, lúc ấy chỉ là người chạy việc trong cục, còn chưa được làm mấy vụ hình sự này đâu.

Hơn nữa, loại vụ án tham ô kiểu như vậy, càng không có quan hệ với Trần Phi.

Dương Minh vẫn chưa xác định được ý đồ thật sự của Trần Đại Tráng, cho nên vẫn lạnh lùng nhìn ông ta.

Thấy Trần Mộng Nghiên không nói gì, Trần Đại Tranh còn tưởng rằng nàng ta cũng hoài nghi thân phận của mình, cho nên càng tức giận Dương Minh hơn. Bởi vì vừa rồi Dương Minh nghi ngờ, làm cho Trần Đại Tranh đã tức giận rồi, đây là chuyện nhà của người ta, tiểu tử nhà ngươi quản cái gì?

Chẳng qua, bây giờ dù sao cũng đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, đành nói: "Mộng Nghiên, con hoài nghi thân phận của chú sao? Đây là chứng minh của chú, còn nữa, năm đó cha và mẹ con kết hôn, có chụp ảnh với ông bà, con xem, đây là chú.tấm ảnh này là thật đấy"

Lúc Trần Mộng Nghiên nhìn thấy bức thư phóng thích, đã không còn hoài nghi thân phận của Trần Đại Tranh, khi nhìn thấy bức ảnh kết hôn của cha mẹ, càng thêm xác định được người trước mắt chính là người chú đã ở trong tù.

Trần Mộng Nghiên nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Chú hai, chú đến kiếm cha con?"

"Ừ. nhưng mà. tìm ai cũng giống nhau, tìm con cũng được." Trần Đại Tranh vội gật đầu nói.

"Tìm con? Tìm con làm gì?" Trần Mộng Nghiên khó hiểu, lúc mình mới một tuổi, chú hai đã bị bắt vào tù. Từ đó về sau vẫn không có liên hệ, nếu nói tìm cha, thì còn có thể, nhưng mà tìm mình, hình như là không thể.

"Cái này. chú vừa mới ra tù, không có chổ đi. Trong tay lại không có tiền." Trước kia địa vị của Trần Đại Tranh không thấp, cũng thuộc loại nhân vật hô mưa gọi gió, bằng không cũng sẽ không có cơ hội tham ô nhiều tiền như vậy. Nhưng mà, bước ra khỏi tù, nhuệ khí và ngạo khí trước kia đã không còn. Tuy nói rằng vẫn còn chút cốt khí, nhưng vì sinh tồn, cũng không khỏi cúi đầu trước cháu họ của mình.

Suy nghĩ nửa ngày, Dương Minh cuối cùng đã hiểu rõ. Người đàn ông này đến vay tiền! Liền lên tiếng nói: "Chú vừa mới ra tù, hẳn là nên về nhà mới đúng, chú Trần và dì không có ở nhà. hôm khác chú lại đến nhá"

Dương Minh biết Trần Mộng Nghiên không phải loại người thích cự tuyệt người khác, vì thế vai trò ác nhân cũng chỉ có thể để hắn đảm nhận. Không phải Dương Minh là người không có nhân tính, nhưng mà, vấn đề mấu chốt là, chuyện này còn chưa rõ ràng, Trần Phi lại đang nằm bệnh viện, Trần Mộng Nghiên tự mình làm chủ cho vay tiền thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Trần Mộng Nghiên thật ra cũng muốn từ chối, mặc dù người trước mặt trên danh nghĩa là chú hai, nhưng cơ bản là không có quan hệ huyết thng. Cha mẹ mình là từ Trần gia thôn mà ra, người nhân ở đó cơ bản là ai cũng họ Trần. Nếu nói về thân thích, thì nhà nào cũng có dây mơ rễ má với nhau, Trần Đại Tranh này không biết là chú hai từ chổ nào nữa.

"Cậu." Trần Đại Tranh tức giận, vốn định nói là cậu có quan hệ gì, nhưng cố nén lại không nói ra. Nếu không phải rơi vào đường cùng, Trần Đại Tranh cũng sẽ không chạy đi vay tiền, vất vả ổn định lại tâm tình, Trần Đại Tranh nói: "Vợ của chú đã ly hôn với chú, mang theo đứa nhỏ sống với người khác. bây giờ chú không còn chổ nào để đi. cháu họ, cho chú hai mượn chút tiền, ngày sau chú hai tìm được việc, nhất định sẽ trả lại cho."

"Cái này." Trần Mộng Nghiên vốn là người có lòng tốt, nghe Trần Đại Tranh kể về cuộc đời của mình đáng thương như vậy, lập tức động lòng trắc ẩn.

Dương Minh cũng nhíu mày, người này không giống như đang nói dối, theo ngữ khí và biểu tình của ông ta, tựa hồ như bất đắc dĩ mới làm như vậy.

"Cần bao nhiêu?" Dương Minh hỏi.

"A?" Trần Đại Tranh ngạc nhiên, vừa rồi chính Dương Minh là người mãnh liệt phản đối việc này, bây giờ cũng chính Dương Minh mở miệng hỏi cần bao nhiêu tiền, điều này làm cho Trần Đại Tranh không phản ứng kịp, một hồi lâu sau mới nói ;" Ba.ba trăm. được không?"

Trần Đại Tranh ngày đầu tiên ra tù, đi ra ngoài mới phát hiện ra, thế giới bên ngòi đã thay đổi rất nhiều, nhất là giá cả, đắt khủng khϊếp so với trước kia. Trước kia ba cắc có thể mua được một chén đậu hũ, bây giờ cần đến hai đồng, trước kia năm cắc là có thể mua được ba cái bánh bao, nhưng bây giờ đến tám đồng.

Cho nên, tiêu chuẩn thấp nhất cho mỗi bữa cơm của Trần Đại Tranh là ba đồng, một ngày sẽ là mười đồn, Trần Đại Tranh tính toán, cho dù buổi tối ngủ ở nhà ga hay là trạm vận chuyển hành khách, thì một tháng cũng cần ba trăm đồng.

Ba trăm? Dương Minh sửng sốt, còn tưởng rằng ông ta sẽ đòi hỏi đến mấy vạn đồng, không ngờ chỉ cần ba trăm. Xem ra thật sự không còn cách nào mới đến vay tiền.

Dương Minh rút bóp ra, lấy một ngàn đồng ra, đưa cho Trần Đại Tranh, nói: "Cầm đi, thuê một phòng ở rẻ rẻ một chút, sau đó tìm một việc làm"

Trần Đại Tranh nhìn tờ tiền trong tay của Dương Minh, ngẩn ngơ, không ngờ bạn trai của cháu gái lại hào phóng như vậy, ra tay là một ngàn đồng! Phải biết rằng năm đó bởi vì mình tham ô có hai vạn, mà bị phán hai mươi năm, có thể ra sớm cũng bởi vì lao động tốt, cho nên giảm hình phạt xuống. Đương nhiên, cũng có duyên cớ của Trần Phi ở đây. Lúc Trần Phi lên làm chức cao, thì bên giám ngục cũng chiếu cố Trần Đại Tranh tốt hơn.

"Cảm ơn, cảm ơn." Trần Đại Tranh vội nói không ngừng.

"Bọn con chỉ có thể giúp chú một lần, không giúp chú được cả đời, về sua, phải dựa vào chính chú" Dương Minh khoát tay nói: "Số tiền này không cần trả vội, bây giờ chính sách đã tốt hơn trước kia rất nhiều, chú có thể bỏ chút vốn ra mua bán, ở chợ đêm bày một vỉa hè."

"Được, chú nhất định sẽ cố gắng, không gây phiền toái thêm cho người khác." Trần Đại Tranh gật đầu, thấy tuổi của Dương Minh không lớn nhưng nói chuyện lại vô cùng có đạo lý. Ấn tượng không tốt trước kia cũng biến mất.

Trần Đại Tranh đi rồi, Trần Mộng Nghiên mới lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó cùng Dương Minh vào phòng.

"Dương Minh, chuyện này đừng nói cho mẹ em biết, để tránh bị phân tâm." Trần Mộng Nghiên do dự một chút rồi lên tiếng.

Nàng cũng không biết việc Dương Minh cho Trần Đại Tranh mượn tiền là nên hay không nên. Vì thế tạm thời không muốn nói cùng người nhà.

"Chuyện nhỏ mà, không sao cả" Dương Minh cười cười, cũng không để ý một ngàn đồng ka. Chủ yếu là về sau Trần Đại Tranh có thể đi đúng đường. Vốn tưởng rằng chuyện của Trần Đại Tranh như vậy là hết, nhưng không ngờ rằng, về sau lại có thể gặp lại, nhưng sau này để sau này tính.

"Dạ." Trần Mộng Nghiên gật đầu, nhìn căn nhà trống trải, bỗng trở nên im lặng.

"Anh về trước đây, em cố nghỉ ngơi đi, sáng mai anh đến đón em." Dương Minh nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm, vì thế nói.

"A." Trần Mộng Nghiên đứng dậy, nhìn Dương Minh hỏi: "Anh. có thể.đừng đi được không?"

"Đừng đi?" Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên, hay là, đây chính là ám hiệu? Chẳng qua, trong nhà Trần Mộng Nghiên đang xảy ra chuyện, nàng có tâm tư sao?

Thấy ánh mắt mờ ám của Dương Minh, Trần Mộng Nghiên đỏ mặt giải thích: "Chỉ là. đơn thuần nghỉ ngơi cùng với em thôi. anh đừng nghĩ bậy."

"Haha. anh không có nghĩ bậy" Dương Minh lắc đầu, nghiêm mặt nói.

Hạ Tuyết lái xe, nhìn nhìn tiểu Triệu bên cạnh, sắc mặt vẫn trắng bệch, Hạ Tuyết cũng không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng tiểu Triệu không phải là một cảnh sát chính thức, chỉ là một tài xế lái xe mà thôi.

"Tiểu Triệu, cái cậu thấy không phải là quỷ, mà có người cố ý giả quỷ" Hạ Tuyết an ủi.

"Chị Hạ, tuy rằng tôi cũng đã khuyên chính mình không nghĩ đến chuyện đó, nhưng quả thật khi ấy rất dọa người!" Tiểu Triệu hít vào một hơi, rồi nói: "Cái đó vừa không có đầu vừa không có nửa bên người."

Tiểu Triệu kể lại bộ dáng của" thứ ấy" một lần nữa, may là lá gan của Hạ Tuyết lớn, mà cũng bị dọa đến rùng người, vừa muốn mở miệng khuyên thì điện thoại vang lên.

Nhìn thoáng qua màn hình, là số của bên cảnh sát giao thông, là người trong ngành.

"Alo, Hạ Tuyết bên hình sự nghe"

"Hạ đội phó, tôi là Triệu Đông Hưng của đội giao thông bên thành Tây đây" Người trong điện thoại đáp.

"Triệu đội trưởng, tìm tôi có chuyện gì vậy?" Hạ Tuyết hỏi.

"Đường Sa Đồng bên thành Tây cũng xảy ra tai nạn giao thông." Triệu Đông Hưng nói.

"Tai nạn giao thông? Triệu đội trưởng, anh nói chuyện này với tôi làm gì?" Chuyên môn của Hạ Tuyết không phải là phụ trách tai nạn giao thông.

"Tình hình rất kì quái, có chút tương tự với vụ tai nạn của Trần đội trưởng." Triệu Đông ưng chần chờ một chút rồi nói: "Theo lời tài xế nói, hắn ta cũng thấy quỷ. tôi cảm thấy đây là vụ án hình sự."

"Cái gì?" Hạ Tuyết cả kinh, vội nói: "Anh chờ một chút, tôi lập tức qua ngay, đường Sa Đồng phải không?"

Cúp điện thoại, Hạ Tuyết vội vàng quay đầu xe, hướng về đường Sa Đồng thành Tây. Mà tiểu Triệu bên cạnh đã có chút kích động nói: "Chị Hạ, chị thấy chưa, em không có nói láo mà."

Buổi tối, trong xe lại rất im lặng, cho nên, khi nãy Triệu Đông Hưng nói gì, tiểu Triệu cũng nghe rõ ràng.

Hạ Tuyết gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm trọng hơn, nếu tai nạn bên kia cũng như vậy, thì nghi phạm thật đúng là quá càn rỡ. Vừa mới gây án tại thành Nam, lại chạy đến thành Tây làm loạn.

Hiện trường tai nạn đã được cách ly, mà người tài xế mục kích kia, cũng tạm thời không được rời đi.

Hiện trường rất thê thảm, một chiếc xe tải đâm thẳng vào dãy phân cách, còn gọi là con lươn, người lái chết ngay tại chổ, sau chiếc xe tải là chiếc taxi, người tài xế taxi có phản ứng nhanh nhẹn, nên mới tránh thoát một kiếp.

Theo lời người tài xế ấy nói, lúc ấy hắn thấy quỷ. Hạ Tuyết đi tìm người tài xế kia, hỏi lại tình huống lúc đó, kết quả, hình tượng quỷ mà người tài xế ấy miêu tả, cũng giống như của tiểu Triệu!

Bởi vì thế, có thể thấy rằng, tiểu Triệu không sinh ra ảo giác, mà thật sự đã nhìn thấy.

Hạ Tuyết không thể tự quyết định, liền trực tiếp gọi điện cho Vương cục trưởng.

Dương Minh ôm lấy Trần Mộng Nghiên, nằm trên cái giường nhỏ trong căn phòng của nàng.

"Trước đó, vì sao lại muốn đi Thiên Thượng Nhân Gian?" Dương Minh biết Trần Mộng Nghiên không ngủ, vì thế đột nhiên hỏi.